Mạo Bài Đại Anh Hùng - Quyển 7 - Chương 48
Mạo Bài Đại Anh Hùng
Thất Thập Nhị Biên
https://gacsach.com
Quyển 7 - Chương 48: Kỳ tích
Tân Công nguyên, tháng 8 năm 2063.
Cuộc chiến tranh giữa hai tập đoàn quân sự lớn của thế giới loài người đã tiến tới mức dầu sôi lửa bỏng.
Cộng hòa Phỉ Dương đối đầu với đế quốc Binalter ở Tinh hà Carleston; liên quân Phỉ Minh do Fischella lĩnh đạo và Cộng hòa Trenock đối đầu với liên quân Tây Ước do danh tướng Jaban - Mikami Yujin tại tuyến đường bay chính Đông Nam; Cộng hòa Ryan đối đầu với Liên Bang Naga ở tinh vực Trung Ương... Bốn bờ Đông Tây Nam Bắc, hai đại tập đoàn quân sự, tổng cộng hơn bốn mươi quốc gia đã bị cuốn vào chiến tranh.
Ngọn lửa chiến tranh đang lan tràn, rất nhiều khu vực trước đó vẫn còn tương đối yên bình, giờ đã trở thành chiến trường.
Dưới cây gậy bắt nhịp của Soberl và Hastings, cả thế giới loài người đều đang nhảy múa trong ngọn lửa chiến tranh.
Vô số hạm đội đang đan xen trong tinh không, chiến đấu kịch liệt rồi vỡ tan.
Vô số robot đang ào ra từ trong cửa khoang tàu vận tải không lồ, giống hệt như bụi cát ở trong trận bão cát mà quét qua từng tinh cầu một, phá hủy từng thành phố một.
Vô số bóng dáng của các bộ binh đang chạy băng băng trong màn sáng từ các vụ nổ cùng với cơn mưa đất đá, bò trườn tiến lên trong mưa bom bão đạn và màn khói thuốc súng, rồi ngã xuống trong máu tươi và lửa đạn.
Mỗi một tấc đất trong thế giới loài người đều đang rên rỉ, tiếng pháo súng chính là chủ điểm của thời đại này.
Thế nhưng, ngọn lửa chiến tranh đang hừng hực thiêu đốt vẫn còn xa mới tới mức mãnh liệt nhất, chiến tranh đang không ngừng leo thang, hai phe cánh lớn trải khắp vũ trụ đang va chạm, kịch liệt mà hàm súc, giống như cơn giông nổi lên từ mây đen, không ai biết được lúc nào thì sấm sét và cuồng phong mưa đá sẽ đổ ập tới. Mọi người đều chỉ có thể kiên trì chờ đợi trong đau khổ.
Không ai biết được mình sẽ sống đến lúc nào, và cũng không ai có thể nhìn thấy rõ tương lai.
Đây là một thời loạn thế, dân chúng lầm than!
Chiến cuộc đang giằng co kịch liệt. Một cách ngược lại, ở tinh vực Đông Nam, nơi khởi đầu của ngọn lửa chiến tranh thì lại đang chào đón thời kỳ bình ổn ngắn ngủi.
Tinh vực Trung Ương Leray đã hoàn toàn bị Tây Ước khống chế. Chính quyền Bro đang cực lực áp chế sự chống cự của dân chúng. Mà liên quân Jaban, Deseyker và Sous, đã có sáu hạm đội tiến vào chiếm giữ tinh cầu thủ đô Leray, năm hạm đội khác thì tiến vào chiễm giữ tinh hệ tự do của tinh vực Trung Ương. Hầu như tất cả các cảng vũ trụ, tinh cầu tài nguyên, tuyến đường bay vũ trụ đều đã rơi vào trong tay người Tây Ước.
Trong thành phố, theo từng chiếc tàu vận tải khổng lồ chở theo đầy người Tây Ước đáp xuống, quyền khống chế cũng dần dần thay đổi. Quân đội của Leray bị giám thị coi giữ nghiêm ngặt, dân chúng Leray bị ràng buộc bởi vô số điều lệ quản lý tạm thời, mạng dân dụng bị quản lý, truyền thông và ngôn luận bị xét duyệt chặt chẽ, ngay cả trên đường phố cũng không cho phép ba người đồng thời ở cùng một chỗ, bằng không chính là tụ họp phi pháp.
