Mạo Bài Đại Anh Hùng - Quyển 8 - Chương 34

Mạo Bài Đại Anh Hùng
Thất Thập Nhị Biên
https://gacsach.com

Quyển 8 - Chương 34: Đột phá vòng vây!

Bùi Lập Đồng đứng ở trên đỉnh núi, giơ ống nhòm mini, nhìn về phía dưới chân núi.

Ôn Tuyền trấn đang ở ngay trước mắt.

Đây là một thị trấn nhỏ trong vùng núi, lấy dòng suối nước nóng tốt nhất ở Thương Lãng tinh làm tên. Nhiều năm trước, nơi này là một khu vực khai thác mỏ, nguyên bản sau khi khoáng sản khô kiệt, trấn nhỏ có thể cũng giống như đại đa số khu tụ cư cùng loại, dần dần bị bỏ hoang. Thế nhưng, nhờ có dòng suối nước nóng được phát dưới nền đất sâu cùng với sự gia tăng nhân khẩu của Thương Lãng tinh, đã khiến cho cái trấn nhỏ này tiếp tục sự phồn vinh trước đây.

Ôn Tuyền trấn là một cổ trấn được vây quanh bởi nước. Mấy dòng suối nhỏ xung quanh vùng núi cùng với một nhánh sông chảy quanh co tới sông Karachi đã đem cái trấn nhỏ thoạt nhìn trên bản đồ giống như một hình trái tim này bao vây ở trung tâm. Dòng nước sông ở ngoài trấn đã bị trói buộc, chảy vào trong các con kênh kè đá của thị trấn, vô số chiếc cầu đá trải dài qua dòng kênh, khiến cho cái thị trấn nhỏ này tràn ngập một ý vị cổ điển.

Nếu như ở thời kì hòa bình, thời tiết đầu đông, ở đây hẳn là đã chật ních các du khách đến nghỉ phép du ngoạn. Các hàng biệt thự thấp thoáng trong bóng cây xanh, các quán rượu phục vụ chu đáo, còn có các nhà nghỉ suối nước nóng, đều hẳn là đã kín hết cả chỗ. Thế nhưng hiện tại, toàn bộ thị trấn đã biến thành một pháo đài quân sự, im ắng, không hề có một tiếng động.

Ống nhòm mini không ngừng vặn vẹo trong sự quấy nhiễu điện tử. Khởi động hình thức quang học, ống nhòm bất quá chỉ là một chiếc kính viễn vọng nguyên thủy, chỉ có thể tiến hành quan sát với một tầm nhìn nhỏ hẹp và góc độ cố định, căn bản không thể dò xét ra được hư thực bên trong thị trấn. Có điều, những gì nhìn thấy trước mắt, cũng đã đủ để khiến cho Bùi Lập Đồng lạnh cả người.

Người Jaban hiển nhiên là không tính toán ẩn dấu cái gì.

Phòng tuyến của bọn họ mà bắt đầu bố trí từ bên ngoài của thị trấn, tòa nhà chín tầng cao nhất ở cửa trấn đã bị biến thành tháp hỏa lực, các ngôi nhà xung quanh xây dựng dọc theo đó đều bị từng chiến hào vây lại giống như một cái thùng sắt. Lưới cách ly phòng bộ binh xông lên, pháo đài xây dựng xi măng nhanh đông và tường chống đạn kim loại tổ hợp, từng mảng từng mảng đang kéo dài.

Ngoại trừ những thứ đó ra, mơ hồ thấy được còn có một loạt các ngôi nhà như tan hoang ở hậu phương trận địa. Trong nhà, có các robot và binh sĩ đang tới lui qua lại, còn có hai tháp cung ứng năng lượng được bảo vệ nghiêm mật ở một phía bắc và một phía nam, một tháp nguồn quấy nhiễu điện tử, thậm chí ở trên tường ngoài của hai doanh trại, còn có máy phát lồng năng lượng bảo vệ cỡ lớn.

Bố trí chu đáo chặt chẽ như vậy, đừng nói ở đây đang đóng quân hai trung đoàn thiết giáp Jaban hoàn chỉnh, cho dù chỉ có một trung đoàn bộ binh, muốn tiến lên thì cũng cần phải bỏ ra một cái giá cực đắt.

"Bùi tướng quân." Balmer lo nghĩ mà nhìn qua thời gian một chút: "Chúng ta ẩn nấp không được bao lâu, mô thức đánh lừa của hệ thống điện tử đã dùng tới cực hạn, còn địch nhân thì đã bắt đầu cảnh giác rồi, hiện đang phái ra các robot tuần tra và lính trinh sát, cũng mở rộng phạm vi tra xét. Ngươi xem..."

Bùi Lập Đồng cũng nhìn qua thời gian một cách vô thức, cuối cùng lại liếc sang lão nguyên soái Lý Tồn Tín vốn vẫn luôn trầm mặc không nói, tâm trạng đều có chút lo lắng.

Sau khi bộ đội rời khỏi cao điểm 415, một đường chạy vội, cuối cùng cũng hội hợp với tiền quân của Balmer trong thời gian dự định. Hiện tại, toàn bộ chủ lực của sư đoàn thiết giáp 13 và sư đoàn bộ bicuar51 đều đã tập kết tại đây, cùng chờ đợi một tiếng trống tinh thần để gia tăng hăng hái đột phá vong vây.

