[Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan (Quyển 1) - Chương 82
[Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan (Quyển 1)
Chương 82: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《36》
Editor: Nha Đam
Khi đi ra, Phượng Quyết ôm tiểu hoàng đế đã mệt đến ngủ rồi đi ra Kim Loan Điện.
Vạt áo hai người mới vừa rồi hỗn độn một lần nữa bị sửa sang lại tốt, một chút cũng nhìn không ra dấu vết làm người mặt đỏ tim đập.
Tiểu hoàng đế vô ý thức mà ôm lấy eo đối phương, nhẹ nhàng cọ cọ.
khóe môi Phượng Quyết hơi cong lên, không màng ánh mắt bát quái quỷ dị của mọi người, nghênh ngang mà ôm tiểu hoàng đế đem về tẩm cung.
Đến nỗi dấu vết trong đại điện, tự nhiên đã sớm bị rửa sạch đến sạch sẽ.
Khi Phù Sơ nhìn thấy tiểu hoàng đế trong lòng ngực Phượng Quyết, kinh ngạc trong nháy mắt.
Ai ngờ Trấn Bắc vương lại phân phó nàng không cần đi theo, chính hắn sẽ chiếu cố tốt cho tiểu hoàng đế.
Phù Sơ cứng đờ tại chỗ, sau một lúc lâu, trong đầu tất cả đều là lời nói vừa rồi của Phượng Quyết.
Trấn Bắc vương chiếu cố...... Bệ hạ?
----
Phượng Quyết bảo Phù Sơ tới chuẩn bị nước ấm tắm gội sau đó liền đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi đến mép giường, đầu ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ của đối phương.
"Bệ hạ, mau thức dậy tắm rửa."
Phong Thiển không phản ứng, tay nhỏ bắt lấy chăn, nhẹ nhàng trở mình.
Phượng Quyết cười cười.
Vừa rồi là hắn xúc động.
Không có nhịn xuống.
Tiểu hoàng đế bị lăn lộn nửa ngày nhất định là mệt muốn chết rồi.
Phượng Quyết đem tiểu hoàng đế nâng lên ở trong ngực, giơ tay nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo đối phương.
Sau đó mới đem tiểu hoàng đế ôm vào bồn tắm.
Sau khu tắm rửa sạch sẽ xong, sắc trời đã tối.
Phượng Quyết nằm ở trên giường, ngón tay thon dài đặt ở bên hông tiểu hoàng đế, nhẹ nhàng mà xoa xoa, thẳng đến khi mặt mày mặt mày đối phương giãn ra, mới dừng động tác lại, ôm đối phương dần dần đi vào giấc ngủ.
-
Hôm sau.
Phong Thiển yếu ớt mà thức dậy, phát hiện mình bị người khác ấn ở trong lòng ngực.
Ngước mắt, liền thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của mảnh nhỏ.
Đầu Phong Thiển trống rỗng trong nháy mắt.
Sau lại nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ lại một mảnh ửng đỏ.
Phong Thiển mím môi, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy khó hiểu.
Vì sao mảnh nhỏ thoạt nhìn thanh lãnh cấm dục như vậy, chính là hôm qua lại là dáng vẻ kia......
Nàng hận không thể đem mặt chôn ở trong ổ chăn.
Bất quá có chút thần kỳ chính là, eo nàng giống như không có đau như vậy......
Phượng Quyết sau khi tỉnh lại liền nhìn đến tiểu hoàng đế trong lòng ngực, sắc mặt ửng đỏ, có chút phát ngốc.
Hắn nhẹ nhàng cười nhẹ một tiếng, tiếng nói có vài phần trầm thấp.
"Bệ hạ phải phụ trách với vi thần, không thể quỵt nợ nha."
Phong Thiển: "!"
Rõ ràng là chính hắn......
Tức giận!
Mảnh nhỏ quả nhiên lại trở lên xấu xa rồi......
Nữ hài tức giận mà xốc chăn lên, đi xuống giường, tùy ý mặc xiêm y, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, cũng mặc kệ Phượng Quyết trong phòng.
Thay đổi chủ yếu chính là, nàng cảm giác...... Lại đãi đi xuống...... Thuốc viên!
Phong Thiển hôm nay không lâm triều, sau khi ăn xong bữa sáng liền đem chính mình khóa ở trong Ngự Thư Phòng.
Tiểu hoàng đế phê tấu chương, toàn bộ quá trình đều thất thần, động bất động liền phát ngốc.
Chờ bình tĩnh lại, Phong Thiển mới bắt đầu suy xét đến lời nói của mảnh nhỏ.
Phải đối hắn chịu trách nhiệm.
Mà nàng hiện tại là thân phận nam nhân, cũng không thể đem mảnh nhỏ nạp tiến cung.
Phong Thiển cân nhắc, lại tìm tòi ký ức nguyên chủ.
Vì thế, trong cung thường thấy một màn hình ảnh như này.
Ngự Thư Phòng.
"Bài tập hôm nay làm như thế nào?"
"Phu tử hôm nay khen ngợi ta."
"Ừm. Làm không tồi."
"Hoàng huynh, ta có thể thỉnh cầu muốn một cái khen thưởng sao?"
Phong Thiển nhàn nhạt liếc tiểu thí hài* trước mặt liếc mắt một cái, mở miệng: "Nói."
*tiểu thí hài: tiểu hài tử xấu xa
Con ngươi hắn sáng ngời, vẻ mặt chờ mong nói: "Hôm nay ta muốn chơi nhiều hơn một canh giờ!"
Phong Thiển: "!"
Nàng giơ tay cho tiểu thí hài một cái đạp "Hảo hảo mà đọc thư, đừng có mà lúc nào cũng nghĩ muốn đi chơi."
Tương lai thừa kế tốt y bát của ta.
Tiểu thí hài: "......"
Phong Thiên Triệt đã bảy tuổi bĩu bĩu môi, trong ánh mắt tròn xoe tràn đầy thần sắc ủy khuất. Cuối cùng vẫn là thỏa hiệp nhận mệnh mà nắm bút trong tay, đem chính mình chôn ở trong thư.
****
Mới edit lần đầu edit mình cũng sợ gặp phải cảnh H thì phải edit như thế nào bây giờ nhưng mà không ngờ truyện này nó lại trong sáng ngoài sức tưởng tượng của mình rồi *