Mạo Bài Đại Anh Hùng - Quyển 6 - Chương 65

Mạo Bài Đại Anh Hùng
Thất Thập Nhị Biên
https://gacsach.com

Quyển 6 - Chương 65: Lẫn vào Thái lưu

"Đi thôi". Ký kết hiệp ước xong, Cooper không chút nán lại, dẫn đám thủ hạ đang đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, xoay người đi ra khỏi cửa lớn của võ quán cách đấu Kỵ Sĩ Griffin.

Cho đến khi người của Thái lưu rời đi hết, cả đại sảnh của võ quán cách đấu trở lại yên tĩnh, tất cả thành viên Huyễn Ảnh Lưu đều đang hoài nghi rằng đây có phải là mình đang nằm mơ hay không.

Một tiếng trước, mọi người còn đang bị bao phủ trong một màn mây mù ảm đạm, buồn bã lo lắng vì kiếp nạn mà Huyễn Ảnh Lưu sắp phải đối mặt, còn đang vì sự sỉ nhục của Cooper mà phẫn nộ lại không biết làm sao. Thế nhưng không nghĩ tới, thế cục xoay vần, sự việc lại được giải quyết một cách kỳ tích như vậy.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cái gã mập mạp vạn ác lại có chút hỗn đản kia, thật sự đúng là khắc tinh của Cooper.

Cooper lâu nay vẫn hoành hành ngang ngược mà rơi vào tay gã mập này, coi như là rong huyết rồi. Nếu thật sự chụp ảnh khỏa thân, Cooper chắc phải đem mặt giấu sang nhà bà ngoại.

Tuy nhiên nếu nói như vậy, Huyễn Ảnh Lưu cũng không được chỗ tốt gì - với tính cách có thù tất báo của Cooper, đi cùng với nó, chắc chắn là một hồi trả thù gió tanh mưa máu. Mà nếu giết hắn, vậy thì việc trả thù lại càng mạnh mẽ hơn, ở trong Thái Lưu, cũng không chỉ có mình Cooper có thủ đoạn độc ác như vậy.

Kết cục như hiện tại, đối với Huyễn Ảnh Lưu mà nói, không khác gì niềm vui từ trên trời rơi xuống, tìm đường sống ở trong chỗ chết. Chẳng những hủy bỏ được khiêu chiến, mà lại có thể lấy lại của cải được bị cướp đi nữa. Đợi đến khi Stearman công khai xin lỗi và trả lại đồ đạc, mọi người thậm chí có thể tưởng tượng được các lưu phái khác sẽ khiếp sợ đến cỡ nào.

Phải biết rằng, việc hủy bỏ quyết đấu, trả lại đồ đạc và xin lỗi, nói rõ rằng Thái lưu đã chịu thua. Đối với người không biết nội tình mà nói, kết quả như vậy, không thể nghi ngờ là không thể tưởng tượng nổi. Nhiều năm gần đây, trong những người cùng Thái lưu cứng đối cứng, không ai có thể giành được chiến tích như vậy.

Huyễn Ảnh Lưu rốt cuộc có thứ gì có thể làm cho Thái Lưu ném chuột sợ vỡ đồ, cái lưu phái này còn thực lực nào giấu ở chỗ tối? Giữa những suy đoán như vậy, danh tiếng của Huyễn Ảnh Lưu không những không xấu đi, mà thậm chí so với trước kia lại càng vang dội!

Mà hết thảy những thứ này, đều là do cái gã mập mạp đánh nhau tay không lợi hại đến mức làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm kia ban tặng. Không hề nghi ngờ, hắn chính là ân nhân của cả Huyễn Ảnh Lưu.

Gã mập mạp này rốt cuộc là ai?

Mọi ánh mắt, đều tụ tập trên người Cosmo.

Mới vừa rồi, trước khi gã mập mạp kia chân thấp chân cao rời đi, động tác hướng Cosmo gật đầu, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.

