Lưu Luyến Không Quên 2 - Chương 124
Chương 124: Ưu thương (1)
Lãnh Nghị vẫn ngồi nguyên tư thế đó bên giường Tịch Họa, vẫn lặng lẽ nhìn cô, trong lòng vỡ vụn đến đau đớn, chính hắn cũng không biết vì sao lại đau, buổi tối hôm đó của ba năm trước, là lỗi của hắn khiến Tịch Họa suýt nữa thì mất đi tính mạng, là hắn nợ cô một tính mạng, một ân tình, một lời hứa...
"Lãnh tiên sinh" Bác sĩ Charlie xem kỹ những số liệu sinh học của Tịch Họa mà hộ lý đã ghi chép lại, giọng áy náy, "Thực có lỗi, xem ra Hạ tiểu thư hôm nay sẽ không tỉnh lại được... hay là ngài trở về nghỉ ngơi trước?"
Mắt Lãnh Nghị đầy vẻ phẫn nộ, hắn đứng bật dậy, ánh mắt bức người, giọng cũng lạnh như băng: "Bác sĩ Charlie, chắc không phải là ông muốn đem tôi ra làm trò đùa đó chứ?"
"Không không, xin lỗi Lãnh tiên sinh, xin ngài bớt giận, tôi chỉ làm hết sức mình mà thôi... Tôi đã cùng cô ấy suốt ba năm..." Đáy mắt Charlie có chút hoảng hốt, ông vội vàng phân trần, ý ngầm chính là dù không có công lao, ít ra ông cũng có khổ lao.
Lãnh Nghị mím môi, hung hăng trừng Charlie, thật lâu sau hắn mới thu hồi tầm mắt, quay đầu, nhìn lại cô gái đang nằm trên giường lần nữa rồi mới xoay người rời đi, cửa sập mạnh sau lưng hắn, lát sau nữa, trong sân truyền đến tiếng động cơ xe nổ máy.
Trên một mảnh đất thật đẹp ở ngoại ô Paris tọa lạc một trang viên rộng lớn, trong trang viên là một căn biệt thự kiểu trung cổ tráng lệ, uy nghiêm như một tòa thành, bên trong có núi có suối, còn có một bãi cỏ rộng lớn, đó chính là trang viên của nhà họ Lãnh.
Xe Lãnh Nghị chạy nhanh vào trong sân rồi dừng lại trước cổng chính, Lãnh Nghị nhảy xuống xe, bước nhanh về phía cửa. Trong căn phòng khách chính rộng lớn mà xa hoa đến cực độ, đèn sáng như ban ngày, tụ tập nơi sofa là Tương Mân, Lãnh Tuấn, Lý Uyển, Lãnh Thành, nhìn thấy Lãnh Nghị đi vào, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng quét về phía hắn.
Lãnh Nghị thoáng dừng bước, ánh mắt lạnh mạc quét một vòng trên mặt mỗi người sau đó cắm cúi đi về phía thang lầu.
"Nghị!" Lãnh Thành là người đầu tiên đứng dậy, ông gọi với theo Lãnh Nghị, nghe tiếng gọi hắn thoáng dừng chân, quay lại nhìn Lãnh Thành đợi ông nói tiếp. Trên mặt Lãnh Thành là vẻ áy náy: "Xin lỗi cháu, là ta không tốt, là ta tin lời Charlie, tưởng rằng Tịch Họa sắp tỉnh lại nên mới cấp tốc gọi cháu từ trong nước trở về đây..."
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, môi mím chặt, lát sau mới cười nhạt một tiếng nhưng vẫn không nói gì.
"Nghị nhi, qua đây ngồi đi... Tịch Họa giờ sao rồi?" Giọng uy nghiêm mà từ ái của Tương Mân ngồi nơi sofa vang lên, rõ ràng bà hy vọng cháu mình cùng qua ngồi cùng với mọi người một lúc.
"Vẫn thế!" Mắt Lãnh Nghị nhìn sang Tương Mân, nhẹ giọng đáp nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, chừng như không có ý định qua ngồi với mọi người.
"Con đừng trách chú con, chú ấy cũng là có ý tốt thôi! Chuyện gọi điện bảo con về đây là do chúng ta bàn bạc rồi cùng quyết định!" Lý Uyển nhìn thấy vẻ tiều tụy của con trai, đau lòng nói. Một tuần lễ nay, rõ ràng là con bà không ngủ ngon giấc, nhất thời bà có chút hối hận đã đồng ý nói chuyện này cho Lãnh Nghị biết.
"Mọi người nên sớm nói cho con biết chuyện này chứ không phải đợi đến bây giờ!" Giọng Lãnh Nghị thật trầm nhưng sắc bén, không khí trong phòng khách chợt trở nên khẩn trương, nói xong câu này, Lãnh Nghị cũng mặc kệ mọi người, sải những bước dài tiếp tục đi lên lầu.
