Mang Tang Tử - Chương 79
Chương 79
Do trong người không khỏe, nên Lục Bất Phá nghĩa chính từ nghiêm, nghỉ việc, lại vì năng lực công tác tổ ba người rất mạnh, hắn chả cần phải tốn quá nhiều tâm sức vào công việc, hơn nữa còn có Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá rất an tâm thoải mái ở nhà nghỉ ngơi. Hiên Viên Chiến hoàn toàn chìm đắm trong bản binh pháp viết tay, mỗi ngày đều kéo Lục Bất Phá thảo luận. Cũng may mực nước trong bụng hắn cũng đủ dùng, công việc cố vấn quân sự này làm không đến nổi miễn cưỡng.
Vào thời điểm bận rộn nhưng không tính là bận rộn này, ngày khởi hành “Xuất ngoại” của đoàn người Lục Bất Phá từ từ tới gần. Quy mô đợt xuất hành lần này tương đương quy mô đích thân chủ tịch quốc hội Liên bang đi, thể hiện tầm quan trọng của “Mang Tang Tử tiên sinh”, ngày xuất hành cụ thể vào khoảng bốn giờ trước khi xuất phát mới thông báo cho từng người. Tốc độ người Mang Tà làm việc khiến Lục Bất Phá chấn động. Chỉ mấy tiếng sau khi thông báo truyền đạt chỉ thị, tất cả nhân viên đã tập hợp đầy đủ. May mắn hành lý mang theo của Lục Bất Phá đã sớm được Hiên Viên Chiến chuẩn bị tốt, bằng không hắn sẽ luống cuống chân tay cho mà coi.
Lúc toàn bộ nhân viên đã tập hợp đầy đủ, các đội viên đội đặc nhiệm được Hiên Viên Chiến đích thân chọn lựa dưới sự hướng dẫn của hắn hộ tống Mang Tang Tử tiên sinh mặc chính trang đi ra từ doanh địa đội đặc nhiệm. Ngồi phi hành khí chuyên biệt đến sân bay quân đội, sau khi Mang Tang Tử tiên sinh bắt tay tạm biệt các quan chức cấp cao của Liên bang rồi tiến vào phi thuyền chuyên dụng. Khoảng 15 phút sau, mẫu hạm màu đen to lớn từ từ bay lên, mười giá đỡ bên dưới cũng chậm rãi ly khai sân bay, chuyến xuất ngoại đầu tiên của “Mang Tang Tử tiên sinh” bắt đầu rồi.
“Ô ô ô...” Đừng bỏ lại Tiểu Quang mà.
“Ô ô ô ô...” Tiểu Quang cũng muốn đi.
“Ô ô ô ô ô...” Tiểu Phá, Tiểu Chiến,đừng bỏ Tiểu Quang lại mà.
Thần thái trang trọng mỉm cười với mọi người, Lục Bất Phá trở về khoang thuyền nghỉ ngơi, bên dưới Tiểu Cửu theo sát phía sau. Vừa vào cửa, Lục Bất Phá lập tức cởi sa bào trắng vướng chân vướng tay. Đúng là nhất thất túc thành thiên cổ hận* mừ, từ lần xuất hiện đầu tiên trước công chúng hắn ăn mặc giống người Ả Rập, ấy vậy mà bộ quần áo đó liền thành chính trang độc quyền cho “Mang Tang Tử tiên sinh” mới chết chứ. Lần xuất ngoại này, sở nghiên cứu chuẩn bị cho hắn hơn trăm bộ, từ nay thẳng đến lúc về nước, hắn đều được mặc loại quần áo vướng bận này cả ngày. [*Một bước sai lầm lỡ hận ngàn năm. Thích câu hán việt nên mình để.]
“Ma ma ma... Quang quang quang...” Tiểu Cửu đột nhiên khóc, đáng thương leo lên đùi Lục Bất Phá kêu.
