Ma Thiên Ký - Chương 1447

Chương 1447: Trúng mai phục

Dịch giả: Thiết Huyết

"Được, tại hạ lĩnh mệnh." Liễu Minh nghe vậy hơi trầm ngâm một chút liền đồng ý.

"Tốt, nếu Liễu gia chủ tìm được căn nguyên của Ma Thi thì sẽ trở thành đại công thần của Trung Ương Hoàng Triều, ta có thể cam đoan với ngươi, không chỉ một bút xóa hết chuyện lúc trước mà sự tình về sau cũng sẽ thuận buồm xuôi gió." Hoàng Phủ Ngọc Phách ý vị sâu sắc nói.

"Vậy đa tạ Ngọc Phách trưởng lão rồi." Liễu Minh cười nhẹ chắp tay nói.

"Phải rồi, về hành động lần này, nhân số không nên nhiều quá tránh đánh rắn động cỏ. Hay là để Dĩnh Nhi theo ngươi đi, ta tin với khả năng của mình, Liễu gia chủ có thể bảo vệ Dĩnh Nhi an toàn." Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn Triệu Thiên Dĩnh, từ tốn nói.

Liễu Minh nghe lời ấy nét mặt hơi đổi, cũng quay sang nhìn Triệu Thiên Dĩnh. Vừa lúc nàng ta cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau liền vội vàng tránh né. Khóe miệng Triệu Thiên Dĩnh hơi nhúc nhích nhưng không nói gì, hình như cũng không phản đối. Nét mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách lộ vẻ vui mừng, lập tức phân phó:

"Chuyến này cần phải cẩn thận, nếu tại Hàn Châu các ngươi phát hiện bất luận điều gì khác thường thì tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ mà phải đưa tin cho ta ngay, ta sẽ lập tức dẫn theo quân đoàn Huyết Sư đến tiếp viện."

Nói rồi nàng lật tay lấy ra một quả Ngọc Phù tinh xảo màu trắng đưa cho Liễu Minh.

"Vâng, tại hạ hiểu." Liễu Minh đồng ý rồi cất Ngọc Phù màu trắng vào.

Nếu như bọn họ đoán không sai, Liễu gia đúng là tại Hàn Châu triệu hồi ra Ma Thi nên nhất định đề phòng sâm nghiêm, chỉ dựa vào năng lực của hai người cơ bản không thể làm gì, cần phải có quân đoàn Huyết Sư ra tay. Sau khi Hoàng Phủ Ngọc Phách dặn dò hai người vài câu, Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh liền bái biệt rồi hóa thành hai đạo độn quang hướng Hàn Châu bay đi.

Một sơn cốc vắng vẻ, Hoàng Phủ Kiếm Cốc đang đứng đó. Nhìn theo hai người Liễu Minh biến mất nơi chân trời, mắt gã chợt lóe hàn mang, khóe miệng cười lạnh. Trong đại chiến lần này Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh bày ra thực lực để cho vị hoàng tử này phải khiếp sợ, đặc biệt là Liễu Minh lại càng khiến gã không thể xem thường.

Việc Liễu Minh mang trong mình huyết mạch Hoàng tộc là không còn nghi ngờ gì nữa. Chí bảo gia tộc Hư Ma Đỉnh phán đoán tuyệt không sai. Nếu để họ Liễu cùng Triệu Thiên Dĩnh kết thành đạo lữ song tu, xác thực sinh ra uy hiếp không nhỏ đối với địa vị của Hoàng Phủ Kiếm Cốc. Uy hiếp như vậy làm gã đứng ngồi không yên. Bất quá hiện giờ hai người lại rời khỏi quân đoàn Huyết Sư, ánh mắt Hoàng Phủ Kiếm Cốc lấp lóe một hồi, trong lòng thầm nảy ra âm mưu.

Đại quân quân đoàn Huyết Sư trong sơn cốc chỉnh đốn một chút liền xuất phát. Trung tâm quân đoàn Huyết Sư, Hoàng Phủ Ngọc Phách đứng trên Phi Xa, thần sắc suy tư. Kỳ thật xưa nay nàng là một người làm việc rất cẩn thận, nhưng lần này Liễu gia triệu hồi những Cổ Ma Thi đó khiến trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy bất an, nên mới không ngại mạo hiểm dùng thế lôi đình đánh tan đại quân Liễu gia, vì thế bản thân cũng chịu tổn thất không nhỏ. Tiếp theo phải cân nhắc làm sao nhanh chóng quét sạch tàn dư của Liễu gia ở Ân Châu. Ngay lúc Hoàng Phủ Ngọc Phách đang suy tính, một bóng người bay vụt đến rơi vào Phi Xa, chính là Hoàng Phủ Kiếm Cốc.

"Bái kiến Ngọc Phách trưởng lão." Hoàng Phủ Kiếm Cốc cung kính thi lễ.

"Kiếm Cốc điện hạ không cần đa lễ, lúc trước đại chiến ngươi cũng đã khổ cực." Hoàng Phủ Ngọc Phách nhẹ gật đầu.

