Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi - Chương 63-2

Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi
Chương 63-2: Nguyên lai mỹ nhân lại vội vã như vậy(2)
https://gacsach.com

Khoái mã cấp tốc chạy, vẻn vẹn ba ngày, Liễu Lâm Ba một mình đã trở lại Lệ Đô thành.

Nếu là tin tức cấp báo 800 dặm, thường phải mất ba, bốn ngày, chậm thế nào cũng không quá bảy ngày.

“Tướng quân! Tướng quân đã về!” Lưu đô đầu cùng với ngũ hổ tướng cưỡi ngựa ở chờ ở cổng Nam Thành, xa xa nhìn thấy, liền song song thúc ngựa tiến lên, vui sướng đón chào. Liễu Lâm Ba hướng bọn họ gật đầu, ngựa cũng không ngừng, chậm rãi đi vào trong thành.

“Tướng quân, ngài cuối cùng cũng trở về!” Lưu đô đầu vội vàng xuống ngựa đón, một bên tướng sĩ tiến lên dắt hãn huyết bảo mã trong tay Liễu Lâm Ba.

“Trong quân có mật báo gì sao? Lưu đô đầu sao lại kinh hoàng như vậy?” Liễu Lâm Ba không rõ nhìn hắn.

“Không phải, Đại tướng quân, từ sau khi người đi, Lệ Đô thành vẫn tiếp túc có cô nương bị làm nhục, hắn mỗi đêm khi xong việc vẫn sẽ lưu lại một mảnh vàng lá.”

“Cái gì? Kim Diệp Phong Lưu ở trong lao đâu? Các ngươi không giam giữ cẩn thận sao?”

“Kim Diệp Phong Lưu vẫn còn trong lao, từ khi vụ việc đầu tiên phát sinh, chúng ta vẫn luôn xem chừng hắn, vẫn luôn ở trong.”

“Xem ra, hắn đúng là giảo hoạt!”, Liễu Lâm Ba vạn vạn không nghĩ tới bắt được Kim Diệp Phong Lưu giả, chẳng trách tất cả đều nghe đồn võ công của hắn cực cao khó đối phó, chẳng trách ngày ấy thư sinh giả ngoại trừ khinh công không tệ thì võ công rất bình thường, nguyên lai là giả!

Ngày mai, chính là Hội thưởng hoa tiếp theo của lễ ngắm hoa, Hội thưởng hoa cùng lễ ngắm hoa tên tuy rằng giống nhau, nhưng ngụ ý lại không giống nhau, hàng năm ở đình phía thành nam Lệ Đô đều tổ chức Hội thưởng hoa, bởi vì nơi này bốn phía trải đầy Hải Đường, chính là thời điểm hoa hải đường nở đẹp nhất, không ít thiếu nữ đều đi tới nơi này ngắm hoa cầu phúc, cầu nhân duyên tốt đẹp, nghe đồn đây là cây cổ thụ mấy trăm năm, vô cùng linh nghiệm.

Liễu Lâm Ba sớm dùng qua điểm tâm, để không kinh động kẻ giảo hoạt kia, đặc biệt ở trên núi Lệ Đô đổi nữ trang và khôi phục dung mạo, thuê xe ngựa từ thôn trang bên dưới ngọn núi cách đó không xa xuất phát đi đình Lệ Đô.

Sau nửa canh giờ, phu xe đột nhiên kéo dây cương, “Cô nương, xe ngựa tới đây không lên được nữa!”

Liễu Lâm Ba nghe vậy, xốc lên một góc rèm, phóng tầm mắt nhìn lại, liền thấy phía trước là một rừng hải đường màu hồng phấn, đếm không hết gốc đại thụ Hải Đường trải rộng phía trước, lít nha lít nhít, khoảng cách giữa các cây căn bản xe ngựa không thể đi vừa.

Liễu Lâm Ba lập tức xuống xe ngựa, để phu xe ở chỗ này chờ, đi bộ vào trong rừng Hải Đường.

Người ngắm hoa xung quanh không khỏi kinh sợ, chỉ thấy nữ tử một thân bạch y trắng hơn tuyết, kỳ ảo phiêu dật, một mình đi ở trong biển hoa.

Vào giờ phút này, hoa hải đường đếm không hết kia chỉ làm nền cho nàng nàng, bóng người màu trắng ở giữa biển hoa màu phấn hồng trờ thành phong cảnh đẹp đẽ nhất.