Lục Bất Phá sờ sờ đầu hắn, thở dài: “Ta cũng muốn đưa Quang Vinh theo.” Lúc xuất phát nghe tiếng Quang Vinh khóc, hắn thiếu chút nữa kềm không được, sau khi gặp cả hai gặp nhau, chưa bao giờ Quang Vinh rời khỏi hắn. Hắ nnào ngờ mình luyến tiếc rời xa Quang Vinh như thế. Phi thuyền đã ly khai Mang Tà tinh, không còn nghe được tiếng Quang Vinh, nhưng biết chắc bây giờ Quang Vinh đang gào khóc.
Cửa khoang thuyền mở, người vào đi đến ngồi bên cạnh Lục Bất Phá, đem Tiểu Cửu ôm đến một bên. Lục Bất Phá thuận thế dựa vào trong ngực hắn: “Ta nhớ Quang Vinh. Có phải chúng ta nên mang hắn theo?”
Vuốt gương mặt Lục Bất Phá có chút trắng xanh, Hiên Viên Chiến hỏi một đằng đáp một nẻo: “Dạo gần đây sắc mặt ngươi không tốt.”
Lục Bất Phá cố ý phùng mang trợn má: “Sắc mặt ta tốt sao được, mỗi ngày đều bị giày vò sống dở chết dở. Đừng gọi bác sĩ, ngươi mà gọi, ta nhất định bị phiền chết. Ngươi nữa, ngưng nguyền rủa ta đi, người ta đang sống khỏe mạnh.”
“Ma ma ma... Quang quang quang...” Tiểu Cửu ủy khuất đi lại, mắt rươm rướm nước.
Lục Bất Phá ôm lấy hắn, trong lòng khó chịu: “Đừng khóc, ngươi vừa khóc ta cũng muốn khóc.”
“Ma ma...” Tiểu Cửu cọ loạn chín cái đầu khắp nơi trên mặt Lục Bất Phá, tìm kiếm an ủi.
Dỗ Tiểu Cửu ngủ, Lục Bất Phá vẫn làm ổ trong lòng Hiên Viên Chiến hưởng thụ khoản thời gian yên lặng khó có được của riêng hai người. Nằm một hồi, hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng: “Quang Vinh chắc sẽ không xằng bậy ha.”
“Sẽ không.” Giọng Hiên Viên Chiến trả lời mang theo một tia không xác định. Hai người nhìn lẫn nhau, nhanh chóng đứng dậy.
“Ô ô ô...” Không cần bỏ lại Tiểu Quang.
“Ô ô ô ô...” Tiểu Phá, Tiểu Chiến mau trở lại, Tiểu Quang sợ mà.
“Ô ô ô ô ô...” Không cần bỏ lại Tiểu Quang.
Cô độc ngồi trên bãi đất trống ở quân doanh đội đặc nhiệm, Quang Vinh bị vứt bỏ lớn tiếng khóc. Tiểu Phá, Tiểu Chiến không cần hắn, không cần Quang Vinh. Ô ô ô, hắn muốn Tiểu Phá cùng Tiểu Chiến, hắn không cần ở một “Mình” trong này, hắn sẽ sợ a.
Chợt truyền đến tiếng “Ầm ầm” từ chỗ Quang Vinh, phải biết rằng “Quang Vinh” là quang giáp có sức chiến đấu và uy hiếp lớn nhất đối với kẻ thù trong toàn trọng trang sư. Nếu hắn xảy ra bất cứ vấn đề gì, thiết tưởng hậu quả sẽ rất khó lường. Các công binh chịu trách nhiệm bảo dưỡng trang bị cho qiang giáp vội vàng cầm dụng cụ chạy tớ, nhưng làm bọn họ không ngờ chính là, Quang Vinh không cho ai tới gần. Toàn thân phiếm ra vòng sáng lam nhạt, dùng tia laser ngăn cản người có ý đồ tiếp cận.
“Đại tướng, tình huống ‘Quang Vinh’ rất giống lần trước lúc ở hành tinh Omega. Ta đề nghị lập tức liên lạc với Mang Tang Tử tiên sinh.” Trọng trang sư sư trưởng Tang Sâm thông qua hình ảnh quang điện báo cáo.
