Lưu Luyến Không Quên 2 - Chương 176
Chương 176: Tìm lại nhiệt tình đã mất từ lâu (1)
"Em không thể chỉ sống vì mình!" Lâm Y mím môi, "Chỉ cần Nhất Phàm còn muốn cưới em, em không có lí do gì từ hôn! Em không muốn làm gì có lỗi với anh ấy!"
"Vậy còn anh?" Giọng Lãnh Nghị trầm thấp mang theo chút lãnh ý, "Anh, thì em có thể có lỗi với anh sao?"
"Em không làm gì có lỗi với anh!" Lâm Y cũng chau mày, "Lãnh Nghị, là anh bỏ mặc em không lo trước... Em sớm đã nói với anh em không có gì có lỗi với anh!"
"Được!" Lãnh Nghị nhìn cô gái, "Là anh có lỗi với em... nhưng anh đã nhận lỗi, xin lỗi với em, em còn muốn anh làm thế nào thì mới chịu tha thứ cho anh?"
Lâm Y nhìn thẳng vào mắt Lãnh Nghị, giọng nhàn nhạt: "Anh đúng là có xin lỗi... nhưng đã quá muộn rồi, anh biết rõ em với Lăng Nhất Phàm đã đính hôn!"
Trên bàn ăn một mảnh trầm lặng, chỉ có bốn luồng ánh mắt không chút nhượng bộ nhìn thẳng nhau, lát sau giọng nói lành lạnh của Lãnh Nghị mới vang lên: "Vậy chuyện này chúng ta không cần thiết phải nói tiếp nữa!"
Lâm Y nhìn chằm chằm gương mặt lãnh liệt của người đàn ông đối diện, người đàn ông đó cô đã từng yêu đến chết đi sống lại, nhưng ngược lại làm cho cô đau khổ đến không muốn sống nữa, tình cảnh của đêm sinh nhật đó, hình ảnh mái tóc dài của Tịch Họa xõa tung trên cánh tay hắn, nhiều mô hình của Tịch Họa lúc nhỏ như vậy, còn có... buổi tối đáng sợ trong căn phòng họp tối tăm trong công xưởng cũ đó... những chuyện đau lòng từng chút từng chút một lướt qua trong đầu, vành mắt Lâm Y dần phiếm hồng, cô mấp máy cánh môi nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Rốt cuộc Lâm Y cầm lấy túi xách đứng lên, xông ra ngoài nhà hàng, cô không muốn cùng hắn nói thêm gì nữa, cô biết nói gì cũng vô dụng! Nếu như đã không cần nói, vậy ngồi tiếp còn có ý nghĩa gì?
"Y Y, đứng lại!" Đáy mắt Lãnh Nghị mây đen giăng đầu, hắn nén giọng gầm rống về phía cô gái đang chạy vội ra ngoài kia, nhưng cô rõ ràng sẽ không nghe hắn nói, cô đã chạy ra khỏi cửa chỉ để lại nhân viên phục vụ ngẩn người nhìn.
Lãnh Nghị rủa thầm câu gì đó, thân hình cao lớn cũng vội đứng bật dậy chạy đuổi theo cô gái.
Lâm Y chạy một hơi ra ngoài đường cái, trên đường người không nhiều, xe cũng rất ít, rõ ràng có chút quạnh quẽ, trên các bảng quảng cáo cùng bảng chỉ dẫn ven đường đều là tiếng Ý và tiếng Anh, trong một buổi tối mùa đông ở nơi tha hương thế này, lòng Lâm Y không khỏi trống trải vô thố, một cảm giác cô độc yếu ớt chợt dâng lên trong lòng, cô lê những bước thẫn thờ ra giữa đường, định đón một chiếc taxi...
Một chiếc xe từ xa chạy tới, đèn pha lóe sáng, đột nhiên từ một góc khuất một cô gái xông ra chặn giữa đường, ánh đèn chói mắt của chiếc xe chiếu thẳng vào mắt cô gái, vẻ mặt khiếp sợ của cô trong bóng đêm vẫn nhìn thật rõ ràng...
"Y Y!" Lãnh Nghị kinh hoàng kêu lên, hắn bất chấp tất cả xông qua, kéo mạnh cô gái đang ngơ ngẩn đứng giữa đường, xe lướt sát sạt qua hai người nhưng không hề có ý dừng lại, rất nhanh đã biến mất sau một cua quẹo cuối đường...