Tây bắc Ôn Tuyền trấn là trời cao biển rộng. Đông nam Ôn Tuyền trấn thì lại lồng giam chật hẹp. Hai mươi nghìn người này nếu như tiếp tục bị vây ở chỗ này, không đến mười giờ đồng hồ sẽ bị tiêu diệt toàn bộ. Đến lúc này, mọi lo lắng đều phải dứt bỏ, chỉ có thể tiến về phía trước.

Thế nhưng, chính diện chung quy là tròn hai trung đoàn thiết giáp, lại có trận địa bảo hộ, mà phía bên này của mình, toàn bộ hợp lại thì cũng chỉ có hơn một trung đoàn thiết giáp. Trong đó rất nhiều vẫn còn là robot hạng nhẹ bình thường! Loại robot dùng cho bộ đội phòng giữ địa phương để giữ gìn trị an này có tính năng cực thấp. Đại bộ phận đều là robot đời thứ 5 thứ 6 được đào thải từ quân đội, không chỉ có năng lực cận chiến, ngay cả uy lực của pháo năng lượng cũng cực nhỏ. Gặp phải [Toyama] đời thứ 8 của Jaban, đơn giản là chính là một quân pháo hôi.

Nếu như vị Điền thiếu tướng Leray kia cùng với chín vị cơ sĩ Chiến thần dưới trướng của hắn ở đây mà nói, một trận này nắm chặt ít nhất gia tăng gấp đôi. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, vị Điền thiếu tướng này quyết tâm lưu lại ở phía sau cao điểm 415. Bởi vì trước khi phát động tấn công đều phải duy trì thông tin yên lặng, dựa vào quấy nhiễu điện tử và hệ thống ngụy trang của robot điện tử để lừa dối đối thủ. Thế nên, mặc dù lúc này lòng nóng như lửa đốt, cũng không thể nào liên lạc được với Điền Hành Kiện.

Thời gian từng giây từng phút qua đi, không ai biết được trên cao điểm 415 với một tiểu đoàn duy nhất hiện giờ đến tột cùng là như thế nào rồi. Vạn nhất trận địa bị quân địch cưỡng ép đột phá, vạn nhất vị Điền thiếu tướng kia thua chạy, mỗi phút đồng hồ nán lại ở chỗ này, nguy hiểm đều muốn gia tăng gấp bội.

Nhìn đồng hồ, dựa theo kế hoạch tác chiến, lúc này hẳn là đã phát động tiến công rồi.

"Hi vọng không thể đặt cả vào người khác!" Cuối cùng, lão nguyên soái Lý Tồn Tín đã hạ quyết tâm, sắc mặt của ông ta như sắt, vung mạnh tay lên: "Đánh! Hai vạn người này, có thể đi ra ngoài một phần năm chính là thắng lợi!"

Quyết tâm một khi hạ xuống, bộ đội sớm đã hoàn thành công tác chuẩn bị lập tức bắt đầu hành động.

Cơ hội đột phá vòng vây chỉ có một lần. Muốn lấy một trung đoàn thiết giáp để tấn công trận địa của hai trung đoàn thiết giáp, tiêu diệt chiếm lĩnh nó xong lại để cho chủ lực ung dung phá vây, đây là chuyện không có khả năng. Biện pháp duy nhất hiện tại chính là lấy trung đoàn thiết giáp để mở đường, một đợt tấn công phải đánh xuyên phòng tuyến của đối phương, sau đó khuếch tán về hai cánh, hình thành một con đường. Trong nháy mắt khi tạo ra con đường, chủ lực theo sát sau lập tức đi vào, dùng cường công để củng cố khu chiếm lĩnh, có thể đột phá vòng vây được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu!

Nếu như không đánh xuyên qua được phòng tuyến... Vậy thì cứ đâm đầu chết ở nơi này!

Không thể sử dụng hệ thống liên lạc, mệnh lệnh chỉ có thể từ một chiếc robot để đưa xuống các đơn vị tác chiến.

Vùng núi mấy km vuông từ phía đông Ôn tuyền trấn trở đi, cây rừng tươi tốt. Đại thụ che trời san sát nối tiếp nhau, chĩa thẳng lên trời. Tán cây to rộng giống như từng cây dù lớn, che đậy cả bầu trời. Hơn hai vạn chiến sĩ Trenock ẩn nấp ở trong rừng rậm, sau khi nhận được mệnh lệnh thì liền mau chóng hành động.

Ánh nắng rơi xuống rừng cây lá, trong bầu không khí ẩm ướt tràn ngập mùi hôi thối của lá khô. Từng trung đội, từng đại đội đang sắp thành một đội ngũ chỉnh tề, một bên kiểm tra trang bị, kiểm kê nhân số, một bên nghe cấp trên của mình tỉ mỉ giảng giải yêu cầu tác chiến.

Mỗi đoàn thể nhỏ đều giữ im lặng, cách mấy chục mét rừng là một đám binh sĩ Trenock xếp thành hàng, hàng ngũ cứ thế kéo dài về phương xa. Ở xa nhất, thậm chí đã là một đỉnh núi khác. Tuy rằng chiến đấu còn chưa bắt đầu, vẫn còn chưa nghe thấy tiếng pháo súng, thế nhưng, sự khẩn trương khi đại chiến sắp xảy ra vẫn như cũ khiến cho các chiến sĩ cảm thấy nhịp tim tăng tốc.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, mình chỉ có một cơ hội.