Cosmo còn đang ngây người nhìn cửa lớn trống rỗng.

Sự vui sướng trong lòng và tâm tình như trút được gánh nặng qua lại quay cuồng, lồng ngực giống như muốn nổ tung.

Mình, đã không còn là tội nhân của Huyễn Ảnh Lưu nữa rồi.

Liều mạng tạo mối quan hệ với người kia, có lẽ là một việc đã làm chính xác nhất trong đời.

"Cosmo... Con biết cậu ta sao?"

"Phụ thân..." Cosmo phục hồi tinh thần lại, nhìn ánh mắt dò hỏi của lão Smith, vành mắt đột nhiên có chút đỏ lên. Mấy ngày tới nay, trách nhiệm cùng áp lực đeo trên lưng cậu ta thật sự quá nặng nề rồi.

Mà hiện tại, cậu ta cuối cùng đã có thể đối mặt với ánh mắt của phụ thân mình một lần nữa.

Đi đến trước mặt lão Smith, Cosmo nhẹ nhàng nói: "Vị này, chính là người mà con muốn tìm ở Liên Bang Leray kia, anh ta chính là Điền Hành Kiện."

"Là anh ta?" Lão Smith quả thật không thể tin được vào lỗ tai của chính mình: "Con khẳng định, thật sự là anh ta?"

"Con khẳng định!" Giọng điệu Cosmo kiên định dị thường: "Con tuyệt đối sẽ không quên bộ dáng của anh ta. Trước kia sẽ không, sau này cũng sẽ không!"

"Thì ra là anh ta..." Lão Smith đứng ngây ra một hồi, ngẫm lại mọi thứ vừa mới xảy ra. Ngẫm lại sau khi mập mạp bắt chước giọng nói của chính mình, cái ánh mắt đưa qua kia, lập tức không kiềm được mà mặt mày hồng hào dùng sức vỗ vỗ bả vai Cosmo: "Con trai, đi, theo ta uống rượu!"

***

"Rượu ngon, cho ta hai chén nữa!" Trong phòng bao ở hộp đêm Huyễn Cảnh. mập mạp đang ngồi trên một chiếc ghế salon cực kì xa hoa làm từ da trâu một sừng Canaleon, trái phải ôm hai người mỹ nữ một thanh thuần một nóng bỏng, cười đến hai mắt đều híp lại.

Lúc này, gian phòng bao mà hắn đang ở hiện đã ngồi đầy người. Ngoài Cooper đang ngồi bên cạnh ra, còn có bốn vị Thái lưu trưởng lão và mấy người quán trưởng phân quán do hắn lần lượt gọi đến. Bên người mỗi vị đầu lĩnh Thái lưu, đều có hai nữ nhân xinh đẹp tiếp đãi, mà những nữ tiếp viên quần áo thiếu vải này, thì lại đang cong mông ưỡng ngực qua lại như con thoi, chuốc rượu không ngừng.

Người đông lên, bầu không khí cũng trở nên náo nhiệt. Vừa nghe nhạc, vừa nhìn Cooper ôm phụ nữ, quơ xì gà trong tay mà chuyện trò vui vẻ, mập mạp liền không nhịn được mà chép chép miệng. Nói thật, hắn có chút bội phục cái tay Cooper này rồi.

Các trưởng lão, quán trưởng phân quán trước mắt này, không một ai biết trước đó Cooper ăn thua thiệt lớn bao nhiêu - ngay khi vừa ra khỏi võ quán cách đấu Kỵ Sĩ Griffin, Cooper cũng đã ra lệnh giữ kín miệng. Bây giờ, những thủ hạ bị mập mạp đánh nửa chết nửa bị thương kia, cũng đang nằm ở nơi mà bọn họ nên nẳm rồi.