Tuần tra trên đường, là cảnh sát của Tây Ước. Ra vào các khách sạn quán bar sa hoa, là các quan viên chính phủ của Tây Ước. Cưỡng ép chiếm đoạt hoặc thu mua các công ty nhà xưởng, là các xí nghiệp của Tây Ước.
Cướp đoạt đang có mặt ở khắp nơi. Leray đang giống như một quả trứng đã không còn lớp vỏ bảo vệ, mặc cho lũ ruồi bâu hút.
Bởi vì Cộng hòa Trenock đang phản công quy mô vào tinh hệ Reske, cuộc chiến tranh đoạt tuyến đường bay chính cũng trở nên hết sức căng thẳng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Tây Ước đã chiếm lĩnh được thông đạo Leray nên không có ý định phát động tiến công vào tinh hệ Newton và tinh hệ Galileo của Leray. Mà Fischella, thì lại mong đợi Trenock và cánh quân Mars do Carolina chỉ huy sẽ chiếm lĩnh được tuyến đường bay chính, uy hiếp bên cánh của Mikami Yujin. Bởi vậy, hạm đội song phương vẫn đang duy trì sự cân đối giằng co vi diệu ở hai phía của điểm Bước Nhảy.
Chiến tranh vẫn đang được thúc đẩy và tiếp tục một cách yên bình như thế này.
Đối với sự tranh đoạt tinh vực Đông Nam, bất kể là dân chúng bình thường hay là tướng lĩnh của các quốc gia thì đều đem ánh mắt hướng về tuyến đường bay Tự Do.
Theo sự kiện ba hạm đội của Trenock và một hạm đội cấp B của Cộng hòa Phỉ Dương tiến vào được tuyến đường bay chính, rồi tới việc Carolina đã tới được Cảng Tự Do Mars, sự quan tâm này cũng càng ngày càng chặt chẽ hơn.
Chẳng qua, bất kể là Hastings hay là Soberl, rồi thì Fischella, Carolina hay là Mikami Yujin, Ulyanov, tất cả đều không hề chú ý tới một đội quân có tên Phỉ Quân đang ở sâu trong tuyến đường bay Tự Do, lại càng không hề biết được, ở tinh hệ Bermuda vẫn còn có một hạm đội đang ấn nấp ở sâu trong tinh vân, hiện đang chuẩn bị cho một cuộc di dời gian khổ mệnh danh "Hi Vọng".
"Tướng quân Russell, đây chính là tình báo mới nhất."
Trong phòng chỉ huy cầu hạm của chiếc tàu sân bay Tàng Phong mang cùng tên với đội quân này, một viên tham mưu đang đưa một tập tin điện tử màu trắng bạc cho Russell vốn vừa mới đi vào cửa khoang tự động. (viết văn đọc khó chịu vcc)
"Máy truyền tin của tàu điện tử đã được lắp đặt xong, hiện nay đã có thể thuận lợi tiếp nhận tin tức từ mạng dân dụng. Thiết bị chuyển phát của máy mật mã Albert cũng đã được đưa tới gần phạm vi bao trùm của tháp thông tin tuyến đường bay, khi cần thiết có thể khởi động bất cứ lúc nào."
"Ừm." Russell tập trung tinh thần lật xem tình báo, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thiết bị chuyển của máy mật mã nhất định phải ẩn dấu cho tốt, thiết lập thêm vài lần chuyển tiếp, dưới tình huống bảo đảm thông suốt, cố gắng kéo dài thời gian thăm dò của địch nhân."
"Rõ! Thưa tướng quân." Tham mưu gật đầu nói.
"Được rồi, nếu không còn việc gì nữa, khi cần ta sẽ gọi cho cậu." Russell mỉm cười, giơ tay cúi chào viên tham mưu: "Cám ơn."
'Rõ! Tướng quân." Tham mưu cuống quít nghiêm người cúi chào.
Nét mỉm cười của Russell luôn luôn có thể tạo cho người ta một cảm giác hòa nhã, giống như cây xanh được tưới trong gió xuân. Cho đến khi Russell xoay người rời đi, viên tham mưu này vẫn còn ngây người ra nhìn vào bóng lưng của Russell.
Đến lúc nào thì mình mới có thể trở thành một danh tướng như tướng quân Russell?
