Lục Tiên - Quyển 3 - Chương 108
Quyển 3 - Chương 108: Thần chi (4)
Những chữ viết trên cuốn sách này, an tĩnh và tinh tế, không có chút lộn xộn nào, giữa những hàng chữ còn mơ hồ thấy được vẻ mừng vui của người viết. Một tay Thẩm Thạch đặt trên trang giấy, tựa hồ trong chớp mắt có thể thấy được máu tươi từ ngón tay của mình trào lên, khiến vạn vật trước mắt bị bôi lên một lớp máu đỏ tươi.
Qua một lúc lâu sau, thần sắc của hắn mới bình tĩnh lại, hít một hơi sâu, Thẩm Thạch đè xuống cảm giác muốn quay đầu bước đi, bỏ bàn tay ra, tiếp tục nhìn.
“...Mùng bảy tháng tư, nhân tộc làm loạn ở Thiên La Giới, bệ hạ giận dữ, lệnh cho Thiên Yêu Xích Hổ suất quân dẹp loạn.”
“Mười lăm tháng tư, văn võ bá quan cùng trèo lên Trường Thành, ngắm trăng ngắm biển, bệ hạ và tam phi cũng đi cùng, trăm vạn người trên dưới thành cùng bái lậy, sự việc này còn lớn hơn tất cả những việc trước đây”
“Mười sáu tháng tư, sau khi bệ hạ duyệt xong “Sớ thỉnh dừng đại khai sát giới” của Thiên Yêu Ngân Hồ thì tức giận, ném vào chậu than”
“Hai mươi mốt tháng tư, Xích Hổ trở về sau khi dẹp loạn, giết chết hai mươi vạn nghịch tặc, chấn nhiếp thiên hạ, bệ hạ cực kì vui mừng, ban cho Xích Hổ chức Thượng Tướng quân, đứng đầu trong các Thiên Yêu”
...
“Mùng chín tháng sáu, giữa buổi thiết triều có tấu chương nói về việc có nhân tộc làm loạn tại ba giới Quy Nguyên, Phi Hồng, Lam Cốc, nghịch tặc của Thiên La Giới lại vùng lên lần nữa khiến cả triều chấn động, bệ hạ nổi giận”
“Mùng mười tháng sáu, bệ hạ lệnh cho Thiên Yêu Xích Hổ, Thanh Xà, Huyền Vũ, Tham Lang dẫn quân dẹp loạn, văn võ đều khen ngợi, chỉ có Ngân Hồ không cho là đúng, khiến cho chúng tướng mỉa mai, bệ hạ cũng không vui”
“Mười một tháng sáu, Ngân Hồ tiến cung gặp bệ hạ vào buổi trưa, dân lên “Sớ Định Nhân Tộc” bệ hạ nhìn Ngân Hồ, giận dữ mắng “ngươi muốn làm phản à”, Ngân Hồ run rẩy không nói, đập đầu tại chỗ, nước mắt nghẹn ngào rồi lui lại”
“Mùng ba tháng bảy, đại quân hoàn triều, chư thiên yêu tướng công cao cái thế, phá địch dẹp loạn, giết trăm vạn nghịch tặc, máu chảy thành sông, thây chất đầy đất. Dân đen nhân tộc nghe tin đã sợ mất mật, các cường tộc như Long Linh Quỷ cũng kinh sợ, không dám nhìn thẳng đại quân của ta”
...
“Mùng một tháng tám, bệ hạ đi săn tại Tây Sơn, vô tình gặp được một nữ tử Tiện Tộc có tên Tiểu Diệp, nhan sắc vũ mỵ. Bệ hạ tỏ vẻ yêu quý, mang về trong cung”
“Mùng năm tháng tám, bệ hạ mấy ngày không thượng triều, văn võ bất an, dâng sớ thăm hỏi mới biết bệ hạ ở trong Đông Phượng Cung có cung nữ Tiểu Diệp hầu hạ”
“Mùng bảy tháng tám, bệ hạ truyền chỉ, tấn Tiểu Diệp làm Diệp Phi, đưa tiện tộc vào cung làm phi khiến cho cả triều hỗn loạn, chúng quan kinh hãi. Cả năm vị Thiên Yêu cùng lúc tiến cung, khổ sở can gián bệ hạ, bệ hạ im lặng thật lâu, rồi thì...”
