Mang Tang Tử - Chương 17
Chương 17
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bất tri bất giác Lục Bất Phá xuyên qua đã được một tháng mười ngày, nếu như nói sau khi đến nơi đây việc làm cho hắn cao hứng nhất là gì, thì đó chính là học lái phi hành khí. Còn chuyện gì làm hắn mất hứng nhất, nói trắng ra đó là tại sao bên cạnh hắn lại có một tên Hiên Viên Chiến mặt than ngu ngốc này.
“Không đúng.”
“Điều khiển đẩy nhanh tốc độ phải chú ý làm cho năng lượng hai bên cân bằng, ngươi làm như vậy phi hành khí sẽ bị lật”.
“Luôn phải nhìn tình huống chung quanh, đừng có chỉ nhìn về phía trước”.
“Ngươi lái chính là phi hành khí, không phải trẻ em chạy xe hai bánh”.
“Ngươi phải nhìn xem đồng hồ đo lượng”.
“Chú ý tập trung vào, đừng có nhìn chân ngươi”.
“Thái độ ngươi như vậy vĩnh viễn sẽ không bao giờ học xong”.
“Ta không học nữa!” Bị niệm như vậy đã năm sáu ngày, Lục Bất Phá buông cần khống chế, đứng dậy khỏi máy mô phỏng phi hành khí đi chỗ khác.
“Thì ra bản lĩnh của ngươi cũng chỉ có như thế.” Hiên Viên Chiến ở phía sau hắn thờ ơ nói.
Lục Bất Phá xoay người, toàn thân bốc hỏa.”Có thầy giáo giống như ngươi sao? Cả ngày chỉ biết châm chọc lại khiêu khích. Ai mà hiểu cho được chứ, còn bảo từ từ học sao? Ta không cần ngươi dạy!”.
“Phản ứng của ngươi không đủ linh hoạt, tay chân phối hợp lại kém, không thèm nghe ý kiến của người khác, lại không chịu cố gắng. Ngươi căn bản không biết mình có bao nhiêu dốt nát, còn tự cho rằng thực sự thông minh.”
“Hiên Viên Chiến!” Lục Bất Phá nắm chặt nắm tay, hắn muốn đánh người.
Nhưng Hiên Viên Chiến lại tiếp tục nói “Ta chưa từng gặp qua người nào ngu ngốc như ngươi”.
“Ngươi hỗn đản!” Lục Bất Phá giơ nắm tay bay tới, một giây sau, không, một giây cũng chưa tới, hắn đã bị người thả ngã xuống đất, ép tới không nhúc nhích được.
“Phốc!” Tay chân không thể cử động, nhưng miệng còn có thể. Lục Bất Phá trực tiếp phun nước bọt lên mặt đối phương, bất quá hắn cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Hiên Viên Chiến buông Lục Bất Phá ra, lau lau mặt.”Ngươi không chỉ có dốt nát, còn rất tự đại, không tiếp thu ý kiến của người khác. Lại quá sức tùy hứng, người như ngươi, nếu không có ai bảo vệ, căn bản sẽ không tồn tại ở nơi đây được”.
“Ta tùy hứng, tự đại, cho ngươi cái rắm á. Cũng không có cần ngươi bảo hộ ta, tốt nhất ngươi nên tránh xa ta ra, vĩnh viễn không để cho ta nhìn thấy ngươi, thấy ngươi ta đã muốn phun!”.
Đối diện Hiên Viên Chiến nôn một tiếng, Lục Bất Phá xoay người mở cửa buồng mô phỏng phi hành khí ra. Đối với Biệt Lâm cùng Thẩm Dương đang chờ bên ngoài nói: “Trên cái thế giới này có hắn không có ta, có ta không có hắn, nếu để cho ta nhìn thấy hắn, ta liền tự sát!” Nói xong vừa tức giận la hét vừa bỏ ra ngoài.
Biệt Lâm cùng Thẩm Dương bối rối mà nhìn phi hành khí, lại vội vàng đuổi theo.”Tiểu Phá! Xảy ra chuyện gì?”
“Hiên Viên Chiến đúng là người con mẹ nó khốn nạn nhất trên toàn bộ cái vũ trụ này”.
Ngửa mặt lên trời rống giận, Lục Bất Phá leo lên phi hành khí của Thẩm Dương thề: “Nếu ta còn thương xót hắn lần nữa, ta sẽ cùng họ với hắn!”
“Tiểu Phá, có chuyện gì xảy ra?” Trên phi hành khí, Biệt Lâm cùng Thẩm Dương vội hỏi.
Lục Bất Phá tức giận đến cả người phát run.”Đừng nói đến hắn nữa! Sau này ta không biết một người hỗn đản nào đó tên là Hiên Viên Chiến nữa. Thẩm Dương, chúng ta trở về, ta muốn lập tức trở về!”
“Hảo, hảo.” Thẩm Dương vội vàng nháy mắt ra hiệu Biệt Lâm không nên hỏi, lập tức khởi động phi hành khí rời đi. Biệt Lâm thừa dịp lúc Lục Bất Phá không chú ý, gửi cho Charlie King một tin nhắn khẩn cấp.
Rất nhanh từ căn cứ đào tạo lái phi hành khí (Ủy ban đặc biệt thành lập một căn cứ bí mật làm nơi Lục Bất Phá học) trở về nhà trọ, nhận được tin, Charlie King cùng La Bác đã ở chờ cửa. Thấy Lục Bất Phá đi ra, nàng lập tức tiến lên hỏi: “Tiểu Phá, xảy ra chuyện gì? Vừa rồi Hiên Viên thượng tá đã làm gì ngươi?”.
