Mình Cưới Nhau Đi - Chương 39
Mình Cưới Nhau Đi
Chương 39
Ngoại trừ những tiếng nước nhỏ giọt tí tách như đang xem náo nhiệt ra thì cả thế giới tựa như bấm vào nút tạm dừng bi thương. Ngô Lặc trợn mắt há hốc mồm, lúc thì nhìn Trác Dụ, lúc thì nhìn Từ Tá Khắc. Phong thái của Từ Tá Khắc không giận tự uy, khí chất vẫn y hệt năm ấy, theo thói quen dùng phương thức trực tiếp nhất đem đến hiệu quả.
“Không, không phải, lão Từ, thầy…” Ngô Lặc thiên vị Trác Dụ hơn, định nói đỡ cho anh.”
“Cậu cũng là thằng súc sinh!” Khí thế Từ Tá Khắc oai nghiêm, nói một câu khiến anh ấy á khẩu. Sau đó ông không thèm nhìn hai người lấy lần nào nữa, ôm xô nước rỗng về nhà.
Người đi đường ngang qua rối rít liếc mắt nhìn, Trác Dụ chẳng mấy để tâm mà trái lại cúi đầu cười khẽ.
Ngô Lặc cau mày: “Cười cái gì? Bị xối nước hỏng cả đầu rồi à?”
Trác Dụ thầm nói trong lòng, hành động này rất Từ Tá Khắc.
Chỉ cần ông vẫn sẵn lòng đối xử với anh bằng phương thức như trước thì dù có giận dữ đến mấy cũng không đến mức muốn cắt đứt tình nghĩa hoàn toàn. Một lần nữa nhìn thấy hy vọng, Trác Dụ lau nước trên mặt, tâm trạng tốt hơn.
Cứ thế, Trác Dụ bảo Ngô Lặc đi trước bận rộn công việc của mình đi, còn anh thì không thay quần áo, đứng chờ ở cổng hành lang trong tình trạng cả người ướt sũng như vậy. Ngày xuân nồng nàn, ánh mặt trời tươi đẹp nhưng cũng không ngăn được việc nước lạnh ngấm vào cơ thể. Nơi nằm vùng lại là đầu gió, gió thổi vù qua khiến Trác Dụ lạnh lẽo run rẩy.
Theo sự quan sát của anh thì rèm cửa sổ ở bên trái tầng hai chưa từng kéo ra dù chỉ một giây phút, Từ Tá Khắc cũng không xuống lầu. Giữa chừng có hàng xóm cùng tòa nhà không đành lòng hỏi: “Cậu đến tìm lão Từ đúng không? Tôi quẹt thẻ ra vào cho cậu, cậu lên lầu gõ cửa thử nhé?”
Trác Dụ nói cảm ơn rồi từ chối, tiếp tục đứng chờ dưới lầu.
Cơm trưa và cơm tối do cùng một anh trai giao hàng đưa đến. Anh ấy là người nhiệt tình, tốt bụng nói với anh: “Đừng đặt thêm đơn nào ở tiệm này nữa nhé, điều kiện vệ sinh của phòng bếp kém lắm, tôi thấy đuôi chuột tận hai lần đây.”
Trác Dụ cũng hoàn toàn không có hứng ăn uống.
Thế là anh chờ đợi từ sáng đến tối, quần áo ướt rồi khô ráo, anh mệt mỏi ngồi xuống bậc thang một lúc. Hai thầy trò âm thầm đọ sức với nhau, không ai chịu nhún nhường. Bảy giờ tối, tiếng nhạc nền sôi động của đài phát thanh tin tức vang lên, điện thoại của Trác Dụ cũng sắp hết pin.
Đương khi anh chuẩn bị đi đến một nơi cách đó 10 mét để sạc điện thoại thì có tiếng bước chân càng lúc càng đến gần sau lưng.
Trác Dụ quay đầu lại theo bản năng.
Từ Tá Khắc đang đứng trên cầu thang với sắc mặt rất đỗi bình tĩnh.