Lãnh Nghị siết chặt cô gái vào lòng, nhắm mắt lại không nói một lời, cái loại tâm tình vừa từ địa ngục đi dạo một vòng trở lại kia, cái cảm giác kéo cô gái trở lại ngay trước cửa địa ngục kia khiến hắn chỉ muốn ôm chặt lấy cô, không thể suy nghĩ được thêm gì nữa!
Mặt cô gái cũng tái nhợt, thân thể cô cứng đờ trong lòng người đàn ông, trong đầu một mảnh trống rỗng...
Mãi cho đến khi tài xế lái xe qua, ngừng lại bên cạnh hai người thì Lãnh Nghị mới nhẹ nới lỏng vòng tay rồi xoay tay ôm ngang cô gái lên nhét vào trong xe... cô gái rốt cuộc tê liệt vô lực nằm trong lòng người đàn ông...
Tại một gian phòng tổng thống xa hoa nằm trong một khách sạn sang trọng ở trung tâm Milan, Lâm Y ngồi nơi chiếc sofa rộng rãi, ánh mắt nhìn mông lung ra màn đêm mờ mịt ngoài cửa sổ, lát sau Lãnh Nghị thay một chiếc áo sơ mi khác từ phòng tắm bước ra, cổ áo mở ra hai nút để lộ làn da màu mật ong gợi cảm, hai tay áo cuốn cao lên.
Trên tay cầm một ly nước, Lãnh Nghị đi đến bên sofa ngồi xuống bên cạnh Lâm Y đưa ly nước cho cô, giọng nhu hòa: "Uống nước đi, định thần lại!"
Cô gái lúc này mới thu hồi tầm mắt, dừng lại một giây trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông rồi nhìn xuống, dời tới chiếc ly trên tay hắn, đón lấy chiếc ly, trong lúc lơ đãng mắt cô lướt qua phía dưới phần tay áo đang được cuốn cao lên kia, cánh tay lộ ra bên ngoài kia một mảnh xanh tím lớn, còn đang tươm máu...
Mắt cô gái trong thoáng chốc dại ra, bàn tay đưa ra cầm chiếc ly một nửa chợt khựng lại, rõ ràng là vừa nãy lúc người đàn ông bất chấp tất cả kéo cô tránh khỏi chiếc xe kia bị xe quẹt phải mà bị thương...
"Anh... bị thương sao?" Cô gái mấp máy môi, mắt nhìn chằm chằm vết thương trên tay hắn, lòng ẩn ẩn đau.
"Không sao", khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, "anh đã gọi khách sạn đưa thuốc đến, thoa một chút là được!". Lời vừa dứt thì đã nghe chuông cửa phòng vang lên, Lãnh Nghị cười nói, "Xem, đến rồi kìa!", vừa nói hắn vừa đứng dậy đi về phía cửa.
"Em... giúp anh thoa!" Cô gái nhìn hộp y tế trên tay người đàn ông, rũ mi, nhẹ giọng nói.
"Ân!" Mắt Lãnh Nghị sáng lên, khóe môi không khống chế được lộ ra nụ cười rạng rỡ, hắn vội đưa hộp y tế cho cô gái, cuộn cao tay áo hơn đưa đến trước mặt cô.
Sóng mắt cô gái thoáng xao động rồi lập tức biến mất, cô mở nắp hộp, nắm lấy cánh tay người đàn ông, nhẹ nhàng, cẩn thận thoa thuốc lên miệng vết thương.
"A, đau!" Đột nhiên người đàn ông kêu lớn một tiếng dọa cô gái giật nảy mình, vội thu lại bàn tay đang thoa thuốc, hoang mang ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang chau mày, cắn răng vẻ rất đau đớn trước mặt, sốt ruột hỏi: "Em làm đau anh sao?"
"Ừ, em ngồi sát một chút, đừng ở xa như vậy cầm tay anh thì sẽ không đau như vậy nữa!" Người đàn ông vẫn nhíu mày nói, cô gái mím môi, rốt cuộc cũng ngồi sát người đàn ông một chút, tiếp tục cúi đầu nhẹ nhàng bôi thuốc.
Người đàn ông mỉm cười cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô gái, đôi môi với những đường nét rõ ràng kia không kìm được nhẹ nhàng áp xuống, âu yếm đặt lên mái tóc cô gái một nụ hôn, thân thể cô gái rõ ràng là cứng lại, động tác trên tay cũng dừng lại rồi lập tức làm như không biết, tiếp tục công việc của mình.