Người chết sẽ không nói, mà những người sống này, thì đều ngậm chặt miệng lại, bọn họ cái gì cũng không dám nói. Trên thực tế, không ai biết bọn họ ở nơi nào, người biết cũng tuyệt không dám hỏi bọn họ đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Cooper ở phương diện này, có thể nói là đến giọt nước cũng không lọt. Chẳng qua, đây cũng không phải chỗ mà mập mạp bội phục hắn nhất, làm mập mạp chân chính cảm thấy bội phục chính là, từ khoảnh khắc đi ra khỏi võ quán robot kia, Cooper dường như đã quên hết tất cả những điều không thoải mái.

Dọc theo đường đi, bản thân mập mạp tất nhiên không biết xấu hổ mà cố gắng quên sạch những gì mình vừa làm, Cooper thì cũng là vẻ mặt vui sướng đầy tươi cười, hoàn toàn không xem việc chịu nhục lúc trước vào đâu.

Mập mạp không thể không thừa nhận, chỉ nhìn từ mặt này, Cooper đã đáng được xưng hai chữ Kiêu hùng.

Cái tay có tướng mạo âm trầm tàn nhẫn này, một khi cười rộ lên, có một sự cuốn hút đặc biệt. Mà việc hắn có thể trong tình huống chịu nhục mà vứt bỏ hết thảy những tâm tình tiêu cực, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, ở trước mặt mập mạp nhanh chóng khôi phục thong dong trầm ổn, trái lại còn nhiệt tình khoãn đãi lôi kéo, thật đúng là người bình thường không thể làm được.

Nếu như không phải đã sớm từ trong miệng Barbarossa Hayredding biết được vị tông chủ Thái lưu hào sảng trước mắt này trên thực tế là một con rắn độc đủ màu, nếu như không phải đã sớm tỉ mỉ hiểu rõ hành vi tính cách của người này, mập mạp đúng là cảm thấy tính cách của Cooper rất hợp với sở thích của chính mình.

Nghiêm túc mà nói, vì sự tác động của quy tắc thế giới này, nơi đây không có mấy người là người tốt. Mà ngay cả những nhân vật lớn, cũng không phải là nhà từ thiện gì. Ở chỗ này, không phải người khác ăn ngươi thì chính là ngươi ăn người khác. Nếu không có chút tâm ngoan thủ lạt với cứng rắn quyết đoán, ở chỗ này đúng là muốn lăn lộn cũng không được.

Thế nhưng, mọi việc đều có quy tắc, ngay cả trong thế giới rừng rậm nơi cá lớn nuốt cá bé, cũng có quy tắc. Mãnh thú đứng ở đỉnh của kim tự tháp, muốn được no đủ thì việc đầu tiên phải làm, chính là dùng nước tiểu để đánh dấu địa bàn giao phối và phơi nắng. Nếu như mờ ám hung ác đi lạm sát, vậy thì đối với ai cũng không có lợi.

Mà Cooper, chính là một kẻ khác loài của Thế Giới Tự Do.

Ở giữa khu rừng rậm này, Thái lưu giống như một đám hùng sư từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, phải lang thang mà lớn lên. Bọn họ không tuân thủ quy tắc, hung ác tàn nhẫn mà lại lòng tham không đáy. Bọn họ tồn tại không có lúc nào mà lại không đi phá hoại kí kết ngầm và sự thăng bằng ở trong rừng rậm. Đối với cả Thế Giới Tự Do mà nói, bọn họ đều là một sự uy hiếp.

Nếu như ngươi là một con hùng sư sống chung với bọn họ trong một khu rừng rậm, ngươi khi đi ngủ cũng phải mở một con mắt. Nếu không, một ngày nào đó chưa biết, đám sư tử lang thang này, sẽ xé ngươi ra thành mảnh nhỏ, chiếm lấy địa bàn và đàn sư tử cái của ngươi, cắn chết tất cả sư tử non trong đàn của ngươi.