Sau khi tiền tuyến bắt đầu tấn công, bộ đội sẽ theo phiên hiệu dự định mà di chuyển nhanh về phía trước, mà khi trung đoàn thiết giáp mở ra được một lỗ hổng, chủ lực nhất định phải đuổi theo kịp, trợ giúp cho trung đoàn thiết giáp mở rộng về hai cánh. Mà một khi quân địch phản công ngược về, hoặc là chủ lực không thể đục ra được phòng tuyến, như vậy, chờ đợi đội ngũ này chính là địa ngục. Toàn bộ chiến trường phía đông Ôn Tuyền trấn sẽ trở thành mồ chôn hai vạn chiến sĩ Trenock!

Thời gian từng giây từng phút qua đi. Các chiến sĩ nhìn từng chiếc robot qua lại bay nhảy trong rừng rậm, nhìn robot sửa chữa, robot vận tải robot vận tải ở hậu phương đang di chuyển về phía trước, nhìn từng đội chiến hữu vượt qua trước mựt mình trong tiếng khẩu lệnh, lao tới trận địa xuất kích ở tuyến đầu.

Khi mấy con chim đột nhiên bay vụt ra từ trong rừng một cách kinh hãi, trong ống nghe hai bên mũ giáp truyền đến tiêng két két khi mở kênh liên lạc, các chiến sĩ liền biết được, robot điện tử đã toàn lực phát động.

Một tiếng pháo vang truyền đến từ bên đầu núi. Lập tức, vô số tiếng pháo liền hòa vào với nhau, đinh tai nhức óc.

***SPECIAL KIND OF HERO***

Bồn địa sơn cốc, yên lặng như tờ.

Ono Hayato nhìn chăm chú vào vị trí cao điểm 415 đang nằm thấp thoáng giữa hai bên núi non cao vút tầng mây, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đến xuất thần. Các sĩ quan đều tự làm việc của mình, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Ngoài căn cứ, một chiếc robot đang đi qua đi lại, thu nhặt các hài cốt rơi lả lả sau trận chiến. Công binh đang khẩn trương tu bổ căn cứ sứt mẻ, binh sĩ y tế thì vội vã đi theo bên cạnh chiếc cáng cứu thương đang trôi nhẹ như nước.

Sĩ khí của bộ đội đã giảm xuống cực điểm sau trận chiến này.

Mấy tiểu đoàn của sư đoàn 172 vậy mà lại chia năm xẻ bảy, sư đoàn 59 cũng không khá hơn là bao nhiêu.

Tâm tư của đám binh sĩ đã bắt đầu hoạt động. Trong đại não nguyên bản chỉ có ý nghĩ chiến đấu, giờ phút này đã bị chiếm cứ bởi đủ loại suy nghĩ.

Tiểu đoàn Chim Cắt toàn thể xuất động, lại bị mười chiếc robot chém cho như thái dưa thái rau, sự thực này khiến cho tất cả mọi người không thể tiếp nhận được. Vụng trộm bàn luận, đủ loại suy đoán đồn đại giống như một mạch nước ngầm. Tuy rằng không nhìn thấy, thế nhưng dâng trào cuồn cuộn.

Mỗi người đều đang ảnh hưởng lẫn nhau, mặc dù các sĩ quan cực lực ước thúc, mặc dù đã hạ lệnh nghiêm cấm bàn luận phàn nàn, thế nhưng nhìn căn cứ đổ nát ở trước mắt, đám bộ đội robot qua lại như lâm đại địch ở vòng ngoài căn cứ, còn có các hài cốt phân tán ngoài căn cứ rồi đám thương binh chật ních bệnh viện dã chiến, tất cả đều đang nhắc nhở các binh sĩ về những gì vừa mới xảy ra.

Không cần bất cứ ngôn ngữ giao lưu nào, chỉ cần một cái liếc mắt với nhau trong câm lặng, các binh sĩ đã có thể nhìn ra được sự khủng hoảng, khiếp sợ và uể oải từ trong đôi mắt của người kia..

Lời nói của gã thiếu tướng Leray kia trước khi đi giống như một tảng đá lớn đang lơ lửng trên đầu mọi người.

Không ai biết được mười chiếc robot tử thần kia lúc nào sẽ phát động tập kích lần thứ hai. Mọi người chỉ biết rằng, muốn đánh hạ cao điểm 415 có trọng binh canh gác của người Trenock trong khoảng thời gian ngắn, quả thực là kẻ ngốc nói mộng. Không nói đến sư đoàn 172 thất bại trở về, không nói đến địa hình dễ thủ khó công kia, chỉ riêng mười bóng ma robot kia, đã đủ để khiến cho người ta chùn bước.

Trên địa hình bằng phẳng, dưới sự vây công của ba nghìn chiếc robot, bọn họ đều có thể đánh chết hơn một nửa tiểu đoàn Chim Cắt rồi ung dung bỏ chạy. Vậy thì với cao điểm 415 vừa dốc vừa chật hẹp kia, cần bao nhiêu tính mạng cơ sĩ Jaban đi lấp vào?!

Những chiếc sĩ Jaban thân kinh bách chiến này lần đầu tiên cảm thấy một sự sợ hãi không hiểu.

