Mạo Bài Đại Anh Hùng - Quyển 4 - Chương 05
Mạo Bài Đại Anh Hùng
Thất Thập Nhị Biên
https://gacsach.com
Quyển 4 - Chương 5: Ta không cam tâm
Robot đầu tiên được một nhân viên thí nghiệm lên điều khiển, vô luận là chạy nhảy kiểu nào thì hệ thống giảm chấn đơn vẫn nằm trong trạng thái bình thường, tính linh hoạt cao, khả năng giảm chấn rất ổn định, có khả năng phụ trợ rất tốt đối với những động tác của robot. Đám nhân viên nghiên cứ mỉm cười tự phụ nhìn mập mạp, nếu như thiết bị đã không có vấn đề, vậy nguyên nhân chỉ có một, đó chính là đầu óc của cái gã béo này có vấn đề!
Ở giữa sân, robot vẫn không ngừng chạy nước rút, làm đủ các loại động tác kỹ thuật, còn mọi người hoàn toàn im lặng, không khí như ngưng đọng lại. Biểu hiện của thiết bị càng tốt, sắc mặt của đám nhân viên nghiên cứu lại càng không vui, chứng minh được sự đúng đắn của mình khiến bọn họ có tư cách để làm mình làm mẩy trước mặt Reinhardt và George.
Việc kiểm tra robot mới tiến hành được một nửa thì mập mạp bèn lớn tiếng kêu dừng lại. Trước ánh mắt giận dữ của đám Adrian, hắn lắc đầu ra hiệu cho nhân viên thí nghiệm đi xuống, rồi nói với Reinhardt:“Thử nghiệm vừa rồi đã chứng tỏ sự bí mật của cái ẩn họa này, khi huấn luyện bình thường, đích xác robot sẽ không xuất hiện sự cố, nhưng đó cũng là chỗ đáng sợ nhất, bây giờ tôi cần một người có thể phát huy toàn bộ những tính năng của robot, thực hiện di chuyển với tốc độ trên 230 km/h, đồng thời đổi hướng đột ngột! Chỉ cần làm ba lần đổi hướng đột ngột, kết quả sẽ có ngay!”
Mập mạp vừa dứt lời, toàn thể nhân viên đồng loạt giận dữ! Kết quả kiểm tra chẳng những bị hủy bỏ, tính năng tuyệt vời của thiết bị giảm chấn lại còn bị coi là tội lỗi! Còn Christina đi cùng mập mạp thì cực kỳ lo lắng, những người ở đây, người lớn tuổi thì đã là chuyên gia, ai trẻ tuổi thì cũng là tinh anh được công nhận, có tiếng tăm rất lơn trong giới khoa học kỹ thuật Gatralan. Nếu như sự thật không giống như mập mạp nói, vậy hắn ắt sẽ phải chịu những đòn phản kích tập thể khủng khiếp.
Reinhardt đang định ra lệnh cho một gã đại đội trưởng xuống sân thì Bonnie đột nhiên nói:“Để tôi!” Nàng nhíu mày, búi gọn mái tóc dài mềm mại của mình lại, lạnh lùng nói với mập mạp:“Ngươi tốt nhất hãy chắc chắn những gì mình nói đều là sự thật. Nếu không, lần đổi hướng thứ tư sẽ dẫm nát ngươi ra đấy!”
Mập mạp si ngốc nhìn Bonnie, ánh mắt trong suốt, thâm tình như biển, làm cho nàng ta tức giận hừ lạnh một tiếng, xoay người nhảy vào robot. Thực sự, điều làm cho Bonnie tức giận nhất chính là ở buổi vũ hội mập mạp rõ ràng đã hẹn hò thành công với An Lôi, tại sao khi nhìn thấy nàng hắn vẫn cứ...? Thâm tình nhu hòa trong mắt hắn quả thực có thể làm cho ai cũng phải nổi da gà. Cái thứ béo tròn như hắn mà cũng dám gặp ai yêu nấy sao?
Bonnie khởi động robot, vài tiếng ‘uỳnh uỳnh’ vang lên, toàn thân robot liền giãn ra, tiếng động cơ càng lúc càng lớn. Tất cả mọi người đều biết, chỉ cần Bonnie phát lệnh, chỉ trong nháy mắt robot sẽ được đưa vào trạng thái vận hành cực cao.