Chỉ có điều, Liễu Lâm Ba cước bộ càng ngày càng chậm, sau đó khoảng một nén nhang, liền ngồi xuống dưới một gốc Hải Đường, sắc mặt có chút tái nhợt, cả người vô lực dựa vào thân cây, Liễu Lâm Ba khép hờ mắt, ngăn trở tia sáng lạnh trong mắt nàng.

Trong rừng Hải Đường hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ Liễu Lâm Ba không còn bóng người nào khác, ngay cả bướm bay xugn quanh hoa hải đường cũng không thấy bóng dáng.

Không đúng, vừa xong còn có người đi đường nghỉ chân quan sát hoa hải đường nha.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Liễu Lâm Ba sắc mặt càng ngày càng trắng xám, cả người xem ra càng ngày càng vô lực.

Liễu Lâm Ba ở trong lòng yên lặng mà đếm ngược thời gian, khi nàng đếm ngược đến lần thứ hai, lập tức nhận thấy được xung quanh nàng xuất hiện một luồng khí tức khác thường, trong lòng hiểu rõ.

Mà đúng lúc này, một đạo bóng dáng màu đỏ quỷ dị xuất hiện trước mặt Liễu Lâm Ba, Liễu Lâm Ba thầm nói, rốt cục đến rồi.

Liễu Lâm Ba mở mắt, nhìn về phía thân ảnh hồng sắc phía trước, chỉ thấy hắn một thân màu đỏ rực, dung mạo cùng Kim Diệp Phong Lưu giả kia giống nhau đến bảy phần, khóe miệng cong nở nụ cười như có như không, vẻ mặt tà tứ, đặc biệt đôi mắt của hắn, khi nhìn về phía nàng mang theo màu sắc đếm không hết.

Liễu Lâm Ba biết, người trước mắt chính là Kim Diệp Phong Lưu thật, lúc này hắn đang dùng ánh mắt háo sắc nhìn nàng, điều này làm cho Liễu Lâm Ba hận không thể lập tức móc mắt của hắn, nhưng nàng biết chỉ quan tâm cái trước mắt chính là tối kỵ của binh gia, vẫn là xem trước một chút hắn còn có hoa chiêu gì rồi nói sau.

Kim Diệp Phong Lưu thật vẫn đứng tại chỗ đánh giá Liễu Lâm Ba, phảng phất như đang chầm chậm thưởng thức con mồi trong tay, cũng không có vội vã tiến hành động tác kế tiếp.

Liễu Lâm Ba đón lấy ánh mắt đánh giá của Kim Diệp Phong Lưu, đột nhiên khẽ mỉm cười nói: “Làm sao? Các hạ khiếp đảm?”

“Khiếp đảm?” Phong Lưu thật tà tứ cười một tiếng nói: “Ta xưa nay không biết hai chữ ‘Khiếp đảm’ viết như thế nào! Cô nương vội vã không nhịn nổi như vậy? Ta còn chưa gấp mà.” Kim Diệp Phong Lưu thật trêu đùa, trong lời nói ý tứ đã rất rõ ràng.

Liễu Lâm Ba nghe vậy, lập tức quét về phía Kim Diệp Phong Lưu thật, con ngươi lạnh giống như hàn băng, cả người cũng toả ra từng trận hàn ý, âm thanh càng là lạnh lẽo thấu xương: “Đã chán sống, vậy chớ trách ta hạ thủ không lưu tình.”

Kim Diệp Phong Lưu nghe xong lời của Liễu Lâm Ba, ngông cuồng cười to, nói: “Cô nương cũng quá tự cho là đúng đi, ngươi trúng ‘Nhuyễn cốt tán’ của ta, cho dù ngươi võ nghệ cao cường, lúc này có thể bắt ta sao? Có điều ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ để ngươi nhìn ta làm sao đối với ngươi ân ân ái ái!”

Kim Diệp Phong lưu ô ngôn uế ngữ khiến Liễu Lâm Ba tức giận không thôi, vừa mới đứng lên, đã thấy vô số cánh hoa hải đường đếm không hết trong nháy mắt bay về phía kim Diệp Phong lưu, cánh hoa mang theo khí lạnh thấu xương, giống như từng thanh chùy thủ sắc bén xuyên thẳng về phía hắn.

