Lục Tiên - Quyển 2 - Chương 247
Quyển 2 - Chương 247: Dị biến
“Sao?”
Hoài Viễn Chân Nhân chợt ngẩn người, Vân Nghê Trưởng lão và Bồ lão đầu ở bên cạnh cũng tỏ ra kinh ngạc. Một lát sau Bồ lão đầu mới cau mày hỏi: “ Ngươi vừa nói đó là môn phái nào?”
Khang Thần cười khổ thưa: “ Bồ sư thúc, đệ tử đã nói rất rõ ràng rồi mà, đó là người của Nguyên Thủy Môn”.
Bồ lão đầu hừ một tiếng trên mặt liền biểu lộ vẻ khó chịu: “ Không phải cách đây nửa tháng vừa mới đến sao, nhanh như thế lại tới cửa như vậy là có ý gì?”.
Hoài Viễn Chân Nhân nhìn Bồ lão đầu khẽ lắc đầu trầm ngâm suy nghĩ rồi một lát sau mới nói: “ Dù sao cũng đều là Tứ Chính đồng môn, lần này chắc hẳn có chuyện gì phát sinh đây. Khang Thần, ngươi đi mời bọn họ vào đây”.
Khang Thần vội vàng vâng dạ xoay người chuẩn bị đi ra ngoài nhưng lại nghe thấy Vân Nghê Trưởng lão cất tiếng hỏi: “ Đệ tử Nguyên Thủy Môn lần này đến đây có thân phận gì hay vẫn là mấy tên lần trước?”
Trong mắt Bồ lão đầu chợt lóe sáng, đồng thời nhìn về phía Khang Thần nhưng không ngờ Khang Thần lại lắc đầu nói: “ Bẩm báo sư thúc, lần này không phải đám người Tống Phi, Ngũ Thành mà là một nam một nữ, họ tự báo danh tính là Nguyên Tu Dực và Cung Tiểu Phiến”.
“Ồ”. Hai âm thanh kinh ngạc đồng thời phát ra từ miệng của Vân Nghê Trưởng lão và Bồ lão đầu. Một lúc sau, Bồ lão đầu nhíu mày đang định nói cái gì đó thì Hoài Viễn Chân Nhân đã nhàn nhạt mở miệng: “ Khang Thần, chớ để người khác đợi lâu, trước hết ngươi hãy đi đón tiếp bọn hắn cho ta”.
Sau khi dặn dò đệ tử xong,Hoài Viễn Chân Nhân thoáng dừng lại quay sang Đỗ Thiết Kiếm nói: “ Thiết Kiếm, ngươi cùng Khang Thần cũng xuống nghênh tiếp một chút đi. Năm đó trong Vấn Thiên Bí Cảnh ngươi và hai người kia coi như đã gặp mặt nên cũng có chút giao tình a?”.
Đỗ Thiết Kiếm nét mặt vui vẻ sảng khoái, vừa đi vừa cười ha hả nói: “ Sư phụ, đúng là năm đó đệ tử đã gặp qua bọn họ nhưng nói đến giao tình thì...Có phải ý của sư phụ muốn nói rằng bọn hắn hận không thể đánh con một trận sao?”.
Bồ lão đầu ở bên cạnh bỗng cười to một tiếng hướng về phía Đỗ Thiết Kiếm lén lút giơ thẳng ngón tay cái. Hoài Viễn Chân Nhân mặt không đổi sắc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn nói: “ Ba hoa, ngươi đi nhanh cho ta”.
Lại nói trên Kim Hồng Sơn nếu phóng mắt nhìn hết trên dưới Lăng Tiêu Tông thì người duy nhất khiến Đỗ Thiết Kiếm có chút thu liễm cũng chính là sư phụ của hắn. Thế nên khi thấy Hoài Viễn Chân Nhân dặn dò xong, Đỗ Thiết Kiếm cũng không nói nhiều liền mỉm cười nhấc thanh hắc kiếm cực lớn đặt lên vai cùng Khang Thần rời đi.