Người đàn ông rõ ràng được voi đòi tiên, tay hắn vòng qua người cô gái, rơi trên eo thon của cô, cô gái rốt cuộc không nhịn được nữa, đặt hộp thuốc trong tay xuống, đứng dậy định thoát khỏi móng vuốt của người đàn ông nhưng người đàn ông càng quá mức hơn, tay khẽ dùng sức, cứng rắn kéo cô gái vào trong lòng, một tay hắn xuyên qua mái tóc dài của cô, giữ chặt sau gáy cô...
"Đừng vậy mà!" Cô gái đối diện nhìn gương mặt với ngũ quan tuấn mỹ phóng đại trước mặt mình, chau mày tức giận nói, cô vươn tay định đẩy người đàn ông ra nhưng đôi cánh tay kia cứ quấy lấy người cô gái, cô gái trong tay người đàn ông hệt như một chú dê đợi làm thịt...
"Lãnh Nghị, anh đừng ép em!" Nụ cười của Lăng Nhất Phàm như hiện ra trước mắt, cô gái kinh hoảng luống cuống nhìn đôi mắt đầy ý cười trước mặt, giọng mang theo cầu khẩn: "Đừng vậy mà! Em là vị hôn thê của người khác!"
"Ân, anh không ép em..." Đáy mắt người đàn ông tối lại, cánh môi hắn gần như dán lên đôi môi anh đào của cô gái, giọng nhẹ như tơ, "Em không phải muốn anh thả Lăng Nhất Phàm ra sao? Ồ... chúng ta có thể bàn điều kiện một chút..."
Cô gái cắn môi không lên tiếng, cô thấy đôi mày kiếm của người đàn ông chau lại, giọng trở nên bức người: "Thế nào? Em có muốn Lăng Nhất Phàm được thả ra hay không?" Đến lúc này, dù cho thủ đoạn có ti bỉ đến đâu người đàn ông cũng nguyện ý thử.
"Điều kiện gì?" Cô gái rốt cuộc cũng bật ra được mấy chữ, gương mặt thoáng đỏ, thực ra cô biết rất rõ điều kiện mà người đàn ông nói là gì, cô chỉ là cố tình hỏi vậy thôi.
"Cùng anh!" Ánh mắt người đàn ông dần trở nên nhu hòa, màu đỏ trên mặt cô gái càng kích thích thần kinh của hắn, hắn cúi đầu, môi lướt nhẹ lên đôi môi anh đào của cô gái, mang theo chút ý khiêu khích, bàn tay cũng bắt đầu không an phận lướt qua những bộ phận mẫn cảm trên người cô gái.
Cô gái cố bình ổn lại hô hấp, kháng cự lại sự trêu chọc của người đàn ông, môi người đàn ông lần nữa lướt qua môi cô gái, giọng nói mang theo sự mất kiên nhẫn thật rõ ràng: "Sao hở? Rốt cuộc là có thể hay không?"
"Em cùng anh một đêm thì anh sẽ thả Nhất Phàm sao?" Giọng cô gái nhỏ như muỗi kêu, mắt nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông chằm chằm.
"Ân, chỉ cần em cùng anh, anh sẽ thả hắn ra!" Cánh môi người đàn ông lướt qua gò má trắng nõn của cô gái, nhẹ nhàng mút lấy vành tai của cô gái, giọng nói đầy từ tính thật khêu gợi.
Thân thể cô gái mềm xuống, không cự tuyệt nữa... cánh môi người đàn ông quay về bên môi cô gái, đầu lưỡi như rồng, cường lực chen vào giữa đôi hàm răng ngọc của cô gái, cô gái chỉ ậm ừ một tiếng rồi không phát ra âm thanh nào nữa. Bàn tay của người đàn ông đang giữ chặt cô gái dần thả lỏng, nhẹ nhàng vòng ra phía trước, cởi từng nút áo trước ngực cô gái, rất nhanh bả vai thon thả, khuôn ngực hoàn mỹ của cô gái đã lộ ra, người đàn ông cúi đầu, nhẹ nhàng áp cô gái xuống sofa...
Cô gái nỗ lực biểu hiện ra mình không thích thú nhưng những âm thanh kiều mị vẫn không thể khống chế được bật ra khỏi cổ họng, những phản ứng thành thực của thân thể cô khiến mắt, môi người đàn ông tràn đầy ý cười, nỗi nhớ mong bấy lâu nay phút chốc hóa thành hành động, chiếc sofa bằng da thật của Ý chấn động dữ dội... cô gái xấu hổ muốn chết...
Người đàn ông nhẹ nhàng đỡ lấy vùng lưng trần của cô gái bế cô lên đi về hướng phòng ngủ, hai thân thể vẫn dung hợp chặt chẽ với nhau, chậm rãi ngả vào chiếc giường lớn bằng tơ lụa mềm mại...