Ý cười hiển hiện trên mặt Trác Dụ, xen chút vô lại và lấy lòng: “Có thể cho em vào nhà sạc điện thoại 10 phút được không?”
Từ Tá Khắc đi vòng qua vai anh tiến về phía trước, đáp lại hai từ: “Đi theo.”
Trác Dụ rảo bước theo sau lưng ông ấy như rập khuôn, Từ Tá Khắc tỏ ý bảo anh lên xe.
“Thầy đổi xe rồi ạ?” Trác Dụ vừa cài đai an toàn vừa lôi kéo kết thân, dù có làm gì thì đối phương cũng chẳng thèm nhìn anh.
“Đi đâu ạ? Hay là thầy nghỉ ngơi đi, để em lái nhé?” Trác Dụ vừa cười vừa hỏi ý.
Từ Tá Khắc đạp thắng xe một phát, thân xe hơi lắc lư như đang thể hiện ý cảnh cáo, Trác Dụ đành im lặng.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi, khi trông thấy lối kiến trúc quen thuộc, cõi lòng Trác Dụ như một đại dương mênh mông được những làn sóng trào dâng bao phủ. Phần lớn thời gian thuở niên thiếu của anh đều ở trung tâm huấn luyện này.
Từ Tá Khắc đậu xe xong thì đi vào trong. Để vào cửa phải quét khuôn mặt, sau khi ông ấy đi qua được cũng không dừng bước nên Trác Dụ phải vội vàng theo sát sau lưng ông để lừa máy kiểm tra, suýt thì đụng vào lưng của ông.
Từ Tá Khắc quay đầu trừng mắt nhìn anh, Trác Dụ mỉm cười không đứng đắn.
Sau khi tiến vào trung tâm huấn luyện, sân rộng rãi, cao ráo và sáng ngời. Các dụng cụ huấn luyện trải rộng, ở hướng Tây còn có một bục nhảy lớn chuyên nghiệp, liên tục có người tập luyện động tác khom người và lộn ngược.
Trác Dụ đứng tại chỗ, chợt hiểu ra.
“Nếu cậu đã đến tìm tôi thì phải có thành ý, có bản lĩnh làm tôi tha thứ cho cậu.” Từ Tá Khắc chỉ tay về phía bục cao đằng kia, lạnh lùng nói: “Lên đó.”
Cả sân tuyết dần yên tĩnh lại, mọi người dần dà dừng bước, những người đang tập luyện ở bục cao tự giác nhường đường trượt cho anh.
Trác Dụ nuốt nước bọt, không hề do dự, rời đi thay quần áo trượt tuyết.
Lúc anh ra khỏi phòng nghỉ ngơi, bộ đồ trượt tuyết màu xanh trắng họa tiết sọc ngang ôm sát cơ thể khiến anh trông cao ráo hệt như cây bách xanh mươn mướt. Từ Tá Khắc mất kiên nhẫn quay mặt sang chỗ khác, khóe môi trề xuống nom có vẻ chê bai.
Cậu học viên bên cạnh nhỏ giọng bảo: “Đàn anh, đây ạ.”
Trác Dụ nhận lấy gậy trượt tuyết, thành thạo tiến lên bục cao.
Anh đưa mắt nhìn xuống phía dưới, dầu rằng nó không được mô phỏng theo bục huấn luyện thật sự nhưng đã đủ khiến muôn vàn cảm xúc trong anh trào dâng, cứ như nghèn nghẹn ở cổ. Anh như thấy bản thân mình thuở son trẻ, như được tái sinh vậy, vô cùng thân thuộc. Ý chí chiến đấu sinh trưởng mạnh mẽ, sự can đảm xông lên thô bạo được đánh thức, kiềm nén cuộn trào trong đáy lòng.