Rất nhanh trong Vân Tiêu Điện chỉ còn lại ba vị Chân nhân Nguyên Đan Cảnh vì thế bầu không khí cũng an tĩnh thêm nhiều. Sau khi Đỗ Thiết Kiếm và Khang Thần khuất bóng khỏi đại điện, Vân Nghê Trưởng lão quay sang Hoài Viễn Chân Nhân hỏi:
“Sư huynh, ngươi thấy Nguyên Thủy Môn phái người đến đây một lần nữa là vì chuyện gì?”.
Hoài Viễn Chân Nhân chậm rãi lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ suy tư và trầm ngâm nói:
“Theo lý thuyết thì trong thời gian sắp tới nếu không có gì thay đổi sẽ tiến hành tổ chức đại hội Tứ Chính, tuy nhiên việc này chẳng phải đã phái người tới đây thông báo rồi ư? Vì sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại cho người đến nữa, quả thật ta không đoán ra”.
Bồ lão đầu ngồi bên cạnh bỗng nhiên hừ một tiếng liền nói: “ Nguyên Tu Dự và Cung Tiểu Phiến nghe đồn ở trong Nguyên Thủy Môn có danh vọng rất cao, đây chính là những nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất nếu so với hai tên Tống Phi, Ngũ Thành từng đến đây thì mạnh hơn nhiều. Phải chăng đám phế vật lần trước vì dính chút thua thiệt nên hai tên này muốn thay chúng trút giận?”.
Hoài Viễn Chân Nhân trừng mắt nhìn Bồ lão đầu nhưng không nói gì, ngược lại Vân Nghê Trưởng lão liền cất tiếng cười nhạo tức giận chất vấn: “ Bồ lão đầu, ngươi đang mê sảng nói cái gì vậy? Lần trước Tống Phi bị người ta đánh là ở trong Thiên Hồng thành vậy liên quan gì tới chúng ta? Nếu bọn chúng có muốn trút giận thì cũng không được tìm đến đây. Lần này Nguyên Thủy Môn phái hai nhân tài trẻ tuổi tới chỉ sợ có việc lớn a?”.
Bồ lão đầu nghẹn họng đem một bụng lời nói sắp phun ra miễn cưỡng nuốt ngược vào trong, cười khan một tiếng sau đó ngẩng đầu nhìn lên mái vòm đại điện, mắt trợn trừng không nói thêm lời nào.
Trong rừng tùng, Thẩm Thạch đi về phía trước một đoạn nhưng chỉ cảm thấy nơi đây vô cùng u tĩnh. Cả cánh rừng tùng rộng lớn và xanh ngăn ngắt như thế mà chẳng hiểu tại sao đến một tiếng chim kêu cũng không nghe thấy. Theo lẽ thường trong những khu rừng như thế này ít nhất cũng có vài loại động vật nho nhỏ, ví như là sóc chẳng hạn, ấy vậy mà ở đây lại không thấy.
Tuy nhiên, nếu nói đến cái loại khí tức nguy hiểm quỷ dị cũng sẽ không có, mảnh rừng này chỉ hơi đặc biệt yên tĩnh mà thôi ngoài ra cũng không có gì khác thường. Lại nói, vốn dĩ nơi đây là vùng phụ cận Lăng Tiêu Điện, cũng là nơi ở và tu luyện hàng ngày của Chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân, thử hỏi làm sao có thể có cái gì cổ quái tồn tại ngay bên cạnh một vị Chưởng giáo Chân Nhân Tứ Chính danh môn được chứ.
Không biết Tiểu Hắc đến cùng là chạy đi tận đâu đây?
Thẩm Thạch tìm cả buổi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Hắc khiến hắn có chút bối rối, hơn nữa nghĩ đến việc Khang Thần sư huynh nói không chừng vẫn còn đứng chờ bên ngoài rừng tùng, thời gian trôi qua lâu như vậy càng làm hắn thấy hết sức khó xử.
Thẩm Thạch khẽ cắn môi trong lòng thầm mắng một câu rồi không nhịn được cao giọng gọi: “ Tiểu Hắc, ngươi mau ra đây! Bằng không ta...”.
