Mạch – Thanh - Chương 62: Thất sủng
Mạch – Thanh
Chương 62: Thất sủng
gacsach.com
“Trẫm muốn đi đâu, chẳng lẽ còn chờ ngươi chỉ điểm sao?”
—oOo—
Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
“Lam phi là tới tìm phụ hoàng đi? Bất quá, phụ hoàng hiện còn tại tảo triều, chỉ sợ phải làm phiền người tại đây chờ một hồi.”
Tiếu Mạch nói.
“Không quan hệ, bản phi có thể chờ.”
Lam phi ngồi trên ghế dựa cười, bưng ly trà trên bàn lên uống một ngụm.
Xem Lam phi không ngại, nguyện ý ngồi chờ, Tiếu Mạch cũng không có nói gì, Tiếu Mạch tiếp nhận khăn mặt từ Tử Y mà lau mặt, nhất thời tiêu đi toàn bộ buồn ngủ, tỉnh táo lại hẳn.
Tựa vào ghế, tầm mắt Lam phi chưa bao giờ rời khỏi người Tiếu Mạch, lúc này nàng mới phát hiện, ánh mắt Tiếu Mạch cùng nàng giống nhau, là màu lam, lần trước cùng Tiếu Mạch gặp mặt, Lam phi một lòng muốn biết y là người như thế nào, có mục đích gì, không có chú ý quan sát bề ngoài của y, mới vừa rồi, Tiếu Mạch là một bộ dáng chưa tỉnh ngủ, không thấy rõ màu mắt, cho tới bây giờ Lam phi mới chú ý tới.
Nhìn cặp lam mâu kia của Tiếu Mạch, trong nháy mắt, một cảm giác quái dị trong lòng Lam phi lướt qua, Lam phi không rõ cảm giác quái dị kia là như thế nào, nếu không rõ thì Lam phi cũng không muốn nghĩ tới nó nữa, chuyên tâm ngồi đợi Ly Nhật Diệu tới.
“Tiểu tử kia, như thế nào thức sớm như vậy!”
Ly Nhật Diệu đi vào Diệu Hoa điện, nhìn thấy Tiếu Mạch đang ngồi ở đầu giường, thoáng có chút kinh ngạc. Bởi vì, rõ ràng hắn biết bình thường Tiếu Mạch không có dậy sớm, mặt trời không lên cao là không rời giường, cũng biết, Tiếu Mạch ngủ rất dễ tỉnh, đặc biệt hạ lệnh, khi Tiếu Mạch đang ngủ, bất luận kẻ nào ở Diệu Hoa điện cũng không được ồn ào.
“Nô tì tham kiến hoàng thượng!”
Thân thủ Ly Nhật Diệu muốn ôm Tiếu Mạch, Lam phi một bên đã khẩn cấp mở miệng, nhìn đến Lam phi, Ly Nhật Diệu biết vì sao Tiếu Mạch dậy sớm, cảm thấy không khỏi đối với Lam phi dị thường không hờn giận.
“Ngươi như thế nào ở đây?”
Thanh âm thản nhiên, không một tia cảm xúc, câu hỏi của Ly Nhật Diệu làm tim của Lam phi đập thình thịch, nháy mắt toàn thân lạnh lẽo. Câu hỏi này giống như chỉ trích nàng, sự xuất hiện của nàng là sai lầm, làm Lam phi vô cùng lo lắng.
“Nô tì chính là muốn gặp hoàng thượng!”
Thanh âm Lam phi nói, biểu tình uỷ khuất làm như đã bị thương tổn, ý đồ làm cho Ly Nhật Diệu áy náy mà mềm lòng.
“Trẫm đã nói nếu không có lệnh của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được vào Diệu Hoa điện mà?!”
Đối với bộ dáng nhu nhược của Lam phi làm như không thấy, Ly Nhật Diệu chất vấn thị vệ ngoài cửa, ngữ điệu bình tĩnh nghe không ra có chút tức giận, lại làm cho trái tim thị vệ ngoài điện mãnh liệt nhảy lên, tựa như trái tim trong ngực muốn nhảy ra ngoài.