Trác Dụ đeo kính mắt bảo vệ lên, mỗi một động tác tiếp theo giống như bản năng phản ứng của cơ thể, cong gối, cầm gậy và nghiêng nó một góc 30 độ so với mặt phẳng bên dưới. Cơ thể anh cúi về trước, khom lưng thít chặt vùng bụng, giây tiếp theo, anh trượt ra tựa như một mũi tên rời khỏi cung. Sau khi trượt 10 mét, anh nhảy vút lên cao, hoàn thành động tác quay người đầu tiên trong không trung.
Những người bên dưới hô hào lên, đã nhiều năm trôi qua, song thưởng thức ở góc độ người xem thì thao tác của Trác Dụ vẫn đẹp mắt hệt như xưa.
Thế nhưng chỉ ngay giây tiếp theo khi đáp xuống đất, trọng tâm của Trác Dụ không vững nên đã nghiêng người về trước và bổ nhào xuống đất, ngã mạnh xuống bề mặt sườn góc, cả người và gậy trượt tuyết lăn thẳng xuống. Một tiếng “rầm” kịch liệt vang lên, sống lưng Trác Dụ va mạnh vào tấm chắn bảo vệ, trán cũng bị gậy trượt tuyết quẹt phải rách một đường dài rỉ máu ra.
Tiếng kêu sợ hãi liên tục phát ra, nhóm người gấp gáp vây đến hỏi thăm tình hình của anh.
Vẻ lo âu chợt hiện ra trên khuôn mặt của Từ Tá Khắc, sau đó ông cũng đi về trước hai bước. Nhưng lúc Trác Dụ vô tình nhìn về phía ông thì Từ Tá Khắc chợt dừng bước, trở về dáng vẻ mặt mày lạnh lùng.
Trác Dụ được mọi người đỡ đến khu nghỉ ngơi, đội ngũ y tế xử lý vết thương đơn giản cho anh. Các đội viên đứng xung quanh tản ra tạo thành một lối đi, Từ Tá Khắc đứng cách Trác Dụ ba mét và nhìn anh với ánh mắt sắc bén, khinh thường và thờ ơ.
Trác Dụ thở hổn hển, máu từ vết thương bên phải trán rỉ ra chảy xuống theo xương mày hệt như cảnh qua tua chậm.
Từ Tá Khắc cất giọng: “Cậu chưa nhận thức rõ thực tế sao, cơ thể, trạng thái, kỹ xảo và ý chí của cậu bây giờ không còn vững mạnh như trước kia nữa. Nhiều hạt giống tốt như vậy, lại còn trẻ trung, tại sao tôi phải chọn cậu? Từ giây phút cậu quyết định rời đi thì cậu đã hết duyên với đường đua rồi, tôi và cậu cũng không cần thiết phải nói về kỷ niệm xưa nữa.”
Trái tim Trác Dụ ngừng đập trong một tích tắc, ánh mắt nhìn về phía ông ấy từng chút từng chút trở nên ảm đạm.
Lời nói của Từ Tá Khắc thật sự là một lưỡi dao sắc bén mà xù xì, chặt đứt hết thảy may mắn và nhớ mong của anh một cách không hề nể tình. Nó như nhắc nhở Trác Dụ rằng, xưa đâu bằng nay, hãy vẫy tay tạm biệt cuộc đời trước kia thôi.
Tiếng chuông đồng hồ ở trung tâm huấn luyện vang lên va vào dây thần kinh. Trác Dụ như một cỗ máy được miễn cưỡng sửa chữa lại, run rẩy đứng dậy. Xung quanh có người vươn tay muốn đỡ anh nhưng anh lại lắc đầu từ chối, chỉ nói cảm ơn, sau đó khập khiễng đi ra khỏi trung tâm.
Một đội viên trẻ tuổi chẳng hiểu mô tê gì nhỏ giọng hỏi nhân viên của đội y tế: “Anh ấy là ai vậy?”
Nhân viên y tế thở dài bảo: “Là một học sinh lão Từ thích nhất đấy, tiếc là sau đó cậu ta lại từ bỏ chọn làm kinh doanh.”