Robot chuyển động rồi, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa cả mắt khi chiếc robot quân dụng cải tiến này dùng một tư thế cực kỳ đẹp mắt nhảy ra khỏi bệ đỡ. Sự thay đổi trạng thái từ cực tĩnh sang cực tốc này khiến cho ai nấy đều phải rung động! Đây không phải là màn biểu diễn bằng robot tư nhân bình thường, mà là điều khiển một robot quân dụng hạng năng hơn bảy mươi tấn! Chỉ có một từ có thể miêu tả trình độ điều khiển như vậy, đó chính là hoàn mỹ!
Mập mạp trong lòng thầm nghĩ:“Cô nàng này thật ra cũng có chút tài nghệ đấy chứ! Chẳng trách có thể làm một trung đoàn trưởng của Thần Thoại quân đoàn.” Người ngoài xem náo nhiệt, chuyên gia xem trình độ, hắn đương nhiên biết việc sử dụng một chiếc robot cải tiến tạm thời để thực hiện những động tác như thế kia có bao nhiêu khó khăn!
Những bước chân nặng nề của robot vẫn không ngừng nện xuống mặt đất, vận hành với tốc độ cao mang đến thứ khí thế hủy thiên diệt địa làm cho người ta phải nghẹt thở, làm cho đám nhân viên nghiên cứu chưa từng đặt chân lên chiến trường phải rung động! Khiến bọn họ chợt có một dự cảm lo lắng, robot nặng như vậy ở trên chiến trường sẽ dùng thứ tốc độ này để cận chiến sao?
Lo lắng rất nhanh trở thành sự thật, tốc độ nhanh chóng tăng lên tới 230 km/h, robot cũng bắt đầu thực hiện động tác khó tin đối với đám nhân viên nghiên cứu, đổi hướng đột ngột. Khi đang vận động tốc độ cao về phía trước, robot giống như đụng vào một bức tường vô hình, một bên chân cơ giới chống xuống mặt đất, tất cả sức nặng và quán tính đều tập trung lên chiếc chân này. Bụi đất tung bay, robot đột nhiên chuyển hướng, giống như con lắc đạt tới giơi hạn, di chuyển ngược trở lại.
Chỉ nghe một tiếng ‘rắc’ vang lên, tốc độ của robot chậm lại một cách rõ ràng, động tác lộ ra vẻ hết sức quái dị, chiếc chân cơ giới vừa làm thanh chống trở nên cứng ngắc lại. Trên mặt mập mạp hiện lên một nụ cười đắc ý, còn đám nhân viên thì tái sạm lại. Không cần phải nói gì, phán đoán của mập mạp đã trở thành sự thật! Hơn nữa, chỉ mới qua một lần đổi hướng đột ngột mà thôi, tuy chiếc robot này có nặng hơn bản thiết kế vài tấn, nhưng đây cũng không phải là lý do thuyết phục!
Bonnie nhảy ra khỏi khoang lái, cẩn thận xem xét thiết bị, mọi người cũng rối rít đi tới quan sát. Thanh giảm chấn đơn đã bị lực phản chấn làm cho biến dạng, gây tác động nghiêm trọng tới kết cấu tổng hợp, khớp nối trên dưới và các thiết bị thủy lực cũng bị ảnh hưởng, nếu như là ở trên chiến trường thì cũng đồng nghĩa với bản án tử hình cho người điều khiển rồi!
Mập mạp có thể nhìn ra được vấn đề này, ngoài tài năng phi phàm đối với đối với cơ giới ra, nhất định còn cần có hiểu biết sâu sắc về robot cận chiến cùng khả năng nhìn vấn đề rất sâu xa độc đáo. Phải biết rằng, lý luận về robot cận chiến quân dụng dù sao cũng chỉ vừa mới vừa mới xuất hiện, giới khoa học Gatralan khi thiết kế [ Ma Hổ ] và [ Kim Cương ] cũng đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, đến bây giờ cũng chỉ mới được chút thành tựu. Tài năng của mập mạp, tuyệt không thể nghi ngờ!
