Mị Sát - Chương 49

Mị Sát
Chương 49
gacsach.com

Edit: Chickenliverpate

Anh vừa dứt lời, Anh Túc quay mặt sang nhìn anh một cái. Bị Sở Hành bắt gặp, làm ra tư thế muốn ném cây bút lông trở lại, theo bản năng, Anh Túc nhắm mắt trốn vào trong chăn, sau một lúc lâu, phát hiện chẳng có chuyện gì xảy ra, vừa mở mắt, Sở Hành đã dùng một tay nâng cằm cô lên, bật cười nhìn cô.

Anh Túc nhất thời tức giận, cầm gối ôm ra sức ném liên tục về phía Sở Hành. Sở Hành tiện tay bắt được hai cái, nhưng không thèm tránh cái thứ ba, nhìn nó đập vào người mình. Anh Túc vừa định ném cái thứ tư, thì Sở Hành chậm rãi nói: "Đập vào người không đau."

Trong ánh mắt Anh Túc thật sự đã bùng lên hai ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, cô chụp lấy bình hoa lưu ly trên đầu giường, giơ thật cao qua đỉnh đầu, chuẩn bị quăng vào Sở Hành. Sở Hành lập tức tiến hai bước về phía trước, ôm chặt lấy cô từ phía, Anh Túc hung hăng thúc cùi chỏ về phía sau, Sở Hành rên lên một tiếng, cau mày cười cười thương lượng với cô: "Cái này nện vào người thì đau quá. Vẫn là ôm gối đi?"

Anh Túc tránh thoát không thành, lại nhớ ra bên cạnh còn có một Lộ Minh đang đứng, ánh mắt đen láy, sắc bén chuyển sang nhìn như đục khoét xương cốt của Lộ Minh. Hai chân Lộ Minh mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, vội vàng nói: "Tôi...tôi...tôi còn có chuyện! Tôi đi ngay đây!"

Lộ Minh vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng ngủ, cuối cùng vẫn không quên đóng cửa lại. Anh Túc đợi không còn động tĩnh gì, thấy Sở Hành vẫn không buông tay, càng lúc càng mất kiên nhẫn, hung hăng đá anh một cước. Sở Hành bừng tỉnh, tăng thêm chút sức lực, ngay sau đó liền đè cô xuống giường.

Anh Túc nhíu chặt lông mày, không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi anh. Vì vậy mà nút áo ngủ lập tức bung ra, cảnh đẹp trước ngực như ẩn như hiện. Sở Hành liếc mắt một cái, hơi khựng lại, liền bị Anh Túc bắt được cơ hội tung cho một cước.

Anh nhéo một cái không nặng không nhẹ vào chiếc eo thon thả mềm mại của cô, trầm mặt nói: "Đừng lộn xộn."

Sau khi Anh Túc kịp phản ứng, thì cả xương cốt đều cứng ngắc.

Cô ngẩng đầu, chiếc cằm xinh xắn hếch lên, nhìn anh với cặp mắt đề phòng. Mặc dù không mở miệng, nhưng trong mắt đầy ẩn ý cảnh cáo "anh mới đừng có lộn xộn".

Sở Hành cười khẽ, chống tay, từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng cắn một cái lên môi cô. Lướt nhanh như một cái lông vũ, chạm một cái liền tách ra.

Khi anh cúi người xuống một lần nữa, thì Anh Túc quay đầu sang hướng khác.

Sắc mặt của cô vẫn lạnh lùng, không một chút biến hóa. Hai cơ thể kề sát vào nhau. Sở Hành nhìn cô một lát, Anh Túc vẫn tiếp tục ngoan cố, từ chối nhìn đến biểu cảm trên gương mặt anh.

Sở Hành vuốt ve mái tóc cô, khẽ gọi: "Anh Túc."

Anh Túc vẫn không chớp mắt, thờ ơ hờ hững. Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió rít nhè nhẹ bên ngoài cửa sổ. Một lúc sau, cô vươn tay, đẩy anh ra. Cuốn mình vào trong mền, hai mắt nhắm nghiền.