__
Hôm nay hiếm khi Khương Uyển Phồn tan làm sớm, có một nhân viên ở tiệm muốn đón sinh nhật nên mời mọi người đi ăn, về đến nhà cũng gần tám giờ rồi. Trong phòng khách mở đèn, sáng sủa vô cùng, Trác Dụ đang ngồi ở ghế sofa.
“Ớ? Anh về rồi à!” Khương Uyển Phồn mới hưng phấn được một giây thì cau mày hỏi: “Mặt anh bị sao vậy?”
Trác Dụ đứng dậy, cười đáp: “Ngã lộn mèo, không sao hết.”
“Ngã ở đâu?” Khương Uyển Phồn bước tới, nâng mặt anh lên ngắm nhìn một lượt, hiển nhiên là không hề tin lời anh nói: “Đừng bảo ngã xuống từ một trăm bậc thang đấy nhé, ngã không còn dáng vẻ của anh nữa rồi.”
Trác Dụ cười cười, khóe môi cong cong dần hạ xuống. Ánh mắt thờ ơ vốn không muốn khiến cô lo lắng cũng dần dần buông bỏ sự phòng bị, tựa như một chú sư tư lớn dầm mưa ướt sũng người.
Giọng Trác Dụ khàn khàn, trầm giọng gọi một tiếng: “Vợ ơi.” Sau đó anh ôm chầm lấy cô, vùi đầu vào vai cô. Hơi thở nóng bỏng, chỗ nào cũng nóng hôi hổi, thậm chí cơ thể anh cũng vô thức run rẩy nhè nhẹ.
Khương Uyển Phồn xót xa ôm chặt anh, hai tay hơi dùng sức khiến Trác Dụ hít một hơi xuýt xoa.
Cú ngã đem đến vết thương sau lưng không hề nhẹ, cả cột sống đều đau nhức.
Khương Uyển Phồn vén áo anh lên, sau khi trông thấy những vết bầm tím và sưng đỏ không đồng nhất, cô trầm mặc không nói gì.
Trác Dụ kéo áo xuống, nắm lấy tay cô, cười an ủi: “Thấy ván trượt nên anh không kìm lòng được, lên trượt thử hai vòng nhưng anh đã đánh giá cao bản thân rồi, tuổi tác và cơ thể không còn được như trước nữa.”
Đây không phải an ủi, rõ ràng là lời tự giễu của anh.
“Vốn dĩ định chờ có kết quả tốt sẽ nói lại với em nhưng có lẽ sẽ không có kết quả gì.” Trác Dụ kể hết những chuyện xảy ra ở Bắc Kinh cho Khương Uyển Phồn nghe, lần đầu tiên anh chính thức nhắc đến quá khứ và ước mơ của mình.
Trác Dụ từng có hai năm làm công việc huấn luyện viên trượt tuyết, trước thời điểm đó chỉ là hứng thú thuở nhỏ, bên cạnh đó là học tập chính quy và tập luyện. Cũng như vô số câu chuyện của những người theo đuổi giấc mơ, anh đã từng trải qua quá trình bị ba mình phản đối và khăng khăng làm theo ý mình. Cũng đã từng tràn ngập tinh thần hăng hái, ý chí của một thiếu niên dũng cảm nhảy vào dòng nước chảy xiết.
Từ Tá Khắc là quý nhân trong sự nghiệp cuộc đời anh. Trong đại hội thể thao vào năm nhất đại học, Từ Tá Khắc đã chọn Trác Dụ, từ đó hai người vừa là thầy vừa là bạn, giúp nhau đạt thành tích tốt.
Nhưng sau đó, mọi thứ tan thành mây khói, một kết thúc sai lầm xảy đến. Đúng với ca khúc người xa lạ thân quen nhất. Từ Tá Khắc hết lời khuyên can mà không có kết quả, vì vậy ông chọn đoạn tuyệt quan hệ, trong thời khắc bất lực nhất đã chẳng màng tất cả chỉ về phía Trác Dụ và đau đớn mắng: “Cậu đừng bao giờ đến gặp tôi nữa.”