Reinhardt nhìn mập mạp một cách tán thưởng, còn George thì hưng phấn vỗ vỗ vai mập mạp. Đám nhân viên nghiên cứu vừa rồi còn vênh vang tự đắc thì câm bặt, bọn họ hoàn toàn không ngờ robot trên lý thuyết hầu như có thể thích ứng bất cứ động tác nào lại xuất hiện sự cố đơn giản như thế. Gã mập mạp này tuyệt đối không phải tay mơ, trình độ của hắn tuyệt không thể thấp hơn bất cứ ai ở đây!
Bonnie dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn mập mạp một cái, lặng lẽ đứng sang một bên. Reinhardt nhìn đám nhân viên khoa học, sắc mặt đầy nghiêm trọng. Khi robot cận chiến, đối với cao thủ mà nói, tốc độ 200km/h chẳng qua chỉ là chút khởi động mà thôi, lúc căng thẳng nhất có lên đến 500km/h cũng là bình thường! Nhất là những binh sĩ am hiểu điều khiển robot hình thú trong Thần Thoại quân đoàn thì tình huống như thế lại càng nhiều hơn! Xem ra, lần này Phòng Nghiên cứu trung tâm đã phạm phải sai lầm quá lớn rồi!
Sắc mặt Adrian tái nhợt, hắn không ngờ robot hạng nặng lại có thể thực hiện động tác mạnh mẽ như thế, mà sự khác biệt giữa hệ thống chuyển động của robot hình người và hình thú lại đem đến tai nạn này. Rõ ràng là khi chuyển hướng, khả năng chống đỡ bằng một chân của robot hình người thua xa robot hình thú dùng hai, thậm chí là ba chân! Hiển nhiên, phương thức chiến đấu của robot hiện nay đã vượt xa phạm vi hiểu biết của hắn. Lấy robot tư nhân nặng chưa đến bốn mươi tấn cùng tần suất hoạt động của robot quân dụng bình thường để tham khảo thiết kế, quả nhiên là một sai lầm!
Reinhardt ngẩng đầu nhìn một đám nhân viên khoa học đang câm như hến, chậm rãi nói:“Sự cố như thế này, nếu như phát sinh trên chiến trường, hậu quả là rất khủng khiếp. Ta hy vọng, lần kiểm tra này có thể cho mọi người một chút phương hướng và giáo huấn.” Hắn nhìn quanh bốn phía, trên mặt đám nhân viên có đủ các loại cảm xúc, có xấu hổ, có tức giận, có không cam tâm, nhưng không có một người dám đứng ra bào chữa.
“Ta cũng không phải là chất vấn năng lực của mọi người, chỉ là ta hy vọng các vị có thể hiểu rõ một điều, đó là tính chất quyết định của Thần Thoại quân đoàn. Những người làm việc ở đây đều là ưu tú nhất, quân quy của chúng ta, mọi người đều đã được biết, đối với binh lính của Thần Thoại quân đoàn mà nói, thất bại, chính là tử vong! Quy định này cũng được áp dụng cho Phòng Nghiên cứu! Bởi vì sự quan trọng của các vị, sinh mạng của tất cả binh lính đều nằm trong tay của các vị, sai lầm ở Phòng Nghiên cứu này, sẽ tạo ra tổn thất không thể nào vãn hồi!” Reinhardt nói càng lúc càng nghiêm túc và lạnh lẽo:“Nếu đã vào Thần Thoại quân đoàn, vậy cũng có nghĩa, các vị đã không còn là nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường nữa!”
“Hãy nhớ cho kỹ, trong Thần Thoại quân đoàn, tuyệt đối không cho phép thất bại! Thân phận của các vị cũng là binh lính, là một thành viên trong số chúng ta, nhưng trách nhiệm lại cao hơn rất nhiều!”Thái độ khách khí thường ngày của Reinhardt đã bay đi đâu mất, sự nghiêm túc cực độ của hắn lúc này đang làm cho mọi người phải khiếp sợ. Mọi người cuối cùng cũng đã hiểu ra, Thần Thoại quân đoàn trong truyền thuyết rốt cuộc là một đội ngũ như thê nào, vào nơi này, bản thân dã không còn là một nhân viên nghiên cứu nữa, mà là một quân nhân văn phòng! Ở nơi nây, vinh dự và địa vị, cũng đi kèm với trách nhiệm và trừng phạt!
