Lưu Luyến Không Quên 2 - Chương 149
Chương 149: Lâm vào nguy khốn (1)
Cho đến năm đó, khi Lãnh Nghị tốt nghiệp đại học, ý muốn được gặp lại Họa Nhi càng thêm mãnh liệt trong lòng hắn, thôi thúc hắn. Lãnh Nghị quyết định đi tìm cô, thực hiện lời hứa năm nào... Theo lời kể của hắn về tình huống năm đó, Lãnh Thành rất nhanh đã giúp hắn tìm được cô bé đó, thì ra cô tên là Hạ Tịch Họa, khi cô đứng trước mặt hắn, cũng đã là một cô gái xinh đẹp duyên dáng... nhưng Lãnh Nghị thế nào cũng không tìm lại được cảm giác đã khắc sâu trong trí nhớ năm nào...
Hiện tại, Tịch Họa là vì một câu nói của hắn mà trở thành người thực vật nằm đây, hắn làm sao có thể bỏ mặc cô không lo được chứ?
"Y Y, em có thể hiểu cho anh không? Em có thể đợi anh không?" Lãnh Nghị ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng lung linh trên bầu trời, đáy mắt tràn đầy buồn bã và đau xót.
Thành phố H, có lẽ là bởi vì ngày mưa, xe taxi đặc biệt bận rộn, Lâm Y vẫn đứng ngẩn người trước cửa quán cà phê, lúc này một chiếc xe lặng lẽ dừng lại ben cạnh cô, cửa xe hạ xuống lộ ra gương mặt của một người đàn ông trung niên đang ngồi sau ghế lái, ông ta nhìn Lâm Y đang đứng đó, điềm đạm chào; "Lâm tiểu thư, đợi người sao?"
"Ồ, không, đang đợi taxi!" Lâm Y lễ phép trả lời, cô hơi cúi đầu nhìn người đàn ông trong xe, gương mặt kia hình như đã gặp qua rồi, cô lặng lẽ lục tìm trong trí nhớ...
"Không nhớ tôi sao? Trong buổi tiệc của hiệp hội thương nghiệp, chúng ta đã gặp nhau!" Nhìn vẻ ngơ ngác của Lâm Y, người đàn ông trung niên mỉm cười điềm tĩnh nói.
"À..." Lâm Y rốt cuộc nhớ ra, "... ông là đại sứ của nước... nước gì đó..."
"Đúng, Từ Nhất Hạo!", giọng Từ Nhất Hạo vẫn điềm tĩnh như trước, "Lên xe đi, tôi đưa cô..."
Nhìn thấy xung quanh vắng vẻ im lìm dưới cái lạnh của đêm đầu đông, Lâm Y cũng không suy nghĩ nhiều nữa, người ta ít nhiều gì cũng là một đại sứ, chắc cũng không thể làm ra chuyện gì xấu được. Nghĩ vậy nên Lâm Y chỉ nói một câu cám ơn rồi kéo cửa xe ngồi vào
"Cô ở đâu?" Từ Nhất Hạo quay đầu nhìn cô gái nét mặt hơi tái nhưng vẫn thanh thuần động lòng người kia, cõi lòng thoáng rung đọng nhưng trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào, diễn kịch đối với ông mà nói chính là bộ môn mà ông thành thạo hơn cả.
"Hoa viên Mai Khôi", Lâm Y nhẹ giọng đáp rồi nhìn ông mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn, "Làm phiền ông!"
Từ Nhất Hạo chỉ điềm đạm cười không nói tiếng nào, sự trầm mặc trên suốt đoạn đường khiến người ta cảm thấy có chút áp lực, Lâm Y cố gắng tìm đề tài để nói, hy vọng hóa giải được bầu không khí ngượng ngùng này, "Từ tiên sinh chắc là ít khi về nước?"
"Phải đó!" Chỉ nhàn nhạt hai chữ sau đó lại là im lặng phủ trùm, Lâm Y âm thầm hối hận đã ngồi lên chiếc xe này, nếu như sớm biết bầu không khí ngượng ngập như vậy, không bằng cố chờ thêm một chút, ngồi xe taxi còn tốt hơn...
Chính lúc đầu óc đang quay cuồng với những suy nghĩ thì chợt nghe giọng nói thản nhiên của Từ Nhất Hạo: "Lần trước nghe Lâm tiểu thư nói mẹ của cô là người gốc ở thành phố G, vậy cha của cô cũng là người ở thành phố G sao?"
Cha? Lâm Y thoáng sửng sốt rồi ánh mắt chợt tối lại, không có hình bóng người cha trong trí nhớ của cô, cô nhớ mình cũng chưa từng thấy bất cứ bức ảnh nào về cha từ chỗ mẹ, do dự một chút rồi Lâm Y lên tiếng: "Cháu chưa được gặp cha... không biết cha cháu là người ở đâu..."
Sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, ông chỉ nhẹ nhàng "Ờ" một tiếng rồi lại không nói thêm gì nữa... trong bầu không khí trầm mặc, xe rốt cuộc cũng dừng lại trước cửa hoa viên Mai Khôi, Lâm Y nhìn ông nói một câu cám ơn rồi vội vã xuống xe.
Từ Nhất Hạo lẳng lặng nhìn theo bóng Lâm Y đi vào bên trong, đáy mắt dâng lên một tia phức tạp, qua thật lâu ông mới nhấn mạnh chân ga lái xe rời đi!
Mất công việc lại thêm một khoản bồi thường nặng nề phải trả, biến cố đột ngột này đối với Lâm Y mà nói chẳng khác nào nhà giột gặp mưa. Tìm Lãnh Nghị sao? Cô không làm được! Tìm Lăng Nhất Phàm? Cô không muốn! Buông điện thoại xuống, Lâm Y nặng nề nhắm mắt lại nhưng không có cách nào ngủ an ổn được, mãi cho đến rạng sáng mới mơ màng ngủ mất.
Sáng hôm sau lúc Lâm Y thức dậy đã rất muộn, cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà, định tìm thứ gì đó điền đầy bao tử, khi cô vừa bước ra khỏi hoa viên Mai Khôi thì đã bị hai người đàn ông vạm vỡ bao vây: "Cô là Lâm tiểu thư phải không? Công ty chúng tôi tìm cô suốt một ngày, giờ công ty chúng tôi muốn cáo cô tùy tiện hủy hợp đồng, mời cô theo chúng tôi trở về công ty!"
Hai người đàn ông không để cô kịp phân trần đã đẩy Lâm Y lên xe rồi xe nhanh chóng rời đi.
"Các người muốn dẫn tôi đi đâu?" Nhìn những hàng cây lướt qua trước mắt, Lâm Y kinh hoảng kêu lên thất thanh.
"Lâm tiểu thư, tổng giám đốc của chúng tôi đã nói, vì đề phòng cô chạy trốn trước khi lên tòa, chúng tôi phải giữ cô lại!" Một trong hai người đàn ông lạnh lùng trả lời.
"Các người không thể vô cớ giữ người được, đây là phạm pháp!" Lâm Y chau mày, tức giận nói.
"Phạm pháp?" Người đàn ông vừa nói bật cười lạnh, "Lâm tiểu thư, cô quá ngây thơ rồi, hiện giờ chúng tôi chính là luật pháp của cô!"
"Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người!" Lâm Y cắn răng nói, quả thực, trong xã hội này, pháp luật là nhìn người mà định ra.
"Thực xin lỗi Lâm tiểu thư, giám đốc của chúng tôi hiện giờ không muốn gặp cô, cô cứ ngoan ngoãn ở lại đây đợi tòa án triệu tập đi!"
Biết có nói thêm nữa cũng vô ích, Lâm Y rốt cuộc không kháng cự nữa, cô cắn môi đến bật máu, nếu như có người muốn làm khó cô, vậy chắc chắn cô không thể thoát được vụ kiện này, nếu đã vậy, cô chỉ đành chấp nhận mà thôi!
Xe dừng lại trước một công xưởng đã bỏ hoang ở vùng ngoại ô, hai người đàn ông xuống xe, kéo Lâm Y đi vào trong xưởng, đi xuyên qua hành lang đến một phòng họp cũ nát, đẩy Lâm Y vào đó rồi lục tìm điện thoại của cô, lấy đi rồi khóa cửa lại để lại cô một mình bên trong.
Trong căn phòng đó vừa tối vừa hôi hám, trong không khí lan tràn một mùi ẩm mốc thạt khó chịu, tất cả cửa sổ trong phòng đều đã bị chặn lại bằng những thanh gốc, Lâm Y đứng đờ đẫn hồi lâu rốt cuộc lê chân đến bên một chiếc ghế vừa cũ vừa bẩn ngồi xuống... Cô, giờ phút này, chỉ có thể chờ chết!
Trời dần tối, bốn bề vẫn yên tĩnh như thường, từ đầu đến cuối không hề có một bóng người xuất hiện, Lâm Y đã một ngày không có ăn gì, cũng không được uống nước, rõ ràng bọn họ không hề có ý định đưa cơm nước đến cho cô.