Hiên Viên Tri Xuân sắc mặt ngưng trọng, vấn đề Quang Vinh không thể khống chế đồng nghĩa với việc Liên bang gặp nguy hiểm, dù ông không rõ tại sao Quang Vinh đột nhiên mất điều khiển, loại tình huống này căn bản không thể xuất hiện với quang giáp vốn không có ý thức.
“Thử liên lạc với ‘Quang Vinh’, lệnh cho đội đặc nhiệm tiến vào trạng thái đề phòng, để ngừa Quang Vinh mất khống chế.”
“Tuân lệnh! Đại tướng.” Trong mắt Tang Sâm hiện lên lo lắng.
“Ô ô ô ô... Ô ô ô ô...” Tiểu Phá Tiểu Chiến không cần Quang Vinh.
“Ô ô ô ô... Ô ô ô ô...” Tiểu Phá Tiểu Chiến không cần Quang Vinh.
Cự tuyệt tín hiệu liện lạc từ ngoại giới, Quang Vinh đang chìm trong bi thống cực độ dùng sóng laser ngăn cản người lẫn máy ý đồ đến gần hắn. Trừ bỏ Tiểu Phá và Tiểu Chiến, hắn ai cũng không muốn. Chung quanh Quang Vinh, cơ giáp chiến sĩ của đội đặc nhiệm bao vây, toàn bộ mũi súng đều chĩa tới, nếu Quang Vinh phát cuồng giống lần trước, thì mọi việc sẽ phi thường tồi tệ.
“Ô ô ô ô... Ô ô ô...” Đừng bỏ Tiểu Quang, Tiểu Quang muốn đi tìm Tiểu Phá và Tiểu Chiến.
“Ô ô ô ô... Ô ô ô...” Đừng bỏ Tiểu Quang, Tiểu Phá Tiểu Chiến mau trở lại.
“Chú ý! Chú ý! Quang Vinh đứng lên!”
“Các đơn vị chú ý! Sẵn sàng chiến đấu!”
“Cẩn thận sóng laser từ Quang Vinh!”
“ẦM! ẦM!”
“Quang Vinh bắt đầu công kích, các đơn vị chú ý!”
Trong doanh địa, Quang Vinh đứng lên phát ra tiếng ầm rung trời, sóng laser màu lam tử sắc trong đêm phá lệ kinh tâm. Hắn không công kích các cơ giáp chiến sĩ vây quanh, mà chỉ ngăn cản bọn họ tới gần, khiến bọn họ thối lui. Ngay sau đó, tiếng gầm rú của Quang Vinh vang lên, toàn bộ doanh địa đều chấn động. Ánh mắt Quang Vinh biến thành màu đỏ thẩm, vòng sáng màu lam nhạt biến thành lam đậm ánh bạc, phiếm trứ hàn quang làm lòng người rét lạnh.
“Sếp, sao ta thấy tình trạng Quang Vinh giống lần trước vậy? Hình như còn lợi hại hơn?” Cát Liệt gấp ra một đầu mồ hôi.
Bản thân thuộc bộ chỉ huy, trong lòng Tang Sâm vô cùng lo lắng, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, nếu không hắn sẽ không để cho thủ hạ của hắn công kích Quang Vinh. Nhưng tình huống Quang Vinh không khống chế được càng lúc càng nguy hiểm. Tang Sâm chợt có ảo giác, Quang Vinh không giống người máy quang giáp bình thường, mà giống một người máy có trí năng hơn.
“Sếp, sếp nhanh đi liên lạc với đội trưởng và Tiểu Phá đi, cứ như vậy sẽ hỏng bét!”
“Cho dù liên lạc, bọn họ cũng không thể trở về ngay. Điều quan trọng bây giờ là khống chế được Quang Vinh.”
“Yes sir!”
