Mặt Tôi Luôn Thay Đổi - Chương 01
Mặt Tôi Luôn Thay Đổi
Chương 1: Gương mặt đầu tiên
Editor + beta: Nguyệt Nguyệt
Sáu giờ rưỡi chiều, giờ cao điểm không hề thay đổi của tàu điện ngầm.
Chu Sanh Sanh lao lực trăm cay nghìn đắng mới đi lên được, không nghĩ tới mới làm nhân bánh bao nhân thịt hai trạm, vừa không chú ý đã bị đẩy ra ngoài.
Người trong trạm tàu điện ngầm nhiều đến đáng sợ, người trước ngực, người dán phía sau lưng, làm người khác hoài nghi một giây nào đó phỏng chừng nội y biến mất cũng không phát hiện ra.
Cùng cô bị đẩy xuống dưới còn có một người đàn ông trẻ tuổi, trong đám người rộn ràng nhốn nháo đỡ được cô: “Thành phố Bắc Kinh lúc nào cũng thế, quen là tốt rồi.”
Cô bị đẩy đến chóng mặt nhức đầu, phía sau lưng lại bị đâm một cái, ngẩng đầu hấp tấp nói tiếng cảm ơn.
Dung mạo của người đàn ông kia bình thường, nhếch miệng cười, buông lỏng cánh tay cô ra, rất nhanh đã xoay người rời đi. Chu Sanh Sanh còn đang cảm khái niên đại này, không trông mặt mà bắt hình dong quan trọng cỡ nào, bạn nhìn một cái, người lớn lên đáng khinh cũng có thể là Lôi Phong* sống.
(*: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.)
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục chờ chuyến tàu điện ngầm tiếp theo, khi đút tay vào túi áo khoác, mới đột nhiên ý thức được có chỗ nào không đúng, lại sờ thêm… ví tiền đã mất!
Cô bỗng chốc quay đầu chạy lên trên cầu thang.
Không tốt, người đàn ông kia là kẻ trộm!
Bước ra khỏi đám đông, mở ra một đường máu trên cầu thang, Chu Sanh Sanh nhảy vài cái, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của người đàn ông kia. Đám đông chen chúc, đối với cô như thế này hay đối với người đàn ông kia cũng vậy đều là không dễ dàng có thể thuận lợi chạy trốn.
Cô đột nhiên hét lên: “Bắt kẻ trộm! Người đàn ông mặt ngựa mặc áo da màu nâu kia là kẻ trộm! Người đâu, mau đến bắt trộm!”
Đám người lập tức sôi trào lên, nhanh chóng nhường cho cô một con đường trước mặt.
Cô chỉ vào người đàn ông đã vọt tới cửa ra: “Bắt kẻ trộm, bắt kẻ trộm!”
Không biết cảnh sát và mấy người dân xung quanh từ nơi nào lao tới, đi mấy bước đã ngăn người đàn ông lại. Chu Sanh Sanh cũng chạy nhanh tới, đá một cái vào mông người đàn ông kia.
Người đàn ông ngã trên mặt đất.
“Tốt quá, thân thủ của chị gái không tồi!” Người cảnh sát béo nhếch miệng cười khen cô.
Chu Sanh Sanh muốn hỏi lại một câu: “Ai là chị gái anh?” Nghĩ nghĩ, vẫn nhịn lại.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trên mặt đất: “Đưa ví tiền ra đây.”
Cảnh sát chế trụ người đàn ông, lúc anh ta bò dậy đôi tay cũng bị cảnh sát chế trụ lại, vẫn không thể động đậy như cũ.
“Tôi nói này chị gái, chị làm sao có thể oan uổng người tốt như thế?” Anh ta tức giận hét lên: “Tôi với chị bị ném khỏi tàu điện ngầm, nhìn chị đứng không vững, còn giúp đỡ chị một chút, chị cắn ngược lại tôi một cái như vậy là có ý gì?”
Anh ta vừa nói, vừa dùng sức giãy giụa.
