Ma Long Phiên Thiên - Chương 563
Chương 563: Họa thủy (2)
Những lời này nói ra tương đối không khách khí, tràn đầy sự khinh thường.
Mọi người đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện dĩ nhiên là vị thiếu niên Hoàng gia luôn luôn bị quên kia.
Người này tên là Hoàng Thiên Ngự, chính là một trong truyền nhân dòng chính của Hoàng gia, bề ngoài cũng hết sức không tầm thường, trên đầu đội chiếc mũ màu tím, chân mang giày chiến đấu màu hoàng kim, trên người mặc một bộ trường bào Triền Long màu vàng, toàn thân trắng trẻo, mặt mũi anh tuấn, vừa nhìn cũng biết là một người có xuất thân hiển hách, quen vênh mặt hất hàm sai khiến ra lệnh cho người khác.
Chẳng qua là, đôi mắt của người này phảng phất dường như luôn luôn đặt trên đỉnh đầu, thích từ trên cao nhìn xuống mọi người ở phía dưới, luôn luôn làm cho người ta có cảm giác hắn không coi ai ra gì.
Ban đầu lúc vừa mới tiến vào điện phủ, Hoàng Thiên Ngự là người thứ nhất thấy Phong Liệt liền sinh ra một cảm giác khó chịu.
Đơn giản là hắn cho rằng, mặc dù ánh mắt của Phong Liệt bình thản lạnh nhạt, nhưng trên người lại mơ hồ lộ ra một cỗ ý niệm kiêu ngạo, hơn nữa còn là loại ý niệm kiêu ngạo ẩn sâu ở trong xương cốt, so với một thân ngạo khí của hắn đều viết ở trên mặt thì đạo hạnh của gia hỏa này cao thâm hơn không biết bao nhiêu cấp độ, điều này không khỏi làm hắn rất không ưa thích.
Hơn nữa, tiểu tử này rõ ràng cùng Tiểu công chúa của gia tộc có quan hệ không giống bình thường.
Hoàng Tử Nguyệt mặc dù ngoài mặt đối đãi với Phong Liệt không có gì đặc biệt, nhưng ở trong mắt tay lão luyện mấy chục năm chuyên đi tầm hoa vấn liễu, đã sớm nhìn thấu một tia ý vị không tầm thường.
Cho nên, giờ phút này lúc Hoàng Tử Nguyệt nói rằng muốn che chở Phong Liệt, trong lòng hắn nhất thời sinh ra một cỗ ghen tức không hiểu, nhất thời nhịn không được, đem những lời trong lòng nói ra bên ngoài.
Phong Liệt liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Ngự một cái, chân mày hơi nhíu lại, hắn từ khi xuất đạo đến nay, ở trong thế hệ trẻ vẫn luôn là độc lĩnh phong tao, hôm nay là lần đầu tiên bị nói là gánh nặng.
Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, chính mình tựa hồ cũng chưa từng đắc tội với người này? Trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Lúc này, Tiểu ma nữ khẽ hừ một tiếng, là vì Phong Liệt tức giận bất bình nói:
- Hừ! Ngươi mới là gánh nặng! Phong Liệt đã sớm giải quyết Mục Thương Sinh, không cần các ngươi bảo vệ!
- Tiểu tiện nhân lớn mật.
Hoàng Thiên Ngự vừa nghe Tiểu ma nữ chửi mình là gánh nặng, sắc mặt liền trở nên giận dữ, lập tức liền muốn phát tác, nhưng đột nhiên, sắc mặt của hắn hơi chậm lại, nói:
- Ngươi nói gì? Phong Liệt đã giải quyết Mục Thương Sinh? Ngươi nói đùa gì vậy! Chỉ bằng hắn...
- Bằng ta thì sao?
Ánh mắt của Phong Liệt trở nên lạnh lẽo, chậm rãi trầm giọng quát lên.
Đồng thời, khí thế trên người hắn đột nhiên phóng ra ngoài, "Oanh" một tiếng, một cỗ long uy mạnh mẽ vô cùng cái thế hung hăng đánh lên trên người Hoàng Thiên Ngự.
Hoàng Thiên Ngự cảm nhận được cỗ uy áp mênh mông cuồn cuộn này, khuôn mặt không khỏi liền biến sắc, nhất thời những lời sắp sửa nói liền nuốt trở về trong bụng, thân hình không nhịn được khẽ run lên, vẻ mặt kinh nghi nhìn Phong Liệt.
Phong Liệt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, nguyên lực bài sơn đảo hải trong cơ thể chậm rãi bắt đầu khởi động, nếu là người này tiếp tục không thức thời, hắn không ngần ngại để cho người này vĩnh viễn im miệng.
Nếu là Hoàng Thiên Ngự coi rẻ chính mình, Phong Liệt cũng không phát cáu, cùng với một tên công tử bột vừa mới ra ngoài xã hội, một là không có phẩm vị, hai là không có lịch duyệt phong phú phân cao thấp, thật sự rất là mất mặt.
