Lưu Luyến Không Quên 2 - Chương 152
Chương 152: Càng lúc càng xa (1)
Bác sĩ điều trị chính nói với Lâm Y, trái tim của Lâm Dung bị tổn thương nghiêm trọng cho dù phẫu thuật cũng khó mà khôi phục như trước, cơ hội sống lại thật sự rất mong manh...
"Không!" Nước mắt Lâm Y trào ra, cô bụm mặt nức nở, "Mẹ tôi sẽ không chết, mẹ sẽ không bỏ tôi lại một mình trên đời này đâu..." Thân thể mảnh khảnh đó chợt như chiếc lá trong cơn gió lốc, ngả về sau ngất đi...
"Lâm Y..." Lăng Nhất Phàm đau lòng gọi, hắn vội đưa tay dỡ lấy Lâm Y vào lòng, "Em còn có anh, em còn có anh, Lâm Y!" Hắn vừa gọi vừa nhìn vị bác sĩ, "Bác sĩ, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"
"Có thì có đấy..." Bác sĩ có chút do dự nói.
"Cách gì ông nói mau đi! Tiền bạc không phải là vấn đề!" Lăng Nhất Phàm vội nói.
"Thay tim!" Bác sĩ nói nhanh, "Nhưng Lăng tiên sinh, cho dù tiền không phải là vấn đề nhưng vẫn còn vấn đề khác, thứ nhất là bởi vì bệnh tình nghiêm trọng, bệnh viện chúng tôi không có ai dám đảm nhận cuộc phẫu thuật này, thứ nữa là nguồn cung cấp nội tạng, trước mắt bệnh viện không tìm được quả tim thích hợp với thể trạng của bà Lâm..."
"Vậy thì đổi một bệnh viện khác!" Lăng Nhất Phàm quyết đoán nhìn sang Lâm Y nói, "Chúng ta lập tức chuyển mẹ em đến một bệnh viện nào đó ở thành phố H, ở đó chắc là không có vấn đề..."
"Không được, Lăng tiên sinh!" Vị bác sĩ đứng bên cạnh ngắt lời Lăng Nhất Phàm, "Theo tình trạng hiện giờ của bà Lâm, căn bản là không chịu được di chuyển đường dài... chuyện này chỉ làm bệnh của bà nặng them thôi... hơn nữa trái tim thay thế còn phải phù hợp với thể chất của bà Lâm, bệnh viện ở thành phố H cũng chưa chắc lập tức tìm ra được!"
"Vậy ý của ông là dì ấy chỉ có thể ở đây chờ chết hay sao?" Lăng Nhất Phàm lạnh giọng chất vấn.
"Thực xin lỗi Lăng tiên sinh, trừ phi là ông tim được một chuyên gia phẫu thuật tim, hơn nữa còn có nguồn tim cung cấp phù hợp với thể chất của bà Lâm, bằng không..." Bác sĩ vẻ băn khoăn nói.
Lăng Nhất Phàm nghe vậy không chút chần chừ vận dụng tất cả các mối quan hệ, rất nhanh đã liên hệ được với chuyên gia tim mạch, nể mặt Lăng Nhất Phàm, ông ta cũng tình nguyện đi đến thành phố G một chuyến nhưng mấu chốt là nguồn tim thích hợp với Lâm Dung thật sự vô phương tìm được.
Đứng trước khó khăn chưa được giải quyết, đôi mày Lăng Nhất Phàm càng lúc càng chau chặt, Lâm Y nhìn chiếc cằm râu đã bắt đầu mọc lởm chởm của Lăng Nhất Phàm, trong lòng có chút khổ sở, mắt cô cũng ngân ngấn nước. Lâm Y lặng lẽ đến bên cạnh Lăng Nhất Phàm ngồi xuống, an ủi ngược hắn: "Nhất Phàm, anh đừng lo lắng, nếu thật sự... tìm không được nguồn tim... cũng đành chịu..."
"Lâm Y..." Trên mặt Lăng Nhất Phàm lộ ra ý cười yếu ớt, hắn dịu dàng nói, "Chỉ cần em đừng quá lo lắng là được... cả ngày hôm nay em chưa ăn chút gì, em muốn ăn gì anh giúp em đi mua, được không? Nếu như em cũng bị bệnh, vậy lấy ai đến chăm sóc cho dì đây?"
"Nhất Phàm, anh... cũng có nhiều việc phải làm... hay là... anh tạm trở về thành phố H đi..."
"Ngốc à, còn chuyện gì quan trọng hơn em chứ?" Lăng Nhất Phàm nói một câu từ đáy lòng.
