Mình Cưới Nhau Đi - Chương 62
Mình Cưới Nhau Đi
Chương 62
Bệnh viện Bắc x.
So với sự hoảng hốt ban ngày thì giờ phút này đã yên tĩnh hơn nhiều.
Khương Dực đi ra ngoài mua cơm hộp, xách túi nilon sột sà sột soạt. Cậu chỉ lo cúi đầu bước đi nên đã tiến nửa chân vào cửa phía Tây dẫn đến khu nội trú, may có Trác Dụ trên bậc thang gọi lại: “Không nhìn đường à?”
Khương Dực mơ màng hoàn hồn lại: “Anh rể, sao anh lại ngồi đây?”
Trác Dụ cười nói: “Một người trưởng thành sống sờ sờ như anh trước mặt em đây mà em còn đi lướt qua được. Anh ra ngoài hút điếu thuốc.” Hộp thuốc lá và bật lửa để bên chân anh, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc nhưng chưa châm lên.
“Chỗ này không được hút đâu, khu hút thuốc ở bên kia.” Khương Dực chỉ chỗ cho anh, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh và đưa cơm hộp qua: “Đây, vừa khéo ngồi đây ăn luôn.”
“Món gì đấy?” Trác Dụ vừa hỏi vừa mở ra, nhìn đồ ăn xong lại cau mày bảo: “Cà với đậu ve à, anh không thích ăn cái này.”
“Ăn chút rau củ đi, anh nhìn anh kìa, ở chỗ lông mày sắp mọc hai nốt mụn luôn rồi.”
Thấy anh vẫn bất động, Khương Dực nuốt nước bọt cái ực: “Anh phải ăn, anh mà không ăn em đi mách chị em đó.”
Trác Dụ không lên tiếng một hồi lâu.
Ngoại trừ tiếng còi báo động bên ngoài tường rào của bệnh viện thì dường như đêm đông Bắc Kinh có thể đóng băng tất cả các âm thanh.
Lạnh đến cực hạn, yên tĩnh đến cực hạn.
Trác Dụ chậm rãi cụp mắt, nhìn chằm chằm những miếng đậu ve bóng loáng, sau đó lặng lẽ ăn chúng.
Cách ăn của anh rất bình thường, nhai chậm nuốt kỹ, ăn một miếng đồ ăn rồi lại ăn một miếng cơm, nuốt sạch sành sanh mới nói chuyện: “Chuyến bay của ba mẹ đáp mấy giờ?”
“Sắp hạ cánh rồi.” Khương Dực nhìn điện thoại nói: “Không trễ lắm đâu, khoảng 13, 14 phút nữa. Em có gọi xe cho họ rồi, người ta đang chờ sẵn ở sảnh.”
Trác Dụ “ừ” một tiếng: “Giờ này không hay kẹt xe, chắc khoảng một tiếng là đến nơi.”
Khương Dực đáp: “Em ra cửa chờ đón họ.”
Giọng điệu Trác Dụ bình tĩnh: “Mang theo hai túi khăn giấy đi, an ủi mẹ chút, đừng để bà ấy khóc nấc lên.”
Nhưng may mắn là khi hai ông bà bước xuống xe, sắc mặt cả hai trông cũng không quá suy sụp. Khương Dực tiến về trước đỡ lấy cánh tay Hướng Giản Đan, khẽ khàng gọi: “Mẹ.”
Mới đi mấy bước thì Khương Vinh Diệu ở sau lưng bỗng nhiên trượt chân, hơi lảo đảo.
“Ba!”
“Lão Khương!”
Khương Vinh Diệu xua xua tay, tự mình đứng thẳng lại nhưng chân trái cứ run bần bật mãi.
Hướng Giản Đan không nhịn được nữa, đầu tiên là cố gắng hết sức để kìm nén, sau đó thay đổi giọng điệu hỏi: “Chị con…” Nhưng nửa câu “thế nào rồi” còn lại không cách nào thốt ra khỏi miệng được. Giọng bà lạc đi, sup sụp yếu ớt, những tiếng nức nở vỡ vụn xen lẫn.
Những giọt lệ nóng cố dằn suốt đường đi tuôn rơi một cách mất kiểm soát. Hướng Giản Đan bám víu tay áo của Khương Dực với sức lực rất lớn, đến nỗi da thịt cậu cũng bị bóp chặt đau ơi là đau. Nhưng Khương Dực không nói gì mà chỉ ôm vai mẹ. Sau hai lượt an ủi vẫn không có hiệu quả mà trái lại càng khóc thảm thiết hơn.