Đồng thời một đạo thanh âm lành lạnh vang lên: “Tự cho là đúng? E sợ các hạ tự cho là đúng đến chết thế nào cũng không biết.”

Kim Diệp Phong Lưu vội vàng phi thân tránh thoát cánh hoa hải đường bay về phía hắn, chờ hắn đứng vững, Liễu Lâm Ba chẳng biết lúc nào đã đứng phía trước hắn.

Kim Diệp Phong lưu thấy Liễu Lâm Ba chẳng biết lúc nào đã đứng phía trước hắn, kinh hãi, quay đầu nhìn lại, Liễu Lâm Ba đang đầy mặt sát khí nhìn hắn.

Kim Diệp Phong Lưu trong lòng âm thầm kêu không tốt, thế mới biết, Liễu Lâm Ba cũng không thật sự trúng ‘Nhuyễn cốt tán’ của hắn, mà là nàng đã sớm biết hắn ở trong rừng Hải Đường này rắc ‘Nhuyễn cốt tán’, liền tương kế tựu kế, giả bộ trúng độc, để cho mình xem thường, hiện thân, nàng mới có thể bắt được mình.

Kim Diệp Phong lưu tức giận không ngớt, chính mình vắt hết óc, thiên toán vạn toán, vốn tưởng rằng chỉ cần nàng tiến vào rừng Hải Đường, bắt lấy mỹ nhân này là chuyện dễ dàng, không ngờ chính mình đặt cạm bẫy trái lại khiến cho mình thân rơi vào cảnh khốn khó.

Kim Diệp Phong Lưu vẫn trầm mặc không nói, tựa hồ đang cân nhắc sự chênh lệch giữa hai bên.

“Các hạ vừa rồi không phải nói rất hay sao? Sao giờ lại biến thành người câm?” Liễu Lâm Ba sâu kín nói.

Kim Diệp Phong lưu nghe vậy, cười ha ha: “Ta nói, làm sao vừa nãy nhiều người đều nhìn cô nương như vậy? Nguyên lai tiểu mỹ nhân thật có mùi vị!” kim Diệp Phong lưu lúc nói đến hai chữ “mùi vị” cố ý dừng lại một chút.

“Thật sao? Vậy bổn cô nương sẽ cho ngươi biết cái chết của ngươi càng có mùi vị.” Liễu Lâm Ba vung ra một chưởng hướng về phía Kim Diệp Phong Lưu.

Liễu Lâm Ba chiêu nào chiêu nấy cực nhanh tập kích Kim Diệp Phong Lưu, hơn nữa chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn, Kim Diệp Phong Lu dần dần lực bất tòng tâm, chỉ thấy hắn đột nhiên bay lên trời, bay lên giữa các nhánh cây Hải Đường, trong nháy mắt ẩn nấp thân hình.

Liễu Lâm Ba nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy một chút tung tích của Kim Diệp Phong Lưu, nhưng nàng biết, hắn chưa đi, mà đang trốn ở nơi nào đó xung quanh.

Bởi vì vừa mới đánh nhau một phen, hoa hải đường bốn phía thi nhau rơi xuống, phảng phất giống như một trận mưa hoa màu hồng phấn.

Liễu Lâm Ba an thần lẳng lặng nghe thanh âm cánh hoa rơi, đột nhiên khóe mắt Liễu Lâm Ba liếc sang mấy cánh hoa rơi cách đó không xa, chỉ thấy Liễu Lâm Ba điểm nhẹ mũi chân phi người lên, đồng thời xuất chưởng bổ về phía mấy cánh hoa rơi lung tung kia.

“Ầm” một tiếng, kim Diệp Phong lưu hiện hình, ngã nhào trên mặt đất, mấy cây Hải Đường bị hắn đập mạnh vào gẫy đôi.

Kim Diệp Phong lưu khóe miệng chảy ra máu tươi, một tay che ngực, nhìn Liễu Lâm Ba đang đi về phía hắn.

Liễu Lâm Ba đi tới phía trước Kim Diệp Phong Lưu thì đứng lại, Liễu Lâm Ba nhìn Kim Diệp Phong lưu, âm trầm nói: “Các hạ muốn nếm thử tư vị chết như thế nào? Bổn cô nương chắc chắn thỏa mãn ngươi.”

