Lưu Luyến Không Quên 2 - Chương 147
Chương 147: Chuyện xưa như mây khói (3)
Cuối cùng Lâm Y vẫn quyết định nhận vai nữ chính trong đoạn quảng cáo kia, phần lớn nguyên nhân là vì món thù lao hấp dẫn kia, cô đang vội kiếm tiền, cần phải tìm một căn hộ khác để thuê rồi dọn khỏi hoa viên Mai Khôi. Ngày hôm đó, trước mặt Trần Chính và Tôn Hồng, Lâm Y ký hợp đồng quay quảng cáo...
Dưới sự chỉ đạo thuần thục của đạo diễn Trần, Lâm Y lĩnh ngộ rất nhanh, cũng vào vai diễn rất thuận lợi, quảng cáo quay rất thuận lợi, trong quảng cáo, Lâm Y thanh thuần thoát tục, quả nhiên là rất hòa hợp với phong cách trang trí tao nhã của không gian xung quanh, hoàn toàn gột tả được ý tưởng và phong cách của công ty thiết kế đó, đạo diễn Trần vô cùng hài lòng, xem ra trước mắt đoạn quảng cáo này rất thuận lợi hoàn thành.
Lúc gần kết thúc quay chụp, Trần Chính dẫn một người đàn ông trung niên hơi béo bụng đến hiện trường, Trần Chính chỉ vào người đàn ông trung niên, giới thiệu với đạo diễn Trần và Lâm Y; "Đây là tổng giám đốc Lý của công ty chúng tôi, lần này ông ta đặc biệt thu xếp thời gian đến đây là muốn cùng Lâm tiểu thư bàn bạc một chút vấn đề tồn đọng của đoạn quảng cáo này!"
"Vấn đề tồn đọng của đoạn quảng cáo này?" Lâm Y nghi hoặc nhìn người đàn ông bụng phệ trước mặt, "Ý của tổng giám đốc là chỉ đoạn phim quảng cáo có vấn đề hay là kịch bản quảng cáo có vấn đề?"
"Là kịch bản có vấn đề!" Trên gương mặt tròn trĩnh ngấn mỡ của tổng giám đốc Lý lộ ra một chút ý cười, "Phần kịch bản của Lâm tiểu thư, tôi cảm thấy còn chưa đủ sức thu hút người xem... ân, quảng cáo trang trí nội thất mà, phải cho người xem một cảm giác thư giãn, thả lỏng, ấm áp... ồ, ở đây chúng tôi có một phần kịch bản khác, các người xem thử..."
Lâm Y cắn môi, lẳng lặng đón lấy tập kịch bản mới xem thử, vừa xem cô liền cả kinh vội ngẩng đầu lên: "Thực xin lỗi tổng giám đốc Lý... cảnh trong phòng tắm và trên giường, đoạn này tôi không thể diễn..."
Vị tổng giám đốc kia bật cười thành tiếng, những thớ thịt trên gương mặt tròn trĩnh cũng rung lên: "Lâm tiểu thư, nếu như đã ra ngoài diễn, sao lại còn so đo những chuyện này chứ? Cũng không yêu cầu cô khỏa thân diễn, chỉ là lộ một chút mà thôi!"
"Thực xin lỗi tổng giám đốc Lý... hay là mọi người tìm một người khác đi!" Lâm Y chau mày nhưng cố nhã nhặn nói.
"Hô hô, Lâm tiểu thư, cô nói đùa sao. Cô với công ty chúng tôi đã ký kết hợp đồng rồi!" Nói đến đây, trên mặt tổng giám đốc Lý vẫn lộ ra ý cười: "Chuyện này cô không cần bàn với tôi... ừm, bàn với giám đốc Trần là được..."
Lâm Y nhìn Trần Chính bằng ánh mắt nài xin nhưng ông ta làm như không thấy: "Lâm tiểu thư, thực ngại quá, chuyện này... giấy trắng mực đen, tôi cũng không giúp được cô..."
Qua một đoạn đối thoại này, rõ ràng thấy được Trần Chính và vị tổng giám đốc Lý kia không hề có ý nhượng bộ, họ chỉ cho Lâm Y chọn một trong hai con đường, hoặc là diễn, hoặc là bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.
"Phải bồi thường bao nhiêu?" Lâm Y cắn răng.
"Một triệu!" Người đàn ông bụng phệ nói một cách ung dung.
"Cái gì? Sao lại nhiều như vậy được? Các người đi cướp sao?" Lâm Y giật bắn người, vốn cô nghĩ nhiều nhất cũng chỉ là mười mấy hai mươi vạn mà thôi.