"Nhất Phàm..." Hốc mũi Lâm Y ê ẩm chua xót, lúc này đây, ở bên cạnh cô đúng ra phải là Lãnh Nghị mới đúng, nhưng mà... không có Lãnh Nghị!
Trên giường bệnh mí mắt Lâm Dung khẽ động, lời của Lăng Nhất Phàm lọt vào tai bà không sót một chữ. Là Lãnh Nghị sao? Nghe tiếng hình như không giống lắm. Lâm Dung cố giãy dụa hé mí mắt nặng trịch ra.
"Mẹ!" Lâm Y nhìn thấy mẹ mình mở mắt, cô kích động kêu lớn một tiếng, bổ nhào đến bên giường, "Mẹ tỉnh rồi sao? Mẹ tỉnh rồi! Con biết mà, mẹ sẽ không bỏ lại con một mình không lo!"
Nghe tiếng Lâm Y, Lăng Nhất Phàm cũng vội vàng bước tới, hắn nhẹ giọng gọi: "Dì!", rồi lại nhìn sang gương mặt vui mừng của Lâm Y, trên gương mặt anh tuấn cũng không kìm được lộ ra một nụ cười...
Nụ cười ấm áp của Lăng Nhất Phàm đập vào mắt Lâm Dung một cách rõ ràng, bà ngẩn người nhìn người thanh niên tuấn tú ôn hòa trước mặt, trên mặt hắn lộ ra vẻ ấm áp như ánh mặt trời, rõ ràng không phải là Lãnh Nghị! Thực ra bà có nghe nói giữa con gái mình và Lãnh Nghị xảy ra vấn đề, hiện giờ xem ra là đúng rồi! Nhưng người thanh niên này thoạt nhìn thiện lương ấp áp, còn có, ánh mắt cậu ta nhìn Y Y, những lời cậu ta nói với Y Y... chắc đây là một người có thể mang lại hạnh phúc cho con bé.
Chết, Lâm Dung không sợ, cái bà sợ là bỏ lại con gái mình cô độc trên đời, không nơi nương tựa, hai mươi mấy năm qua, bà sống chẳng qua là vì cho con gái bà một mái nhà, để con gái bà không thấy cô độc... nhưng hiện giờ, rõ ràng thời gian của bà không còn nhiều...
Lâm Dung nhẹ mấp máy cánh môi nhưng không nói được thành lời, bà chỉ đành nhìn Lâm Y.
"Mẹ, mẹ muốn nói gì?" Lâm Y quệt nước mắt, gượng cười cúi xuống gần bà, "Mẹ từ từ nói!"
Ánh mắt Lâm Dung dời sang Lăng Nhất Phàm đứng bên cạnh Lâm Y, cô hiểu ý bà, nhìn Lăng Nhất Phàm rồi giới thiệu với mẹ mình: "Mẹ, đây là Lăng Nhất Phàm, là... bạn của con..."
Mắt Lâm Dung lóe lên một tia nhu hòa, bà nhìn Lăng Nhất Phàm, chậm rãi đưa tay ra, Lăng Nhất Phàm hiểu ý, vội đưa tay nắm lấy tay bà, nhỏ giọng gọi: "Dì!".
Lâm Dung mấp máy cánh môi, thật không dễ dàng mới bật được mấy chữ "Chăm sóc... Y Y..."
"Xin dì cứ yên tâm..." Lăng Nhất Phàm nắm chặt tay Lâm Dung nghiêm túc nói, "Con sẽ chăm sóc Lâm Y thật tốt, nếu như Lâm Y nguyện ý gả cho con, làm vợ của con, đó là vinh dự của con!" Nghe câu này, rốt cuộc khóe môi Lâm Dung cũng lộ ra một ý cười yếu ớt.
Lâm Y lặng lẽ quay lại nhìn Lăng Nhất Phàm, hắn cũng cười với cô: "Y Y, em có đồng ý trở thành vợ của anh không?"
"Em..." Lâm Y bối rối thu hồi tầm mắt, cô nói không nên lời, chỉ đành âm thầm cầu nguyện, nếu như lần này ông trời thật sự cho mẹ con khỏe mạnh trở lại, em nhất định sẽ gả cho anh...
Khuya hôm đó ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt của Lâm Dung xất hiệm một bóng người, người đàn ông này đội một chiếc mũ dạ được kéo xuống thật thấp, cổ áo lại dựng lên thật cao, che khuất gần nửa khuôn mặt, ông ta nhìn qua cửa kiếng vào người phụ nữ đang nằm thiêm thiếp trên giường và cô gái đang ngồi bên cạnh bà, đáy mắt một mảnh âm trầm, thật lâu vẫn không chịu rời đi.