Để chinh phục một cá nhân, chỉ cần một nét mỉm cười, một cái cúi chào và một tiếng cảm ơn là đủ.
"Thối Thối." Russell đi vào bộ chỉ huy trung tâm ở đại sảnh chỉ huy hình trứng trên tầng ba, nói với Rắm Thối đang nằm trên sô pha xem tiểu thuyết: "Mạng dân dụng đã được kết nối rồi."
"Thật không?" Rắm Thối đang buồn chán đủ điều liền lăn lộn đứng lên, dưới mái tóc quăn, đôi mắt to lớn đang vui mừng nhìn chằm chằm vào Russell hiện đang lật xem tài liệu điện tử: "Ngươi là nói, ta có thể tiến vào được mạng dân dụng rồi?"
"Ừm!" Russell cũng không ngẩng đầu lên, chầm chậm nói: "Với bản lĩnh của ngươi hẳn là không thể bị người theo dõi, cái mạng dân dụng này cũng chỉ có ngươi có thể sử dụng. Nhiệm vụ của ngươi chính là nghĩ cách thông qua mạng dân dụng, dưới tình huống không làm bại lộ chúng ta mà liên hệ với Điền Hành Kiện. Thời gian của chúng ta đã không còn nhiều nữa rồi."
"Không thành vấn đề." Rắm Thối trở mình xuống khỏi sô pha, hai nắm đấm thịt vỗ vào bộ ngực vang lên coong coong: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
"Đừng sơ ý, chúng ta hiện tại tuyệt đối không thể bị bại lộ." Russell ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Rắm Thối: "Mạng dân dụng của cái tinh vực này hiện giờ đang nằm trong sự khống chế của Tây Ước, hơi có chút động tĩnh nào khả nghi là bọn hắn sẽ nắm chặt không bỏ đâu."
"Với chuyện này, đổi lại là người khác thì khẳng định không có cách nào. Có điều..." Rắm Thối đắc ý nhấc nhấc một bên lông mày: "Đối với Thối gia ta mà nói, thực sự quá đơn giản rồi. Ai có thể khống chế được chương trình chủ của ta được chứ?"
"Không được!" Russell nhíu mày nói: "Chương trình chủ của ngươi không thể rời khỏi cái thân thể này, toàn bộ máy tính trung ương của hạm đội đều dựa vào ngươi điều khiển, nếu không có ngươi, thực lực của cái hạm đội này sẽ giảm xuống hơn một nửa. Huống hồ, ngươi cũng không phải là không có nhược điểm, một khi nơi ngươi đi qua đột nhiên bị mất mạng, ngươi sẽ bị nhốt lại..."
Ông ta mở tủ tài liệu ở phía sau lấy ra một tập tài liệu đặt ở trên bàn, nói tiếp: "Ngươi trước tiên hãy nhìn cái này đi đã!"
"Thứ gì vậy?" Rắm Thối hoang mang cầm lấy tài liệu.
"Đây là số liệu giám sát Thiên Võng mà Bonnie chuyển về từ Gatralan và số liệu thống kê kinh tế nhiều năm qua của Binalter." Russell nói: "Những số liệu này, sau khi trải qua sự phân tích nghiên cứu của phòng thí nghiệm quân sự, dấu hiệu cho thấy rất gần với chương trình của ngươi."
"Cái gì?!" Rắm Thối bị giật mình một cái, mau chóng đưa dây cắm cắm vào trong tập tài liệu điện tử, bắt đầu giở xem.
"Từ lúc ta còn là thống lĩnh của lục quân Gatralan, ta đã từng hoài nghi về một số hiện tượng dị thường của Thiên Võng." Russell đứng dậy, chậm rãi nói: "Sự khống chế của đế quốc Binalter đối với Gatralan thực sự quá chặt chẽ rồi. Chặt chẽ đến mức ta thậm chí còn hoài nghi hoàng thất đã bán đứng chính bọn họ. Đây tuyệt đối không phải là một hiện tượng bình thường. Có điều khi đó, ta còn không thể tưởng tượng được sự tồn tại của Trí năng nhân tạo."