Bất quá, người này vũ nhục Tiểu ma nữ cũng là khiến cho hắn không có cách nào nhịn được.
Không biết từ khi nào, Tiểu ma nữ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu đã sớm chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn, hắn thương yêu còn không còn kịp, há lại có thể để cho người khác vũ nhục?
Tiểu ma nữ thấy Phong Liệt vì mình mà ra mặt, sau khi sửng sốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ không khỏi lộ ra một tia ý vị hạnh phúc, trong đôi mắt đẹp liên tục ánh lên những tia sáng kỳ dị, ôm thật chặt cánh tay mà Phong Liệt vừa nắm.
Mà lúc này, Hoàng Thiên Ngự đã phục hồi lại tinh thần, hắn cẩn thận ngưng mắt đánh giá Phong Liệt một phen, cuối cùng hết sức xác định người này tuyệt đối chỉ là một tên võ giả Hóa Đan Cảnh.
Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi tức giận dâng trào.
Một con kiến hôi Hóa Đan Cảnh nho nhỏ thế nhưng cũng dám uy hiếp cường giả Long Biến Cảnh? Đây quả thực là trắng trợn vũ nhục hắn a!
- Tiểu súc sinh! Ngươi dám uy hiếp Bổn công tử...
Hoàng Thiên Ngự tức giận mắng một tiếng, lập tức liền muốn xuất thủ giết chết Phong Liệt.
- Đủ rồi!
Đột nhiên, một tiếng nói thanh thúy nhẹ vang lên, chính là Hoàng Tử Nguyệt bây giờ không nhìn nổi nữa.
- Tất cả mọi người đều là người của mình, khắc chế một chút!
Đôi mắt đẹp của Hoàng Tử Nguyệt lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Phong Liệt cùng Hoàng Thiên Ngự một cái, trầm giọng khiển trách.
Hoàng Thiên Ngự khẽ nhíu mày, cực kỳ khinh thường nhìn Phong Liệt nói:
- Người của mình? Hừ! Tiểu tử này chẳng qua là một con chó của Hoàng gia chúng ta mà thôi! Hôm nay lại dám uy hiếp chủ...
Phong Liệt ánh mắt khe khẽ nheo lại, trong lòng sát ý mơ hồ dâng lên.
Nếu nói một cách nghiêm chỉnh, Ma Long Giáo cùng với chín đại Chân Long giáo phái khác đích xác là lấy Hoàng gia làm chủ.
Bất quá, Phong Liệt từ trước đến giờ ngay cả Ma Long Giáo cũng không để ở trong lòng, Hoàng gia lại càng tốt nhất có thể lăn xa bao nhiêu thì lăn xa bấy nhiều.
Giờ phút này lại bị người ta gọi là một con chó, điều này không khỏi chọc giận tới điểm mấu chốt trong lòng hắn.
Người này, đáng chết!
Lúc này, Hoàng Tử Nguyệt mắt thấy tình thế không ổn, lúc này lạnh lùng cắt đứt lời nói của Hoàng Thiên Ngự:
- Hoàng Thiên Ngự! Ngươi hoặc là lập tức im miệng, hoặc là chúng ta đường ai nấy đi!
Cũng chẳng biết tại sao, khi thấy Hoàng Thiên Ngự nhục mạ Phong Liệt, quả thực giống như hắn đang vũ nhục chính mình vậy, khiến cho bên trong nội tâm nàng cực kỳ căm tức.
- Cái gì?
Hoàng Thiên Ngự mặt liền biến sắc, không giải thích được nhìn Hoàng Tử Nguyệt, vẻ mặt không tin nói:
- Tử Nguyệt, ngươi... ngươi thế nhưng là vì hắn mà nói với ta như thế?
Lúc này chẳng những là vẻ mặt của Hoàng Thiên Ngự mang theo vẻ không thể tin được, ngay cả Phong Liệt cũng có chút ngoài ý muốn.
Mà Lạc Hoa Hoa một mực ở bên cạnh nhìn có chút hả hê càng là một vẻ mặt gặp quỷ, đôi mắt đẹp quét tới quét lui trên người Phong Liệt cùng Hoàng Tử Nguyệt, thật giống như phát hiện ra một đồ vật cực kỳ thú vị vậy.
Tiểu ma nữ cũng là mân mê cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng cực kỳ hậm hực.
Hoàng Tử Nguyệt không hề để ý tới Hoàng Thiên Ngự đang chất vấn mình, ngược lại mang theo vẻ mặt ngưng trọng nói với Phong Liệt:
- Phong Liệt, ngươi thật sự giao thủ cùng Mục Thương Sinh?
- Không sai.
Phong Liệt tạm thời đè nén sát ý trong lòng xuống, lạnh nhạt gật đầu, hắn biết có Hoàng Tử Nguyệt ở chỗ này, tên kia chắc chắn không thể giết được.
Ánh mắt của Hoàng Tử Nguyệt co rụt lại, vội vàng hỏi tới:
- Hiện tại Mục Thương Sinh ở đâu?