Khương Dực: “Anh rể đang chờ bên trong đó, mẹ như vậy sẽ khiến anh ấy lo hơn.”
Hướng Giản Đan giơ tay lên lau nước mắt liên tục, cố gắng kìm nén thút thít: “Mẹ, mẹ không gây thêm phiền toái cho thằng bé.”
Sau khi gặp ba mẹ, Trác Dụ vẫn trồm ổn và bình tĩnh. Anh biết ba mẹ quan tâm chuyện gì nhất, vì vậy đã đưa họ đến thẳng văn phòng của bác sĩ. Lúc đi ngang qua hành lang, anh chỉ bảo: “Vẫn đang khám và chữa trị nên tạm thời không thể gặp cô ấy.”
Trác Dụ giơ tay gõ cửa một cái, gọi: “Bác sĩ Từ.”
“Đến rồi à, ngồi đi.” Bác sĩ Từ dựa lưng dọc theo mép bàn, trong tay cầm một xấp đơn xét nghiệm: “Trong thời gian chờ kết quả, tôi sẽ nói về tình hình hiện tại của bệnh nhân cho người nhà biết nhé.”
Khương Vinh Diệu và Hướng Giản Đan ngồi ghế, Khương Dực thì đứng sau lưng ba mẹ.
Chỉ có một mình Trác Dụ ngồi trên ghế gỗ cạnh cửa, từ đầu đến cuối sắc mặt anh luôn bình thản.
Bác sĩ Từ: “Gia đình có người thân bị bệnh về mắt không?"
Hướng Giản Đan nói: “Không có, cũng rất ít người bị cận thị.”
Bác sĩ lại nhìn về phía Khương Vinh Diệu.
“Có, cô họ của con bé.” Giọng Khương Vinh Diệu vô thức run rẩy: “Hồi khoảng bốn, năm tuổi, cô họ con bé bị u nguyên bào võng mạc nhưng sau đó đã chữa khỏi. Bây giờ hơn 50 tuổi, mắt nhìn đồ vẫn bình thường.”
Sắc mặt bác sĩ Từ nghiêm túc hơn, rút đơn kiểm tra đồng tử nằm ở dưới cùng ra, sau khi xem lại một lần, ông đặt chúng lên bàn.
“Bệnh nhân bị loạn dưỡng giác mạc và chứng quáng gà bẩm sinh. Thời gian này có lẽ các triệu chứng của cô ấy sẽ trở nặng hơn. Ví dụ như không chỉ không thấy rõ đồ đạc vào ban đêm và khả năng thị lực giảm sút mà còn có các triệu chứng biểu hiện bên ngoài như là sợ ánh sáng, dễ mệt mỏi và k!ch thích tuyến lệ.”
Nghe lời này, Trác Dụ ngồi ở ghế phía sau nhắm nghiền hai mắt.
Hướng Giản Đan hỏi: “Bây giờ bệnh con bé có nghiêm trọng không?’
“Nhìn chung cô ấy vẫn ổn. Lần ngất xỉu này cũng là vì tiếp xúc với ánh sáng mạnh trong một thời gian quá dài. Xem từ kết quả kiểm tra của cô ấy thì trong đĩa thị có vệt vàng nghệ teo nhỏ, mạch máu trong võng mạc mắt phải cũng nhỏ lại, đây là sự thay đổi điển hình giống như tế bào xương.” Bác sĩ Từ vừa giải thích vừa dùng đầu bút khoanh vùng vị trí bệnh trên tấm CT cho họ xem: “Tôi đã lập ra hai kế hoạch, thứ nhất là tiếp nhận điều trị một thời gian, nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, tránh ánh sáng quá mạnh và tái khám định kì. Nhưng chứng quáng gà của cô ấy là bẩm sinh rồi mà như gia đình mình có nói khi nãy là có người thân mắc bệnh khối u ác tính ở mắt nên không thể loại trừ khả năng di truyền bệnh. Dĩ nhiên đó là kết quả xấu nhất. Xem xét từ việc kiểm tra tình hình hiện tại thì bệnh nhân đang rất ổn định, không cần lo lắng quá.”
Trác Dụ đứng dậy, bắt tay với bác sĩ Từ: “Làm phiền bác sĩ rồi.”
Bên ngoài vẫn còn bệnh nhân khác, sau khi bác sĩ đi, Hướng Giản Đan bỗng dưng che mặt, tiếng khóc nghẹn ngào lọt ra khỏi những kẽ tay: “Đúng là tôi không nên kết hôn với anh, bên gia đình ông sức khỏe gì thế hả, bị bệnh nghiêm trọng như thế, ông cố ý lừa tôi có đúng không? Không kết hôn với ông, Khương Khương của tôi chắc chắn sẽ khỏe mạnh.”