Những lời nói và ánh mắt săc bén của Reinhardt đang nhắc nhở bọn họ, đang chỉ rõ vị trí của bọn họ! Thần Thoại quân đoàn, tuyệt đối không phải là chỗ muốn tới thì tới muốn đi thì đi, có thể tùy tiện làm mình làm mẩy. Hơn nữa cuộc kiểm tra đã vừa chỉ ra sai lầm nghiêm trọng của Phòng Nghiên cứu, khiến cho ngay cả Adrian cũng chỉ biết xuôi tay im lặng, không dám ho lấy một tiếng.
“Kiểm tra kết thúc, mọi người trở về làm việc đi.” Reinhardt phất tay ra hiệu cho mọi người rời đi, rồi quay qua nói với mập mạp:“Trương Nguyên, ta hy vọng cậu có thể tham gia vào Phòng Nghiên cứu trung tâm, lãnh đạo một tiểu tổ, phối công việc chế tao robot mới.”
Mập mạp lắc đầu nói:“Tôi làm việc ở Thánh Kỵ Sĩ cũng được rồi.” Những lời này khiến George và Christina suýt nhảy dựng lên, mập mạp bị chập mạch sao, vào Phòng Nghiên cứu trung tâm có gì không tốt chứ?
Reinhardt ngạc nhiên hỏi:“Tại sao?”
Mập mạp bĩu môi nói:“Nghe ý tứ những gì ngài vừa nói, dường như đã vào đây thì không còn có tự do, tôi thấy cái đám người kia đã bị dọa cho sợ đến nhũn cả ra. Tôi không muốn bị gò bó mất tự nhiên, bây giờ tôi đang cảm thấy rất ổn rồi...”
George thiếu chút nữa đã ngất xỉu tại trận, ý nghĩ của mập mạp thật sự là khiến cho người ta phải nghi ngờ không biết hắn rốt cuộc có phải là người hay không nữa. Lãnh đạo một tiểu tổ trong Phòng Nghiên cứu trung tâm của Thần Thoại quân đoàn, đây là một vinh dự cỡ nào chứ, có thể nói, bất kể mập mạp có gây họa lớn bao nhiêu, thì với thân phận của hắn, không một ai dám không có sự cho phép của Thần Thoại quân đoàn mà động đến một sợi tóc của hắn! Chỉ cần làm việc có kết quả, địa vị, tiền tài, danh vọng, muốn gì có nấy, những thứ này, còn có chỗ nào đưa ra được nhiều hơn Thần Thoại quân đoàn đây?
Thấy mập mạp cứ làm bộ không màng quan tước, Bonnie tức giận nói:“Nói nhiều như vậy làm gì, rốt cuộc ngươi có đi hay không?”
Mập mạp hoảng sợ nhìn Bonnie, khuôn mặt đỏ lên, líu ríu nói:“Cô muốn tôi đi, vậy ta sẽ đi thôi.” Vẻ mặt tiện nhân vừa ủy khuất lại vừa chân thành, tựa như chỉ nhờ vào một mối thâm tình của hắn với Bonnie mới khiến cho hắn phải miễn cưỡng đồng ý. Bonnie tức tối hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi. Nàng sợ nếu còn ở lại thêm một giây, bản thân sẽ nổi điên mà nghiền nát cái gã mập mạp ghe tởm này ra mất!
***
Có thể tưởng tượng khi mập mạp đến Phòng Nghiên cứu thất báo danh thì sẽ được chào đón như thế nào. Sau khi hoan nghênh đầy tính ứng phó kết thúc, đám nhân viên nghiên cứu lập tức tản đi làm việc của mình. Ngay cả tiểu tổ thuộc về mập mạp cũng chả buồn quan tâm đến “sếp” của mình. Những gã này đều có một loại ngạo khí từ trong xương tủy, cực kỳ coi thường kỹ sư dân sự, trừ phi tài nghệ của người đó đạt đến một đẳng cấp khác, mà hiển nhiên là việc phát hiện ra vấn đề của mập mạp còn chưa đạt đến đẳng cấp đó.