"Nghị!" Nãy giờ vẫn đang ngồi trầm mặc nơi sofa, rốt cuộc Lãnh Tuấn cũng lên tiếng, ông cũng có gương mặt với những đường nét rõ ràng như tạc, có thể nói Lãnh Nghị giống cha mình vô cùng, còn có một loại khí chất lạnh như băng cũng như đúc ra từ cùng một khuôn; lúc này mày ông đang chau lại nhìn con trai, nói rành mạch từng chữ một, giọng đầy uy nghiêm: "Con phải học cách đối mặt với hiện thực! Đừng mãi oán trời trách người!"
Con trai trước giờ vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ông, nhưng hắn đối với chuyện tình cảm quá mức cố chấp, buổi tối của ba năm trước, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, con trai không chịu nói, mọi người cũng chỉ biết là Tịch Họa giống như phát điên vậy chạy thẳng ra ngoài sau đó bị xe tông phải, sau đó Lãnh Nghị tuyên bố sẽ đời này không kết hôn...
Vừa mới đi được mấy bậc thang nghe câu nói của cha mình, bước chân Lãnh Nghị chợt dừng lại, trong đầu bỗng nhiên hiện ra gương mặt tươi mát thanh thuần của Lâm Y, rồi lại đến hình ảnh Tịch Họa nằm yên trên giường, sau đó lại là tiếng thắng xe chói tai cùng tiếng kêu thảm thiết của Tịch Họa...
Sắc mặt Lãnh Nghị có chút trắng bệch, hắn mím chặt môi, một lúc sau mới lạnh giọng nói: "Con, sẽ đối mặt với hiện thực!" Sau đó rất nhanh biến mất nơi ngã rẽ của cầu thang.
"Haizz..." Tương Mân nhẹ thở dài một tiếng, "... lần trước lúc ta về nước, là lúc thằng bé vui vẻ nhât!" Vừa nghĩ đến hình ảnh Lãnh Nghị âu yếm nắm tay Lâm Y tươi cười đi vào phòng khách là Tương Mân lại hối hận lúc đó không kiên quyết duy trì tình cảm của hai người.
Sóng mắt Lý Uyển thoáng xao động, bà ngồi im lặng không nói một lời, Lãnh Tuấn cũng trầm ngâm suy nghĩ, ông bât chợt rất muốn nhìn thấy cô gái có thể thay thế Hạ Tịch Họa trong lòng con trai, khiến con trai ông vui vẻ như vậy trông như thế nào.
Trong phòng ngủ trên lầu, Lãnh Nghị đã thay áo ngủ ngồi một mình nơi sofa, chân mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn vô định ngoài cửa sổ thật lâu mới thu lại tầm mắt, ngón tay thon dài chậm rãi rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc trên bàn, đốt lên, nhẹ rút một hơi.
Bình thường Lãnh Nghị không hút thuốc, chỉ khi nào gặp phải phiền não cực độ mới hút một hai điếu.
Gương mặt Lâm Y dần hiện lên một cách rõ ràng trong làn khói mông lung, đôi má nhuốm hồng, nụ cười yếu ớt... Mắt Lãnh Nghị dần trở nên nhu hòa... Nụ cười yếu ớt đó dần dần chuyển thành đôi dòng lên, "Đừng đi, Lãnh Nghị!", giọng nói run run đầy bi thương đó quẩn quanh trong đầu hắn...
Trái tim chợt đau dữ dội, cố nén nỗi nhớ nhung bỗng dưng lan tràn vô tận như cỏ dại trong lòng, một tuần lễ này hắn ở bên cạnh Tịch Họa nhưng rất rõ ràng, trái tim hắn lại ở một chỗ khác, ở trên người một cô gái tên là Lâm Y! Trong lòng Lãnh Nghị rất rõ ràng, thực ra hắn không thể rời xa cô, cho dù Tịch Họa có tỉnh lại cũng không thể thay thế cảm giác này trong lòng hắn!
Lãnh Nghị nhắm chặt mắt, dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi cầm điện thoại lên, ấn phím, động tác liền mạch lưu loát.
Y Y, nghe điện thoại của anh đi! Xin tha thứ cho anh đột nhiên bỏ đi không nói, khi trở về anh sẽ giải thích mọi chuyện cho em... Trong lòng Lãnh Nghị thầm cầu nguyện, nhưng đúng như hắn dự đoán, đàu bên kia chỉ có âm báo điện thoại gọi được nhưng không có ai nghe!
Buông điện thoại xuống, Lãnh Nghị lặng lẽ day day huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau...
