Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi (Quyển 1) - Chương 27
Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi (Quyển 1)
Chương 27: Thể lực
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Giang Lãng móc di động ra: "Ờm, bạn học năm điểm, chúng ta thêm wechat đi!"
Tống Thu Thu trừng anh ta: "Bạn học hai điểm, vì sao tôi phải thêm wechat của cậu?"
Giang Lãng: "Xem cậu nói kìa, mọi người đều quen nhau mà!"
Tống Thu Thu bày ra vẻ khó tin: "Ai quen cậu chứ?"
Giang Lãng nhướng mày: "Đã xem tên nhóm của nhau mà còn nói không quen?"
Tống Thu Thu: "Tôi... ha ha... cậu mặt dày..."
Xem cái đầu cậu ấy!
Lăng Phong cũng xúm lại: "Thêm đi thêm đi! Chúng ta tạo nhóm bắt gian... À không, nhóm ăn dưa! Lần sau ăn dưa cùng nhau!"
Tống Thu Thu trầm ngâm: "Nếu cậu nói thế, vậy thì... được..."
Kỳ Nguyệt: "...?"
Tống Thu Thu vốn không có ý định thêm, nhưng lại đổi ý, quyết định thêm wechat của cả Giang Lãng và Lăng Phong.
Sau đó thuận lý thành chương để thêm wechat của lão đại!
Vòng bạn bè của lão đại ấy à!
Quá tò mò!
"Ừm... lão đại, có thể thêm wechat không?" Tống Thu Thu ngập ngừng hỏi.
Cố Hoài nhìn sang thiếu nữ bên cạnh: "Bảo Kỳ Nguyệt đưa cậu."
Nếu không phải eo đau, Tống Thu Thu đã nhảy cẩn lên rồi: "Cảm ơn lão đại! Nguyệt bảo Nguyệt bảo! Mau đưa tớ đi!"
Kỳ Nguyệt gửi link wechat của Cố Hoài cho Tống Thu Thu, cô ấy thấy link liền vội vàng nhấp vào.
Sau đó thì thấy...
Vòng bạn bè của lão đại đều là các bài báo học thuật, phần lớn còn là tiếng Anh...
Tống Thu Thu: "..."
Xin lỗi lão đại, quấy rầy rồi!
Quả nhiên phàm nhân như tôi không xứng chiêm ngưỡng vòng bạn bè của lão đại!
Hình như Cố Hoài vô tình nhìn thấy bài đăng của Tống Thu Thu, vì thế nhìn về phía Tống Thu Thu đang được Kỳ Nguyệt đỡ: "Cậu tham gia thi nhảy xa ở đại hội thể thao?"
Tống Thu Thu nghe vậy thì giật mình, vỗ trán nói: "Xong rồi! Tớ vốn báo danh tham gia hạng mục nhảy xa! Nhưng eo tớ thế này thì tham gia làm sao đây, tớ phải báo với lớp trưởng đổi người mới được!"
Năm nay đại hội thể thao thành phố sẽ mở rộng thành "toàn dân tập thể dục" nhằm khuyến khích sinh viên tham gia và hạ thấp chỉ tiêu đầu vào, cuộc thi đấu lần này vì thế cũng tương đương với đại hội thể thao đại học.
Tống Thu Thu nhảy xa cũng không tệ lắm, liền báo danh nhảy xa cho lớp trưởng, tưởng rằng nếu xếp hạng cao sẽ tích lũy được một học phần, ai ngờ lại đau eo vào lúc này.
"Tôi và Lăng Phong chọn thi bóng rổ! Bạn học năm điểm, bạn học khoai tây, đến lúc đó nhờ gọi nhiều chị em đến cổ vũ cho chúng tôi nhé! Chúng ta học chung một trường chính là cùng chung vinh nhục!" Giang Lãng không quên tìm cổ động viên mọi lúc mọi nơi.
"Đúng đúng đúng! Cùng chung vinh nhục!" Lăng Phong lập tức phụ họa.
"Vậy lão đại thì sao? Lão đại có tham gia không?" Hai mắt Tống Thu Thu sáng rực, lập tức hỏi.
Lăng Phong xua tay: "Bạn học, kính lọc fan của cậu đối với cậu ta đừng quá dày! Cậu ta không báo danh hạng mục nào cả, dù sao cũng là người nghiên cứu khoa học, tế bào vận động và thể lực đương nhiên không thể so với chúng ta rồi, cậu thấy đúng không Giang Lãng?"
Khóe môi Giang Lãng hơi giật giật.
Đúng cái rắm ấy!
Cố Hoài không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt đáp: "Thể lực của tớ, quả thật cậu không có cơ hội để biết."
Lăng Phong: "...?"
Nghe câu đó cứ kì kì ấy nhở?
"Đúng rồi Nguyệt bảo, cậu có tham gia không?" Tống Thu Thu nhìn về phía Kỳ Nguyệt, hỏi.
Kỳ Nguyệt gật đầu: "Có, tớ tham gia hạng mục chạy ba nghìn mét cho nữ."
Giang Lãng và Lăng Phong đồng thời bật ngón cái lên: "Dũng cảm thế sao?"
Chạy ba nghìn mét tiêu hao rất nhiều thể lực, hầu như không có nữ sinh nào tham gia cả.
Tống Thu Thu cũng kinh ngạc: "Không phải chứ? Cậu báo danh chạy ba nghìn mét? Khi nào vậy?"
"Trưa nay..." Kỳ Nguyệt đáp: "Lớp trưởng không tìm được người tham gia, sau đó hình như thấy được tư thế bắt heo oai hùng của tớ, phát hiện tìm lực của tớ, nên đã tìm tớ..."
Lăng Phong: "..."
Giang Lãng: "..."
Tư thế bắt heo oai hùng?
"Ặc, còn không bằng chọn bắn súng..." Tống Thu Thu nhỏ giọng thì thầm.
Cô ấy biết, thật ra Kỳ Nguyệt thích nhất là bắn súng, còn thích hơn cả đấu kiếm.
Tuy rằng cô ấy rất hi vọng Kỳ Nguyệt có thể bắn súng lần nữa, nhưng lại không dám đề nghị, sợ chạm vào vết thương lòng của cô, cho nên ngày đó khi Kỳ Nguyệt nói mình không biết bắn súng, cô ấy mới không vạch trần.
Ngày đó nếu không phải vì khoai tây, chắc chắn Kỳ Nguyệt sẽ không chạm vào súng.
Lại nói, thật ra phải cảm ơn Cố Hoài, là anh đã giúp Kỳ Nguyệt cầm lại súng sau nhiều năm từ bỏ...
"Chạy ba nghìn mét rất mệt đó! Lớp trưởng tìm không thấy người mới kéo cậu vào, thế mà cậu cũng đồng ý á? Đó không phải ăn hiếp cậu sao?"
Kỳ Nguyệt: "Không phải, là tớ tự nguyện tham gia. Trước đó cậu ấy có xin tớ bán cho cậu ấy 50 kí khoai tây, tớ ngại từ chối..."
Cố Hoài: "..."
Tống Thu Thu: "Ha... tớ biết ngay mà..."