Mập mạp cũng không để ý tới nhân viên của mình, đi thẳng vào phòng làm việc, dùng mật mã chuyên dụng xem xét tất cả tài liệu cơ mật của Phòng Nghiên cứu. Những thứ này đều là bảo bối chứ đùa đâu, gián điệp Liên bang mà muốn moi được đống tài liệu này thì có khác gì nhiệm vụ bất khả thi, thế mà bây giờ tất cả lại đang lồ lộ ra hết trước mặt hắn.
Trong thời gian mấy ngày kế tiếp, mập mạp cứ đến giờ là lại chui tọt vào phòng đọc và phân tích tài liệu, thỉnh thoảng gọi người đi vào, vứt cho một tờ giấy nhỏ, trên đó viết một vài thiếu sót của bản thiết kế cùng với biện pháp giải quyết. Những tờ giấy này sau khi được đông đảo nhân viên cao cấp chứng thực, dần dần đã trở thành một thứ mệnh lệnh trọng yếu.
Theo tâm lý học, hình thành quyền uy, ngoài tài nghệ chuyên nghiệp ra còn cần có một bộ phận quan trọng, đó chính là cảm giác thần bí. Dần dà, căn phòng làm việc luôn đóng cửa im ỉm của mập mạp đã trở thành một nơi thần bí nhất Phòng Nghiên cứu trung tâm. Tiểu tổ nghiên cứu do mập mạp lãnh đạo có tiến triển nhanh gần gấp hai lần so với những tổ khác! Phàm là chỗ nào có nghi ngờ, chẳng cần ai có ý kiến thì trong phòng làm việc đã thò ra một mảnh giấy ghi rõ ý tưởng và phương pháp xử lý. Cứ theo phương hướng trên tờ giấy mà làm, kết quảbcuối cùng luôn là thành công. Mập mạp dùng phương thức này tạo nên quyền, khiến cho không ai còn dám hoài nghi tài nghệ của hắn. Đồng thời phương án thiết kế robot cũng đã bắt đầu đi vào quỹ đạo mà mập mạp mong muốn.
Nhìn ánh mắt càng ngày càng tôn kính mình của đám nhân viên nghiên cứu, đôi khi mập mạp chợt nghĩ, nếu như sau này đế quốc Gatralan phát hiện ra chiếc robot siêu hạng tập hợp vô số tiến bộ này thực ra chỉ là một nồi tả pí lù thối nát, dốc sạch tài nguyên cả nước cũng chỉ vũ trang được cho tối đa là một sư đoàn, đến khi lên chiến trường thì lại nhận ra hiểu biết về robot này của mình còn không bằng của binh lính Liên bang, phải chết một cách ngớ ngẩn vô ích, lúc đó những người này sẽ có kết quả như thế nào đây?
“Kệ mịa nó chứ, dù sao đến lúc đó ông đây cũng đã sớm cao chạy xa bay! Cơ hội tốt như thế này mà không giở chút trò vui thì còn gì là thiên lý nữa. Lương tâm cả đời cũng không được yên bình.” Mập mạp cảm khái suy nghĩ, logic lương tâm của tiện nhân quả nhiên khác xa người bình thường.
***
Stephen nhìn bản đồ điện tử của Lucerne, ngón tay không ngừng di chuyển giữa các yếu điểm trog kế hoạch, bây giờ hành tinh này đã loạn hết cả lên, quân đội đế quốc và liên bang thi nhau đột phá bao vây, song phương đều toàn lực đánh giết, báo cáo tổn thất hàng ngày nếu in ra giấy thì còn phải cao hơn núi, mà tất cả đều là va chạm cấp tiểu, trung đội. Cuộc chiến của những tiểu nhân vật này lại tạo nên một trường đại chiến dịch!
Nhất là núi Amazone ở đông bộ, trong khu vực rộng mấy ngàn km vuông này hai phe tranh đoạt qua lại, cơ hồ mỗi một cao điểm đều trải qua mười lần đổi chủ trở lên! Máy bay chiến đấu, tên lửa hành trình đã nghiền nát những cao điểm này, chẳng một công sự nào có thể còn tồn tại, bộ binh cơ giới chỉ cần sống qua được một trận pháo kích là lại bị robot đối phương xông lên bắn giết. Bây giờ, không ai còn dám phái bộ binh đi chiếm lĩnh những trận địa này, tất cả đều là lính robot đấu với nhau.