Ước mơ nhẹ lắm, còn thực tế thì nặng ngàn cân.
Khó khăn không phải là đưa ra lựa chọn mà là sau khi lựa chọn vẫn có thể bình thản như cũ.
Khi nói ra những điều này, ánh mắt Trác Dụ trong veo như một đứa trẻ. Lúc hoàn hồn lại, đôi mắt anh lại ảm đảm như sương mù dày đặc. Anh ngẩng đầu lên, nhìn Khương Uyển Phồn, ngay cả giả vờ cười khổ cũng chẳng làm được, tất cả chỉ có sự mệt mỏi của một người trưởng thành.
Khương Uyển Phồn nhẹ giọng hỏi: “Anh có hối hận không?”
Trác Dụ: “Không hối hận.”
__
Sau hai ngày dưỡng thương, Trác Dụ lại lên đường đến Bắc Kinh lần nữa. Người ta bảo ba lần đến mời, nhưng hiện tại chỉ mới lần thứ hai, không có gì khác cả, chỉ là da mặt dày thôi. Hôm nay Khương Uyển Phồn có hẹn khách hàng nên không đưa anh đến sân bay được. Cô thoải mái vẫy tay chào tạm biệt, sau đó vặn nắm cửa chuẩn bị đi.
Trác Dụ khịt mũi, kéo cô lại, giữ chặt cô trong lòng mình: “Không thèm nói câu tạm biệt với anh luôn à?”
Khương Uyển Phồn cười rạng rỡ: “Chúng ta gặp nhau mỗi ngày rồi mà.”
Lời này nghe rất dễ chịu, Trác Dụ hôn lên má cô một cái: “Vậy đi đường thuận buồm xuôi gió thì sao?”
“Máy bay muốn cất cánh phải ngược gió mà.” Khương Uyển Phồn nghiêm túc cãi lại, giọng điệu chan chứa sự nũng nịu ngọt ngào: “Thế thì chúc anh mạnh mẽ ngược gió, sớm giải quyết được người thầy già kia nha.”
Trác Dụ cười cười: “Không phải thầy già, là lão Từ.”
Khương Uyển Phồn không sợ hãi ngước mắt nói: “Ông ấy đánh chồng em, là thầy già.”
Trác Dụ vui vẻ vô cùng, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Không nói tạm biệt với anh thật à?”
“Hôn một cái này.” Khương Uyển Phồn nhón chân.
Đến sân bay, vẫn kịp lên máy báy. Trác Dụ xếp cuối hàng, di chuyển chậm rãi theo các hành khách khác. Anh cúi đầu xem điện thoại, tìm kiếm thời tiết ở Bắc Kinh. Mấy ngày nay nhiệt độ sẽ tăng cao, áo cộc tay đã có đất dụng võ rồi. Trong sân bay kẻ đến người đi nườm nượp, lần lượt có người đứng xếp hàng phía sau.
Sau khi xét vé, Trác Dụ đi vào lối lên máy bay. Vừa đi một nửa thì cảm giác có người đang theo sát sau lưng. Anh định quay đầu lại xem thử, chợt bên vai phải nặng trĩu, Khương Uyển Phồn ló đầu ra từ sau anh chớp chớp mắt, mặt mày vui vẻ.
Sắc mặt Trác Dụ vô cùng ngạc nhiên.
Khương Uyển Phồn khoác lấy tay anh, cách nói chuyện y như một nữ hiệp: “Đi nào, đến Bắc Kinh với anh.”
Cuối cùng Trác Dụ cũng đã hiểu ra nguyên nhân lúc anh chuẩn bị đi cô cứ lề mề không chịu nói tạm biệt —-
Không cần tạm biệt, em vẫn luôn ở ngay bên cạnh anh.