"Cho đến khi ta biết đến sự tồn tại của ngươi, lại ngẫu nhiên biết được một lời đồn rằng, hơn ba mươi năm trước, Binalter đã từng có người tuyên bố đã tiếp xúc được với Trí năng nhân tạo, lúc đó ta mới bắt đầu chú trọng hẳn lên." Russell thong thả qua lại trong phòng vài bước: "Ta đã nhờ thiếu tướng Bonnie rút ra số liệu, lại cho phòng thí nghiệm quân sự tiến hành đối chiếu với số liệu của ngươi. Kết quả tuy rằng không rõ ràng, thế nhưng, chỉ cần tra xét lại quỹ tích phát triển những năm gần đây của Binalter sau khi chiến bại ba mươi năm trước, chúng ta liền có lý do để tin tưởng. Hoặc là, bọn họ có một chiếc máy tính siêu cấp mạnh mẽ tới mức siêu việt thời đại này. Hoặc là..."
Russell nhìn Rắm Thối, nói từng chữ: "Bọn họ cũng có Trí năng nhân tạo!"
"Ta có thể cảm giác thấy cái tên này... So với một người trong trắng thuần khiết như ta, hắn rất nham hiểm! Vậy mà dám rình lén!" Rắm Thối nghiêm túc nhìn Russell: "Vì sao không nói cho ta sớm hơn?"
"Lúc đầu chỉ là hoài nghi mà thôi." Russell nói: "Đợi đến khi ta nhận được tập tài liệu này, Bro đã phát động chính biến rồi. Huống hồ, ta vẫn không chắc là có nên nói với ngươi hay không, dù sao thì ngươi không giống với chúng ta, ta rất khó có thể biết được ngươi đang suy nghĩ cái gì."
"Hiện tại vì sao lại cho ta xem?" Rắm Thối kỳ quái nói.
"Ta thấy An mụ* đút cho ngươi ăn bánh bao..." Russell mỉm cười: "Mặc dù ngươi ăn rất bẩn." (*nguyên văn là "mẹ của An Lôi", thằng cha tác giả sử dụng lỗi xưng hô, sửa lại)
"Ta vẫn luôn cố gắng để hòa nhập vào cái thế giới này." Rắm Thối nhún vai, ngữ khí tỏ ra già dặn, thực sự không tương xứng với vẻ bề ngoài đáng yêu ngây thơ của hắn: "Trí năng nhân tạo cũng là có tình cảm đấy."
"Hạm đội không thể tách rời khỏi ngươi, thế nhưng, chúng ta phải mau chóng khởi hành, tiến vào Mars hội hợp với Điền Hành Kiện." Russell nói: "Tất cả các công tác chuẩn bị đều làm xong, hiện tại chỉ chờ ngươi liên hệ với hắn nữa thôi."
Cầm lấy tình báo trên mặt bàn, Russell nói: "Đây là tin tức mới nhất vừa mới thu thập được từ tuyến đường bay, Phỉ Minh đã phái một vị thiếu tướng tới Mars để xây dựng cánh quân Mars. Phối hợp tác chiến với đội ngũ này, còn có ba hạm đội Trenock nữa. Tây Ước cũng đã tăng cường bố trí ở tuyến đường bay chính, song phương hiển nhiên sẽ có một hồi ác chiến, đây là cơ hội cho chúng ta rời khỏi nơi này."
"Phái một gã thiếu tướng tới hái đào?" Rắm Thối bĩu môi: "Gã mập sẽ cho hắn khóc ròng luôn."
"Ta tin tưởng thứ mà hắn cần nhất hiện nay chính là cỗ lực lượng này của chúng ta." Russell chậm rãi nói: "Muốn đững vững ở Mars, muốn sinh tồn giữa hai phe cánh, nhất định phải có đủ thực lực. Mà nếu chúng ta muốn thông qua tinh hệ Long Bow Salerga, phải đối mặt, cũng sẽ là một hồi khổ chiến. Có thể dẫn theo được một hạm đội hoàn chỉnh để đến hội quân với Điền Hành Kiện hay không, việc sẽ liên quan tới toàn bộ tương lai của Leray."
"Nếu như ta không thể vận dụng chương trình chủ mà nói... Như vậy, muốn tìm được mập mạp, chỉ có một cách." Trên khuôn mặt ngây thơ rạng rỡ của Rắm Thối hiện lên một nét cười cổ quái.
"Cách gì?"
"Mãn Thiên Chiến Hỏa..." Khóe miệng Rắm Thối chậm rãi kéo tới mang tai: "Lại dùng tài khoản của mập mạp, tạo ra một hồi huyết án."