"Lâm tiểu thư, có phải là cướp hay không, chúng ta có thể lên tòa xác định... Cô suy nghĩ cho kỹ, tôi cho cô thời gian một ngày, quảng cáo của chúng tôi không thể kéo dài được nữa, nếu còn tiếp tục kéo dài, những tổn thất đó cô cũng phải bồi thường!" Người đàn ông sờ chiếc bụng phệ của mình, dáng vẻ cực kỳ nắm chắc.
Chuyện đời hiểm ác coi như Lâm Y đã gặp được, nhìn Trần Chính và người đàn ông bụng phệ theo nhau rời đi, đầu Lâm Y một mảnh trống rỗng...
"Lâm tiểu thư..." Thấy hai người đã rời đi, đạo diễn Trần nãy giờ vẫn đứng im lặng bên cạnh chau mày nhắc nhở Lâm Y, "... có phải là cô đã đắc tội người nào rồi không?"
Đắc tội người nào chứ? Từ Giai sao? Không đúng! Mình và Lãnh Nghị giờ không phải đã chia tay rồi sao? Cô ấy chắc không nên ra tay với mình mới đúng! Trong đầu Lâm Y tỉ mỉ rà soát lại một lần nhưng ngoại trừ Từ Giai, cô thật sự không nghĩ ra là ai, còn có ai muốn ngấm ngầm hãm hại cô như vậy!
Sáng hôm sau Lâm Y không có đi đến chỗ quay quảng cáo, Tôn Hồng gọi điện thoại cho cô, kêu cô quay về văn phòng của an ta. "Lâm Y, bên công ty bên đó đột nhiên nói muốn bỏ kịch bản quảng cáo của cô, nói chúng ta không làm theo ý tưởng thiết kế ban đầu của họ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Giám đốc Tôn, lúc ký hợp đồng với họ anh cũng có ở đó, chắc anh cũng thấy, lúc đó bọn họ vốn là không nhắc đến ý tưởng ban đầu gì cả, hơn nữa lúc tôi giao kịch bản cho họ, họ cũng tỏ ra rất hài lòng... Tôi thật sự không biết công ty họ rốt cuộc là muốn làm gì!" Lâm Y vừa ủy khuất vừa phẫn nộ.
"Lâm Y, những chuyện này tôi đều biết cả nhưng hiện giờ nói những điều này đã không có tác dụng gì, điều then chốt là làm sao giải quyết được chuyện này!" Tôn Hồng cũng rất bất đắc dĩ, "Hiện giờ bên phía đối phương đã đề xuất yêu cầu công ty chúng ta bồi thường tổn thất do kéo dài thời gian!"
"Lại bồi thường? Bọn họ thật là quá đáng, tìm đủ mọi cớ để vòi tiền!" Lâm Y càng thêm phẫn nộ.
"Lâm Y, đây không chỉ là vấn đề tiền bạc, quan trọng hơn là nếu đối phương làm lớn chuyện này, danh dự của công ty chúng ta tổn thất rất lớn, đây không phải là chuyện tiền có thể giải quyết được..." Tôn Hồng thở dài một tiếng.
"Vậy theo anh nên làm thế nào?" Lâm Y chau mày nhìn Tôn Hoofgn, "Hay là chúng ta đến gặp họ nói chuyện lần nữa?"
"Không cần đâu! Tôi đã gặp họ rồi!" Tôn Hồng tựa người vào lưng ghế, mắt nhìn Lâm Y như đang suy nghĩ gì đó, lát sau anh ta mới thấp giọng nói, "Bọn họ ngầm đề xuất với tôi một điều kiện..."
"Điều kiện gì?" Lâm Y nhìn Tôn Hồng, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an.
"Họ yêu cầu công ty đuổi việc cô, xem như là trừng phạt, như vậy bọn họ sẽ không truy cứu trách nhiệm của chúng ta nữa!" Tôn Hồng nhẹ giọng nói. Nghe câu này của anh ta, sắc mặt Lâm Y có chút tái đi, cô nhìn Tôn Hồng, nhất thời không nói được tiếng nào. Tôn Hồng thở dài một tiếng, "Tôi biết như vậy rất không công bằng với cô, nhưng mà Lâm Y, cô rốt cuộc là đã đắc tội với ai? Chính cô cũng không biết sao?"
Thấy Lâm Y vẫn mím môi không nói một lời, Tôn Hồng lại nhỏ giọng nói: "Lâm Y, nếu cô thật sự không muốn đi, thì không cần đi... chuyện này tôi vẫn chưa nói với Tương tổng, tôi biết anh ta là một người có nghĩa khí, sẽ không để cô đi..."