***
Thành phố H
Trong căn nhà trọ nhỏ, trên chiếc bàn nhỏ là một chiếc laptop, trên màn hình là bản nháp của một thiết kế quảng cáo, bên cạnh laptop là điện thoại của Lâm Y, chuông điện thoại vang lên không ngừng nhưng trong phòng không có ai, bởi lúc này trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rạt.
Lát sau Lâm Y mặc áo ngủ bước ra, tóc cô vẫn còn ướt, cô đi đến bên chiếc bàn nhỏ ngồi xuống, tiếp tục công việc còn dở dang của mình. Tối hôm nay nhất định cô phải làm xong bản thảo này, ngày mai đã đến hạn giao nộp nó cho giám đốc của cô, Tôn Hồng.
Đêm đã khuya, đánh xong những chữ cuối cùng hoàn tất bản thảo, Lâm Y mệt mỏi ngả người vào lưng ghế. Bản thiết kế quảng cáo này đã tốn mấy ngày mấy đêm của cô, nào là chạy đến thư viện, chạy đến nhà sách tìm kiếm tư liệu, tốn hết bao nhiêu tâm huyết mới hoàn thành, cô nhất định phải chứng minh cho mọi người thấy mình không phải là bình hoa!
Thoải mái duỗi người một cái rồi Lâm Y tắt máy chuẩn bị đi ngủ. Đi làm ở JZ mấy ngày rồi, cô thấy cảm giác cũng không tệ, mỗi ngày bận rộn như con vụ, toàn bộ tâm lực, thể lực đều dùng cho công tác, làm được nhiều việc hơn người khác nhiều lắm bởi vì cô không muốn để mình có thời gian suy nghĩ lung tung.
Trước khi ngủ, theo thói quen, Lâm Y mở điện thoại ra xem, vừa mở ra trong chớp mắt cô có chút ngẩn người, nhìn thấy cái tên quen thuộc kia hiện lên trên màn hình, sức lực của Lâm Y chừng như thoát ra hết qua từng lỗ chân lông, cô mềm yếu tựa người vào thành giường.
Bảy ngày rồi! Đúng bảy ngày Lãnh Nghị mới gọi cho cô một cú điện thoại! Trái tim Lâm Y không ngừng run rẩy, gào thét. Lãnh Nghị, nếu như đã không thể yêu nhau nữa thì đừng gọi điện thoại làm gì, một lần cung không cần! Đừng làm phiền cuộc sống mới của em làm gì! Em không muốn lại tiếp tục đau đớn khổ sở nữa!
Ngón tay thon dài của Lâm Y dừng rất lâu nơi màn hình, rốt cuộc quả quyết ấn phím, kéo cái tên "Lãnh Nghị" vào danh sách chặn cuộc gọi sau đó cô chậm rãi buông điện thoại xuống giường, nằm xuống, kéo chăn trùm kín cả đầu...
Ngày hôm sau lúc đi làm, Lâm Y đem giao bản thảo thiết kế cho Tôn Hồng, người đàn ông tuổi ngoài ba mươi vẻ mặt nghiêm trang cúi đầu xem một hồi lâu, rốt cuộc trong đôi mắt soi mói kia lóe lên một ý cười: "Ân, không tệ! Lâm tiểu thư, lát nữa trong cuộc họp các quản lý, tôi sẽ đưa phần thiết kế này của cô cho họ thẩm định!"
"Cám ơn giám đốc Tôn!" Lâm Y nói thật lòng, mấy ngày nay, lần đầu tiên cô cảm thấy vui vẻ trở lại...
Cách đó rất xa, nơi trang viên của nhà họ Lãnh ở Paris, Lãnh Nghị dậy rất sớm, ăn mặc chỉnh tề sau đó cầm theo những vật tùy thân đã chuẩn bị sẵn bước nhanh ra ngoài...
Hôm nay hắn quyết định về nước! Hắn không thể tiếp tục đợi ở đây mãi được! Hắn phải về với cô gái của hắn!
"Có chuyện gì báo lại với con!" Lãnh Nghị chỉ bỏ lại một câu rồi vội vã bước ra... không có ai ngăn cản hắn, thậm chí Tương Mân cho rằng lần này kêu Lãnh Nghị trở về đúng là một sai lầm!
Gần trưa Tôn Hồng kêu Lâm Y lúc này đang vùi đầu vào công việc vào văn phòng của mình, trên gương mặt nghiêm túc kia lúc này lộ ra một nụ cười ôn hòa: "Thiết kế của cô rất có sức sáng tạo, các thành viên thẩm định đều nhất trí thông qua. Từ ngày hôm nay cô chính là nhân viên chính thức của bộ phận quảng cáo!"
"Cám ơn giám đốc Tôn!" Lâm Y vui vẻ nói lời cảm ơn, nhận được sự khẳng định của người khác, cảm giác này thật tuyệt!