Anh không cách nào hình dung được cảm xúc của mình vào giờ phút này, lúc chuẩn bị anh dũng nhảy vào dòng nước chảy xiết lại được đeo lên mình một chiến bào che chắn, bên cạnh sự can đảm mà trước nay chưa từng có là tinh thần không hề sợ hãi, bất kể kết cục thế nào vẫn sẽ có đường lui.
Đôi má và chóp mũi của Khương Uyển Phồn trắng nõn xinh đẹp, trên dái tai trắng trẻo có một nốt ruồi nhỏ xinh xắn, nhàn nhạt và be bé hệt như hạt đậu đỏ.
“Đừng nhìn như thế.” Khương Uyển Phồn đan tay mình vào tay anh, dán sát vào người anh bảo: “Là của anh cả đó.”
…
Sau khi đến Bắc Kinh thì vẫn y hệt lần trước. Trác Dụ đứng canh ở tiểu khu, ngay cả đám trẻ con cũng biết anh, chỉ chỉ anh bảo: “Mẹ ơi, chú đó lại đến nữa rồi.”
Từ Tá Khắc không thể không ra ngoài, nhưng khi trông thấy anh vẫn làm như không thấy gì.
Trác Dụ chặn trước xe của ông, trưng mặt mày vui vẻ hỏi: “Em làm tài xế cho thầy được không?”
Từ Tà Khắc mỉa mai: “Cậu là sếp lớn, tôi mời không nổi.”
Vẻ mặt Trác Dụ đau khổ: “Từ chức rồi ạ, thầy cho em cơ hội có công ăn việc làm lần nữa nhé?”
“Tôi không phải trạm thu mua phế thải.” Thái độ của Từ Tá Khắc vẫn cứng rắn: “Đừng xem trọng bản thân mình quá.”
Câu nói này thật sự rất đả kích người nghe, song Trác Dụ lại chẳng thấy sao cả, thậm chí còn liều mạng ăn vạ, mở cửa xe bên ghế phụ giúp ông ấy. Cửa mới mở một nửa thì Tà Tá Khắc vươn tay ngăn lại, sức lực mạnh đến nỗi khiến Trác Dụ suýt thì không phòng thủ được. Thế là hai người cứ kéo qua kéo lại như vậy, thi lực cánh tay, đấu lực cổ tay. Khuôn mặt Từ Tá Khắc cứng đờ, sắc mặt tái xanh, cả người bộc phát sức lực mạnh mẽ. Trác Dụ dự đoán trước, so lực có chừng mực, không đến mức khiến ông ấy bị thương.
Từ Tá Khắc thở hồng hộc: “Cậu buông ra cho tôi!”
“Được được được, em thả, thầy đừng dùng sức nữa kẻo lát nữa lại bị thương.” Trác Dụ chẳng ngờ sự cố chấp của người thầy già này chỉ tăng chứ không hề giảm. Anh vừa giảm nhẹ lực phân nửa thì Từ Tá Khắc chợt đẩy một phát, cửa xe kẹp chặt cứng tay của Trác Dụ.
“Shhh—-!” Trán Trác Dụ tức khắc đầm đìa mồ hôi, màu môi nhạt đi. Anh khom người giữ tay trái bị cửa kép của mình, cả bờ vai run rẩy.
Từ Tá Khắc sợ hãi luống cuống tay chân, chỉ đứng đó nhìn anh. Rõ ràng ông muốn tiến về trước nhưng lại như bị phong ấn, mồ hôi trên trán túa ra nhiều chẳng kém gì Trác Dụ. Hơi thở Trác Dụ không nhịp nhàng, song anh vẫn không quên trấn an ông, thở hổn hà hổn hển chẳng nói năng nhanh nhẹn được: “Em không sao, sắp trễ rồi, thầy đi làm trước đi.”
…
Tại khách sạn.
Khương Uyển Phồn không nghỉ ngơi nhiều, trong lòng cứ nhớ đến Trác Dụ, cả ngày đứng ngồi không yên. Cuối cùng khi Trác Dụ trở về, cô lại phát hiện tay anh quấn nhiều băng gạc và nồng nặc mùi dầu Hoạt Lạc.