"Ngọc Phách trưởng lão quá khen rồi, ta thân là người Hoàng Phủ thế gia thì nên làm những việc này." Hoàng Phủ Kiếm Cốc khiêm tốn nói.

"Kiếm Cốc điện hạ tới tìm ta lúc này, chắc là có chuyện muốn nói?" Khách sáo vài câu xong Hoàng Phủ Ngọc Phách liền mở miệng hỏi.

"Ngọc Phách trưởng lão, lần này tại hạ đến đây đúng là muốn chào từ biệt trưởng lão." Hoàng Phủ Kiếm Cốc nói xong lại chắp tay thi lễ với Hoàng Phủ Ngọc Phách.

"A, Kiếm Cốc điện hạ nói như vậy là có ý gì?" Hoàng Phủ Ngọc Phách nhướng mày hỏi.

"Thật không dám giấu, phụ hoàng an bài cho ta cùng quân đoàn Huyết Sư đến Ân Châu, còn âm thầm giao cho ta một nhiệm vụ bí mật nữa. Hôm nay quân đoàn Huyết Sư đã đại phá đại quân Liễu gia ở đây, tin rằng bây giờ ở Ân Châu này đã không còn thế lực nào có thể chống lại quân đoàn Huyết Sư nữa. Ta tiếp tục lưu lại trong quân cũng không cần thiết nên chuẩn bị cáo từ, đi làm nhiệm vụ mà phụ hoàng đã giao." Hoàng Phủ Kiếm Cốc chậm rãi nói.

Hoàng Phủ Ngọc Phách nghe chuyện này thì sắc mặt cũng biến đổi, nhưng lập tức mở miệng:

"Nếu Ma Hoàng đại nhân đã an bài nhiệm vụ bí mật, ta cũng không tiện hỏi nhiều, Kiếm Cốc điện hạ có cần giúp đỡ gì không?"

"Không cần đâu, ta mang theo mấy người dưới trướng là đủ rồi." Hoàng Phủ Kiếm Cốc nói.

"Nếu vậy ta cũng không có ý kiến gì, Kiếm Cốc điện hạ nhớ cẩn thận một chút." Hoàng Phủ Ngọc Phách nhẹ gật đầu.

Một lúc sau đoàn người Hoàng Phủ Kiếm Cốc rời khỏi quân đoàn Huyết Sư, đi vòng một đoạn liền đuổi theo hướng mà Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh đã đi.

"Hai người kia đã đi được một thời gian, truy tung không có vấn đề gì chứ?" Trên mặt Hoàng Phủ Kiếm Cốc tràn ngập sát cơ quay đầu hỏi một gã nam tử tóc đỏ bên cạnh.

"Hoàng tử yên tâm, Khúc Linh Thú của ta đã nhớ kỹ mùi của hai người kia, cho dù cách xa vạn dặm cũng chắc chắn tìm được bọn hắn." Trong tay áo nam tử tóc đỏ chui ra một con thú nhỏ lông đỏ xinh đẹp, khẽ vuốt hai cái rồi nói.

Hoàng Phủ Kiếm Cốc nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước cười lạnh một tiếng, sau đó đoàn người biến mất rất nhanh nơi chân trời. Giữa không trung, không gian lóe lên bỗng xuất hiện một bóng người màu đen, đúng là vị đại năng Thông Huyền mà Ma Hoàng đã phái tới theo dõi Liễu Minh. Bóng người màu đen nhìn theo đám Hoàng Phủ Kiếm Cốc, mắt hiện một tia cười khổ bất đắc dĩ, sau một hồi không gian lại lóe lên, thân ảnh hắn biến mất không còn tung tích.

...

Một khu vực không tên ở Ân Châu, hai đạo độn quang sóng vai bay vụt qua. Bên trong độn quang đúng là hai người Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh. Trong lúc bay đi ánh mắt Liễu Minh thỉnh thoảng nhìn quét chung quanh. Bên dưới là một vùng bình nguyên, ngẫu nhiên còn nhìn thấy một ít thành trì đổ nát, tuy nhiên vì ảnh hưởng của chiến loạn nên trong những tòa thành này đã không còn người sinh sống.

Trong lòng Liễu Minh thở dài, quay sang cạnh nhìn Triệu Thiên Dĩnh, mặt có vẻ khác thường.

Hai người đi khỏi quân đoàn Huyết Sư được mấy ngày, đến giờ đã rời xa Ân Châu tiến vào đất Hàn Châu rồi. Chẳng qua trên đường bầu không khí giữa hai người hơi lúng túng, không nói chuyện gì mà chỉ yên lặng bay đi.

"Triệu cô nương, chúng ta đã phi hành liên tục mấy ngày, phía trước đã gần Hàn Châu rồi, hay là tìm chỗ nghỉ tạm để khôi phục một chút Pháp lực đi." Ánh mắt Liễu Minh chợt lóe lên nhìn chung quanh đồng thời nói.

Khí hậu nơi này dần dần trở nên lạnh hơn, chân trời đã mơ hồ hiện lên một mảnh tuyết trắng. Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy ngẩn ra, chớp mắt nhẹ gật đầu. Hai người tìm một khu đất trống hạ xuống, từng người ngồi nghỉ ngơi khoảng nửa ngày, pháp lực cùng tinh thần đều hoàn toàn hồi phục.