“Lạch cạch...” đúng lúc Thẩm Thạch ngưng thần đọc sách bỗng nhiên một tiếng vang nhỏ vang lên ngay bên cạnh, giống như đột nhiên có người tới gần dọa hắn nhảy dựng lên, gần như muốn phát ra một chiêu Hỏa Cầu Thuật. Bất quá sau khi nhìn lại, thì phát hiện vừa nãy khi Tiểu Hắc đi đi lại lại khắp nơi trong phòng đã va phải một cái ghế mục nằm trên mặt đất nên phát ra thanh âm đấy.
Thẩm Thạch thở ra một hơi, trừng mắt nhìn con lợn nhỏ kia, lắc đầu quay người lại. Quyển sách trước mắt có vẻ như là ghi chú của một vị tế tự trong Thiêu Yêu Vương Đình năm đó, chỗ ghi chép này phần lớn là ghi lại cuộc sống thường ngày của Thiên Yêu Hoàng hoặc là đại sự của triều đình, thậm chí là những thâm cung bí của của Yêu Hoàng, rất nhiều sự tình có thể nói là rất hiếm người biết được.
Thẩm Thạch từ trước tới nay luôn yêu thích đọc sách, đối với lịch sử cũng cảm thấy hứng thú, đặc biệt là trong quyển sách này có xuất hiện Xích Hổ, Thanh Xà và Ngân Hồ toàn là tên của các vị Thiên Yêu đại danh đỉnh đỉnh, hiển nhiên là ghi lại những năm cuối cùng của Thiêu Yêu Vương Đình, càng khiến cho hắn chờ mong cho nên không nhịn được lại đọc tiếp.
“Hai mươi ba tháng mười, tam phi mang đế thai, bầu không khí nghiêm nghị, bệ hạ lệnh cho cận thần phải quan tâm để ý nhưng bản thân lại thường xuyên ngụ tại Đông Phượng cung, không quan tâm thăm hỏi, hạ nhân của hậu cung có nhiều nghị luận, Quang Phi là người phẫn nộ nhất”
“Ngày hai mươi lăm tháng mười, bệ hạ vào triều, Quang Phi đột nhiên tới Đông Phượng Cung, đánh đập Tiểu Diệp, quát mắng nhục mạ, tùy tùng cũng tiến lên đánh chửi, Tiểu Diệp bị thương nặng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, hạ thân chảy máu không ngừng. Trong giây lát ngự y đã tới, nhìn thấy máu tươi lập tức kinh hãi bởi vì đẻ non mà sẩy đế thai”
“Tin tức truyền ra khiến mọi người thất sắc, bệ hạ nghe tin chạy về, phẫn nộ cùng cực, giết chết hai mươi bảy người tùy tùng của Quang Phi ngay tại chỗ, tất cả đều thịt nát xương tan, khiến hậu cung run rẩy. Trong cơn thịnh nộ, bệ hạ muốn giết Quang Phi, Quang Phi quỳ rạp trên đất khóc không thành tiếng, huynh trưởng của nàng là Thiên Yêu Huyền Vũ vội tiến cung, quỳ xuống đập đầu, thản y cắt thịt(*), máu chảy đầy đất cầu xin bệ hạ. Bệ hạ niệm tình công lao của Huyền Vũ thêm nữa là Quang Phi đang mang đế thai cho nên dừng lại”
(*) thản y cắt thịt: đoán là cắt thịt tỏ lòng trung vì không rõ nên để nguyên ý hán việt.
“Hai mươi tám tháng mười, bệ hạ ba ngày không thượng triều, chỉ ở trong Đông Phượng cung”
“Hai mươi chín tháng mười, bệ hạ truyền chỉ một lần nữa tấn Tiểu Diệp làm Diệp Phi. Văn võ Thiên Yêu vào cung can gián nhưng bệ hạ bỏ qua. Bá quan chờ đợi một đêm trắng tay mà về.”
“Ba mươi tháng mười, Thiên Yêu Ngân Hồ dâng “Sớ phế Diệp Phi”, bệ hạ giận dữ, khiển trách hắn “Thay đổi thất thường, thủ vĩ lưỡng đoan(*), là kẻ tiểu nhân”, Ngân Hồ im lặng không nói. Sau đó bệ hạ phế bỏ chức Đại tướng quân của hắn, cấm túc hắn trong phủ để suy nghĩ.