Thành phần cấu tạo nên sự sợ hãi này rất phức tạp. Một mặt là sư lo lắng khi mười chiếc robot kia có thể phát động tập kích bất cứ lúc nào. Tục ngữ nói, không sợ bị trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương. Cái cảm giác khi bị một con mãnh thú giấu mình trong rừng rậm nhìn chằm chằm vào này khiến cho người ta sợ đến lông tóc dựng đứng. Mà về mặt khác, sự sợ hãi này phần nhiều hơn là đến từ một sự mờ mịt không biết phải làm sao.

Từ lúc chiến tranh bộc phát tới nay, chiến sĩ của hai sư đoàn này cũng đã từng đánh qua không ít trận đánh ác liệt. Đối với bọn họ mà nói, hình thức chiến đấu của cuộc chiến tranh này vốn đã quen thuộc đến không thể hơn được nữa rồi. Mặc dù hai năm này, bởi vì lồng năng lượng bảo vệ và sự nhanh nhẹn của robot càng ngày càng được đề cao, khiến cho tấn công tầm xa xuống dốc và tác chiến áp sát hưng thịnh, thế nhưng cũng không khiến cho bọn họ có bất cứ sự không thích ứng nào.

Từ nhiều năm trước, xu thế này cũng đã được quân đội đế quốc xác nhận. Cho tới nay, nghiên cứu phát triển robot kiểu mới và huấn luyện tác chiến cự ly gần vẫn luôn rập khuôn theo đuôi, không hề có một sự chậm trễ nào. Robot [Cơ Bạo] đời thứ mười chính là sản phẩm vượt thời đại của Jaban ở phương diện robot cận chiến, mà ở phương diện kỹ thuật cận chiến, quân bộ cũng đã mời không ít cao thủ, lại đặc biệt chỉnh sửa lại quy tắc điều khiển robot lại một lần nữa.

Trước đó, đối với phương thức tác chiến và robot của mình, mọi người vẫn tràn ngập lòng tin. Bọn họ quen thuộc với tất cả những gì mình đang nắm giữ. Bất kể là hỏa lực đả kích tầm xa hay là cận chiến cự ly gần, bất kể là quấy nhiễu quấy nhiễu điện tử hay là yểm hộ xen kẽ trận hình, bọn họ đều thuộc lòng như cháo chảy. Mà đối thủ mà bọn họ gặp phải trước kia, sử dụng cũng là phương thức tác chiến tương tự.

Thế nhưng, trận đánh vừa rồi lại đã triệt để phá vỡ sự nhận biết của mọi người về chiến tranh.

Cảnh tượng mười bóng ảnh màu trắng vô địch không gì cản nổi ở trong đàn robot, bây giờ nhớ lại liền giống như một cơn ác mộng. Hơn bốn trăm chiếc [Cơ Bạo] đời thứ mười, những cơ sĩ Jaban tinh nhuệ nhất, chỉ cần bị bọn họ áp sát một cái liền giống như bị thái dưa thái rau mà ngã lăn trên mặt đất.

Cái gì mà Thượng Bộ Trùng Quyền, cái gì mà Khiêu Dược Xuyên Hành, cái gì mà Bán Toàn Thân Trắc Thích (đá nghiêng nửa người), cái gì mà đón đỡ hình chữ T... Phương thức tác chiến vốn vẫn luôn quen thuộc của mình, ở trước mặt từng vệt ảo ảnh mà đám robot kia tạo ra, ở trước mặt cú Tiểu Bàn Hồi Toàn của bọn họ, ở trước mặt các bước tiến không thể tưởng tượng nổi cùng với các chiêu thức như trường giang đại hà kéo dài không dứt của bọn họ, tất cả đều không thể dùng được!

Còn có loại robot mà bọn họ sử dụng nữa!

Chỉ cần vừa nghĩ đến tốc độ và lực lượng khủng bố của những chiếc robot này, vừa nghĩ đến lồng năng lượng bảo vệ giống như biển sâu phảng phất vĩnh viễn cũng không cạn nước của những chiếc robot này, mọi người đều cảm thấy tim đập thình thịch.

[Cơ Bạo] đời thứ 10 ở trước mặt đám robot này, đơn giản chính là một đống đồng nát! Đó là tuyệt đối là sự chênh lệch giữa các "đời"!

Loại robot như vậy, Phỉ Minh có bao nhiêu? Chiến sĩ robot như vậy, Phỉ Minh lại có bao nhiêu? Sau đó, nếu gặp lại cơ sĩ như vậy, mình lẽ nào cũng chỉ là đối tượng bị tàn sát? Chiến tranh tương lai sẽ đi về nơi nào? Trong hàng ngũ của kẻ thắng trận còn có vị trí cho Jaban sao? Đủ các loại nghi vấn đang đè ép ở trong lòng giống như mây đen.

"Tướng quân..." Một gã tham mưu Jaban đi tới phía sau Ono Hayato, khom người nói: "Cường độ công kích điện tử của đối phương lại đẩy mạnh rồi."

"Lần thứ mấy rồi?"

Hayato mặt không biểu tình mà quay người lại, nhìn vẻ mặt co quắp của tham mưu, con ngươi thâm nâu giống như một con sói đơn độc trên cánh đồng hoang vu, tê dại, hung ác, nhìn không ra bất cứ cảm tình gì thuộc về con người.