“Thành thật chút! Đừng nhúc nhích!” Cảnh sát nhíu mày quát, thấy trong túi quần của anh ta lộ ra một góc ví tiền, thuận tay kéo ra ngoài.
“Đó là của tôi…” Người đàn ông nóng nảy, duỗi tay muốn cướp.
Động tác của cảnh sát còn nhanh hơn anh ta, một tay run lên mở ví tiền ra. Trong ví tiền có một cái chứng minh thư, trên ảnh chụp là một người phụ nữ 35-36 tuổi, ngũ quan thường thường, làn da ngăm đen, bên cạnh viết ba chữ to: Tiền Nhạc Nhạc.
Nhìn Chu Sanh Sanh, lại nhìn tên trộm kia, ánh mắt cảnh sát trầm xuống, giơ chứng minh thư trước mặt anh ta: “Đây là cậu? Trong bóp tiền của cậu giấu chứng minh thư của chị gái này?”
“Đó là, đó là…”
“Đó là cậu yêu thầm chị ấy đã nhiều năm, nên đặt chứng minh thư của chị ấy vào trong ví tiền của mình?” Người cảnh sát béo ngoài miệng cũng không buông tha người.
“…” Ánh mắt tên trộm nhanh chóng tối sầm xuống, vùi đầu không hé răng.
Ảnh chụp là Chu Sanh Sanh, chứng minh thư cũng là của cô. Người phụ nữ ngũ quan thường thường kia là cô, làn da ngăm đen, dáng vẻ quê mùa.
“Cảm ơn anh, đây là ví tiền của tôi…” Cô giơ lên gương mặt phổ thông có chút quê mùa, cười nói cảm ơn với cảnh sát, nói được một nửa, ánh mắt của cô đột nhiên dừng lại.
Thật giống như có người đánh một gậy thật mạnh vào trán cô.
Lỗ tai cô nóng lên.
Da đầu truyền đến từng đợt từng đợt đau đớn.
Cái mũi, đôi mắt, gò má… Rất nhiều chỗ truyền đến cảm giác kỳ quái.
Cô giương nửa miệng, giống như đã chịu kinh hách, chờ đến một khắc phục hồi lại tinh thần kia, đột nhiên xoay người chạy qua đám người đi ra ngoài.
“Ai, chị gái ơi! Chị gái?” Người cảnh sát kia mờ mịt kêu lên với bóng dáng cô: “Chị không cần ví tiền ư?”
Đầu Chu Sanh Sanh cũng không quay lại, như là mông bị cháy chạy về phía toilet.
Chất lỏng nóng bỏng chậm rãi chảy xuống theo da đầu, cô vô cùng quen thuộc với loại cảm giác này, dòng nước nóng bỏng xẹt qua làn da, lưu lại một cảm giác đau đớn khó nhịn.
“Này, chị gái, ví tiền của chị!” Phía sau còn truyền đến tiếng kêu gọi lớn tiếng của người cảnh sát kia.
Nhưng Chu Sanh Sanh chỉ che mặt lại, không màng tất cả đấu đá lung tung trong đám người, cho đến khi chen được vào nhà WC, kinh hoảng thất thố mà nhốt mình lại trong một phòng vệ sinh nhỏ.
Ở trong trạm tàu điện ngầm không cảm giác được thời tiết bên ngoài như thế nào, nhưng cô lại rõ ràng, nhất định bên ngoài trời đang mưa.
Bởi vì trời mưa, cô mới có thể xuất hiện cảm giác nóng rực như vậy.
Cái chất lỏng nóng bỏng mà vô hình uốn lượn chảy dọc theo gương mặt, cô gắt gao nắm chặt tay, vẫn không nhúc nhích đứng ở phòng vệ sinh dơ bẩn, chết lặng chờ đợi.
Mười phút trôi qua, cô chậm rãi, chậm rãi, duỗi tay mở khoá, đẩy cửa phòng vệ sinh nhỏ ra.
