Mật Ngọt Ướt Át - Chương 05
Mật Ngọt Ướt Át
Chương 5: Kiểm tra thân xử nữ
☆, 5, kiểm tra thân xử nữ
"Loại sự tình này? Trước khi thời cơ chín muồi tới thì em sẽ không làm, làm mà không có tình yêu thì theo em là vô cùng nông cạn." Lý Hạc tiếp tục cởi quần của Mộ Sở Văn, nhìn chung thì ngoại trừ tuổi tác không tương xứng mà nói, biểu tình của cậu ta vô cùng thành thật.
"Vậy hiện tại cậu đang làm cái gì?" Cô nghiến răng nghiến lợi lên án, thân thể mềm mại càng thêm vặn vẹo vùng vẫy, ngược lại quần bị cởi càng thêm thuận lợi.
Cậu cũng không phải đơn thuần cởi quần của cô, mà mỗi tấc vải jeans cởi xuống làm lộ ra da thịt là bàn tay cậu lại mò mẫn cái triệt để.
Mãi đến lúc mông căng tròn của cô tất cả khêu gợi lộ ra, tay cậu mới đột nhiên dừng lại.
Trên hai khối thịt mông tuyết trắng loáng thoáng có thể nhìn ra dấu vết năm ngón tay, tuy nhiên không quá rõ ràng, nhưng bởi vì da dẻ cô cưuc kỳ trắng nên dấu tay kia trở nên vô cùng nổi bật và dễ dàng phát hiện, cậu dùng một bàn tay phủ lên trên, năm ngón tay của cậu đặt lên vết hồng kia cơ hồ vô cùng ăn khớp, điều này có thể chắc chắn được đây là dấu tay của đàn ông.
Tưởng tượng đến hình ảnh cô cùng với một người đàn ông khác giao hoan, bỗng nhiên cậu cảm giác giận dữ cực độ.
"Là ai? Tên đàn ông kia là ai?" Cậu nhịn bốn năm không dám đụng chạm gì tới vậy mà cư nhiên bị người đàn ông khác cướp mất!
Thấy cô kinh hoảng khẳng định suy đoán của cậu là đúng, cậu không khống chế được cảm xúc dùng bàn tay bóp chặt mông của cô.
"A! Đau!" Cô xấu hổ giận dữ kêu đau, liều mạng muốn đẩy cậu ra, cậu lại dùng lực đè lại mông của cô mông khiến cho hạ thân hai người tiếp xúc gần càng khẩn trương.
"Nói đi! Rốt cuộc là gã đàn ông nào?" Cậu thật muốn ấn sâu vào trong thân thể cô.
"Tôi không biết hắn! Trên đường về nhà hắn đột nhiên nhảy ra ôm lấy tôi rồi hôn, tôu không có thấy rõ mặt hắn! Thật đấy!" Cô không thể nói ra tên Yến Sở, người đàn ông đó không phải là kẻ mà cô có thể đắc tội được.
"Chỉ hôn thôi sao?" Cậu hỏi cặn kẽ.
"Đúng..." cô nhìn cậu, theo bản năng hai tay vừa được giải phóng liền đưa lên bảo vệ hoàn toàn bộ ngực đang trần truồng, cậu lại đột nhiên ôm cô một cái quay nhanh thân đẩy cô đến trên giường, thừa dịp cô ngã xuống còn chưa định thần kịp để có thể đứng lên thì cậu rất lưu loát lôi tuột quấn của cô ra, cứ như vậy, cô liền hoàn toàn trần như nhộng trước mặt cậu.
"Em muốn chứng cứ rõ ràng." Cậu đem quần quăng trên nền đất, nhìn chằm chặp thân thể ngây ngô tuyệt mĩ của cô, hầu kết không tự giác động một phát.
"Chứng cứ gì? Cậu đừng có làm loạn!" Mộ Sở Văn vốn đã xấu hổ đến mức nghĩ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, quét mắt trên giường thấy ga trải giường đang nhàu nhĩ liền nhanh chóng cầm lấy chê lên người.
"Chứng cứ chứng minh chị vẫn còn là xử nữ!" Lý Hạc thèm quan tâm tới khăn trải giường mà cô đang cầm, cái cậu đang nhắm tới là bên dưới khăn trải giường, cậu nắm lấy hai mắt cá chân dang rộng ra hai bên, hai chân của cô lập tức tách ra ở trước mặt cậu.
"Cậu l muốn làm cái gì? Cậu không thể như vậy! Theo pháp luật chúng ta là chị em!" Cô nói như vậy với ý đồ thức tỉnh điểm lý trí của cậu, nhưng cậu chỉ một mực muốn tìm kiếm đáp án, một tay nâng mông của cô lên, một tay với lấy chiếc gối lót phía dưới mông cô, đem nàng hai chân cô gập lại hai bên thành hình chữ M, không chút né tránh mà nhìn thẳng nơi bộ vị riêng tư đáng xấu hổ của phụ nữ.