“Phụ hoàng, là ta thỉnh Lam phi nương nương vào, ngươi không nên trách tội bọn họ.”
Tiếu Mạch vội vì thị vệ cầu tình, dù sao chính mình là người khởi xướng.
“Không được có lần sau!”
Nghe xong thỉnh cầu của Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu lạnh lùng hạ lệnh.
“Dạ!”
“Hoàng thượng...”
Lam phi kiều mị nói, từ lúc Ly Nhật Diệu bước vào cửa cho tới bây giờ, căn bản không có chú ý tới Lam phi, thậm chí còn trách cứ nàng, không được thỉnh mà dám bước vào, Lam phi rất là không cam lòng.
“Tìm trẫm có chuyện gì sao, Lam phi?”
Ly Nhật Diệu mở miệng hỏi, không tình nguyện đem lực chú ý trên người Tiếu Mạch phân một chút cho Lam phi.
“Hoàng thượng thật lâu không đến Lam Thuỷ viên, nô tì rất muốn gặp hoàng thượng.”
Lam phi hướng Ly Nhật Diệu làm nũng, từ trước, chỉ cần nàng luôn luôn hướng Ly Nhật Diệu làm nũng, Ly Nhật Diệu sẽ triệt để nhấc tay đầu hàng, chiêu này lần nào cũng đúng.
Nhưng hôm nay, Lam phi không dám nắm chắc mười phần, bởi vì Ly Nhật Diệu gọi nàng là ‘Lam phi’, mà không thân thiết gọi ‘ái phi’ như trước, từ khi Lam phi vào cung cho tới bây giờ, lần đầu tiên không được tự tin.
“Trẫm muốn đi đâu, chẳng lẽ còn chờ ngươi chỉ điểm sao?”
Lông mi Ly Nhật Diệu hơi hơi giơ lên, ngữ điệu không kiên nhẫn mà chất vấn.
“Không, nô tì không có ý tứ này!”
Lam phi luống cuống, lúc này nàng mới phát hiện, nam nhân trước mắt này là vương giả chân chính, không phải người mà mình có thể tuỳ ý làm càn, quyền uy đế vương không ai có thể khiêu chiến.
Nhưng nguyên nhân làm cho Lam phi không hiểu được, bất quá mới ngắn ngủi vài ngày, vì sao thái độ nam nhân đối với nàng đã có biến hoá nghiêng trời lệch đất, làm nàng trở tay không kịp, không thể ứng đối.
“Lam phi, ngươi phải nhớ kĩ, trẫm là hoàng thượng, là quân vương quốc gia này, mệnh lệnh của trẫm không ai có thể cãi lời, ngươi phải biết, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chỉ cần làm tốt bổn phận của chính mình, không cần vượt qua bổn phận của ngươi, chọc giận trẫm, hậu quả ngươi không thể gánh được!”
Ngữ khí lạnh như băng mang theo cảm giác áp bách, làm đáy lòng Lam phi phát run không thôi.
“Thần... Nô tì biết!”
Lam phi run rẩy không dám nhìn Ly Nhật Diệu, đây là lần đầu tiên, nàng dùng tư thế thấp kém này mà đối mặt Ly Nhật Diệu, giờ khắc này, Lam phi đột nhiên cảm thấy được, nam nhân trước mắt này cùng với nam nhân trước kia từng đau, từng sủng nàng giống như là giấc mộng Nam Kha.
“Đi xuống đi!”
Ly Nhật Diệu hướng Lam phi phất tay.
“Nô tì cáo lui!”
Lam phi rời đi Diệu Hoa điện mà cơ hồ muốn chạy trốn, lúc này, nàng rất sợ hãi Ly Nhật Diệu, đám người Tô ma ma chờ Lam phi ở ngoài điện, gặp biểu tình chật vật của Lam phi từ trong điện đi ra đều bị kinh ngạc không thôi, nhưng ai cũng thức thời, không dám tiến lên hỏi.