"Lần thứ sáu, tướng quân." Tham mưu dùng sức nuốt xuống một ngụm nước bọt, yết hầu di động lên xuống.

Bởi vì tháp quấy nhiễu điện tử tầng nền của căn cứ bị phá hủy, ưu thế điện tử nằm trong tay người Trenock. Thế nên, mỗi lần tấn công điện tử gia tăng cường độ là sẽ đại diện một lần đề phòng hoảng loạn. Toàn bộ căn cứ đã bị quấy cho thần hồn nát thần tính, nhân tâm hoảng hốt.

"Đây là một trò chơi mèo vờn chuột..." Ono Hayato khép hờ mắt: "Nguyên bản chúng ta là mèo, thế nhưng bây giờ, chúng ta lại đã trở thảnh con chuột dưới móng vuốt của kẻ khác. Tiểu đoàn Chim Cắt vừa đánh một trận đã bại, mất hết mặt mũi. Mà các ngươi, còn dư lại gần mười chiếc robot điện tử cũng tùy ý để cho quân địch lần lượt xâm lấn quấy nhiễu..."

Vừa nói, Ono Hayato liền mở mắt, nói với tham mưu một cách khẩn thiết: "Thân vương Bobbert ở ngay phía sau chúng ta, Magee đã xong đời rồi, hắn chính là vết xe đổ. Kế tiếp có thể là ta hay không?"

Viên tham mưu mồ hôi như mưa rớt, giải thích nói: "Tướng quân, đối phương là một cao thủ, hắn vô cùng quen thuộc với điện tử điện tử của chúng ta, sáu lần tấn công này đều là lợi dụng lỗ thủng của chúng ta. Tháp quấy nhiễu tầng nền của chúng ta bị hư hại trong cuộc tập kích, hiện tại đang gấp rút sửa chữa. Nếu như sửa gấp xong được, tôi bảo đảm đối phương ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có! Bão điện tử của chúng ta sẽ áp chế tất cả nơi này."

"Ngươi xác định?" Ono Hayato đi tới trước mặt tham mưu, vỗ nhè nhẹ lên bờ vai của hắn, vẻ mặt ôn hoà mà hỏi thăm.

"Thưa, xác định!" Tham mưu cắn răng cúi đầu, kiên quyết nói.

"Thế nhưng, đã chậm rồi." Ono Hayato bình thản vung tay lên, ý bảo vệ binh kéo gã tham mưu sắc mặt xám tro xuống phía dưới... Vừa mới nhận được tin tức, chủ lực của Trenock đã phát động tấn công vào Ôn Tuyền trấn. Nói cách khác, trận địa 415 trước mặt mình bất quá chỉ là một cái xác không mà thôi.

Xa xa, đã truyền đến tiếng ầm vang của động cơ robot và tiếng bước chân kịch liệt.

Ono Hayato biết, đó là sư đoàn thiết giáp 194 đã tới rồi. Hắn lẳng lặng nhìn về phía Tây Bắc, không hề quay đầu lại.

Không ai biết được, mệnh lệnh xử phạt của thân vương Bobbert ở xa ngoài mười nghìn km kia khi nào sẽ tới. Mình đã làm lỡ quá nhiều thời gian rồi, từ nơi này đến Ôn Tuyền trấn còn lại mấy giờ đồng hồ, đây chính là sự cứu rỗi cuối cùng của mình.

Hai sư đoàn, chỉ cần có thể chạy tới trước khi quân Trenock đột phá Ôn Tuyền trấn, tất cả vẫn còn khoảng dư có thể vãn hồi!

***SPECIAL KIND OF HERO***

"Lên, lên!"

Các sĩ quan đầy người bụi bặm đang không ngừng thúc giục.

Từng đội binh sĩ Trenock cuồn cuộn xông ra từ các nơi trong rừng núi, dưới mưa bom bão đạn, trong từng đám mây nấm nổ tung phụt lên cao, trong đám mưa bùn đất rơi xối xả, mau chóng phóng về phía tiền tuyến với những tiếng giết rung trời.

Đeo lựu đạn phản ứng nhiệt hạch, đập đập chiếc áo lưng chiến thuật (*) xiêu vẹo, trên trang phục lộ ra vết tích lửa đốt cháy xém. Một binh sĩ té ngã trong khi chạy, lập tức được đồng đội bên cạnh kéo lên, thất tha thất thểu tiếp tục chạy về phía trước. Trong đám người, thỉnh thoảng lại có người bị đạn lạc bắn trúng mà ngã xuống, các vụ nổ kịch liệt liên tiếp cuốn dậy lên một chùm gió tanh mưa máu.

(*một dạng áo phụ trợ chiến đấu, nhiều túi để chứa các vật dụng)

Binh sĩ ở hai cánh đội ngũ đã mở ra khóa bảo hiểm của súng trường năng lượng tự động trong tay, lính đột kích cao to mang máy phóng tên lửa và pháo năng lượng cầm tay cũng đã gác vũ khí lên trên vai. Theo sự tiếp cận dần dần với tấm lưới cách ly rách nát, với dãy chiến hào giăng khắp nơi tràn ngập hài cốt và thi thể, bọn họ đã bắt đầu nổ súng mở rộng về hai cánh. Tiếng súng pháo đinh tai nhức óc.