Chưa dứt lời bỗng nhiên từ sâu trong rừng vang lên một hồi tiếng thở hổn hển khiến Thẩm Thạch phải ngơ ngác dừng chân nhìn lại. Quả nhiên giây lát sau một thân ảnh màu đen từ đằng sau một gốc tùng lớn hấp tấp chạy tới, tốc độ rất nhanh, thoáng cái đã đến bên chân của hắn.
Đúng là Tiểu Hắc.
Thẩm Thạch ngồi xổm xuống mang theo vài phần kinh ngạc. Nguyên bản màu lông đen bóng trên người Tiểu Hắc không biết vì sao bây giờ lại nhem nhuốc, bẩn thỉu dính đầy bụi đất, nhìn giống như vừa lăn lộn từ trong vũng bùn đi ra vậy.
Tuy nhiên nhìn thoáng qua Tiểu Hắc cũng không bị thương hay u buồn ủ dột, trái lại có vẻ còn hưng phấn, sau khi chạy đến bên chân Thẩm Thạch liền dùng đầu ra sức đẩy chân của hắn trong miệng hừ hừ không ngừng.
Thẩm Thạch nhíu mày tức giận nói: “ Ngươi chạy đi đâu thế, chúng ta phải về nhà a”.
Tiểu Hắc ngước mắt nhìn hắn rồi nghiêng đầu chần chờ khó hiểu hình như nó muốn làm gì đó. Lúc này Thẩm Thạch lại nói: “ Ngươi quay lại là tốt rồi, chúng ta đi thôi, Khang sư Huynh vẫn chờ chúng ta ngoài bìa rừng đừng để huynh ấy đợi lâu như vậy sẽ không hay đâu”.
Thẩm Thạch dứt lời liền đứng dậy dẫn Tiểu Hắc hướng ngoài rừng đi tới. Tiểu Hắc thoáng ngơ ngác nhưng cũng đến bên Thẩm Thạch, chẳng qua lúc chuẩn bị bước đi nó vẫn quay đầu nhìn không chớp mắt vào một nơi sâu trong rừng tùng sau đó mới quay lại nhấc chân chạy ra ngoài.
Trên Vân Tiêu Điện, một đoàn gồm bốn người vừa đến. Đỗ thiết Kiếm cùng một vị nam tử trẻ tuổi mặt như ngọc khắc thập phần anh tuấn đi ở đằng trước, cách phía sau chừng nửa thân người Khang Thần sóng vai cùng một nữ tử mắt phượng mày ngài, dáng vóc nhỏ nhắn và vô cùng xinh đẹp, cả bốn người đồng thời tiến đến trước mặt Chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân.
“Sư phụ, bọn hắn đã tới”. Đỗ Thiết Kiếm dẫn mọi người đến trước mặt Hoài Viễn Chân Nhân bẩm báo một câu, phía sau hắn hai đệ tử Nguyên Thủy Môn lập tức khom mình hành lễ, động tác chu toàn tề chỉnh không có nửa điểm sai sót, điều này chứng tỏ họ đều là người được giáo dục rất tốt, hai người đồng thanh nói:
“Bái kiến Chưởng Giáo Chân Nhân”.
Hoài Viễn Chân Nhân mỉm cười giơ tay ra dấu: “ Chúng ta đều là đồng đạo thế nên không cần phải khách khí, các ngươi đứng lên đi a”.
Đệ tử Nguyên Thủy Môn tạ ơn rồi đứng dậy, tiếp theo Hoài Viễn Chân Nhân giới thiệu hai vị Vân Nghê, Bồ lão đầu, khi biết đây là hai vị Nguyên Đan Chân Nhân đại danh đỉnh đỉnh tức thì hai đệ tử Nguyên Thủy Môn đều đồng thời hành lễ. Từ đầu cho tới lúc này, hai đệ tử trẻ tuổi của Nguyên Thủy Môn lễ nghĩa chu toàn, thái độ kính cẩn, không kiêu ngạo, không siểm nịnh quả thực xứng đáng là con cháu thế gia vọng tộc, so với đám người Tống Phi lúc trước khí độ vẫn là cao hơn một bậc.