***SPECIAL KIND OF HERO***
Trên màn hình ảo, đối kháng giả lập mô phỏng một lần nữa lại kết thúc. Từng nhóm số liệu thống kê lần lượt xuất hiện.
"Hương tỷ..." Mập mạp ném hạt táo trong tay đi, ợ lên một cái, chép chép miệng rồi thở dài nói: "Xem ra, tỷ vẫn không thích hợp chơi mấy trò đồng quy vu tận này. Thêm mấy trận nữa, phỏng chừng tỷ sẽ đem đồng quy vu tận chơi thành tự sát mất."
"Mập mạp!" Phương Hương quay đầu, mái tóc đen như sóng cuộn phất qua vai, mặt như sương lạnh: "Ngươi rất muốn chết!"
"Ài..." Mập mạp bị sát khí lạnh thấu xương bức cho không khỏi run người một cái, trái lại liền ngậm miệng, bất đắc dĩ nhìn lên số liệu binh lực còn sót lại của hai bên, quân đỏ 92%, quân xanh 11% trên màn hình ảo, yếu ớt mà thở dài một cái.
"Cái tên yêu quái này!" Phương Hương oán hận trừng mắt với mập mạp, thực sự có chút không cam lòng.
Vừa lên chiến hạm, mập mạp đã kéo một mình nàng đến phòng giả lập để tiến hành thi đấu giả lập. Sau mấy trận, nàng đơn giản là muốn sụp đổ rồi.
Bắt đầu từ ván đấu ở trong căn cứ kia, mập mạp ứng đối với đấu pháp liều chết của mình càng lúc càng thuận buồm xuôi gió. Thành tích chênh lệch cũng càng lúc càng lớn. Ở trước mặt cái gã mập mạp này, kỹ năng giả lập bảy sao của mình đơn giản là giống như một đứa trẻ, hoàn toàn khong có sức đáp trả. Mặc dù trong chiến tranh hiện thực, không ai có thể chiến thắng chỉ dựa vào giả lập cá nhân, cũng không thể chứng minh được mình là một chỉ huy đạt tiêu chuẩn, thế nhưng, đây cũng quá làm tổn thương tự tôn của người ta rồi.
"Ngươi tới cùng là có thể đồng thời sử dụng được bao nhiêu điều kiện?" Đôi chân thon dài mỹ miều của Phương Hương dậm một cái, trượt ghế ra khỏi vị trí máy tính giả lập, quyết tâm thẩm vấn cho rõ ràng.
"Đánh một ván nữa đi." Mập mạp ngây ngô nhìn Phương Hương cười không ngừng: "Đánh thêm một ván nữa thì ta sẽ nói cho tỷ."
"Bịch!" Một chiếc đệm đã lượn vòng nện trúng đầu mập mạp.
"Vừa rồi ngươi đã nói đánh thêm một ván..." Phương Hương cắn môi, bộ ngực mềm mại đang rung động phập phồng một cách dồn dập dưới lớp quân phục màu trắng: "Ngươi coi ta là cái gì hả?"
"Đệ đã nói bao giờ đâu!" Mập mạp len lén liếc về phía chiếc áo ngực thêu nụ hoa bằng tơ tằm màu vàng nhạt sau áo lót của Phương Hương, quyết định tiếp tục kích thích vị tỷ tỷ này thêm một chút.
Đáng tiếc, ý nghĩ hèn mọn trong đầu hắn vừa mới hiện lên đã đột ngột chấm dứt.
Phương Hương đứng lên, đôi chân trông rất gợi cảm trong bộ tất chân. Mà bàn tay đang nắm vào ghế của nàng, cũng đang như chuẩn bị dùng sức rất mạnh.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt.
"Đệ nói đệ nói!"
"Bao nhiêu?"
"Một trăm ba mươi lăm điều kiện chính, hai trăm hai mươi mốt điều kiện phụ." Mập mạp lôi ra số liệu ẩn trong chương trình giả lập của máy tính, thành thật khai báo.
Tốc độ chính là ưu điểm lớn nhất của thuật giả lập cổ mà hắn học tập. Giống như khi tính bằng bàn tính liếc cái là xong mười hàng, trong cái thuật giả lập cổ pha trộn cả Chu Dịch này, một cái ký hiệu có thể diễn biến đại diện cho rất nhiều điều kiện.