Đến buổi chiều ngày hôm sau, đứa con út của Lương Thiên Thành đã bị đưa vào trong Sở gia.

Trong đám con cái của Lương Thiên Thành, đây là đứa con trai được ông ta yêu thương nhất. Cũng bởi vì được nuông chiều từ bé, mà mười mấy năm qua, tính tình cũng trở nên mềm yếu không có chủ kiến, không sinh ra nửa phần tập tính khát máu của hắc đạo. Mặc dù được Lương Thiên Thành tăng thêm rất nhiều bảo vệ chặt chẽ, đến thời điểm nên đơn độc thì vẫn rơi vào đơn độc, nên lúc bắt cóc vẫn bị trói lại bắt đi.

Lộ Minh nhanh chóng báo cáo cho Sở Hành người đã được đưa tới, Sở Hành cũng không có ý định liếc nhìn một cái. Chỉ bình thản phân phó: "Cách mỗi nửa tiếng, cắt một ngón tay đưa đến thành phố T. Sau khi hết mười ngón tay, thì hãy đưa đầu người qua cho Lương Thiên Thành."

Yên Ngọc từ bên trong phòng ngủ khám bệnh cho Anh Túc đi ra, nghe được đoạn đối thoại giữa hai người bọn họ, lười biếng dựa vào khung cửa cười một tiếng, tán dương: "Bởi vì đứa con gái thứ ba mà giết đứa con bảo bối nhất, coi như có thể bảo vệ được Ly Chi, thì tình cảm cha con mà Lương Thiên Thành dành cho cô ta còn sót lại bao nhiêu. Thủ đoạn mượn đao giết người của thiếu gia Sở dùng rất tốt. Tôi thấy anh vẫn nên hành sự nhẹ nhàng hơn một chút đi, cẩn thận đưa đến máu đổ thành sông, khiến Lương Thiên Thành sợ đến trúng gió."

Kết quả không cần chờ đến ngón tay thứ ba được gửi đến Lương gia, đã có người tới báo cáo, nói Ly Chi có mặt ngoài cổng lớn Sở gia.

Sở Hành chỉ "ừ" một tiếng, tiếp tục bẻ một khối điểm tâm dành cho buổi trà chiều đút vào miệng cho Anh Túc. Anh Túc cắn một miếng nhỏ, đến miếng thứ hai thì ghét bỏ không chịu ăn tiếp. Sở Hành đổi hai loại, Anh Túc cũng đều mang biểu cảm chán ghét "Ăn cái thứ khó nuốt này nhất định sẽ trúng độc". Sở Hành tự mình nếm thử một miếng, rồi khách quan đánh giá điểm tâm: "Đâu có khó ăn như vậy." Còn nói. "Miệng lưỡi càng lúc càng điêu ngoa."

Anh Túc khẽ nhếch môi, mặt không chút thay đổi mở miệng: "Qua tay anh đều khó ăn."

Sở Hành khẽ nhướng mày, duỗi ngón tay ra, véo chóp mũi của cô, bị Anh Túc "chát" một cái đẩy ra, âm thanh trong trẻo vang dội, những người bên cạnh đều có thể nghe thấy. Bầu không khí im lặng như tờ, bản thân Sở Hành cũng không để ý, anh cười nói: "Khó ăn mà có thể khiến cho em mở miệng nói chuyện, vậy cũng rất đáng giá."

Sắc mặt mà Anh Túc đang trưng ra, biểu hiện rất rõ ràng mong muốn anh mau mau biến đi. Sở Hành cũng làm như không thấy, chỉ trêu chọc cô một hồi lâu. Mặc dù Anh Túc vẫn mím chặt môi, không nói thêm một lời nào nữa, tâm tình của anh cũng không vì vậy mà bị ảnh hưởng, cho đến khi mặt trời chiều ngã về phía tây, sau khi cùng nhau ăn cơm tối, Sở Hành nhìn Anh Túc nằm ngủ đưa lưng về phía anh, mới đứng dậy, khoan thai ra khỏi phòng ngủ.