Liễu Lâm Ba dùng âm thanh dễ nghe của nàng đàm luận về sự sống còn của Kim Diệp Phong Lưu, phảng phất như đàm luận khí trời hôm nay thật đẹp, lúc này Liễu Lâm Ba ở trong lòng Kim Diệp Phong lưu đã không còn là tiên tử trên trời, khiến hắn thèm nhỏ dãi, mà là La Sát khát máu, khiến lòng bàn chân hắn phát lạnh.

Kim Diệp Phong lưu cưỡng chế hàn ý trong lòng, vẫn như cũ cười nói: “Mỹ nhân muốn ta nếm tư vị nào, ta liền nếm tư vị đó.”

“Vậy hãy để cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết!” Liễu Lâm Ba nói, từ trong tay áo phi ra mấy cây dao, trúng tay chân Kim Diệp Phong Lưu, đao pháp cực nhanh, thủ pháp tàn nhẫn, trong nháy mắt đã cắt xuống một vài vết cắt trên tay chân của hắn, nhìn như là bị thương ngoài da, kỳ thực, Liễu Lâm Ba đã phế bỏ võ công của hắn.

Kim Diệp Phong Lưu lập tức co quắp ngã xuống đất, đến cơ hội tự sát cũng không có.

Lúc này, Liễu Lâm Ba liền thấy Kim Diệp Phong Lưu giả trước kia bắt về quy án đột nhiên phi thân tới, hắn đi tới trước mặt nàng cùng Kim Diệp Phong Lưu, nhìn bọn họ, cũng không nói lời nào.

Hắn những năm này mạo danh mình phạm vào vụ án, hắn chính là chết đến trăm ngàn lần cũng không quá đáng, tuy rằng hắn là huynh đệ cùng cha khác mẹ với mình, có thể là đời trước ân ân oán oán hại hắn, nhưng vậy cũng không phải lý do khiến làm hắn làm hại người vô cớ, hôm nay hắn gặp phải kết quả này, không trách được người khác.

Lô Nguyên biết sớm muộn sự việc cũng sẽ bại lộ, liền tùy tiện xuất hiện ở lễ ngắm hoa cùng bọn họ gặp gỡ, sau lại đột kích tiểu viện vào ban đêm, lặng lẽ muốn cưỡng đoạt Cửu vương gia, tất cả tất cả, đều là hắn thay gánh tội thay huynh đệ mình, không nghĩ tới, hắn ta cư nhiên không biết hối cải, lần thứ hai đi ra hại người.

Nghĩ tới đây, Lô Nguyên hướng về phía Liễu Lâm Ba chắp tay, sau đó đi tới trước mặt hắn, khom người đem hắn lên lưng, đi về phía xa, chốc lát liền biến mất giữa rừng hoa Hải Đường, chỉ cầu yên lặng sống qua ngày.

Liễu Lâm Ba nhìn dung mạo Kim Diệp Phong Lưu, đã đoán ra hắn cùng thư sinh trước đây có quan hệ, cho nên đối với hành vi của hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.

Nếu như đúng là người trong giang hồ, cửa lao cũng không giữ được hắn, xem ánh mắt thư sinh kia, hẳn sẽ quản hắn cho tốt, dù sao, hắn giờ nghĩ muốn làm xằng làm bậy cũng đã là chuyện không thể nào.

Thật có thể nói là là một làn sóng vừa qua, một làn sóng khác lại tới, phía trước chiến sự căng thẳng, tin tức địch quốc liên tiếp báo đến, khiến người nghe kinh hồn bạt vía.

“Tình huống thế nào rồi?” Liễu Lâm Ba hỏi.

“Thám tử phía trước báo lại, quân địch ở dàn hàng ngang cách cửa thành Tương Châu, Cẩm Châu, Khai Châu sáu trăm dặm, nghe nói có ít nhất sáu mươi vạn quân tiên phong.” Lưu đô đầu nói.

Trời ạ, sáu mươi vạn quân tiên phong?!

Hết thảy quân đội Lương quốc gộp lại cũng chỉ tầm bốn mươi vạn, đã có mười vạn trấn giữ ở Lệ Đô thành.

Sáu mươi vạn làm tiên phong, xem ra đúng là muốn một ngụm đem Lệ Đô thành nuốt sạch.

Chẳng trách Lương Kiêu nói đối phương lần này thế tới hung hăng.

Sáu mươi vạn quân tiên phong còn cả trung quân cùng tiếp viện, trời, con số kia gộp lại chính là một con số trên trời.