Dưới ngón tay của Stephen, bản đồ không ngừng biến ảo, bản lãnh phân tích địa đồ một cách nhanh chóng này là một tay Lieb Scott truyền thụ. Cùng phân tích một thế cục, Lieb Scott có thể chỉ mất một nửa thời gian so với người khác, trong mắt Stepehn, đại não của ông thầy hắn giống như một chiếc máy tính siêu tốc, những số liệu, địa hình này chỉ cần quét qua một cái là có thể khắc sâu chúng ở trong đầu, sau đó nhanh chóng sắp xếp, biến chúng thành những phán đoán mang tính chiến lược cụ thể, những gì mà hắn học được chẳng qua mới là chút vỏ bề ngoài mà thôi.
“Thưa thầy, lúc này mà vứt bỏ núi Amazone, liệu có mạo hiểm quá hay không?” Stephen quay đầu, hỏi Lieb Scott đang ngồi trên ghế salon.
Lieb Scott chậm rãi nhấc tách Irish coffee (http://vi.wikipedia.org/wiki/Irish_coffee) trước mặt lên, vuốt ve hình khắc đóa hoa bách hợp tinh xảo trên chiếc cốc thủy tinh, thản nhiên nói:“Nếu như bây giờ còn không buông ra, đế quốc còn có bao nhiêu năng lực để đến bảo vệ cho nơi này?” Lão nhấp khẽ một ngụm, hít lấy mùi thơm trong tách, nói tiếp:“Với thực lực của Gatralan, nếu như cứ bị Liên bang cầm chân đánh tiêu hao ở đây, như vậy người bị thiệt cuối cùng luôn là chúng ta. Chiến tranh, là đánh kinh tế, đánh thực lực, chúng ta không theo nổi.”
Stephen nhìn bản đồ điện tử:“Nhưng việc bố trí kế hoạch phía sau còn chưa hoàn toàn hoàn thành, nếu...”
Lieb Scott nhìn gã học trò cứ mãi lo được lo mất của mình, thở dài nói:“Con còn có nhiều thời gian lắm hay sao?”
Stephen im lặng, với tình thế hiện nay, thời gian còn lại cho thầy trò hắn chỉ huy cuộc chiến này đã chẳng còn lại bao nhiêu. Mất bao công sức mới có thể dần khống chế quân đội, vậy mà lại sắp phải đối mặt với một trận đại thanh tẩy của hoàng đế, mà trận thanh tẩy này rõ ràng không phải là vì hắn, mà là để chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng của James.
Xét về mặt quân sự, nếu như không có một chiến thắng kịp thời để trì hoãn kế hoạch của James, như vậy đế quốc Gatralan sẽ bị vị hoàng đế am hiểu đế vương thuật này đưa lên một con đường không thể quay đầu. Những mâu thuẫn của quốc tế dưới sự dẫn dắt của James đang dần tập trung vào cuộc chiến giữa Gatralan và Leray, bây giờ giới hạn của ông ta chính là Lucerne, một khi phát hiện thế cục gặp nguy hiểm, ông ta sẽ không chút do dự mà thực hiện kế hoạch của mình, dùng cả Gatralan làm một quả bom chính trị siêu hạng, đủ để đồng quy vu tận với đối thủ! Chiến tranh, là chính trị kéo dài, chỉ cần có lợi ích, James sẽ không quan tâm tới điều gì khác, còn bản thân Stephen sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội tranh đoạt ngôi vị hoàng đế!
“Mật sứ đi đế quốc Binalter đã lên đường rồi chứ nhỉ? Có lẽ, vô luận là mình hay là George đều đang uổng phí tâm kế cho cuộc tranh đoạt ngôi vị này. Cha ơi, sao người lại cam tâm trở thành hoàng đế cuối cùng của Gatralan chứ?”
Stephen ký tên lên mệnh lệnh tác chiến, bước ra khỏi phòng chỉ huy.
“Ít nhất, ta không cam lòng!”
-*-
-oOo-
-oOo-