Lưu Luyến Không Quên 2 - Chương 116
Chương 116: Chỉ là thế thân?! (3)
"Y Y..." Thấy cô gái đang nhìn mình ngẩn người, người đàn ông nhu hòa gọi, "... xuống ăn cơm trước, được không?"
Hàng mi dài của cô gái khẽ chớp lên, thật lâu sau mới nhẹ giọng "ân" một tiếng, cô giãy ra khỏi đôi tay người đàn ông, rời giường đi rửa mặt.
Trên bàn ăn, Lâm Y cắm cúi ăn không nói một lời, người đàn ông thì không ngừng nhìn cô: "Y Y, mấy ngày nay học lái xe đến đâu rồi?"
"Cũng tốt..." Cô gái nhàn nhạt nói.
"Hả, cái gì gọi là "cũng tốt" chứ? Không phải em nói người giáo viên kia tốt lắm sao?" Người đàn ông nhìn cô gái, tìm chủ đề để nói.
"Chính là cũng tốt..." Cô gái mắt không nhướng lên một lần.
"Vậy có muốn đổi một người giáo viên khác không? Hay là, để anh làm người hướng dẫn cho em? Ân, kỹ thuật lái xe của anh cũng tốt lắm..." Người đàn ông cố gắng khơi gợi sự hứng thú nơi cô gái.
"Anh? Mỗi ngày anh đều có tài xế lái thay, kỹ thuật lái xe có thể tốt đến đâu chứ?" Cô gái lúc này mới chịu ngẩng lên nhìn người đàn ông, giọng hờ hững.
"Hử, xem thường anh vậy sao? Vậy hay là lúc nào rảnh chúng ta so tài một lần?" Khóe môi người đàn ông câu lên một nụ cười, rốt cuộc cũng khiến cô gái chú ý đôi chút, để cô nói nhiều hơn một chút rồi!
"Em làm sao bì kịp anh! Thầy hướng dẫn của em thì chưa chắc!" Cô gái lầu bầu.
"Ách, vậy lúc nào có thời gian, anh với người hướng dẫn của em so tài thử xem, có được không?" Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, thấy cô gái vẫn mặc kệ hắn nhưng hắn vẫn hào hứng nói, "Ân, ăn cơm xong em chở anh đi dạo một vòng, được không?"
Cô gái lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông, nhìn thấy ý cười nơi đầu mày cuối mắt hắn, thoáng do dự một chút, cuối cùng lại nói: "Không muốn đi!"
"Vậy được thôi, lúc nào em có hứng thì đừng quên chở anh đi một vòng..." Người đàn ông bất đắc dĩ cười cười.
Ăn cơm xong, điện thoại của Lãnh Nghị reo lên không ngừng, hắn chỉ đành vào phòng sách bận rộn, Lâm Y thì trở về phòng mình, nhìn thấy phòng ngủ trống không, một nỗi cô đơn chợt dâng lên trong lòng. Cô lặng lẽ mở cửa dẫn ra ban công, một mình đứng nhìn xa xăm, nơi đầu mày là một nỗi ưu thương không làm sao xóa hết...
Loại tâm tình này, cô không biết lúc nào thì mình có thể loại trừ, cô cũng không biết mình nên đi đâu về đâu...
Không biết từ lúc nào thân hình cao ngất của Lãnh Nghị đã xuất hiện sau lưng Lâm Y, đôi cánh tay hữu lực khẽ khàng ôm lấy cô gái từ phía sau, vây cả người cô gái trong vòng tay mình, hắn cúi đầu dán mặt lên gò má cô, nhìn thấy cô chau mày liền thấp giọng hỏi: "Y Y... nói cho anh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Lãnh Nghị..." Mắt Lâm Y vẫn dõi về nơi chân trời xa xăm, cô cắn môi, rốt cuộc cũng hỏi: "... vì sao anh lại yêu em?"
"Hả..." Trầm mặc một giây rồi người đàn ông sau lưng bật cười, "Yêu một người còn cần lý do sao?"
"Có!" Cô gái cố chấp nói.
"Vậy còn em, vì sao yêu anh?" Người đàn ông không trả lời mà hỏi ngược lại.
Cô gái thoáng trầm mặc rồi nhẹ giọng nói, trong giọng nói đó mang theo chút buồn bã, "Em yêu anh, chính là yêu con người anh, không phải bởi vì trên người anh có hình bóng của ai khác... còn anh, anh yêu em, có phải là bởi vì từ trên người em có thể tìm thấy hình ảnh của người khác không?"