Khương Vinh Diệu nghe, cam chịu, không phản bác lại dù chỉ một chữ.
Khi con người ta sốt ruột lo âu, họ có thể thốt lên bất cứ lời gì, như thể đang tìm lý do cho những niềm bất hạnh này.
Khương Dực kéo tay Hướng Giản Đan: “Được rồi mẹ, mẹ nói như vậy ba cũng đau lòng lắm. Với cả khi nãy bác sĩ cũng bảo rồi mà, chị không sao hết, kiểm tra vẫn tốt cả.”
“Tốt cái gì mà tốt hả!” Hướng Giản Đan nức nở không ngừng: “Một quả mìn ẩn trong cơ thể con bé, chuyện này có tốt được không?!”
Trác Dụ ra hiệu mắt bảo Khương Dực đưa Hướng Giản Đan ra ngoài hóng mát một lúc để cảm xúc bà dịu lại.
Sau khi tiếng nghẹn ngào nhỏ dần, Khương Vinh Diệu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt như chiều hoàng hôn, đã già đi rất nhiều. Ông khàn giọng nói: “Con rể, vất vả cho con rồi.”
Trác Dụ đỡ tay ông, bình tĩnh đáp: “Không sao ba, lúc đi máy bay ba mẹ chưa ăn cơm đúng không, để Khương Dực đưa hai người ra ngoài ăn gì đó trước đi ạ. Ba yên tâm, ở đây có con, con không rời đi bước nào đâu.”
Khương Vinh Diệu lắc đầu: “Sao mà ăn ngon.”
Trác Dụ đỡ ông ngồi xuống ghế trên hành lang: “Do con không tốt, thời gian qua bận rộn quá không quan tâm cô ấy kỹ.” Lúc nói lời này, giọng anh trầm trầm, ánh mắt mê man, tịch mịch như cành cây khô héo bên ngoài cửa sổ.
Khương Vinh Diệu mím chặt môi, lắc lắc đầu, lát sau ông đột nhiên mông lung nói: “Mẹ con nói đúng, con bé không thể học thêu, làm việc đến nỗi mắt hỏng như thế.”
Khương Uyển Phồn đang ở khu vực chữa trị, sau khi uống thuốc, mắt cô được bọc băng gạc trắng dày ơi là dày, không thể nhìn thấy gì cả.
Y tá nói: “Cô mới sử dụng một loại thuốc k!ch thích tố nên có lẽ sẽ khiến cô không thấy đường trong một thời gian ngắn, cô không cần lo quá, trước khi hồi phục trở lại bình thường sẽ có người chuyên nghiệp chăm sóc, cô có sờ được cơ quan cảm ứng trên cổ tay mình không? Nếu có việc gì thì cô bấm cho nó kêu lên, công tắc của nó nhô ra nên chỉ cần sờ một tí là tìm được rồi.”
Sau khi xác nhận cô có thể thao tác thuần thục, y tá mới yên tâm rời đi.
Khương Uyển Phồn gật nhẹ đầu về phía phát ra âm thanh một cái: “Cảm ơn.”
“Cô nghỉ ngơi đi, cứ thả lỏng nhé, đừng áp lực.” Y tá tắt đèn chân không, chỉ để lại một ngọn đèn ban đêm dịu nhẹ.
Hai tay Khương Uyển Phồn ôm đầu gối, ngồi dựa vào thành giường bệnh, tóc dài buông xõa, vài lọn tóc rủ xuống chọc vào giữa h@i chân hơi nhồn nhột. Cô đang định đổi tư thế thì nghe thấy hình như có tiếng động ở cửa.
Thật ra âm thanh rất nhỏ thôi nhưng có lẽ trong tình huống mắt không thấy được gì nên năng lực thính giác cực kỳ nhạy bén.
Cô quay đầu ra hướng cửa theo bả năng.
Rõ ràng không thấy gì cả nhưng cô vẫn cảm nhận được có người.
Trác Dụ đứng ở đó cách cô khoảng ba đến năm mét, cánh cửa chưa mở ra hoàn toàn giống như chiếc quạt xếp, ánh sáng trên hành lang tràn vào từ sau lưng, kéo ra góc bóng trên mặt đất. Trác Dụ đứng ở đỉnh nhọn của cái góc bóng ấy, nửa bên mặt chìm trong bóng tối.