Ánh mắt vô thần của Lâm Dung vừa dời khỏi mặt Lâm Y định nhắm lại nghỉ ngơi thì bất chợt như bị đóng băng, ghim chặt ngoài cửa phòng bệnh, Lâm Y và Lăng Nhất Phàm gần như là đồng thời phát hiện ra ánh mắt khác thường của Lâm Dung, hai người cũng theo đó nhìn ra ngoài, nhưng ngoài cửa không có gì khác thường, một bóng người cũng không có...
"Mẹ..." Lâm Y nghi hoặc gọi, lúc này Lâm Dung mới thu hồi tầm mắt, bà thở dài một tiếng, có lẽ là ảo giác thôi, người đó bà coi như đã chết làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này được chứ?
Lúc này người đàn ông đội mũ dạ đó đã lách người sang một bên, lẳng lặng đứng chờ một lúc rồi xoay người rời đi...
Cùng lúc đó ở một vùng núi xa, Lãnh Nghị đang cùng Nam tiên sinh, Lữ Thần tụ tập quanh giường bệnh của Hạ Tịch Họa, Nam tiên sinh châm mũi kim cuối cùng lên đầu Tịch Họa xong liền ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị nói: "Lãnh tiên sinh, mạch máu của Hạ tiểu thư đã được khai thông hết, nếu như tất cả đều thuận lợi, mấy ngày sau cô ấy sẽ tỉnh lại, vẫn cần ngài nói chuyện nhiều với cô ấy một chút, kích thích thần kinh của cô ấy..."
Chính ngay lúc này điện thoại trong túi Lãnh Nghị rung lên, hắn cầm lên mở ra xem, thấy cái tên "Lý Tân" nhấp nháy trên màn hình, hắn nhìn hai người kia ra hiệu tạm dừng một chút rồi đi ra ngoài vừa đi vừa ấn phím đón nghe.
Lý Tân đã ra nước ngoài một tháng, hiện giờ cô đang báo cáo với Lãnh Nghị thành quả chuyến đi đến Đông Nam Á vừa rồi của mình... sau khi báo cáo xong, trong điện thoại im lặng giây lát, đầu bên này sóng mắt Lý Tân thoáng xao động, cô ấp úng: "Thiếu gia..."
"Chuyện gì, nói đi!" Lãnh Nghị trầm giọng, ánh mắt sắc bén lúc này đang nhìn mông lung nơi chân trời, đáy mắt một mảnh phức tạp, cũng chỉ có Lý Tân hiểu được tâm tình của hắn.
Quả nhiên, Lý Tân sau đó nhẹ giọng nói: "Tôi nghe nói... mẹ của Lâm tiểu thư đã xảy ra tai nạn xe cộ, tính mạng như chỉ mành treo chuông..."
Sóng mắt Lãnh Nghị xao động dữ dội, đôi chân dài đang sải bước không tự chủ được ngừng lại, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Y Y đâu?"
"Cô ấy đã trở về rồi..."
Lãnh Nghị khép mắt lại, tay day day huyệt thái dương, cô gái này... xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với hắn một lời! Xem ra cô đã hoàn toàn bài trừ hắn ra khỏi cuộc sống của mình! Cách nghĩ này khiến lòng Lãnh Nghị thắt lại, lát sau hắn mới cố nén tức giận lẫn buồn rầu, trầm giọng nói: "Sao cô không sớm nói với tôi!"
"Thực xin lỗi thiếu gia, tôi mới vừa trở lại..."
Lãnh Nghị "cạch" một tiếng ngắt điện thoại, suy nghĩ một chút rồi hắn xoay người đi vào trong nhà, vừa hay gặp Lữ Thần đang từ trong bước ra, hắn nhàn nhạt nói: "Lữ Thần, tôi phải trở về một chuyến, lập tức lên đường, nơi này giao lại cho cậu, Tịch Họa cũng nhờ cậu chăm sóc..."
"Trễ vậy rồi mà anh còn muốn đi sao?" Lữ Thần nhìn đồng hồ, kinh ngạc hỏi.
Lãnh Nghị thoáng chau mày, "Mẹ của Lâm Y bị tai nạn giao thông, tình hình không khả quan, tôi trở về xem sao..."
"Lãnh thiếu..." Lữ Thần cũng chau mày, "... chuyện của Lâm tiểu thư bên đó anh có về cũng không giúp được gì, ngược lại ở đây Hạ tiểu thư rất cần có anh, vừa nãy anh cũng nghe sư phụ tôi nói đấy, mạch máu của Hạ tiểu thư đã được khai thông, không lâu nữa có thể tỉnh lại, chúng ta không thể thất bại trong gang tấc!"