“Charlie King, không cần nhắc đến hắn, ta chỉ cần nghe tên của hắn thì đã muốn nôn.” Bước nhanh đi vào phòng, Lục Bất Phá hạ lệnh, “Gollum, đóng cửa, không cho phép để một người hỗn đản tên là Hiên Viên Chiến đi vào!”.
“Gollum?” Mệnh lệnh này làm cho Gollum thực sự khó xử.
Lên lầu, đem mình ném vào trên ghế sofa, phổi của hắn muốn nổ vì bị đầy khí, nhóm người Charlie King lập tức ngồi vào bên cạnh hắn, muốn hỏi nhưng lại sợ chọc giận hắn, chỉ có thể lo lắng mà nhìn.
Đợi hơn nữa ngày, thấy cảm xúc của Lục Bất Phá đã dịu xuống. Charlie King ôn nhu hỏi: “Tiểu Phá, đã xảy ra chuyện gì?”.
Lục Bất Phá cúi đầu nói: “Charlie King, không có chuyện gì. Tính cách của ta cùng Hiên Viên Chiến không hợp nhau. Hắn nói ta nghe không được, ta nói hắn nghe không được. Chúng ta đúng là khắc tinh của nhau, không có biện pháp ở chung. Chuyện này không cần nói với nhóm Hiên Viên lão bá bá, bọn họ nhất định sẽ đem Hiên Viên Chiến thượng tá điều đi, không cần thiết, dù sao ta sau này sẽ không gặp hắn nữa. Còn phòng đó, có hắn không ta, có ta không hắn. Ta không cần ai bảo hộ, bảo hắn đến từ đâu thì quay về chỗ đó đi”.
Nói xong, Lục Bất Phá đứng lên: “Ta nghỉ ngơi một lát. Thực xin lỗi đã làm các ngươi lo lắng.” Sau đó hắn cũng không quay đầu lại mà vào thẳng phòng ngủ, khóa trái cửa lại.
Không khí bên trong phòng khách dị thường trầm nặng, lúc nãy Biệt Lâm cũng chưa kịp hỏi “khắc tinh” nghĩa là gì.
“Tổ trưởng.” Thẩm Dương ra tiếng, “Ngài hỏi thăm Hiên Viên thượng tá xem hắn đến tột cùng đã làm chuyện gì với Tiểu Phá, mà đem Tiểu Phá chọc giận thành như vậy”.
La Bác nói: “Tổ trưởng, ngài đề nghị bọn họ làm một quyết định lâu dài đi, đổi một người vệ sĩ khác cho Tiểu Phá”.
Charlie King yên lặng một lát, nói: “Năng lực của Hiên Viên thượng tá rất mạnh, có hắn làm hộ vệ thân cận là thích hợp nhất. Nhưng tính cách của hắn thật sự không xong, có lẽ đổi người khác đối với Tiểu Phá sẽ tốt hơn, ta đi tìm chủ tịch quốc hội”.
“Hảo”.
Có tiếng bước chân truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại.
“Hiên Viên thượng tá! Ngươi đã làm gì Tiểu Phá?” Charlie King đứng lên chất vấn.
Hiên Viên Chiến không trả lời, mà hỏi Gollum cùng hắn cùng đi vào: “Gollum, hắn ở đâu?”.
“Gollum...” Gollum lo lắng mà chỉ chỉ, Hiên Viên Chiến lướt qua Charlie King đi đến trước cửa phòng ngủ, xoay xoay tay nắm cửa, khóa. Gõ cửa, bên trong hoàn toàn yên tĩnh.
“Hiên Viên thượng tá, ngươi đối với Tiểu Phá đã làm ra chuyện gì!” Charlie King tức giận đi đến bên người Hiên Viên Chiến, ngăn hắn lại, “Ta sẽ xin Ủy ban đổi người đến bảo hộ an toàn của Tiểu Phá”.
Hiên Viên Chiến liếc mắt nhìn Charlie King một cái, tiếp tục gõ cửa: “Mở cửa.” Phòng trong vẫn không có động tĩnh.
“Hiên Viên thượng tá! Mời ngươi giải thích!”.
Câu trả lời của Hiên Viên Chiến chính là lui về sau hai bước, nhấc chân “Rầm!” Cửa bị đá văng. Tiếng vang lớn khiến tâm can nhóm người Charlie King run lên một cái. Bước vào phòng, Hiên Viên Chiến nhìn quét một vòng, phòng trong không ai. Sau đó, hắn đi đến trước cửa phòng tắm, xoay nắm cửa, bị khóa bên trong. Gõ cửa, bên trong cũng không có động tĩnh, Hiên Viên Chiến lui hai bước, nhấc chân.
“Rầm!”.
Cánh cửa nặng nề đập trên sàn nhà, trong phòng tắm không ai, cửa sổ mở bung ra.
“Tiểu Phá!”.
Charlie King theo Hiên Viên Chiến vào liền ý thức được nguy cơ, nàng đẩy Hiên Viên Chiến ra vọt vào phòng tắm, tiếp theo lại lao trở về phòng trong tìm kiếm một lần. Charlie King sắc mặt tái nhợt cả người phát run mà hô to: “Không thấy Tiểu Phá đâu cả!” Mà lúc này Hiên Viên Chiến đã ở trên phi hành khí của mình.
Tiếp theo sau đó, Ủy ban liên bang cùng toàn bộ người tại bốn tầng cao nhất nhận được RED ALERT: đã thất lạc Mang Tang Tử tiên sinh.