Giống như bị trúng một cú choáng váng, Phương Hương hoảng sợ đến trợn mắt há mồm sau câu trả lời của mập mạp.
Điều này sao có thể?
Hầu như trong chớp mắt, một đoạn giảng của một vị giảng viên trong giờ học thực chiến giả lập trước đó đã lâu lại xuất hiện bên tai nàng.
"... Giả lập, mặc dù trong chiến tranh hiện đại chỉ là một bộ phận làm căn cứ của quyết sách quân sự, thông thường đều do tập thể bộ tham mưu hoàn thành, thoạt nhìn tựa hồ không có ảnh hưởng quan trọng gì tới các nhân sĩ quan chỉ huy. Thế nhưng, một khi giả lập chiến tranh có thể do một cá nhân hoàn thành mà nói, vậy thì cái người này, chính là sĩ quan chỉ huy kinh khủng nhất ở trên thế giới. Phải biết rằng, tất cả các điều kiện, so với việc phân tán ở trong đầu rất nhiều người và ở cùng trong đầu một người, sự ảnh hưởng tới phán đoán và quyết sách chính là tuyệt đối khác nhau..."
Lúc đó, ngữ khí của vị giảng viên đã nghiên cứu cả đời về giả lập kia chính là vô cùng thành kính.
"... Cái trước thì cần dùng chữ số và ngôn ngữ để tổng hợp ra, sự tổng hợp như vậy, thế nhưng lại chỉ có thể phản ứng theo từng bước một của quá trình giả lập, vị chỉ huy chính sẽ không có ấn tượng trực quan. Còn cái thứ hai, thì lại đem mấy thứ này đều đưa vào trong đầu, thậm chí không cần hắn phải suy nghĩ, những điều kiện này đều có thể nằm ở trong đầu hắn, va chạm với nhau để tạo ra một thứ cần thiết nhất của một người chỉ huy. Đó chính là - Trực giác!"
Phương Hương không thể tin được mà lật xem số liệu trên máy tính của mập mạp.
Đây là sự thực.
"Mập mạp..." Phương Hương run giọng hỏi: "Ngươi có chơi chiến tranh mô phỏng trên mạng không?"
"Cái nào?"
"Quyết Thắng Thiên Lý!" Phương Hương kích động đến giọng nói đều thay đổi: "Là một loại trò chơi giả lập mô phỏng có thể tiến hành chỉ huy chiến hạm và đối kháng chiến dịch do một công ty có bối cảnh quân đội của Cộng hòa Phỉ Dương kinh doanh, hiện tại đang đứng đầu thế giới."
"Không có, chơi cái đấy để làm gì?" Mập mạp ngây ngô nói.
Phương Hương đi tới trước mặt mập mạp, thân thể yểu điệu cúi xuống, một tay chống lên tay ghế vịn, nhìn thẳng vào mắt mập mạp rồi kích động nói: "Đó là cách tốt nhất để cho các học viên trường quân đội tôi luyện kỹ năng giả lập và chỉ huy! Ở đó, ngươi có thể được tiếp xúc với vô số các chỉ huy với lối suy nghĩ kỳ lạ, vô số chiến thuật điên cuồng. Quan trọng hơn chính là... Nói không chừng, ngươi có thể ở đó mà lột xác trở thành một kỳ tích!"
"Kỳ tích?" Mập mạp bị ép cho rất mất tự nhiên, mắt đối mắt với Phương Hương.
"Cái gì mà kỳ tích, tỷ đang lừa ai vậy..." Hắn cúi mắt xuống.
Oa, cổ áo thật rộng nè... Trước mắt chính là một kỳ tích. Mà không, là hai cái!
"Nhìn ta đi." Phương Hương lắc lắc cái ghế, thân thể của nàng cũng theo đó mà rung động: "Ta đang nghiêm túc đấy!"
Mập mạp đau khổ mà nhấc mắt lên, lập tức lại cụp xuống.
"Đệ không tin!"
"Nhìn ta, ta không đùa đâu. Đây là sự thực. Năng lực của ngươi hoàn toàn có thể trở thành giáo viên lý thuyết của ta."
"Đệ không tin!"
"Mập mạp chết tiệt... Ngươi..."
"Đừng đừng, để đệ nghĩ xem!"