Cả người vừa mềm yếu vô lực vừa mệt mỏi, môi cô bởi vì thiếu nước đã bắt đầu có hiện tượng nứt nẻ, lúc này Lâm Y thật muốn nằm hoặc dựa vào đâu đó nhưng chỉ có chiếc ghế cũ này... cô nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế, chiếc ghế cũ kỹ không ngừng phát ra những tiếng cọt kẹt, Lâm Y không biết làm sao, chỉ đành chậm rãi đứng dậy.
Nhìn bốn xung quanh, quả thực không có chỗ nào có thể cho cô nằm xuống, sau cùng ánh mắt cô rơi xuống một góc tường, bất chấp nền đất bẩn đến thế nào, bất chấp trên tường bẩn đến thế nào, chậm rãi lê bước qua, Lâm Y ngồi xuống, lưng tựa vào đó, thở dài một tiếng mệt mỏi. Rốt cuộc cũng có thể dựa một chút rồi, Lâm Y chỉ có thể nghĩ được như vậy, cô mệt mỏi tựa vào tường mê man ngủ mất...
Không biết qua bao lâu, một tràng tiếng động từ phía cửa khiến Lâm Y bừng tỉnh, cô mở đôi mắt mệt mỏi, loáng thoáng nhìn thấy một luồng ánh sáng chói mắt đang tiến gần đến, ánh mắt đột ngột bị luồng ánh sáng kia kích đến khiến Lâm Y khó chịu nheo mắt lại, mất một lúc mới nhìn thấy được rõ ràng, đó là một ngọn đèn cứu hộ --- ngọn đèn đang ở trên tay một người đàn ông.
Người kia nhấc đèn lên cao nhìn quanh bốn phía rốt cuộc nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đang ngồi tựa vào tường, hắn không nhịn được nhe răng cười nói với một tên đồng bọn khác: "Mẹ nó, ta còn tưởng cô ta chạy mất rồi, thì ra là ngồi ở kia..."
"Hắc hắc, xem ra đúng là đói xỉu rồi..." Người đàn ông sau lưng cười thật nham nhở, "Vậy cũng tốt, cô ta không còn sức, chúng ta cũng bớt mệt hơn..."
Trái tim Lâm Y đập thình thịch, không kìm lòng được rụt người về sát góc tường hơn, cô len lén nhìn một vòng xung quanh xem có thứ gì để tự vệ được không, bất kể thế nào, cô chẳng thà chết chứ không thể để hai tên này ô nhục mình!
Hai người đàn ông vừa nói vừa cười đặt chiếc đèn cứu hộ lên bàn rồi đi về phía cô gái đang co rúm người nơi góc tường, hai tên này chính là hai người hôm nay bắt cô đến cái xưởng hoang phế này nhốt lại.
"Các người muốn làm gì? Đừng qua đây!" Lâm Y cố giả vờ trấn tĩnh nhưng rõ ràng là không giấu được sự khiếp sợ từ giọng nói của mình.
"Đừng sợ người đẹp!" Tiếng cười nham nhở của hai người đàn ông vang lên trong đêm tối vắng lặng nghe càng đáng sợ, bọn họ chậm rãi tiến sát đến bên người Lâm Y, khuỵu gối xuống, một tên đưa tay nâng cằm cô lên: "Hai anh sẽ rất dịu dàng, đảm bảo sẽ làm cho em sung sướng mới thôi, sao hở?"
"Đừng mà..." Lâm Y không khỏi nài xin, "... thế này có được không, họ cho các người bao nhiêu tiền, tôi cũng cho các người số tiền như vậy, tôi còn cho thêm..."
"Ha ha..." Tên có vẻ như là cầm đầu cười lớn, bàn tay đang bóp nơi cằm Lâm Y càng siết chặt, "Cô còn có thể cho nhiều hơn họ sao? Nếu như cô có tiền thì sao còn phải ở chỗ này?"
"Tôi có..." Lâm Y gian nan nuốt một ngụm nước bọt, thân thể bất giác run lên, "... bạn tôi có, anh ta... sẽ cho các người tiền!"
"Bạn cô?" Vẫn là tên kia lên tiếng, giọng nói không giấu sự mỉa mai và xem thường, "Cô đừng nói với tôi là vị Lãnh đại thiếu gia kia nhé! Anh ta đúng là rất có tiền, chỉ là tôi nghe nói anh ta không cần cô nữa, mang một cô gái khác đi vào vùng núi gì đó nghỉ mát rồi!"
"Không phải, không phải như vậy, anh ta... sẽ cho các người tiền!" Nghe câu này trái tim Lâm Y càng thêm đau đớn đến rướm máu nhưng lúc này cô chỉ có thể trông cậy vào Lãnh Nghị là chiếc phao cứu mạng, cô tin Lãnh Nghị sẽ không bỏ mặc cô không lo.