Dòng người xanh sẫm khổng lồ tụ tập lại với nhau từ bốn phương tám hướng, xông về phía một lỗ hổng.

Các chiến sĩ thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, chạy một cách kiệt lực.

Bọn họ men theo tấm thép do robot công trình rải lên trên chiến hào trước đó mà tiến về phía trước. Những chiếc giày rầm rập dẫm lên khiến cho tấm thép phải rung động oằn cong. Có binh sĩ bởi vì không chen được lên, chỉ có thể chen nhau nhảy xuống chiến hào, sau đó lại liều mạng bò lên chạy tiếp.

Phía trước là trung đoàn thiết giáp đang liều chết tiến lên, còn phía sau, là ngàn vạn bộ binh đang theo sau. Toàn bộ đội ngũ giống như một mũi mâu thật lớn, phía trước liều mạng đâm lên, phía sau liều mạng khuếch tán củng cố về phía hai cánh. Mỗi một dãy chiến hào, mỗi một pháo đài, đều là những cuộc chiến công phòng thảm thiết. Từ bầu trời nhìn xuống, rậm rạp khắp nơi đều là ánh sáng súng pháo đan xen ngang dọc, đều là lăn lộn chém giết, đều là đồng quy vu tận.

Đến lúc này, bất cứ chiến thuật hay kế hoạch gì thì đều đã bị ném qua sau đầu, chỉ có tiến về phía trước, rồi phía trước. Trung đoàn robot đột kích ở trước nhất hầu như thẳng tiến từng tấc đất về phía trước. Các robot Jaban điên cuồng lao đến từ bốn phía đã bị bọn họ cùng với bộ binh phía sau bọn họ, dùng thân thể, dùng hỏa lực, dùng lựu đạn nhiệt hạch gói trên thân thể mình mà liều mạng đẩy ra.

Phòng ngự của Jaban ở ngay phía đông của cổng trấn, tiến lên, vào trong thị trấn là có thể tản ra, là có thể đột phá vòng vây về phía đồi núi ruộng đồng ở phía sau thị trấn. Tiếp qua đó, chính là vùng núi bắc bộ mà đến ngay cả thần tiên cũng không tìm ra được!

Sinh tử tồn vong, ở ngay giây phút hô hấp này!

"Thế nào rồi?!" Ngồi trong robot chỉ huy, Lý Tồn Tín đã không còn sự trấn định tự nhiên như lúc trước. Cho dù đã tưng trải qua trăm trận, thế nhưng lần này cũng là một trong những chiến dịch nguy hiểm nhất trong cuộc đời ông ta.

Trước có vây chặn, sau có truy kích. Lực lượng thiết giáp chỉ bằng một phần hai thậm chí một phần ba đối phương. Càng đòi mạng hơn chính là, cả Thương Lãng tinh đều nằm dưới sự khống chế của đối phương. Trước kia có núi non cách trở, bộ đội chủ lực còn có đủ không gian để di động, có đủ thế hiểm yếu để tiếp tục kháng cự. Đối phương không bắt được tung tích của đội ngũ. Thế nhưng bay giờ, toàn bộ chủ lực đều bại lộ ở chỗ này, tập trung lực lượng được ăn cả ngã về không.

Lúc này đã không phải trò chơi trốn tìm nữa rồi, mà là thi chạy sinh tử.

Thời gian đối với quân Trenock mà nói, quá mức quý giá. Dựa theo tính toán, trong vòng ba giờ đồng hồ, Jaban có thể điều động tàu vận tải của bọn hắn, cho nhảy dù một hai tiểu đoàn thiết giáp xuống cái khu vực này. Trong vòng bốn giờ đồng hồ, quân Jaban truy kích ở phía sau có thể cắn đuôi mà tới. Nếu như đội ngũ không thể thừa dịp đánh trống tinh thần mà lao ra, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

"Phá không ra được." Giọng nói của Bùi Lập Đồng đã trở nên khản đặc vô cùng. Hình trạng của hắn tiều tụy, bờ môi nổi lên từng miếng vỏ cứng, ánh mắt yếu ớt tựa như ánh nến trong đêm đen, nhìn chằm chằm vào chiến báo của Thiên Võng không nhúc nhích: "Trung đoàn 1 bị kẹt ở khu vực 5, xung phong ba lần đều không được, trận địa củng cố ở hai cánh đã bị đè ép mất 20%, ưu thế điện tử cũng đã tới cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ..."

"Lúc nào thì xung phong lần thứ tư?!" Lý Tồn Tín qua lại rối loạn giống như con thú bị nhốt trong lồng.

"Đang xung phong!" Balmer ở một bên cắn chặt khớp hàm, trầm giọng nói: "Đã có hai đại đội tiến vào rồi. Đám Jaban đã xây không ít điểm hỏa lực đan xen ở đoạn phòng tuyến đó, phong tỏa hỏa lực mười phần lợi hại. Các chiến sĩ đang dùng mạng mà gặm lên từng chút một. Nếu như lần này không xông qua được..."

Balmer không có nói thêm gì đi nữa. Kết quả khủng bố kia khiến cho trái tim của hắn quặn đau một hồi.

