Mạo Bài Đại Anh Hùng - Quyển 2 - Chương 46
Mạo Bài Đại Anh Hùng
Thất Thập Nhị Biên
https://gacsach.com
Quyển 2 - Chương 46: Không thể nào bù đắp
Điền mật mật... Hai cô gái khoác tay nhau đi lướt qua Điền Hành Kiện kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn một cách cổ quái một cái, sau đó quay sang nhìn nhau, rồi đột nhiên cả hai cùng bật cười lớn, rồi có lẽ cảm thấy như vậy quá bất lịch sự, một trong hai cô gái đỏ mặt kéo bạn mình chạy vụt đi.
Còn có một vị trung niên mặc áo gió đang vừa đi vừa uống, nghe thấy tiếng quát liền quay nhìn Điền Hành Kiện, kết quả là sặc nước, ho sù sụ không thôi, mặt người đó đỏ bừng lên, vừa cố nhịn cười vừa lau đồ uống rớt trên áo, vội vã rảo bước đi thẳng.
Điền Hành Kiện bất ngờ bị gọi thẳng nhũ danh khiến hắn ngớ người, đứng đực ra giữa phố. Trời ạ! Trước mặt bao nhiêu người thế này mà lại bị gọi là mật mật, thế này thì biết giấu mặt vào đâu đây.
An Lôi cũng nhận ra mình quát thật sự quá lớn rồi, nàng cắn môi quay đầu bỏ đi nhưng lại đụng phải ánh mắt của những người qua đường xung quanh, khuôn mặt xinh đẹp mắc cở đỏ bừng, nàng chỉ còn biết kéo tay Điền Hành Kiện, lôi hắn vào một tiệm cafe ở góc đường.
Tiệm cafe buổi sáng này có vẻ rất yên tĩnh, hai người ngồi xuống một bàn gần cửa sổ.
Nhân viên phục vụ cầm menu bước lại gần, lễ phép cúi người, nói: "Xin hỏi, hai vị muốn chọn đồ uống nào?"
"Cho ta một cốc nước dưa hấu, còn cô ấy... " Mập mạp đột nhiên có chút chần chừ, giọng nói nhỏ dần, lưỡng lự nói: "...nước chanh nhé...?"
Thấy ánh mắt dò hỏi của nhân viên phục vụ, An Lôi im lặng gật đầu, nàng nhìn Điền Hành Kiện, đột nhiên nàng nhìn ra xa, đôi mắt hơi đỏ lên.
Nhất thời cả hai đều không biết phải nói gì.
Màn hình cực lớn đặt trên toà cao ốc đối diện đang truyền hình trực tiếp buổi lễ nghênh đón Russell. Lúc này, Russell đã mặc vào bộ quân phục thượng tướng của Liên bang Leray. Quả thực, việc một vị tướng quân vừa chạy từ quốc gia đối địch sang đã lập tức chuyển thân biến thành một vị thượng tướng của nước kia đúng là hiếm thấy.
Tổng thống Hamilton đang phát biểu hoan nghênh Russell bỏ ám đầu minh, trở về với chính nghĩa, đồng thời cũng như là một bài tuyên bố phát động phản công đế quốc Gatralan.
Hai người lặng lẽ nhìn TV, trong lòng đều có chút xao động, hồi tưởng lại quá khứ, nhớ đến cảnh hai đứa bé thanh mai trúc mã, một đứa cầm cốc nước dưa hấu, một đứa cầm côc nước chanh, tay nắm tay nhìn nhau cười khúc khích.
Xa cách nhiều năm, nàng vẫn thích uống nước chanh sao?
Xa cách nhiều năm, cuối cùng hắn vẫn còn nhớ rõ ta thích uống cái gì!
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đem đồ uống tới, hai người quay đầu lại, ánh mắt nhìn thấy đối phương thì đều có chút bối rối, không hẹn mà cùng quay sang người phục vụ, nói: "Cám ơn. "
Người phục vụ nhìn thấy ánh mắt của hai người thì lại càng hoảng sợ, trong sự nghiệp của mình, đây là lần đầu tiên có người cảm ơn hắn chân thành như vậy, hắn vội cuống quít xua tay nói: "Không cần cám ơn, không cần cám ơn, mời thưởng thức. "
Thấy mập mạp lại chuẩn bị quay đầu qua xem TV, bộ dạng trốn tránh, An Lôi không thể im lặng được nữa.
"Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại vào quân đội?"
Đây là vấn đề đầu tiên mà An Lôi muốn biết, nàng đã bị vấn đề này làm cho khó chịu vô cùng, nàng rất muốn biết đáp án, tại sao người bạn thuở nhỏ vốn vĩnh viễn không thích hợp để trở thành quân nhân lựa chọn con đường này.
Ánh mắt Điền Hành Kiện có chút mờ mịt, nhìn cốc nước dưa hấu trước mặt, nói: "Ta cũng không biết nữa, tốt nghiệp xong, ta dường như đã mất mục tiêu, bỗng tiềm thức nói cho ta biết, có lẽ trở thành quân nhân có thể làm cho ta tìm được những thứ mình đã đánh mất. "
Nhìn An Lôi, trong lòng Điền Hành Kiện thầm thêm vào một câu: "Có lẽ, như vậy chúng ta sẽ gần nhau hơn. "
Nước mắt khẽ chảy trong mắt An Lôi, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Vậy ngươi làm thế nào để đem hơn hai trăm binh sĩ Liên bang trở về?"