Lâm Y hiểu ý Tôn Hồng muốn nói, ý của anh ta vốn không phải là thế, mà là... Tương Huy nói nghĩa khí, chẳng thà để công ty chịu tổn thất cũng không muốn để Lâm Y rời đi, vậy còn cô thì sao, cô có thể vì lợi ích của bản thân mà bỏ mặc lợi ích của cả công ty sao?
Trầm mặc một hồi lâu Lâm Y rốt cuộc cũng đứng dậy, nhìn Tôn Hồng vẫn ngồi đó, cô hơi mỉm cười nói: "Giám đốc Tôn, tôi rất cảm ơn anh vẫn luôn nâng đỡ tôi, những ngày làm việc ở đây thật sự rất vui... Tôi đã mang lại phiền phức cho công ty, thật sự xin lỗi... Lát nữa tôi sẽ đưa thư từ chức cho anh... xin lỗi!"
Lâm Y nói rồi nhìn Tôn Hồng, khẽ khom người chào rồi định rời đi...
"Lâm Y..." Tôn Hồng nhìn theo bóng Lâm Y sắp đi đến cửa văn phòng, gọi với một tiếng, Lâm Y ngừng bước quay lại nhìn anh ta, thấy Tôn Hồng lộ vẻ bất đắc dĩ, "Thực xin lỗi... tôi thật sự không giúp được cô..."
"Không sao đâu..." Lâm Y mỉm cười xoay người rời đi...
Lâm Y rất nhanh đã đệ đơn từ chức lên cho Tôn Hồng rồi trở lại bàn làm việc ủa mình bắt đầu thu dọn đồ đạc, Hiểu Hiểu ngồi một bên lẳng lặng nhìn cô sau đó dè dặt hỏi: "Lâm Y, cô thật sự cứ vậy đi sao?"
"Phải đó..." Trong lòng Lâm Y thật khó chịu nhưng cứ cố tình giả vờ thoải mái, "Lại có thể đổi một công việc mới, có thêm kinh nghiệm mới, tốt biết mấy!" Con người luôn là như thế, lúc bị ép đến đường cùng, chỉ có thể học cách kiên cường!
"Lâm Y, chuyện cô sắp đi, Tương tổng đã biết chưa?" A Văn nhỏ giọng hỏi.
"Không có nói với anh ta, hôm nay hình như anh ta ra ngoài gặp khách hàng rồi... ừ, Tương tổng dạo này cũng là người rất bận rộn rồi!" Lâm Y gắng gượng nói đùa một câu.
Đi ra khỏi cổng chính công ty, Lâm Y không về thẳng nhà, cũng không vội đi tìm công việc khác mà ghé vào một quán cà phê, gọi một ly cà phê rồi lặng lẽ ngồi nơi góc quán, nghe tiếng piano dìu dặt, chuyện gì cũng không muốn nghĩ nữa...
Nghe điện thoại mình reo lên, Lâm Y cầm lên xem rồi nhanh chóng chuyển sang chế độ rung, không để ý đến nó nữa, cứ để mặc nó rung không ngừng... Cô ngồi từ sáng đến chiều, từ chiều đến tối, ngoài cửa sổ mưa bắt đầu rơi, những giọt mưa tí tách đập vào những khung cửa kính, để nó chảy thành từng dòng nhỏ rồi rơi xuống đất...
Người trong quán cà phê càng lúc càng ít, cho đến khi nhân viên phục vụ đi đến nhắc nhở Lâm Y rằng quán sắp đóng cửa cô mới chậm rãi đứng dậy...
Đã là tối muộn, đêm đầu đông lại thêm một trận mưa vừa rồi, lúc Lâm Y rời khỏi quán cà phê liền cảm thấy một cơn lạnh thấu xương, cô bất giác kéo cao cổ áo, mong là chắn được ít nhiều cơn lạnh bên ngoài lẫn cơn lạnh trong lòng... Nhìn thấy có vài chiếc xe taxi chạy qua nhưng toàn dựng biển báo "có khách", Lâm Y chỉ đành đứng ngẩn người nơi cửa nhìn một trời mưa tuyết bên ngoài, chờ đợi...
Điện thoại trong túi lại rung lên, Lâm Y rốt cuộc cũng cầm lên mở ra xem, là điện thoại của Tương Huy, Lâm Y biết chắc chắn là anh ta đã biết chuyện cô từ chức cho nên mới điện thoại cho cô, suy nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định không nghe.
Lại mở nhật ký cuộc gọi lên xem, là điện thoại của Lăng Nhất Phàm, còn có một số điện thoại lạ, sóng mắt Lâm Y thoáng thoáng xao động, câu nói ngày hôm qua lúc Trần Chính và người đàn ông bụng phệ trước khi đi lại hiện lên trong đầu: "Cho cô thời gian một ngày để suy nghĩ, bằng không chúng ta gặp nhau trên tòa!"