Gương đối diện phòng vệ sinh, cô ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn về phía trước, trong gương là một người phụ nữ xa lạ, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, cánh môi hồng nhuận tự nhiên, còn phiếm nhẹ ánh sáng.
Người phụ nữ trẻ tuổi kia đang dùng ánh mắt mờ mịt giống cô như đúc mà đối diện với cô.
Chu Sanh Sanh sờ sờ mặt mình.
Lại, lại thay đổi?
Thay đổi cũng tốt, ví tiền bên ngoài kia cũng không cần phải sử dụng, dù sao chứng minh thư cũng phải đổi.
Cô cúi đầu đi nhanh ra khỏi toilet, thay đổi phương hướng đi ra trạm tàu điện ngầm, bên ngoài quả nhiên mưa to giàn giụa, cô dầm mưa chạy tới trạm giao thông công cộng, thừa dịp một chiếc xe đến nhanh chóng nhảy lên.
Cô muốn nhanh chóng phải trở về.
Muộn nữa thì cái gì cũng nhìn không rõ.
***
Trạm xe bus cách nơi cô ở một khoảng, Chu Sanh Sanh xuống xe, cúi đầu dầm mưa chạy tới một hẻm nhỏ tối tăm. Ngõ nhỏ gồ ghề lồi lõm, hố có đầy nước bẩn, một chân dẫm lên, bọt nước văng khắp nơi.
Cô bất chấp nhiều như vậy, một chân cao một chân thấp đi trên ngõ nhỏ kia, cuối cùng cũng chạy tới trước cửa chống trộm rỉ sét loang lổ ở sâu bên trong.
Duỗi tay sờ túi áo, lúc này mới nhớ chìa khoá kia để ở trong ví tiền, cô chỉ có thể đứng ở ngoài gõ cửa: “Trịnh Tầm! Mở cửa!”
Bên trong phòng truyền đến tiếng chó sủa, lại không có người trả lời.
“Trịnh Tầm! Trịnh Tầm, Trịnh Tầm, Trịnh Tầm!” Cô bắt đầu càng ngày càng lớn tiếng gọi, lại vòng một vòng ra sau nhà, cuối cùng ngừng ở bên ngoài cửa kính.
Vết bẩn trên cửa kính kia loang lổ, tro bụi che kín, giống như mấy năm không có người lau.
Cô duỗi tay gõ liên tục trên mặt pha lê: “Trịnh Tầm!”
Trong phòng truyền đến âm thanh người đàn ông nhập nhèm buồn ngủ: “Làm gì vậy, thật vất vả mới ngủ…”
“Mau mở cửa cho tôi!” Cô gõ thêm một cái cuối cùng trên mặt pha lê, mang theo tức giận: “Ngủ y như lợn, gọi thế nào cũng không tỉnh! Cậu mà không mở cửa tôi sẽ thành người mù!”
Cô nghe thấy âm thanh Trịnh Tầm ra khỏi phòng, lại dầm mưa chạy tới cổng lớn. Cửa chống trộm rỉ sét loang lổ rất nhanh đã mở ra, người đàn ông mặc quần áo ngủ đứng ở trong phòng, xoa đôi mắt đánh giá gương mặt xa lạ này của cô: “Trời lại mưa?”
Trong phòng sạch sẽ ngăn nắp ngoài ý muốn, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài nhìn qua rách nát, dơ bẩn. Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng vẫn còn nguyên, đồ gia dụng đều được bố trí ấm áp, ngắn gọn.
Chu Sanh Sanh chợt loé đi vào cửa, cởi áo khoác ướt đầm vào chậu trong nhà WC, nhanh chóng chui vào phòng mình.
Đã sắp đến mùa đông, trong thời tiết này lại đổ một trận mưa, quả thực lạnh đến mức cả người phát run, cô chỉ có thể run rẩy chui vào trong ổ chăn. Từ cổng lớn một đường nhảy lên, hai chân Romeo đạp trên trên mép giường, thò qua nhỏ giọng kêu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
Trịnh Tầm đi từ từ cũng đến cửa, ném khăn lông trong tau cho cô, mím môi, đánh giá trên dưới một phen: “Tuy rằng hơi chật vật, nhưng tốt xấu gì gương mặt này cũng có thể nhìn, không đến mức xấu doạ người.”