Chu quốc thế lực lại mạnh mẽ như vậy!

Đều do nàng những năm gần đây, chỉ lo luyện binh cùng yên ổn dân sinh, không có cẩn thận mà tự mình cải trang một lần đến Chu quốc, không nghĩ tới binh lực Chu quốc lại khổng lồ như vậy.

Liễu Lâm Ba cau mày.

“Tạm thời còn án binh bất động. Người lúc trước được cử đi báo cáo hoàng thượng truyền tin về, bách tích ở cửa ải tất cả đều vào trong thành Lệ Đô, bách tính ở trong thành Lệ Đô trừ phi cấp thiết, tận lực ít đi ra ngoài. Để ngừa gian tế trà trộn vào.” Thấy nàng không nói, Lưu đô đầu tiếp tục báo cáo.

Chờ bọn họ vào thành, cửa thành liền đóng lại, quả nhiên, tình huống không khác lắm.

Nghe được muốn khai chiến, trên mặt đường người đi lại ít đi rất nhiều.

Người đi đường qua lại, sắc mặt vội vã, cũng không muốn đứng lâu trên đường, sợ bị xem là gian tế.

Bách tính Lệ Đô thành phụng mệnh làm việc như vậy, hoàn toàn xuất phát từ ủng hộ cùng kính nể đối với Liễu tướng quân.

Bọn họ không chuyển nhà, là tin tưởng Liễu tướng quân nhất định đánh đuổi quân địch! Chủ soái có thể làm cho bách tính tâm tình kiên định, thật đúng là chuyện phi thường hiếm thấy! Lòng tin của bách tính đã có thể kiên định, huống hồ là lòng tin của quân đội! Chỉ cần tướng quân của bọn họ ở đây, hết thảy đều không phải vấn đề khó! Hết thảy đều sẽ không lo sợ!

Liễu Lâm Ba cùng các tướng lĩnh vội vã trở lại quân doanh, không để ý tới uống một ngụm trà, triệu tập hết thảy trọng tướng, mở bản đồ quan sự đơn sơ, mở ra tư liệu an bài binh lực, bắt đầu thảo luận phòng ngự tác chiến.

Toàn bộ địa đồ Lương quốc, giống như mặt cắt của hình nón.

Lệ Đô thành, là bộ phận chóp nón.

Một khi nơi này đã bị mở, cả khối to lớn phía sau sẽ không chút lưu tình bị nuốt hết, còn lại các cạnh khác đều giáp biển.

Mảng đại lục này, thật giống như eo giữa quần và áo, eo nhỏ bị cắt đi, liền bị phân chia thành hai khối nhỏ.

Một khối là Lương quốc, khác một khối chính là Chu quốc.

Giáp giữa hai quốc gia, chính là eo, tức trấn biên giới.

Trấn biên giới, là một trấn nhỏ nằm không xa cửa ải Ly Dương hướng tây bắc, do Lương quốc phái binh đóng giữ.

Ngoại trừ nơi này giáp đất liền, còn lại toàn giáp biển. (đoạn này hơi khó hiểu, ta dịch theo đúng câu chữ nên có thể chưa thoát nghĩa lắm, bao giờ beta sẽ sửa lại nha! )

Ở thời đại khoa học kỹ thuật trì trệ này, không có ai nghĩ tới đi theo đường biển, tiếp tục đến xâm chiếm đối phương.

Chu quốc sở dĩ lần này phái sáu mươi vạn đại quân làm tiên phong, hoàn toàn là muốn mạnh mẽ tấn công, nhất định phải đạp lên thi thể mấy trăm ngàn binh lính đánh hạ Lệ Đô thành, sau đó liền một đường xua quân xuống phía nam, quét ngang tất cả. Bởi vì chỉ cần đột phá dương quan thành, mặt sau là một mảnh bình nguyên lớn.

Mặc dù là có một mảng nhỏ sa mạc, đồi núi, rừng rậm, và vài đỉnh núi, căn bản cũng không tạo thành trở ngại.

Liễu Lâm Ba đã sớm rõ ràng điểm này, cho nên vừa mới đem quá nửa binh lực Lương quốc đóng quân tại đây tập trung ở bên trong thành, để tránh khỏi đến thời điểm không ứng phó kịp.

Nhưng là, quá nửa binh lực cũng không bằng binh lực tiên phong của Chu quốc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3