"Phía trước chính là Hàn Châu rồi. Tuy không biết có phải Liễu gia triệu hồi Ma Thi tại hạp cốc kia hay không nhưng chúng ta cũng phải hành động cẩn thận. Đến lúc đó có thể cần dựa vào thần thông Đế Thính của đạo hữu." Liễu Minh nói.

Triệu Thiên Dĩnh nhẹ nhàng gật đầu không nói gì. Liễu Minh trong lòng cười khổ, trên đường gần như là mình hắn nói chuyện, nàng ta nói không đến ba câu. Hắn lắc đầu, phất tay một cái, hắc quang nổi lên nâng người bay về phương xa. Triệu Thiên Dĩnh mắt khẽ chớp cũng nhanh chóng bay theo. Nơi này đã gần Hàn Châu, hai người đều thu bớt pháp lực phi hành chậm lại.

Gần nửa ngày sau họ đã tới một sơn mạch hoang vu. Căn cứ theo bản đồ, qua khỏi sơn mạch này chính là Hàn Châu. Đột nhiên Liễu Minh biến sắc, hắc quang trên người bừng lên, thân hình lướt ngang ra mấy trượng, ôm lấy Triệu Thiên Dĩnh bên cạnh vào lòng. Triệu Thiên Dĩnh bị Liễu Minh ôm một cách bất ngờ, khí tức nam tử nồng đậm phả vào mặt, thân thể nàng thoáng cái cứng đờ, mặt phấn đỏ bừng tức giận quát:

"Ngươi làm gì thế!"

Nàng cố gắng giãy ra nhưng sức lực so với Liễu Minh căn bản không đáng nhắc tới, Liễu Minh ôm chặt nàng như vòng sắt không thể nhúc nhích, điểm chân một cái lướt ngang ra.

Ngay lúc này, hư không chấn động, mấy đạo lưu quang chói mắt vô thanh vô tức dán chặt sau lưng hai người xẹt qua, chỉ chệch đi một ly. Triệu Thiên Dĩnh tái mặt, thân đổ mồ hôi đầm đìa. Nếu không phải Liễu Minh lôi nàng kịp thì chắc chắn đã không thể thoát khỏi mấy đạo lưu quang vô thanh này rồi. Liễu Minh mặt trầm như nước ôm Triệu Thiên Dĩnh nhảy vào một chỗ bên cạnh vách núi, mắt nhìn sang nơi lưu quang xuất hiện. Triệu Thiên Dĩnh dùng sức thoát khỏi hai tay Liễu Minh, đứng bên cạnh.

"Đa tạ..." Sắc mặt nàng ửng đỏ lúng túng nói.

"Không cần đâu, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm..." Ánh mắt Liễu Minh như đao nhìn phía trước nhàn nhạt nói.

Vừa nói xong hắn lại biến sắc. Gần chỗ vách núi hai người đứng bỗng hiện ra một mảnh ánh sáng chói mắt đủ màu bao phủ phạm vi mấy trăm trượng, hướng hai người áp tới.

"Nguy rồi!"

Liễu Minh nghĩ tới điều gì đó, kinh hô một tiếng, thân hình khẽ động muốn phóng ra ngoài. Tuy nhiên động tác đã muộn, hắn vừa nhấc chân thì ánh sáng năm màu chung quanh đã nhanh chóng khép lại phủ kín bọn họ vào trong. Cảnh sắc trước mắt hai người bỗng nhiên thay đổi, dưới chân biến thành biển rộng cuồn cuộn, nào còn núi hoang như trước.

"Liễu đạo hữu, chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ là người của Liễu gia phát hiện ra chúng ta nên mai phục ở đây?" Triệu Thiên Dĩnh tiến sát lại bên Liễu Minh, nét mặt lo lắng.

"Không phải Liễu gia, vừa rồi ngay lúc trận pháp khép lại ta mơ hồ thấy được bảy tám bóng người, đều có tu vi Thiên Tượng cảnh. Hình như là những người lúc trước cùng theo Hoàng Phủ Kiếm Cốc đến quân đoàn Huyết Sư." Liễu Minh trầm giọng nói.

Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy biến sắc.

"Liễu đạo hữu, ngươi có nhìn rõ không?" Nàng chớp đôi mắt đẹp, ngữ khí ngưng trọng hỏi.

"Chuyện bực này, tại hạ há có thể nói bừa sao."Liễu Minh nói.

Triệu Thiên Dĩnh chau mày, sắc mặt dần dần trầm xuống.

"Không kể mấy người này, chung quanh đây hẳn là một cái ảo trận, trước tiên nghĩ biện pháp ra ngoài rồi nói." Liễu Minh nói xong phất tay lên, tế ra một đạo đao mang màu xanh, chính là Thanh Ma Nhận.

Triệu Thiên Dĩnh chậm rãi gật đầu, miệng lẩm bẩm, trong tay cũng tế ra một cái pháp bảo đoản xích màu tím óng ánh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3