Bọn họ không những hung tàn, mà còn đầy giảo hoạt.

Trước khi chưa có mười phần nắm chắc, bọn chúng sẽ chỉ chạy đến bên bờ lãnh địa của ngươi. Mỗi ngày, ngoe nguẩy lông bờm bẩn thỉu và bốc mùi, từ xa xa nhìn chằm chằm vào ngươi với ánh mắt lóe ra âm độc, chờ đợi một khi ngươi sơ sẩy.

Ngươi phải đối mặt, không chỉ là một đàn hùng sư hung bạo tàn nhẫn này, mà còn có lũ linh cẩu sài lang tham lam tụ tập cùng một chỗ với bọn chúng, cùng với đủ loại thủ đoạn hèn hạ vô sỉ.

Cooper, trong đàn sư tử phá hỏng quy tắc này, chính là một con giảo hoạt tàn nhẫn nhất.

Hễ là ai có mối quan hệ với hắn, bất kể là kẻ thù hay bằng hữu. Một ngày nào đó, sẽ bị hắn ăn tươi nuốt sống.

Kết cục của vô số thế lực từng hợp tác cùng Thái Lưu, cuối cùng đều cửa nát nhà tan, hóa thành tro bụi, sớm đã chứng minh điều này rồi. Cách thức bảo toàn duy nhất, chính là gia nhập Thái Lưu, dâng lên hết thảy của chính mình, sau đó cũng đi theo làm bậy, đem mũi giáo nhắm ngay vào con mồi khác.

Thái Lưu như vậy, hiển nhiên là làm cho người ta ghen ghét. Thế nhưng, bởi vì bọn họ mạnh mẽ, cũng bởi vì nhân tính đáng ghê tởm, Thái lưu trước mắt chẳng những không bị quần công, mà ngược lại, bọn họ đã trở thành một trong những kẻ lập ra quy tắc của Thế Giới Tự Do.

Loại quy tắc càng ngày càng tàn khốc này, đã làm cho rất nhiều người không thích ứng được, ngay cả dũng khí sống sót cũng không có.

Dạng người gây họa như vậy, mập mạp một chút gánh nặng tâm lý cũng không có. Cooper càng ác độc, Thái Lưu càng kiêu ngạo càng rỡ, đối với hắn càng có lợi.

Phải biết rằng, ở Thế Giới Tự Do, còn có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào Thái Lưu. Nằm trên Thái Lưu, còn có Tuyệt Sát Lưu và Phá Sơn Lưu, còn có vô số các loại thế lực có thể sinh ra ảnh hưởng mang tính phá vỡ đối với cục diện các lưu phái robot.

Gây ra hỗn loạn mới dễ đục nước béo cò, Thái Lưu, không thể nghi ngờ là một bia ngắm tốt nhất.

Mập mạp một bên hướng đũng quần đang chĩa lên lộ ra giở trò với vị tiểu thư bên cạnh, một bên tính toán trong lòng.

Từ tình huống Cooper ra lệnh ngậm miệng mà xem, chỉ sợ hắn không chỉ vì để che đậy, giữ gìn quyền uy của hắn, mới là mục đích trọng yếu nhất của hắn.

Kết hợp với tư liệu về Thái Lưu thì có thể nhìn ra được, ở trong đàn sư tử lang thang rất thích tranh đấu tàn nhẫn này, cũng có đủ loại mâu thuẫn nhìn không thấy. Chẳng qua là sự mâu thuẫn này, đã dưới sự khuyếch trương kịch liệt của Thái Lưu và sự mạnh tay thống trị của Cooper mà bị che giấu đi. Nếu như có một ngày, Thái Lưu phải chịu một đả kích trọng đại, vậy thì sự mâu thuẫn này sẽ xuất hiện.

Việc mà mình cần làm cho rõ ràng chính là, sự mâu thuẫn mà mỗi tổ chức đều có này, trong Thái Lưu đến cùng có bao nhiêu tai họa ngầm.