“Sao thế anh?” Khương Uyển Phồn căng thẳng hỏi.
Trác Dụ kể lại chuyện, xong xuôi thì tâm trạng vẫn không tốt lên là bao. Chạy đến xin làm tài xế bị từ chối, lại còn bị thương chật vật biết bao.
Khương Uyển Phồn kiểm tra tình hình vết thương của anh cẩn thận một lần.
“Không gãy xương nhưng ngón út thì bị gãy xương nhẹ.” Thật sự đau vô cùng, bây giờ Trác Dụ cảm thấy cánh tay này không còn là của mình nữa.
Sợ cô lo lắng nên anh định nói đùa vài câu. Sắc mặt Khương Uyển Phồn lạnh nhạt, cô đứng phắt dậy, cầm túi xách lên định đi.
Trác Dụ khó hiểu hỏi: “Ơ kìa, em đi đâu?”
Khương Uyển Phồn không trả lời nhưng dáng vẻ tràn ngập khí thế hung hăng. Trác Dụ hoảng hốt, nhanh chóng đuổi theo cô.
Người phụ nữ đã giận lên thì bất cứ ai cũng không dám dây vào.
Trác Dụ không dám thở mạnh, đành phải nhập địa chỉ của Từ Tá Khắc theo lời của cô. Đường đi và thành phố xa lạ, Khương Uyển Phồn lái xe thành thạo, không hề căng thẳng chút nào. Vào những lúc rẽ cua, Trác Dụ luôn lặng lẽ nắm chặt đai an toàn.
Đến tiểu khu, Khương Uyển Phồn chỉ vào tòa nhà bảy tầng hỏi: “Tầng mấy?”
“Tầng 2.”
Đúng lúc có người quẹt thẻ ra vào, Khương Uyển Phồn tươi cười mở lời: “Làm phiền rồi ạ.”
Hai người đi lên, một tầng như thế thường có hai ba hộ gia đình, Từ Tá Khắc ở căn số 203.
Khương Uyển Phồn bấm chuông cửa, người bên trong hỏi vọng ra: “Ai vậy?”
Cô tiếp tục bấm chuông, tần số cực nhanh, không hề cho đối phương thời gian suy nghĩ nên đành phải vội vàng mở cửa. Từ Tá Khắc trông thấy Trác Dụ thì muốn đóng cửa theo bản năng. Khương Uyển Phồn lập tức đè cửa lại, khí thế như gió nổi lên: “Thầy già, thầy đánh chồng tôi, có phải nên giải thích chút không?”
Vẻ mặt Từ Tá Khắc mông lung: “Cô là ai?”
Trác Dụ đứng sau lưng cô phối hợp diễn xuất, cười nói: “Vợ em ạ.”
Từ Tá Khắc hoàn toàn ngơ ngác.
Khương Uyển Phồn chống nạnh, ngẩng cao cằm: “Tay chồng tôi bị cửa xe thầy kẹp gãy mà thầy chẳng thèm nói một câu xin lỗi sao? Tiền thuốc men, phí thăm hỏi, tôi nói cho thầy biết, một xu thầy cũng không được thiếu!”
Cô cố ý cất cao giọng, hàng xóm bên cạnh cũng mở cửa ra tò mò hỏi: “Lão Từ, có chuyện gì thế?”
Khương Uyển Phồn chỉ tay bàn tay bị thương của Trác Dụ: “Đúng lúc, mọi người phân xử công bằng cho tôi đi!”
Còn phân xử với chả công bằng gì nữa hả!
“Vào đi, vào đi, hai người mau vào nhà cho tôi!” Từ Tá Khắc là người cần thể diện nhất, vội vàng kéo hai người vào nhà: “Không có gì, không có gì, hiểu lầm thôi.” Sau đó ông đóng “rầm” cửa nhà lại.
Trong bầu không khí yên tĩnh, ba người nhìn nhau.
Trác Dụ lười biếng dựa vào cửa, vẻ mặt vô tội.