Ngay lúc Tang Sâm do dự, tình huống phía Quang Vinh thay đổi tệ hơn. Một lòng muốn đi tìm Lục Bất Phá cùng Hiên Viên Chiến, Quang Vinh hoàn toàn mất đi lý trí. Hắn bắt đầu công kích cơ giáp chiến sĩ có ý đồ ngăn cản. Sức chiến đấu của Quang Vinh vốn không ai bằng, sóng laser tạo thành vô số hố sâu trên mặt đất, cơ giáp chiến sĩ bị hắn bắn trúng lập tức bất động. Đối mặt loại tình huống này, thân là chỉ huy quân đội cao nhất Hiên Viên Tri Xuân không thể không ra lệnh: “Công kích Quang Vinh.”
“Đại tướng! Ta cầu ngài liên lạc với Mang Tang Tử tiên sinh, hắn nhất định có biện pháp trấn an Quang Vinh.” Tang Sâm cố gắng lần cuối.
Hiên Viên Tri Xuân nghiêm khắc nói: “Liên bang không thể tồn tại người máy cơ giáp mất khống chế, huống chi Quang Vinh là cơ giáp có sức chiến đấu siêu cường. Cho dù lần này Mang Tang Tử tiên sinh ngăn được hắn, sau này có thể vẫn bị như ngày hôm nay, hơn nữa còn phát triển đến mức không người khống chế. Nghe lệnh của ta, bất cứ giá nào, công kích Quang Vinh!”
“Đại tướng! Ta cầu ngài!”
“Ngươi muốn kháng lệnh?”
Đối mặt quân lệnh, cho dù là Tang Sâm cũng đành thúc thủ. Hắn nặng nề nói “Tuân lệnh”, rồi phát ra chỉ lệnh với đội viên đội đặc nhiệm: “Bất cứ giá nào, công kích Quang Vinh, thẳng đến khi hắn ngã xuống.”
“Sếp!”
“Nghe lệnh! Ai trái lời đưa đến chỗ quân pháp!”
“... Tuân lệnh!”
Tiếng cảnh báo vang vọng khắp doanh đội đặc nhiệm, trọng trang sư phái ra lượng lớn binh lính chạy tới. Tiếng Quang Vinh rít gào vọng khắp rừng Bắc Đàn. Cho dù bị địch nhân tập kích, tâm tình bọn họ còn chưa nặng nề như thế.
...
Trong một căn nhà ở khung dân cư, một người nhìn qua cửa sổ khẩn trương xem xét tình huống bên ngoài.
“Đi hỏi thăm xem chuyện gì đang xảy ra.”
Có người lấy súng laser lặng lẽ đi ra ngoài.
“Đang trong giờ giới nghiêm, không ai được tùy tiện ra ngoài! Đang trong giờ giới nghiêm, không ai được tùy tiện ra ngoài!”
Người vừa đi ra liền chạy trở về, hắn bất an hỏi: “Tổ Mân, có phải chúng ta bị phát hiện không?”
Người nãy giờ quan sát từ cửa sổ cũng có chút khẩn trương, hắn nắm chặt súng trong nói: “Không. Nếu chúng ta bị lộ, thủ lĩnh sẽ báo. Chờ lát nữa ta đi ra thám thính.” Ánh đèn từ máy bay chiến đấu chiếu xuống xuyên qua cửa sổ, chiếu đến gương mặt người thứ hai, tất nhiên đó là Trương Kính.
“Hắn tính sao giờ? Có cần...” Trương Kính chỉa chỉa người bị trói trên ghế trong phòng hỏi.
Tổ Mân quay đầu lại nhìn, do dự một hồi mới nói: “Thủ lĩnh muốn lấy đầu hắn tế vong hồn các anh em đã hi sinh, nên không thể tự tiện hành động, chờ thủ lĩnh bắt được Mang Tang Tử. Bên Pierre Road tiên sinh còn chưa có tin tức, chúng ta ráng nhẫn. Nếu tình huống có biến, lúc đó sẽ giết hắn để thoát thân.”