“Lăn đi!” Hàm răng của cô phát run, cầm khăn lông lau tóc, lạnh muốn chết.
Trịnh Tầm xách Romeo lên, đặt nó ở trong lồng ngực cô, anh ấy không nói nhiều cô cũng biết đó là ý tứ bảo cô sưởi ấm.
Romeo vô cùng tự giác tìm một tư thế thoải mái, thanh thản ổn định nằm ở trong lòng Chu Sanh Sanh, ngửa đầu nhìn động tác lung tung của cô.
Chu Sanh Sanh chậm rãi rũ tay xuống, cúi đầu nhìn Romeo: “Nó thật ra không sợ người lạ.”
Trịnh Tầm không nói chuyện.
Cô lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc gương trên bàn trang điểm, đột nhiên hỏi: “Đây là khuôn mặt thứ mấy?”
Trịnh Tầm há miệng thở dốc, vẫn là không thể nói ra thành lời.
Chu Sanh Sanh cười hai tiếng, sờ sờ mặt mình: “Đổi tới đổi lui lâu như vậy, tôi cũng sắp không nhớ rõ trước kia tôi trông như thế nào.”
“Tôi nhớ rõ. Mũi tẹt, mắt một mí, da vàng, môi mỏng, sẽ không tốt hơn khuôn mặt bây giờ của cậu đâu…” Trịnh Tầm còn chưa nói dứt lời, đã bị khăn lông trong tay Chu Sanh Sanh kéo mạnh, đau đến hít hà một hơi: “Tôi nói cậu này, cậu đối đãi với chủ nhà thân thương kính yêu của cậu như vậy à?”
“Đúng, tôi đối đãi với chủ nhà khù khờ ngu ngốc như vậy đấy.” Cô ôm mèo Romeo vào trong ngực, dần dần phát giác tầm mắt mơ hồ, cũng không cãi nhau với Trịnh Tầm, chỉ nói: “Bữa tối hôm nay chỉ có thể để cậu làm, tôi lại không nhìn rõ.”
Trịnh Tầm cong môi ôn hoà vạn phần mà cười rộ lên từng tiếng: “Ha hả, sớm biết hôm nay, làm sao vừa rồi lại vậy?”
Anh ấy ưu nhã vắt khăn lông trên vai mà đáp: “Tôi nói cho cậu biết, nếu đêm nay cậu không quỳ trên mặt đất ôm đùi tiểu gia tôi đây khóc kêu ba ba con sai rồi, cậu có thể ăn một miếng cơm tôi sẽ kêu cậu một tiếng mẹ.”
Ánh mắt Chu Sanh Sanh nhíu lại, đồng dạng cong lên khoé môi: “Mẹ chờ con, con trai.”
Nửa giờ sau, Chu Sanh Sanh ôm chậu cơm chiên trứng ở trong phòng khách làm lơ người nửa quỳ trên mặt đất ôm đùi gọi mẹ, một người ăn thật sự rất vui vẻ.
Trịnh Tầm ôm đùi cô kêu: “Mẹ, mẹ, con sai rồi, tốt xấu gì mẹ cũng chừa cho con một ít, trong nhà không có lương khô, đây là quả trứng gà cuối cùng!”
Anh ấy vừa kêu một cách thâm tình, vừa nghiến răng nghiến lợi hận không thể đánh chết người phụ nữ này. Không thể nào nghĩ tới thị lực của cô mơ hồ như người cận tám trăm độ cũng vẫn có thể dùng một chân đánh ngã anh ấy như cũ.
Biết thay đổi mặt, biết đánh nhau, đây mẹ nó rõ ràng chính là quái kiệt* biến tướng, mẹ kiếp!
(*: Anh hùng hào kiệt quái dị)