"Không cần! Đừng nhìn chỗ đó!" Cô thấp giọng cầu xin, nhưng dù cho vặn vẹo như thế nào cùng không thể thoát khỏi ánh mắt cường bạo thân thể của cậu.
"Vẻ ngoài phấn hồng, không có hiện tượng sưng đỏ, bất quá chỉ có kiểm tra bên trong nữa rồi mới có thể có kết luận được." Nói xong, cậu bò lên giường, dùng đầu gối của mình áp trụ hai đùi cô, hai ngón tay trỏ chỉ nhẹ nhàng đè hạt trân châu ở giữa hoa huy*t lại! Lông môi thịt hai mảnh mềm mại tách ra hai bên.
Thân thể chấn động, một dòng điện mãnh liệt nháy mắt theo ngón tay cậu đang tiếp xúc nơi bộ vị tư mật tràn tới, giống như thứ cậu tách ra không phải là môi thịt, mà là linh hồn của cô vậy!
Cô đông cứng lại vài giây sau đó mới ý thức được rằng bản thân mình nên đẩy bàn tay đang xâm phạm của cậu, lại phát hiện khi bị ngón tay cậu trêu chọc, cô lại không tự giác mà run rẩy, thậm chí cảm giác được bụng dưới co rút một trận mãnh liệt, nóng lên đồng thời có một cỗ nhiệt lưu thông qua, sau cùng theo cửa huyệt chậm rãi chảy ra.
Lý Hạc thấy phản ứng mẫn cảm này của cô, nhịn không được khẽ cười nói: "Chị thật sự là dâm đãng, em còn chưa bắt đầu mà chị đã nước chảy rồi!"
Lời nói của cậu lập tức đem lý trí của cô chìm ngập trong khoái cảm, cô cư nhiên thiếu chút nữa thua dưới tay một cậu con trai hai mươi tuổi.
"Tôi và cậu không thù không oán, tại sao cậu muốn nhục nhã tôi như vậy?" Cô rưng rưng chất vấn.
"Lần đầu tiên gặp mặt em đã rất thích chị, chỉ là chị luôn luôn coi em làm như không khí, em chưa làm gì sai, vì sao chị không bao giờ nhìn nhận em?" lời nói mềm nhẹ, lại làm cho người ta cảm thấy được cảm xúc tức giận cùng chỉ trích.
Mộ Sở Văn cũng có cảm nhận được cậu đối với cô có chút gì đó ngoài tình chị em, nhưng chính tai ngê cậu nói ra vẫn là kinh sợ, còn cậu cư nhiên lấy hết quần áo của cô, còn đụng vào bộ vị tối riêng tư của cô.
"Trên danh nghĩa cậu là em trau của tôi, cậu muốn tôi nhìn nhận cậu như thế nào?" Cô xấu hổ và giận dữ gầm nhẹ, cô bối rối kéo ga trải giường che xuống hạ thân.
"Vậy là chị có cảm giác với em có đúng không?" hai mắt Lý Hạc phát ra tia sáng, kích động nhào lên giường, hoàn toàn quên mất phẫn nộ việc cô bị người đàn ông khác đụng qua.
Đúng là cậu chỉ là con trai của mẹ kế, cô chưa từng bởi vì cậu tuấn tú và ưu tú mà sản sinh ý nghĩ khác.
"Chị thích em đúng không?" Cậu cố chấp truy vấn.
"Tôi thật sự mệt mỏi quá, để cho tôi nghỉ ngơi một chút được không? Hôm nay tôi vẫn phải đi làm, cậu cũng không tới trường sao?" Cô hơi hơi nhắm mắt lại, điềm đạm đáng yêu cầu xin.
Nhìn thân thể cô co lại thành một, Lý Hạc có chút động tâm, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Hôm nay là sinh nhật của em, có vài bạn học sau khi tan học sẽ đến nhà chúng ta mở tiệc, chị có đến không?"
"Tôi... Không biết." Cô muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến ánh mắt cậu tràn đầy mong chờ, bèn giải thích nói: "Có khả năng tôi phải làm tăng ca, không biết có thể về sớm một chút không."
"Em biết rồi." Cậu hơi thất vọng nhìn cô một cái rồi nhảy xuống giường đi ra ngoài.
Biết rồi? Cứ như vậy buông tha cô?
Nhìn cậu đi ra ngoài, Mộ Sở Văn vẫn chưa dám nhẹ nhàng thở phào, mãi đến khi nghe được âm thanh đóng cửa của phòng cậu ta, cô mới nhanh chóng nhảy xuống giường đóng cửa khóa lại, khoác ga trải giường dựa ở phía sau cánh cửa vô lực ngồi xuống.
Nhìn trần nhà, lần đầu tiên cô cảm giác được ở trong nhà có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ là không ở nhà thì cô còn có thể đi chỗ nào bây giờ?