Ma Long Phiên Thiên - Chương 05
Chương 5: Ma Long Hắc Ám Chi Thân
Kiếp trước hắn vào hàng cao thủ thần thông cảnh, về mặt tâm tính đương nhiên không thành vấn đề, hắn không hề lo lắng việc tẩu hỏa nhập ma.
Người Phong gia trơ mắt nhìn Phong Liệt tiến vào nguyên khí cảnh nhị tầng, ai nấy cực kỳ kinh ngạc.
Nếu là người bình thường mới vừa vào long võ giả khống chế lực lượng mới tăng vọt trong thân thể còn không xuể chứ nói gì đến tăng cảnh giới? Nhưng bây giờ họ đã thấy một quái vật.
- Mở tế đàn!
Một lão trưởng bối Phong gia rốt cuộc không ngồi yên được, đứng dậy quát to.
Cứ tiếp tục như vậy thì không chừng sẽ xảy ra biến đổi gì nữa, dù sao mấy người khác không nên thân, chẳng bằng sớm kết thúc thì hơn, miễn cho lộ tiếng gió bất lợi Phong gia.
Phong Chính Đức, đại bá của Phong Liệt nghe lời đó liền nâng cao tinh thần, vội vã tự động xin đi trước bắt giữ, giết chết Phong Liệt.
Khi được tộc lão đồng ý rồi gã sải bước nhanh đi tới dưới tế đàn, hai người vội vàng mở ra cấm chế, dường như đang chờ mỹ nữ cởi áo. Nhưng khi gã nhìn Phong Liệt thì mắt dấy lên sát ý tràn đầy.
- Hừ hừ, súc sinh, nếu không phải lão tam luôn bảo vệ ngươi thì ta đã sớm đưa ngươi về chầu trời rồi!
Phong Liệt nhân lúc cấm chết đang mở lại củng cố cảnh giới của mình ở nguyên khí cảnh tam tầng, trở thành thiên tài trước giờ chưa từng có.
Tộc nhân bên dưới đều bóp cổ tay thử dài, nếu tiểu tử này thức tỉnh là 5công kích thì nói không chừng Phong gia sẽ ra một đại nhân vật kinh tài tuyệt thế, tiếc rằng thiên ý khó dò!
Rốt cuộc cấm chế tế đàn hoàn toàn mở ra, Phong Liệt lòng máy động thu Ma Long ảo ảnh trên trời vào người, sau đó mặt thản nhiên liếc mọi người, biểu tình không vui không buồn. Mấy thiếu niên khác thì sớm bị hù chạy trối chết, sợ dính phải Phong Liệt sao chổi này.
Phong Chính Đức khó dằn lòng nổi nhảy lên tế đàn, biểu tình độc ác nói:
- Súc sinh, ngươi giống như cha ngươi, đều là sỉ nhục của Phong gia chúng ta! Hôm nay để ta đưa ngươi lên trời miễn làm Phong gia ta mất mặt!
Gã đã là long võ giả chân khí cảnh thất tầng, tu vi nguyên khí cảnh tam tầng của Phong Liệt ở trong mắt gã không đáng nhắc tới.
Phong Liệt không hề sợ hãi, cười khẩy quát lại:
- Hừ! Ta nghe nói trước kia ở trước mặt cha ta ngươi không dám cả thở mạnh, thường bị đánh như con chó!
Ngoài miệng hắn nói vậy chứ khóe mắt liếc xung quanh vội vã tìm kiếm, lòng thầm gào: 'Lý hộ pháp, Lý đại gia, mau chạy ra đây đi! Nếu không thì lão tử chống không lâu nữa đâu!
- Đại ca! Thủ hạ lưu tình! Phong Liệt chỉ là đứa trẻ mà thôi!
- Đại ca! Chúng ta có thể lặng lẽ đưa hắn ra khỏi Kim long Thiên Triều, xem như khai chi tán diệp cho Phong gia ta!
- Đại ca, chúng ta nhìn thằng bé Phong Liệt đến lớn, bản tính nó luôn là lương thiện, ngây thơ không biết gì, đại ca sao có thể nhẫn tâm chứ?
-...
-...
Nhìn Phong Chính Đức độc ác xuống tay với Phong Liệt, tam thúc và mấy vị cô cô trong lòng như có lửa đốt, mỗi người một tiếng, có ý rõ ràng là mọi người không nhẫn tâm nhìn Phong Liệt chịu độc thủ.
Đặc biệt là Phong Chính Kiền, y luôn rất thương điệt tử này, nếu không phải mấy tộc lão chắn trước mặt thì e rằng y đã vọt lên tế đàn rồi.
Mấy lão già Phong tộc thật ra trong lòng cũng lung lay, hậu bối thiên tài mới thức tỉnh huyết mạch mà liên tục tăng ba cấp như vậy có thể xưng là kinh thế thiên tài xưa nay chưa từng có, nếu giết chết thì rất đáng tiếc.
Nhưng vì nghĩ cho đại cục thì cũng hết cách, dù sao tai mắt của hoàng tộc có khắp nơi, nói không chừng lúc này đã truyền tin tức đi rồi. So sánh với Kim gia hoàng tộc thì một chút gia sản Phong gia thật tình chịu không nổi một kích.