Lý Tồn Tín nhìn chằm chằm vào chiến báo, trên biểu đồ trạng thái mô phỏng thời gian thực, một mũi tên màu đỏ đang xung kích nhiều lần vào phòng tuyến màu xanh lam. Mà ở phía sau mũi tên màu đỏ, từng phiên hiệu nguyên bản vẫn duy trì một chút cự ly đã dần dần dồn lại cùng với nhau. Ở ngay hai bên thông đạo này, vô số mũi tên công kích màu xanh lam vẫn đang liều mạng ép vào trung gian.

Trong robot chỉ huy, bầu không khí nặng nề mà khô nóng. Sự khẩn trương cực độ khiến cho mỗi người ở đây đều căng thẳng hết mức. Trên màn hình Thiên Võng, một mũi tên màu đỏ không ngừng di động đang kéo căng trái tim của mọi người.

Trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một hồi ầm vang.

Vèo... Một chiếc máy bay chiến đấu Jaban gào thét mà qua, ngay sau đó, là chiếc thứ hai, thứ ba.

Tròn một trung đội mười chiếc máy bay chiến đấu vút qua ở tầm thấp, phóng ra tên lửa và pháo năng lượng vào trong đám binh sĩ Trenock đang chạy trốn. Sau khi bị tên lửa phòng không mặt đất bắn rơi hai chiếc, những chiếc máy bay chiến đấu lộn mình bay về phía phương xa này lại lập tức quay ngoắt đầu lại, chia làm hai đội mà phát động công kích dày đặc vào hai cánh thông đạo.

Một viên tham mưu ở trước Thiên Võng đã quay đầu sang.

Lý Tồn Tín nhắm hai mắt lại, Bùi Lập Đồng nhìn chằm chặp vào nắm tay nắm chặt của mình, Balmer thì lại cắn răng cúi đầu. Bọn họ không nghe thấy viên tham mưu kia với thanh âm run rẩy kia đã nói những gì.

Bọn họ biết, đợt xung phong thứ tư đã thất bại rồi. Bộ đội liều mạng xông lên đã không thể xé mở được phòng tuyến đang tụ lại một cách điên cuồng của người Jaban. Hai đại đội xông vào trước nhất đã tử trận toàn bộ, không một ai sống sót.

Trên bầu trời, đám máy bay chiến đấu đã phóng ra tất cả tên lửa vẫn còn đang bổ nhào bạo ngược.

Cả thế giới đã biến thành một màu đen trắng trong giờ khắc này. Ánh sáng trắng, khói đen, các binh sĩ đang ngã xuống dưới làn đạn súng máy năng lượng và các vụ nổ.

...

"Ầm!"

Đạn năng lượng sạt qua robot của Lawn, đục ra một cái lỗ lớn trên mặt đất. Sóng xung kích của vụ nổ kịch liệt giống như xốc mạnh robot một cái. Lồng năng lượng bảo vệ từ màu đỏ nhạt đã biến thành màu đỏ thẫm.

"Đoàn trưởng!"

Hai chiếc robot một trái một phải tiến lên bảo vệ Lawn, bọn họ một bên nổ súng về các robot Jaban ở bốn phía, một bên vội hỏi: "Làm gì bây giờ?!"

"Làm gì bây giờ sao? Xung phong!" Lawn gắng sức ổn định lại robot, đỏ mắt nói: "Ngày hôm nay chúng ta liền cùng nhau chết ở chỗ này!"

"Ầm!" Một phát tên lửa kéo theo một đuôi sáng ngoằn ngoèo trên không trung, bắn trúng vào trên người của một chiếc robot Trenock. Chiếc robot sớm đã mất đi lồng năng lượng bảo vệ này lập tức tan thành mấy mảnh.

Lawn xuyên thấu qua lớp bùn đất ngập trời, nhìn quanh bốn phía. Vô số các robot Jaban đang điên cuồng xông về phía này từ hai cánh của trận địa, mà chiến sĩ dưới trướng của mình lại vẫn đang liều mạng chém giết.

Bọn họ và quân địch đang xạ kích lẫn nhau, vật lộn với nhau trong chiến hào robot và trong màn khói thuốc súng.

Một trung đoàn, đến bây giờ chỉ còn lại có một nửa. Bộ binh phía sau cũng bắt đầu xông lên, bọn họ dùng thân thể để tác chiến với các robot Jaban. Không có tên lửa cầm tay, vậy thì dùng pháo năng lượng cầm tay. Pháo năng lượng đã bắn hết, vậy thì dùng súng tập trung bắn vào khớp chân của robot quân địch. Có đôi lúc thì lại có một người ôm lựu đạn nhiệt hạch mà xung phong lên trước.

"Theo ta lên!"

Đã đỏ hết cả mắt, Lawn liền kéo mạnh cần điều khiển, dẫn đầu xông vào trong trận địa địch.

Ở phía sau hắn, hàng trăm robot Trenock cũng không hề để ý tới hỏa lực hung mãnh ở hai cánh, liều mạng đi theo.

"Giết! Giết!" Lawn tung một đấm phá hủy khoang lái của một chiếc [Toyama] Jaban, lập tức nhào vụt lên giống như một con hổ đói, xúm lại một chỗ đánh giết với một chiếc robot Jaban khác như không cần mạng.

Âm thanh nắm đấm robot nện lên lớp áo giáo ngoài giống như sự kêu khóc bi thương tuyệt vọng nhất.