"Y Y!" Đáy mắt Lãnh Nghị dần trở nên u ám, quả nhiên như hắn đoán, cô gái chắc chắn là nghe được điều gì đó!
"Tịch Họa từ nhỏ đã thích nhảy múa, trong phòng anh, trong phòng sách đều có mô hình cô gái nhỏ nhảy múa, chính là anh đặt làm riêng vì Hạ Tịch Họa phải không?" Cánh tay Lãnh Nghị đang vòng qua người cô hơi cứng lại, cô gái hơi đẩy hắn ra, xoay người lại đối mặt với hắn, hỏi lại một lần nữa, "Phải không?"
"Phải!" Lãnh Nghị nhìn thẳng vào mắt Lâm Y, rốt cuộc thốt ra, "Là anh dựa vào trí nhớ lúc nhỏ của mình làm ra..."
Nghe Lãnh Nghị chính miệng thừa nhận, tim Lâm Y đau như dao cắt, cô nhẹ gật đầu, "Anh đem mô hình đó đặt ở trong tủ, nơi dễ thấy nhất là bởi vì muốn mỗi lần anh trở về đều có thể nhìn thấy cô ấy, đúng không?"
Lãnh Nghị nhìn Lâm Y không lên tiếng, hắn nghe Lâm Y tiếp tục nói: "Hôm qua em cố ý đem mô hình đó dời xuống góc khuất trong tủ, sáng hôm nay em thấy nó lại trở về vị trí cũ... là anh, tối qua trở về không thấy mô hình đó, anh lại lấy nó lên đặt về chỗ cũ, đúng không?"
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, vẫn không nói một lời...
"Lãnh Nghị, mỗi ngày anh đều ở bên cạnh em nhưng mỗi ngày đều nhìn đến mô hình của Hạ Tịch Họa... trong lòng anh vốn là xem em như Hạ Tịch Họa để yêu, phải không?" Vành mắt Lâm Y phiếm hồng, giọng nói có chút nghẹn ngào, người đàn ông mỗi ngày ngủ bên cạnh mình nhưng lại xem mình như một người khác, chuyện này bi ai biết mấy!
"Y Y, không phải vậy đâu..." Tim Lãnh Nghị cũng ẩn ẩn đau, "Mô hình đó chỉ là người trong trí nhớ của anh... cùng Tịch Họa, không giống nhau!"
"Sao lại không giống nhau? Mô hình đó chính là Tịch Họa, anh nhìn mô hình đó không phải chính là đang nhìn Tịch Họa sao? Lãnh Nghị, từ lúc bắt đầu anh đã xem em như kẻ ngốc, lừa gạt xoay quanh, đến lúc này anh vẫn xem em như đồ ngốc sao?" Lâm Y cố nén giọng, tránh cho gây sự chú ý nơi những người hầu dưới lầu.
Lãnh Nghị chau mày nhìn cô gái đang có chút kích động kia, hắn mấp máy môi, do dự muốn giải thích gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nói được nên lời...
"Lần đầu tiên khi anh thấy em ở hội trường của trường đại học H, là bởi vì vừa khéo em biết múa, khá phù hợp với ấn tượng về Hạ Tịch Họa trong lòng anh nên anh mới có hứng thú với em... anh cũng đã từng kêu em múa cho anh xem... Lãnh Nghị, anh không phải thật sự yêu em, anh chỉ muốn từ nơi em tìm thấy hình ảnh của người khác, đúng không?"
Một giọt lệ không nén được trào ra khỏi khóe mi, Lâm Y giãy khỏi cánh tay Lãnh Nghị, nhìn hắn, giọng lạnh nhạt, "Lãnh Nghị, em có thể không cần danh phận nhưng em quyết không làm cái bóng của người khác! Em là em, em không phải là cái bóng của bất cứ ai! Anh nhớ cho kỹ!" Cô nói rồi xoay người chạy đi, để lại Lãnh Nghị một người đứng lặng nơi ban công...
Gió đêm nhẹ thổi qua mái tóc ngắn của Lãnh Nghị, hai tay hắn chống nơi lan can, mắt dõi về phía chân trời xa thẳm, chuyện cũ như thủy triều cuồn cuộn dâng lên trong đầu...
Hắn không thể không thừa nhận mình không có cách nào quên được hình ảnh chiếc váy trắng xoay tròn kia, hắn không thể không thừa nhận địa vị của cô gái bé nhỏ tên Tịch Họa trong lòng mình, cũng không thể không thừa nhận, ngay từ lúc đầu bởi vì nhìn thấy Lâm Y nhảy múa mà làm hắn rung động... Nhưng hắn cảm nhận thật rõ ràng mình thích ở bên cạnh Lâm Y như thế nào, thích cảm giác cô rúc vào lòng hắn --- trong lòng hắn, hắn đã đem Lâm Y dung hợp làm một với hình ảnh chiếc váy trắng kia --- đây cũng coi như là cái bóng sao?