Ly Chi đã đợi trong nhà giam tư nhân của Sở gia được năm tiếng đồng hồ.

Trông coi cô ta không chỉ có Lộ Minh, còn có một người thích tham gia náo nhiệt không chê chuyện lớn - Yên Ngọc. Sau khi thoải mái ngồi xuống ghế thẩm vấn liền bắt đầu ngồi không yên, nghe Lộ Minh tóm tắt lại mọi chuyện, còn kêu người mang tro cốt của vệ sĩ kia đến trước mặt Ly Chi. Ly Chi chỉ liếc mắt nhìn qua, giọng chất vấn có chút sắc bén: "Anh đây là có ý gì?"

Yên Ngọc đẩy mắt kiếng, ung dung nói: "Không có ý gì khác. Tiểu thư Ly Chi vui lòng bình tĩnh, đừng suy nghĩ nhiều. Tôi thấy cô chờ đợi cũng chẳng có gì làm, cho cô giải trí trước một chút thôi."

Lộ Minh ở bên cạnh nghe vậy, cảm thấy lông mày giựt giựt. Yên Ngọc rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn, chống cùi chỏ lên bàn thẩm vấn, chân thành hỏi: "Có phải mấy ngày nay tiểu thư Ly Chi ngủ không được ngon? Tình trạng da kém như vậy. Tôi đây có một loại thuốc ngủ mạnh nhất, tác dụng phụ xuống tới mức thấp nhất trên thế giới, cô cần không? Nể tình cô là một quý cô, tôi có thể giảm giá cho cô 5%."

Đã là phụ nữ đều không muốn nghe anh ta nói câu thứ hai. Ly Chi luôn tự xưng là trẻ trung xinh đẹp, hiện tại đang trong tâm trạng dễ kích động, lại càng không muốn trả lời loại vấn đề này. Nhưng Yên Ngọc lại rất cần mẫn lặp lại câu hỏi năm lần, Lộ Minh ở một bên nghe cũng không ngừng ngoáy lỗ tai, rốt cuộc Ly Chi cũng chịu không nổi, căm hận nói: "Đã khiến anh thất vọng rồi, mấy ngày nay tôi thật sự không thể ngủ tốt hơn."

Yên Ngọc "à" một tiếng, rồi nói: "Ngủ rất ngon mà tình trạng da lại kém như thế, vậy thì nhất định là da đã bị lão hóa rồi. Rất ít người có làn da tệ như cô, sao cô lại trở nên như vậy? Cô xem, màu da cô quá tối, có thể thấy lốm đốm tàn nhang, nếp nhăn nhỏ li ti ngay khóe mắt, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi hả? Chắc cũng chưa tới ba mươi lăm đâu nhỉ, nhưng nhìn qua, lại là gương mặt ba mươi lăm tuổi đó. Nếu nếp nhăn đuôi mắt mà sâu thêm chút nữa, vậy thì không có mỹ phẩm dưỡng da nào có thể cứu được cô đâu. Nhưng mà ở chỗ của tôi có đặc chế một loại sáng da bí truyền, đã hao phí năm năm tâm huyết của tôi mới cho ra lò đó, ai dùng qua cũng đều nói có hiệu quả. Nhất là loại nếp nhăn như cô, dùng một đợt trị liệu là có thể thấy biến hóa ngay, dùng hai đợt trị liệu là có thể trẻ ra năm tuổi, dùng bốn đợt trị liệu là có thể khôi phục lại làn da căng bóng đàn hồi như lúc cô hai mươi. Cô nên thử một lần đi? Nể tình cô coi như có phần trẻ tuổi, tôi có thể giảm cho cô 5%."

"..."