Điền Hành Kiện cười khổ nói: "Ngươi cũng biết ta rất nhát gan. Sợ hãi, đôi khi cũng là một thứ sức mạnh... Ta chỉ là muốn chạy trốn khỏi cái chết mà thôi... "
Nước mắt An Lôi như sắp trào ra, trong lòng nàng đau đớn không thôi, nghe Điền Hành Kiện nói thì có vẻ đơn giản, nhưng An Lôi biết, mỗi một giây phút trên chiến trường kia, hắn đã phải chịu biết bao nguy hiểm và sợ hãi, trước khi trở thành một anh hùng Liên bang, hắn đã phải bao nhiêu khó khăn.
An Lôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cố gắng kìm lại nước mắt: "Ngươi đã biết mình nhát gan, tại sao lại sao lại còn tham gia vào cuộc chiến tranh này, tại sao lại ngốc thế chứ?"
Điền Hành Kiện không nhìn An Lôi, hắn lặng lẽ nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ, giọng nói có chút khó nhọc, có điểm mệt mỏi: "Ta có thể chạy thoát được sao? Trong cơn bão tố này, làm gì có ai có thể an toàn ngồi nhìn đây, nếu chiến hỏa cuối cùng lan tới thủ đô, ta cũng đâu trốn thoát được. Như vậy... Ít nhất ta cũng sẽ đến gần những thứ đã đánh mất hơn một ít. "
An Lôi si ngốc nhìn những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời, trong lòng vừa mừng vừa đau khổ.
Nàng biết thứ hắn đánh mất là cái gì, hắn từ một đứa trẻ hễ gặp nguy hiểm là quay lưng bỏ chạy đã trở thành một nam nhân chân chính, từ một kẻ nhát gan bất đắc dĩ phải tham gia chiến tranh, nhưng lại tìm về được dũng khí, thậm chí còn dũng cảm hơn so với đại đa số người.
Nhưng nàng lại đau khổ bởi vì, kẻ ngốc này lại dùng thêm mười năm để phạm tiếp sai lầm, thế nhưng hắn vẫn không hiểu, vẫn không biết thứ mình đánh mất là cái gì.
Hai người lặng lẽ trầm mặc một lúc lâu.
Cuối cùng An Lôi hạ quyết tâm, nàng muốn nói cho hắn biết...tất cả.
Nước mắt lại rịn ra trong mắt An Lôi, tiếng nói của nàng như đến từ những đám mây xa xa: "Ngươi là đồ ngốc, ngươi không có đánh mất gì hết! Mười năm trước, ta không hề bị thương tổn, đó không phải lý do ta rời bỏ ngươi. Cha ta vẫn coi ngươi như con ruột của mình, ông nói, muốn cho ngươi được rèn luyện, được trải nghiệm tất cả. "
"Ngày đó, ông mắng ngươi, đuổi ngươi đi, ngươi hẳn là biết ông đau lòng tới mức nào chứ! Có vài lần, ông đã đi thăm ngươi, đứng ở xa xa mà nhìn ngươi... Mẹ ta khuyên mãi nhưng ông vẫn không chịu gọi ngươi về nhà. "
Chuyện cũ thoáng hiện lên trong tâm trí An Lôi, nàng vừa nói vừa khóc nức lên, mang theo sự uỷ khuất không nói nên lời.
"Đến tận khi ông qua đời, ngươi vẫn không trở về! Ta hận ngươi, ta cũng hận cha ta, ta hận hai người các ngươi!" Nước mắt An Lôi rơi xuống lã chã, nàng đứng bật dậy, chạy ra khỏi tiệm cafe.
Điền Hành Kiện ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn chiếc ôtô bay của An Lôi rời đi, mãi một lúc, đầu óc hắn mới có chút phản ứng chậm chạp: "An ba... qua đời... "
Chẳng nhẽ người đàn ông trung niên hiền lành mà nghiêm khắc, người đã chăm sóc hắn từ sau khi cha mẹ hắn mất, vẫn thường vui đàu với hai đứa bé ngày xưa... đã qua đời?
Một cảm giác cay cay xông thẳng lên mũi.
Điền Hành Kiện bật khóc ngay giữa tiệm cafe, hắn sớm đã coi người ấy như cha, hắn vẫn không dám trở về, không dám đối mặt với ánh mắt ấy, tại sao... tại sao ông ấy lại cứ thế mà ra đi chứ...
Bản thân rốt cuộc vẫn là một kẻ hèn nhát, một gã nhát gan vĩnh viễn không thể sửa chữa sai lầm! Điền Hành Kiện khóc rống lên, trong tiếng khóc mang theo một sự bi thương vô bờ bến.
Đứng trước vong linh trên trời của vị trung niên hiền từ đó, hắn thực không còn mặt mũi nào nữa.