Đúng vậy, đã không còn hi vọng nữa rồi. Robot Jaban ùn ùn đổ tới trên đoạn đường này càng ngày càng nhiều. Đây là đoạn phòng tuyến cuối cùng của bọn hắn, bọn hắn đang liều mạng thủ cứng ở nơi này.

Giết! Sau khi đập cho chiếc robot Jaban thành sắt vụn, Lawn điên cuồng nhằm về phía chiếc robot tiếp theo, hoàn toàn không để ý tới chiếc robot của hắn đã thương tổn đầy mình. Giết một tên là hòa, giết hai tên là lời, so với các huynh đệ bộ binh ở phía sau, lão tử đã lời to rồi!

Đội ngũ xung phong đã bị chặn lại gắt gao.

Chiến trường đánh giết không thể mở rộng dù chỉ một chút. Các cơ sĩ Trenock liều mạng giết địch đang xông lên như phát điên, thế nhưng, vẫn luôn có càng nhiều robot Jaban xuất hiện, ngăn chặn bọn họ một cách chặt chẽ.

Robot của Lawn lảo đảo một cái, nửa quỳ trên mặt đất. Thanh truyền tiếp nối bên ngoài trên chân trái của robot đã bị gãy, hiện tại chiếc robot này chỉ có năng lực hành động cơ bản.

Lawn ngẩng đầu, nhìn các chiến sĩ đang vật lộn ẩu đả ở bốn phía, nước mắt không kìm được đã dâng lên viền mắt.

Không xông qua được.

"Dậy dậy, tiến lên nào!"

Trong mông lung, một vệt ánh sáng trắng đã hiện lên trước mắt hắn, hai chiếc robot Jaban trong nháy mắt đã hóa thành hai quả cầu lửa nổ tung. Ngay sau đó, hắn mơ hồ nghe thấy một giọng nói luẩn quẩn vang lên bên tai.

Lawn chỉ ngẩn ra một cái, giọng nói kia cũng đã đi xa. Khi cẩn thận lắng nghe lại, hắn đã nghe thấy một âm thanh, một âm thanh càng thêm hùng hồn, càng thêm cuồn cuộn như sấm! Đó là tiếng hoan hô. Là tiếng hoan hô của vô số chiến sĩ Trenock!

Lại mấy vệt sáng màu trắng lóe qua như điện chớp trước mắt. Bọn họ chạy vụt vào trong đàn robot Jaban, giống như những ánh đao màu trắng! Vỡ vụn, nổ tung! Ở trước mặt những vệt sáng trắng này, các robot Jaban liên tiếp ngã xuống.

Không đợi Lawn phục hồi tinh thần lại, một chiếc robot Trenock đã lướt qua hắn, vọt tới trước, lập tức, lại có một chiếc, rồi một chiếc nữa...

"Đoàn trưởng, đi thôi! Chúng ta đi!"

Trong tiếng kêu như phát cuồng của bộ hạ, Lawn nhìn thấy từng chiếc robot màu trắng đột tiến như bão táp trong đàn robot Jaban, rồi từng chiếc robot Trenock vượt qua bên người mình như thủy triều, theo sát sau đó.

"Giết!" Các bộ binh Trenock chen chúc mà qua đã bao phủ tầm nhìn của Lawn. Trong tiếng hò hét rung trời, hắn đã thấy phòng tuyến dày đặc của Jaban trở nên hỗn loạn, rồi tan vỡ.

"Thượng đế!"

Một dòng máu xộc mạnh lên đỉnh đầu, Lawn kéo cần điều khiển, robot nhanh chóng đứng dậy.

Trước mắt, dòng lũ các binh sĩ Trenock ùn phủ kín mặt đất đang theo sau một mũi tên màu trắng, đi thẳng về phía tây, rồi lại tiếp tục về phía tây!

...

"Nghe kìa..."

Trong robot chỉ huy vắng lặng, một viên tham mưu bỗng nhiên nghiêng lỗ tai.

Bùi Lập Đồng ngẩng đầu lên, Balmer cau mày ngưng thần lắng nghe, Lý Tồn Tín thì lại chạy vọt ra khỏi robot.

"Động rồi! Động rồi!"

Một viên tham mưu chỉ vào mũi tên màu đỏ trên màn hình Thiên Võng, gào rống ầm ĩ như phát cuồng.

Trong ánh mắt khó tin của mọi người, mũi tên màu đỏ đang từ từ chậm rãi, thế nhưng lại kiên định không gì sánh được mà đột phá, đột phá không ngừng về phía phòng tuyến của quân địch, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng đã biến thành một dòng nước lũ chảy mãnh liệt!

Tất cả mọi người đều chạy ra khỏi robot chỉ huy.

Các chiến sĩ Trenock như thủy triều đang chảy về phía tây. Tiếng kêu và tiếng hoan hô đã che đậy tiếng pháo và tiếng nổ lớn. Vang vọng ở trong khu rừng này, trong tòa thành trấn này, trong khoảng trời mây cao rộng này!...

Tác giả: Rì rầm cầu chút ít phiếu. Phiếu tháng, phiếu đề cử đều muốn.

Lại nói, cư nhiên viết nhầm tên quyển, bây giờ mới phát hiện. Ha ha, nhiều người thế mà lại không phát hiện ra. Đừng trách ta, trách thì trách cái tự động điền ấy...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3