"Nào, trước tiên ta giới thiệu một chút"

Giọng nói của Cooper, đã cắt đứt tính toán của mập mạp.

"Vị này, là Quách huynh đệ." Cooper một tay bưng rượu đỏ, một tay vỗ vỗ bả vai mập mạp một cách thân thiết, nói với mọi người đã yên tĩnh lại trong gian phòng: "Từ hôm nay trở đi, Quách huynh đệ chính là trưởng lão thứ mười một của Thái Lưu chúng ta, cũng là quán trưởng phân quán thị trấn Genel."

"Trưởng lão mười một?"

"Quán trưởng phân quán thị trấn Genel?"

Lời nói của Cooper, lập tức tạo thành một trận xôn xao. Mọi người ngồi vây quanh trên ghế salon đều kinh ngạc nhao nhao đảo mắt nhìn về phía tên mập mạp mà vừa vào cửa đã phát hiện ngồi ở bên cạnh Cooper này.

Không có gì đặc biệt cả, mập như vậy, nhìn thế nào cũng giống như một gã thương nhân béo trắng vứt đi, bị tát một cái sẽ khóc vài ngày, hù dọa một chút sẽ run rẩy rớt mấy cân thịt, ngược lại là cái dạng đức hạnh này - hắn cũng có thể làm trưởng lão, làm quán trưởng phân quán trấn Genel?

Cooper một ngụm uống hết chén rượu, cười nói: "Mặc dù nói vị tân trưởng lão này của chúng ta không quen thuộc gì với robot, thế nhưng, đối với đánh nhau tay không mà nói, hắn tuyệt đối là đệ nhất cao thủ của Thái Lưu chúng ta!"

"Đệ nhất cao thủ?"

Mấy vị trưởng lão và quán trưởng phân quán hai mặt nhìn nhau, ánh mắt càng thêm nghi hoặc. Nếu nói mập mạp có bãn lĩnh khác, bọn họ vẫn còn tin tưởng, thế nhưng nói hắn là đệ nhất cao thủ đánh nhau tay không trong Thái Lưu, đây không phải là chuyện cười sao?

Thái Lưu là cái gì? Chính là một đàn sói hung ác! Ở phương diện này, những quyền thủ còn sống từ lôi đài chợ đen đi xuống, những lính đánh thuê sống sót sau trăm trận, những hải tặc tung hoàng giữa các vì sao, thậm chí những cao thủ đánh nhau có nguồn gốc xâu xa từ võ học thế gia, quả thực chính là nhiều không kể xiết. Ở Thái Lưu, điều khiển robot còn có dũng khí xưng đệ nhất, còn đánh nhau tay không, danh hiệu đệ nhất này sợ rằng vẫn chọn không được!

Gã mập mạp một thân thịt béo vẻ mặt đôn hậu này, chính là Thái Lưu đệ nhất cao thủ?

"Huynh đệ đại danh là..." Tam trưởng lão Sanji vươn người đến bắt tay với mập mạp, hỏi.

"Tiểu đệ tên là một chữ Tĩnh..." Mập mạp cười tủm tỉm bắt tay với Sanji: "Quách Tĩnh."

Lúc dùng tên giả, mập mạp vốn muốn nói chính mình gọi là Điền Bá Quang.

Thế nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận lại, lão Điền đúng là rất dâm, thế nhưng dâm đến cuối cùng lại mất mất cái kia, kết quả không khỏi không quá hân hoan, điềm báo trước không tốt. Hơn nữa tục danh dâm tặc tổ sư gia, không được tùy tiện mượn dùng.

Mà một đời đại hiệp Quách Tĩnh trong truyền thuyết là người hiệp nghĩa can đảm chính trực trung hậu, đúng là người trung thực chất phác đứng hàng đầu thiên hạ, không phải đúng là chỉ mình đó sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3