Sau khi kết thúc màn chào hỏi, nam đệ tử Nguyên Thủy Môn tiến lên một bước hướng Hoài Viễn Chân Nhân chắp tay nói: “ Hoài Viễn sư thúc, đệ tử tên là Nguyên Tu Dự còn vị này là sư muội của tại hạ Cung Tiểu Phiến, hai người vãn bối nhận lệnh của Chưởng môn Nguyên Phong Đường Chân Nhân đến đây xin bẩm báo một chuyện quan trọng”.
Hoài Viễn Chân Nhân gật nhẹ đầu nói: “ Tính ra ta và Phong Đường huynh đã nhiều năm rồi không gặp, lần gần đây nhất cũng là mười năm về trước tại Tứ Chính đại hội, thật là đáng nhớ a”. Nói xong ánh mắt Hoài Viễn Chân Nhân liền nhìn vào khuôn mặt trẻ trung anh tuấn của Nguyên Tu Dự mang theo một sự khó hiểu nói: “ Nguyên sư điệt, cách đây nửa tháng chẳng phải các ngươi đã sai người đem thư tay của Phong Đường huynh tới đây sao, vì lẽ gì mà trong một thời gian ngắn lại đến thêm một lần nữa?”.
Nguyên Tu Dự sắc mặt nghiêm nghị, ôm quyền trầm giọng nói: "Bẩm báo Hoài Viễn sư thúc, bởi vì lúc này trong bổn môn xác thực xảy ra một việc lớn, hơn nữa lại có quan hệ đến Tứ Chính đại hội và Vấn Thiên Bí Cảnh cho nên bất đắc dĩ gia sư mới lệnh cho đệ tử đến thông báo với quý tông, đồng thời cũng đã cử người đi Thiên Kiếm Cung và Trấn Long Điện”.
Hoài Viễn Chân Nhân lông mày nhíu lại mang theo vài phần hiếu kỳ hỏi: “ Việc này đồng thời cần phải thông báo cho ba chính phái sao, cuối cùng là chuyện gì lại có thể nghiêm trọng như thế?”.
Nguyên Tu Dự hít sâu một hơi, nói: " Chuyện là thế này, trước đây vài ngày, trong lúc tu luyện như thường nhật, gia sư kiểm tra trọng bảo của bổn môn là Mãng Cổ Thận Châu không ngờ lại hốt hoảng phát hiện pháp bảo quan trọng nắm giữ chìa khóa mở ra thông đạo Vấn Thiên Bí Cảnh này vậy mà có chỗ dị biến. Gia sư kinh hãi vội vàng tra sét kĩ càng mới kết luận, bảo vật này chẳng biết tại sao đã bị cái gì kích thích, vốn là nửa năm sau mới có thể mở ra Vấn Thiên Bí Cảnh nhưng rất có thể trong vòng một tháng nữa sẽ sớm mở ra”.
“Cái gì?”
Những lời Nguyên Tu Dự vừa nói ra khiến hàm dưỡng như Hoài Viễn Chân Nhân và mấy vị Nguyên Đan Cảnh Chân Nhân cũng không tránh khỏi phải biến sắc, thoáng cái đứng cả dậy ngạc nhiên thốt lên: "Lại có việc này?".
Nguyên Tu Dự có chút nặng nề gật đầu nói:
“Dạ đúng như thế, gia sư của đệ tử đối với điều này cũng là trăm mối mà không có cách giải, người đã tìm đọc rất nhiều điển tịch bí tàng của bổn môn nhưng cuối cùng lại phát hiện Mãng Cổ Thận Châu xác thực chưa bao giờ có dị trạng như thế, thật khiến người khó hiểu. Vấn Thiên Bí Cảnh mười năm mới mở ra một lần, trước mắt phát sinh dị biến, nếu bỏ qua cơ hội này thì lại phải đợi mười năm nữa. Vì thế gia sư lập tức hạ lệnh cho các đệ tử tới ba đại môn phái xin ý kiến của các vị tiền bối”. Nói đến đây hắn liền hít sâu một hơi rồi tiếp: “ Xin hỏi Chân Nhân có đồng ý tổ chức Tứ Chính đại hội sớm hơn nửa năm không?”.