Ánh mắt Ly Chi đã lạnh đến mức có thể đông thành một khối băng, ánh mắt bình thường nhìn Anh Túc nói chung có thể so sánh với cái nhìn thân thiết hiện tại dành cho Yên Ngọc. Yên Ngọc cũng xem nhẹ ánh mắt cô ta, vẫn tiếp tục dụ dỗ khuyên nhủ, Lộ Minh cung cung kính kính bưng trà Minh Tiền Long Tĩnh đến trước mặt cho anh ta, ánh mắt tràn ngập thành ý và kính ý: "Bác sĩ Yên, ngài khát nước hả? Uống một ngụm trà thông họng được không?"

Khi Sở Hành bước vào, liền nhìn thấy bầu không khí trong phòng thẩm vấn vốn âm trầm lạnh lẽo, giờ phút này đang tranh cãi ầm ĩ đến tối tăm mặt mũi: Ly Chi đang bị hai vệ sĩ liều mạng kéo lại, nhưng vẫn cố xông về phía trước, một ngón tay chỉ thẳng vào mặt Yên Ngọc đang thong thả ngồi uống trà sau cái bàn thẩm vấn, trong mắt toàn là sát khí: "Tôi muốn giết chết anh!"

Yên Ngọc ưu nhã đặt ly trà xuống bàn, đẩy mắt kiếng lên, điềm đạm nói: "Phàm là người nói với tôi những lời này, đều sẽ chết trong vòng nửa năm. Tiểu thư Ly Chi cũng muốn thử một lần sao?"

Ly Chi vừa định đáp trả, thì Sở Hành tiện tay đóng cửa lại, một tiếng "rầm" trong trẻo vang lên, Ly Chi lập tức quay đầu lại, dường như chỉ trong tích tắc, sắc mặt liền trắng bệch.

Cô ta nhìn Sở Hành ngồi vào chủ vị, lặng lẽ từ từ quỳ xuống.

Phòng thẩm vấn yên lặng như tờ. Sở Hành lướt mắt đến hủ tro cốt trên mặt đất, nhàn nhạt mở miệng: "Lộ Minh, kéo người ra ngoài, y theo cái này mà xử trí."

Ly Chi kinh ngạc ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn Sở Hành. Cho đến khi có người tiến đến kéo cô ta đứng dậy, cô ta mới chấn động toàn thân, bất ngờ vùng ra, lớn tiếng nói: "Tôi không phục!"

Sở Hành liếc cô ta một cái, vẻ mặt Ly Chi kích động, cả người run rẩy, mắt trợn tròn, the thé nói: "Tôi không phục! Tôi không phục! Dựa vào cái gì muốn xử tử tôi! Dựa vào cái gì!"

Ánh mắt Sở Hành sâu không thấy đáy, không thèm trả lời. Lộ Minh ở bên cạnh trầm giọng mở miệng: "Dựa vào cái gì hả? Dựa vào gia quy của Sở gia, cố ý sát hại người vô tội, sau khi bị phát hiện lại thà chết không nhận, cái giá phải trả là lấy mạng đền mạng..."

Anh ta vẫn chưa nói hết, đã bị tiếng cười lạnh lẽo của Ly Chi cắt ngang, cô ta nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lộ Minh, cất giọng mỉa mai: "Gia quy của Sở gia? Đó là cái thứ gì chứ!? Anh Túc có ý đồ hại chết tôi nhiều lần, lần đó cũng dựa theo gia quy của Sở gia mà xử trí? Lần đó thiếu gia không bao che bênh vực? Lần đó cũng bảo nó lấy mạng đền mạng?! Tại sao cái gọi là gia quy đó khi đặt lên người Anh Túc thì lại vô dụng, đặt lên người tôi thì lại bị trừng trị gấp đôi! Tại sao! Tôi hoàn toàn không có giết chết Anh Túc, không phải hiện tại nó đang sống như cũ rất tốt sao! Tại sao phải xử tử tôi!"

Lộ Minh nhếch mép, nhất thời im lặng.

Sắc mặt Sở Hành bình thản, anh nhìn Ly Chi, rồi thong thả nói: "Dựa vào tôi thích."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3