Loại cảm giác này, hắn thực sự không biết giải thích với Lâm Y thế nào, có lẽ không giải thích tốt hơn, tránh cho càng tô càng đen...
Một mình đứng ngẩn ngơ nơi ban công thật lâu rồi Lãnh Nghị mới xoay người bước trở vào phòng, đi qua hành lang, đến ngoài phòng ngủ của Lâm Y, hắn nhẹ đẩy cửa, bên trong không bật đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt soi qua khung cửa sổ, loáng thoáng có thể thấy được Lâm Y đang ngồi ngẩn người trên giường.
Lãnh Nghị đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh cô, hắn hơi cúi xuống nhìn vào mặt cô gái, trong bóng tối, đôi mắt long lanh nước của cô gái vẫn nhìn thấy rõ ràng trong bóng tối, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, Lãnh Nghị không kìm lòng được nhự vuốt gò má cô: "Y Y, anh rất rõ ràng em là Lâm Y, không phải Tịch Họa, cũng không phải là cái bóng của Tịch Họa... Cô gái mà hiện giờ anh yêu tên là Lâm Y..."
"Nhưng trong sâu trong lòng anh vẫn còn yêu Tịch Họa... bằng không anh sẽ không giữ lại nhiều mô hình kia như vậy để nhìn nó mỗi ngày!" Giọng cô gái có chút buồn bã, "Em không muốn cùng người khác chia sẻ tình yêu!"
Lãnh Nghị buông bàn tay đang đặt trên má cô gái xuống, mắt nhìn cô gái, mấp máy môi: "Y Y, Tịch Họa đã không còn nữa, cô ấy không uy hiếp được em... Mô hình đó chỉ đại biểu cho một đoạn ký ức của anh mà thôi..."
"Tịch Họa không còn thì không uy hiếp được em?" Cô gái chau mày, sắc bén nhìn người đàn ông, "Vậy nếu như hiện giờ Tịch Họa còn sống, anh định làm thế nào đây?"
"Y Y, không có nếu như!" Giọng Lãnh Nghị có chút không được tự nhiên.
"Nếu như có thì sao?" Giọng cô gái có chút run rẩy, "Nếu như cô ấy còn sống, anh sẽ yêu cô ấy, cưới cô ấy làm vợ... Còn em thì sao? Em biết làm thế nào? Lãnh Nghị, anh định để em làm vợ lẽ, hay là để em biến mất?"
Lãnh Nghị đưa tay day day huyệt thái dương đang phát đau, lát sau mới nói: "Y Y, anh đã nói rồi, anh yêu em, anh sẽ không rời xa em, bất kể là xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không bỏ mặc em không lo..."
"Em không thèm, em chỉ muốn anh chỉ yêu một mình em! Em không muốn làm vợ lẽ, em muốn làm vợ anh!" Tâm trạng cô gái có chút không khống chế được, nghèn nghẹn rống lên.
"Y Y, em đã là vợ anh rồi, là người vợ thực sự của anh, em hiểu không?" Lãnh Nghị đưa tay ôm cô gái vào lòng, giọng an ủi.
Bàn tay đưa qua bị cô gái phũ phàng đẩy ra, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, giọng càng lúc càng mất khống chế: "Nếu như anh yêu em, em là vợ anh, vậy anh đem những mô hình kia vứt bỏ hết đi, đừng đặt trong căn nhà này nữa..."
"Y Y..." Mặt Lãnh Nghị hơi tái đi, hắn mím chặt môi, giọng có chút lạnh, "Đừng vô cớ gây sự nữa!"
"Anh không nỡ ném đi! Anh vốn là không bỏ được cô ấy..." Cô gái dường như nổi điên.
"Y Y... em cần phải bình tĩnh lại, đợi em bình tĩnh lại rồi anh lại nói chuyện với em sau!" Lãnh Nghị bình tĩnh ngắt lời cô gái rồi hắn đứng dậy, "Hiện giờ cái em cần là ngủ một giấc, ngủ ngon!" Lời vừa nói hết thì hắn cũng cất bước đi về phía cửa...
"Lãnh Nghị..." Tiếng cô gái vọng lại trong căn phòng trống, người đàn ông đã rời đi, trở về căn phòng của mình.