Bậy nên phút chốc mấy tộc lão do dự, thầm nhíu mày.
- Hừ, súc sinh, hôm nay ngươi chạy trời không khỏi nắng, đi chết đi!
Phong Chính Kiền thấy mấy lão già không ra tiếng ngăn cản thì vững bụng.
Gã và phụ thân của Phong Liệt, Phong Chính Viễn là huynh đệ ruột nhưng luôn hục hặc với nhau, năm đó vì tranh giành địa vị mà thù hận càng sâu. Sau này Phong Chính Đức thua trận, vị trí gia chủ do Phong Chính Viễn kế thừa.
Cái này còn chưa tính, sau đó không biết tại sao Phong Chính Viễn bỏ nhà ra đi, trước khi đi truyền địa vị gia chủ cho tam đệ Phong Chính Kiền, điều này càng làm Phong Chính Đức tức chết.
Nhưng Phong Chính Viễn mất tích đã nhiều năm, Phong Chính Đức muốn trả thù cũng không thấy người đâu, chỉ đành trút hết giận dữ lên người Phong Liệt. Phong Liệt từ đó đến giờ nếu không có tam thúc Phong Chính Kiền và mấy vị cô cô bảo vệ thì sớm chết mười mấy lần trong tay Phong Chính Kiền rồi.
Phong Chính Đức vừa dứt lời, khí thế chân khí cảnh thất tầng hùng hồn bỗng phát ra ngoài, sau lưng gã thoáng chốc xuất hiện bảy ảo ảnh dực long dài ba trượng, uy thế cực kỳ nhiếp người.
Tiếp theo gã vội vã đánh ra một chưởng, hung tợn vỗ hướng Phong Liệt, tốc độ như tia chớp.
Gã vừa ra tay đã là sát chiêu, rót và phong nguyên cương khí, nếu bị một chưởng đánh trúng thì e rằng đầu óc sẽ như dưa hấu bị bổ nát, tuyệt đối không tồn tại nổi.
Phong Liệt cảm nhận chưởng phong mạnh mẽ ập vào mặt, chưa tới gần mà đau như bị đao cắt, lòng thầm giật mình và cực kỳ tức giận. Xem ra đại bá này rất muốn hắn chết.
Lúc này mặc dù hắn chỉ có tu vi nguyên khí cảnh tam tầng nhưng hiểu về võ đạo sớm đạt tới trình độ cao thủ thần thông cảnh, trong đầu chiến kỹ đếm hoài không hết.nếu hắn dốc sức ra tay đột ngột giết chết Phong Chính Đức cũng không phải không thể nào.
Nhưng những chiến kỹ này đều là bí mật Ma Long giáo không truyền ra ngoài, nói không chừng bây giờ Lý hộ pháp đang núp ở góc nào đó, nếu để lão nhận ra nửa thức một chiêu thì không chừng nguyên Phong gia chịu tai nạn, hắn không thể không cẩn thận.
Huống chi dù giết chết Phong Chính Đức thì Phong gia còn có cường giả khác sẽ ra tay, tình hình không biến đổi bao nhiêu, thậm chí sẽ càng rối loạn hơn.
Nhưng Phong Liệt tuyệt đối không thể khoanh tay chịu chết, lúc nguy hiểm trong lòng hắn chợt nhứ ra một thân pháp chiến kỹ kỳ lạ, hóa ảnh kỹ. Nó là chiến kỹ đời trước hắn tình cờ có được, không phải đến từ Ma Long giáo, mặc dù uy lực bình thường nhưng vừa lúc thích hợp cho hắn sử dụng bây giờ.
Khi chưởng phong ập đến, thân hình Phong Liệt bỗng run lên, *bùm* một tiếng vang khẽ, tiếp theo chỉ thấy Phong Liệt biến thành ba cái bóng nhanh chóng lùi ra sau, chỉ mành treo chuông né tránh chưởng phong của Phong Chính Đức. Phong Liệt bay ra xa có một là hình ảnh ngưng tụ, còn hai cái bóng từ từ biến mất.
- A? Súc sinh, còn dám tránh né hả? Hừ, để ta xem ngươi tránh được bao lâu!
Phong Chính Đức thấy một kích vô dụng thì nổi giận, thầm nghĩ rằng: "Phong Chính Viễn cái tên khốn kiếp đè đầu lão tử thì đành thôi, không ngờ con trai của y cũng dám vuốt râu hùm, thật là không thể nhịn nhục được nữa!"
Trong cơn tức giận, Phong Chính Đức không chút khách sáo thi triển ra tuyệt kỹ riêng của mình, 'Dực long giương cánh cửu thức'.
- Dực long giương cánh cửu thức... sơn hà toái!
Chỉ thấy đôi tay Phong Chính Đức gia nhau, hai cơn gió lốc quái dị chợt quét hướng thân hình mảnh khảnh của Phong Liệt, cùng lúc đó, hai dòng khí sắc bén xèo xèo xé gió làm rách màng tai người, quanh quảng trường một số người tu vi thấp lục tục lùi lại, mắt lộ hoảng sợ.