Khương Uyển Phồn đảo mắt, lơ đãng nhìn về nơi khác.
Từ Tá Khắc hiểu ra: “Cô, hai người đã thông đồng với nhau!”
Khương Uyển Phồn nói: “Anh ấy đã bị thương như kia rồi còn tốn công tốn sức đến tìm thầy, không thể cho anh ấy một cơ hội sao?”
Từ Tá Khắc không để ý.
“Cũng đủ rồi đó.” Khương Uyển Phồn nói: “Tôi không quen biết thầy, cũng sẽ không chiều theo ý thầy.”
“Vậy cô đừng đến.”
“Thầy đã làm tay chồng tôi bị kẹp thế kia tại sao tôi không được đến?” Khương Uyển Phồn còn lâu mới nhân nhượng: “Tôi muốn xuống lầu phát tờ rơi tố cáo, tố cáo thầy bắt nạt con nít.”
“Cô, cô, cô, cô!” Từ Tá Khắc tức giận vểnh cả râu, không biết giải tỏa tính khí vào đâu, chỉ có thể hung ác trừng mắt nhìn Trác Dụ: “Cậu cưới kiểu cọp cái vô lại gì đây hả!”
Yết hầu nơi cổ Trác Dụ nghèn nghẹn, anh vươn tay nhẹ nhàng kéo Khương Uyển Phồn ra sau lưng, trầm giọng nói: “Thầy, thầy nói đúng, cơ thể, trạng thái và kỹ thuật của em đã không còn thích hợp thi đấu từ lâu rồi. Những điều này em hiểu cả, em đến đây chỉ muốn nói xin lỗi với thầy thôi.”
Nói đoạn, anh lùi lại nửa bước, dành toàn bộ chân thành của mình, khom người xuống trước Từ Tá Khắc.
Năm giây sau, Trác Dụ mới đứng thẳng lại, quay đầu nói với Khương Uyển Phồn: “Đi thôi em.”
Cửa mở ra một khe hở, hai người đã bước ra ngoài nửa bước.
Từ Tá Khắc ở phía sau bỗng nhiên buồn bực lên tiếng: “Không phải tôi làm tay cậu bị thương sao, ngồi xuống đi, ăn bữa cơm rồi bàn bạc chuyện tiền thuốc men.”
Trác Dụ cảm giác như một cơn gió mát thổi qua sống lưng mình, hiu hiu quấn quanh người anh tựa như ngọn gió xuân đầu tiên làm tan chảy băng tuyết mùa đông giá rét. Anh xoay người, mắt nong nóng, khàn giọng khẽ gọi: “Thầy.”
Từ Tá Khắc cũng không kiềm chế cảm xúc được nữa, ông vội quay mặt sang chỗ khác, cố gắng giữ vững hình tượng nghiêm nghị của mình.
Thế mà Khương Uyển Phồn chợt đi vòng đến bên cạnh ông, mở to mắt nhìn ông bảo: “Thầy già, tôi không lừa tiền thầy đâu, thầy đừng căng thẳng rơi lệ thế chứ.”
“…” Từ Tá Khắc tức giận hét lên: “Trác Dụ, cậu cưới vợ gì đây!!”
Khương Uyển Phồn trốn ra sau lưng Trác Dụ, chỉ lộ ra nửa đầu, nói với giọng vô tội: “Thật ra thầy khóc cũng đẹp trai đó. Chờ đã, lát nữa thầy có cho tôi ăn cơm trưa không vậy?”
Từ Tá Khắc vỗ bắp đùi, cuối cùng đành bất lực thở dài: “Tôi dám không cho cô ăn à? Ăn đi, tránh để cô bảo tôi bắt nạt con nít.”
“Tôi không phải con nít nha.” Khương Uyển Phồn chỉ chỉ mặt mình: “Tôi là… Thiếu nữ xinh đẹp.”
“%¥#@&*)”
“Trác Dụ!! Lát nữa vợ cậu chỉ được ăn một chén cơm!!!”