[Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan (Quyển 1) - Chương 54

[Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan (Quyển 1)
Chương 54: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《8》

Editor: Nha Đam

Tiểu hoàng đế chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, không chút để ý giật giật ngón tay.

Giây tiếp theo, không thể tin được nàng có thể dễ như trở bàn tay mà bẻ gãy thanh kiếm rèn bàng kim loại ấy.

Tiểu hoàng đế tay nhỏ trắng mềm kẹp mũi kiếm, rũ mắt nhìn nhìn.

Giống như thanh kiếm ấy không rắn chắc vậy.

Sát thủ: "!"

Hệ thống: "!!!"

Phượng Quyết: "......"

Hệ thống sợ ngây người.

Nó biết ký chủ nhà nó có thể đánh nhau.

Chính là, nó không biết ký chủ nhà nó đánh nhau có thể lợi hại đến loại trình độ này!

Tay không bẻ gãy mũi kiếm?!

Thoạt nhìn vẫn là bộ dáng thực nhẹ nhàng.

Ký chủ không chịu sự ràng buộc của pháp tắc Thiên Đạo , đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại?

Hệ thống ngẫm lại liền cảm giác thập phần đáng sợ......

Làm đương sự tiểu hoàng đế chỉ là chớp chớp mắt, nhẹ nhàng ném mũi kiếm trong tay xuống, con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm sát thủ đối diện.

Nàng nghiêng đầu, "Các ngươi hình như rất yếu."

Một đám sát thủ cảm giác sống lưng lạnh cả người.

Rõ ràng đối phương thoạt nhìn mềm mại nho nhỏ như vậy, ngoan ngoãn lại vô hại, ngay cả thanh âm đều là mềm mềm mại mại, bộ dáng ngây thơ, vậy mà làm ra chuyện khiến cho người ta sợ hãi như vậy.

Phượng Quyết không khỏi nhìn nhiều vài lần tiểu hoàng đế vô dụng trong miệng mọi người.

Mọi người đều nói tiểu hoàng đế mềm yếu vô năng, sợ hãi rụt rè.

Hành sự tác phong do dự không quyết đoán, giống như nữ nhân.

Chính là người trước mắt này, chỉ là bề ngoài thoạt nhìn mềm mại nho nhỏ, nhưng mà bên trong lại không phải đồ vô dụng.

Tương phản, lại làm cho người khác thập phần kinh hỉ.

Dường như, không thể tin lời đồn......

Trấn Bắc vương Phượng Quyết trước sau như một thanh lãnh đạm mạc phá lệ mà khóe miệng gợi lên độ cung nhỏ đến không thể phát hiện, nhàn nhạt, ngay cả chính hắn đều không có cảm thấy được.

Thanh lãnh ánh trăng chiếu vào trên người đối phương, cấm dục còn mang một ít tà tứ nhà nhạt.

Nếu là bị những nữ tử trong thành nhìn đến, chắc chắn dấy lên một trận oanh động toàn thành ......

____

Khi đối phương chuẩn bị bước động tác tiếp theo, chung quanh đột nhiên dũng mãnh vào rất nhiều binh lính đã được huấn luyện.

Gần như là trong nháy mắt liền đem sát thủ chế phục.

Thủ lĩnh trong đám binh bính thân mặc bộ áo giáp màu bạc thô ráp tiến lên ôm quyền hành lễ.

"Bệ hạ, Vương gia, thuộc hạ cứu giá chậm trễ."

Ánh mắt Phượng Quyết hờ hững dừng lại ở trên người đối phương vài giây, nhàn nhạt lên tiếng "Ừ."

Trầm mặc trong chớp mắt, ánh mắt đạm mạc của Phượng Quyết dừng ở trên người tiểu hoàng đế.

Hơi hơi dừng một chút, hắn mở miệng nói: "Bệ hạ cũng nên sớm chút hồi cung nghỉ đi."

Nói xong, lại là không đợi tiểu hoàng đế trả lời, Phượng Quyết trực tiếp xoay người rời đi.

Xiêm y huyền sắc trên người hắn giống như hòa tan ở bên trong bóng đêm.

Con ngươi đen nhánh không mang theo một tia tình cảm.

Phong Thiển ngẩn ra, lại theo bản năng tiến lên.

Tay nhỏ trắng nõn dắt lấy góc áo đối phương.

Tiểu hoàng đế ngẩng đầu lên, con mắt xinh đẹp ánh chút thanh lãnh ánh trăng.

Đối phương hiển nhiên ngây ngẩn cả người, bước chân ngừng lại, không dự đoán được tiểu hoàng đế sẽ đột nhiên làm ra hành động như vậy.

Phượng Quyết nghiêng mắt, cúi đầu nhìn nhìn tay đối phương lôi kéo góc áo hắn.

Tiểu hoàng đế được một tấc lại muốn tiến một thước, giơ tay nắm lấy cổ tay Phượng Quyết.

Phượng Quyết hơi giật mình, bị động tác của tiểu hoàng đế khiến cho hắn có chút giật mình .

Thanh âm hắn thanh lãnh: "Bệ hạ đây là đang làm cái gì?"

Phong Thiển nháy mắt hiểu rõ chớp mắt.

Cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình đang nắm lấy tay đối phương.

Tiểu hoàng đế mím môi, tâm tình hơi có chút bực bội mà buông lỏng tay ra.

Không biết vì cái gì.

Chính là có chút không muốn cho hắn đi......

Rõ ràng lúc này mảnh nhỏ cao lãnh như vậy ......

Vì cái gì muốn giữ chặt hắn?

Đôi mắt xinh đẹp của Phong Thiển có vài phần mờ mịt.

Tiểu hoàng đế an tĩnh một hồi, mới chậm rì rì mà mở miệng: "Hoàng thúc đi thong thả."

Phong Thiển nắm chặt quyền, nắm tay phấn phấn nộn nộn ẩn ở tay áo của long bào to rộng, chậm rì rì mà xoay người rời đi.

Tâm tình tiểu hoàng đế càng thêm bực bội.

Vì cái gì muốn giữ chặt mảnh nhỏ?

Nàng có chút hối hận......

Mà bên kia, Phượng Quyết đứng ở tại chỗ ngây người một lát, mới chậm rãi giơ tay, không chút để ý mà nhìn thoáng qua nơi vừa mới bị đối phương đụng chạm qua.

Thật lâu sau, mới buông.

************

Tối hôm qua không biết mình nghịch ngợm kiểu gì mà hôm nay bảng xếp hạng #mauxuyên với #xuyênnhanh xuống tận hạng 90 ╥﹏╥ . Buồn quá mới hôm qua còn trong top 10 mà **

Mình cố gắng cập nhật chương đều để giữ hạng ấy mà giờ thì out hết rồi **

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3