“Hảo.” Đi đến trước cái ghế, Trương Kính nâng đầu người nọ, thấy hắn còn hôn mê, mới yên tâm.
...
“Tiểu Phá? Xảy ra chuyện gì? Không phải ngươi đi nghỉ sao?” Đang nói chuyện phiếm cùng Âu Dương Long và Tư Không Vô Nghiệp trong phòng điều khiển, Thượng Quan Nông nhìn Lục Bất Phá vừa đi đã trở lại kinh ngạc hỏi.
Lục Bất Phá cười gượng hai tiếng, nói: “A, trở về thấy hết mệt nên quay lại. Không có chuyện gì chứ.”
Thượng Quan Nông cười nói: “Không có, hết thảy đều thuận lợi. Chúng ta vừa từ hố đen thời không đi ra, nếu không có gì ngoài ý muốn sau nửa tháng sẽ đến chủ tinh Tu Chuyên của Hàn Cát tinh. Nếu gặp khe hở thời không, trễ nhất hai mươi ngày là đến nơi. Chúng ta có dư thời gian.”
“A, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lục Bất Phá nhìn nhìn màn hình liên lạc vài lần, trong lòng có chút bồn chồn tự hỏi: thật không có việc gì sao? Quang Vinh là bí mật của hắn cùng Hiên Viên Chiến, nên không tiện nói thẳng ra mình đang lo lắng cho Quang Vinh, muốn gởi thư tín hỏi xem Quang Vinh có ngoan ngoãn ở nhà chờ không.
“Tiểu Phá, có chuyện gì phải không?” Thấy hắn một bộ muốn nói lại thôi, Thượng Quan Nông hỏi.
“A, cũng không có gì.” Lục Bất Phá nháy mắt với Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến lập tức nói: “Tiểu Phá nói muốn bảo Gollum đem quần áo ngủ hắn để trên ghế sa lon cất lại vào tủ quần áo.”
Cái lý do quái gì thế này. Lục Bất Phá ráng nhẫn xúc động muốn trợn trắng mắt, hơi có vẻ thẹn thùng: “Bộ đồ đó do bác Âu Dương Sở Trường tặng cho ta, được thiết kế riêng, ta lo Gollum bỏ vào máy giặt, vậy sau này mặc sẽ không thoải mái nữa.”
Thượng Quan Nông lý giải mà nói: “Tiền phương là vùng nhiễu loạn tinh tế*, không tiện bắt liên lạc với Liên bang, đợi sau khi qua vùng này Tiểu Phá có thể cùng Gollum liên lạc.” [*星际乱流 vùng nhiễu loạn tinh tế là vùng hỗn loạn trong không gian, vào một thời điểm riêng biệt nào đó, không gian xuất hiện một lỗ đen nhỏ... chủ yếu do sự co duỗi bởi điện từ, trọng lực, vận tốc ánh sáng diễn biến thành. Í hị hị là nhờ Clo chan nhà mình tìm lại cho đúng đó.]
“Khoảng hai mươi phút nữa.” Tư Không Vô Nghiệp bổ sung một câu.
“Hảo.” Lục Bất Phá thầm cầu nguyện trong lòng Quang Vinh đừng làm xằng bậy.
Lúc này, Biệt Lâm bưng ca-cao đến, lần lượt đưa cho mọi người xong, hắn nói: “Tiểu Phá, hình như lúc nãy ta nghe tiếng Tiểu Cửu kêu.”
“A, ta quên.” Lục Bất Phá đứng phắt dậy. Hiên Viên Chiến muốn theo, nhưng Lục Bất Phá ngăn lại: “Ta về phòng mang Tiểu Cửu tới.”
Biệt Lâm nói: “Có ta đi cùng Tiểu Phá.”
“Biệt Lâm đi với ta được rồi, đang ở trên phi thuyền, không sao đâu. Đừng quên liên lạc với Gollum.” Hướng Hiên Viên Chiến nháy mắt mấy cái, Lục Bất Phá kéo Biệt Lâm rời đi.