(*) thủ vĩ lưỡng đoan: đầu đuôi hai đoạn tương tự như tiền hậu bất nhất.
“Mùng bảy tháng mười một, Thần phi sinh hạ Đế tử, bệ hạ cực kỳ vui mừng ban cho tên là “Hành””
“Mùng mười tháng mười một, Hạc Phi sinh hạ đế tử bệ hạ mừng rỡ ban cho tên là “Thành””
“Mười một tháng mười một, Quang phi sinh hạ đế tử tại lãnh cung, ban cho tên là “Tường””
“Mười lăm tháng mười một, bệ hạ lệnh cho Xích Hổ, Thanh Xà, Tham Lang làm sư phụ của đế tử, ba vị Thiên Yêu đại nhân lĩnh mệnh khấu tạ”
“Tam tử đồng sinh(*), Phổ Thiên quốc khánh (**), Thiên Yêu Vương Đình ta, muôn đời bền vững. Mùng một tháng mười hai, bệ hạ suất lĩnh quân thần tế tự ở đại Thần Điện tại Tây Sơn, tôn kính tổ tiên Thần Linh, hiến tế vô kể, nghi lễ long trọng, chỉ duy nhất không giết nhân nô. Cả triều văn võ bá quan tất thảy kinh ngạc, nhao nhao nghị luận, cho rằng Diệp Phi mị hoặc quân vương, buông lời dèm pha khiến hắn dừng tay nhằm cứu tộc nhân. Nhưng hành động này không hợp với tổ lệ(***) của tộc ta khiến tâm ta cũng bất an”
(*) Tam tử đồng sinh: ba vị đế tử cùng sinh hạ
(**) Phổ Thiên quốc khánh: lễ mừng cả nước
(***) Tổ lệ: lệ của tổ tiên.
“Minh Hoàng năm thứ mười hai, mới mùng ba tháng hai, Diệp Phi đã mang bầu. Bệ hạ đại hỉ, càng thêm yêu thương, thường xuyên lưu lại ở Đông Phượng Cung, cả ngày không ra, hậu cung nhiều lời oán hận nhưng bệ hạ không để ý tới.”
“Mùng mười tháng hai bệ hạ chợt mang theo Diệp Phi xuống địa cung, đến Bàn Cổ Thần Điện...”
Một câu như vậy đột nhiên xuất hiện trước mắt Thẩm Thạch khiến thân thể hắn chấn động, trong nội tâm dường như đã cảm thấy cái gì nhưng rồi lại không thể nói rõ được giống như có chuyện gì đó sắp phát sinh, nhất thời tập trung tinh thần, cẩn thận đọc tiếp.
Từ đoạn này trở đi, hiển nhiên đoạn ký ức của vị Thần Điện tế tự vô danh này cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, bút tích tinh tế ổn định lần đầu tiên xuất hiện dấu hiệu lộn xộn.
“Bàn Cổ Thần Điện chính là từ đường của Yêu Hoàng, trừ phi có tế tự ra chưa bao giờ có Yêu tộc nào ngoài tộc Yêu Hoàng đi vào, càng không nói đến nữ tử của tiện tộc. Nhưng bệ hạ yêu quý Diệp Phi, không thèm để ý tới quy củ của tổ tiên đi thẳng vào đại điện còn cấm tế tự chúng ta vào cùng. Ta đang ở ngoài cửa trông vào thì nghe thấy tiếng cường trong trẻo, bệ hạ và Diệp phi hai người đồng du(*) Thần Điện, thậm chí khi đi tới trước thần tọa, bệ hạ còn mở cửa mật đạo, để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân, sau đó ôm nhau thật lâu, đến muộn mới trở về”
(*)đồng du: cùng nhau đi thưởng ngoạn
Đột nhiên thân thể Thẩm Thạch chấn động, ánh mắt ngưng tụ, chỉ rơi vào bên trên hai chữ.
“Mật đạo!”
Trong Bàn Cổ thẩn điện, trước thần tọa đúng là có một mật đạo.
=================
Nhân tộc phẫn uất phản công
Tứ đại yêu tướng một lòng dẹp yên
Tiện phi nhan sắc tựa tiên
Yêu Hoàng hoang lạc triền miên bỏ triều.