Đồ bệnh nhân lớn hơn một kích cỡ, mặc trên người Khương Uyển Phồn rộng thùng thình, khiến cô thoạt nhìn như rất nhỏ con. Cách lớp băng gạc thưa, cô vẫn giữ tư thế ấy tựa như muốn xác nhận.
Trong bầu không khí im lặng đến cực hạn, Khương Uyển Phồn bỗng cất tiếng: “Trác Dụ.”
Trác Dụ chợt xoay người, đưa lưng về phía cô và giơ tay lên.
Sau đó anh mới đến gần mép giường, nhẹ nhàng đáp tiếng “ừ”.
Anh không dám lớn tiếng quá vì sợ sẽ lộ tẩy.
Khương Uyển Phồn khẽ nâng cánh tay lên, quơ quơ rất nhẹ trong không khí, tìm kiếm gì đó.
Trái tim Trác Dụ như bị đâm mạnh một nhát, đau đến nỗi anh ngớ ra.
Anh cầm tay cô, cổ tay không kìm được run rẩy.
Mười ngón tay không đan vào nhau quá chặt, giống như cỏ dưới biển sâu, lay động bám víu dây dưa, cảm xúc này không chân thực, có thể cách xa bất cứ lúc nào.
Khương Uyển Phồn hỏi: “Anh quay xong chưa?”
“Ừm.”
“Có cần quay lại lần nữa không?”
“Không có.”
“Em thấy anh trượt tuyết rồi.”
“Ừm.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi, Trác Dụ tích chữ như vàng.
Khương Uyển Phồn dần im lặng, trước không khí sóng yên biển lặng, dung nham nóng hổi cũng chẳng dám sôi trào.
Cô không nói gì nữa, chỉ dè dặt móc ngón út của Trác Dụ.
Trác Dụ đứng thẳng người bất động. Nhưng anh không dám làm gì cả, không dám phát ra bất cứ âm thanh gì, bởi anh sợ cô sẽ phát hiện, sợ nước mắt rơi xuống sàn sẽ làm lộ ra.
Khi anh đi ra khỏi khu chữa trị, Hướng Giản Đan và Khương Vinh Diệu vội vàng đứng dậy, gấp gáp hỏi: “Khương Khương sao rồi?”
Trác Dụ không muốn giấu giếm hai người họ, trả lời thật: “Vừa chữa trị với uống thuốc xong ạ, tạm thời mắt cô ấy không thấy được gì, bác sĩ nói chỉ là phản ứng căng thẳng bình thường, qua hai ngày sẽ hồi phục thấy lại. Y tá chăm sóc rất tốt, không cần lo lắng ạ.”
Vẻ lo lắng của Hướng Giản Đan cũng phai đi vài phần, lúc này bà bình tĩnh lại, nhìn Trác Dụ đầy xót xa. Chỉ chưa đến một ngày mà tinh thần anh đã suy sụp đi một nửa, vốn dĩ là một người tràn trề sức lực chạy đôn chạy đáo, dù chuyện có khó khăn đến mấy thì trên mặt anh vẫn chưa từng thấy vẻ buồn khổ, luôn ôn hòa và bình tĩnh, gặp núi lật núi, gặp sông lại ung dung bắc cầu sửa chữa.
Trác Dụ nói: “Con đặt khách sạn xong rồi, cách đây không xa, mẹ với ba về nghỉ ngơi trước đi ạ. Còn nữa, bên phía bà nội con đề nghị tạm thời không nên nói cho bà biết. Bà cũng cao tuổi rồi, sợ sẽ không chịu nổi.
Khương Vinh Diệu gật đầu: “Ba cũng nghĩ vậy.”
Hướng Giản Đan lắc đầu: “Mẹ rất sáng suốt, không giấu được đâu. Chúng ta vừa nghe điện thoại xong đã đi vội, mẹ đã phát hiện điều bất thường rồi. Bây giờ con tìm đại một cái cớ, chắc chắn bà ấy không tin đâu.”
“Trong nhà có người trông nom bà chưa mẹ?”
“Có rồi, mẹ gọi mấy đứa cháu đến.”
Trác Dụ yên tâm hơn, sau đó giao việc cho Khương Dực: “Em đưa ba mẹ về khách sạn trước đi, sau đó quay lại bệnh viện. Chị em phải ở lại, hai ngày tới chưa xuất viện, em trông đêm, không lãng phí nhiều thời gian đâu.”
Nghe theo lời anh dặn dò, khoảng 40 phút sau, Khương Dực đã trở lại.
Trác Dụ đang đứng ở khu hút thuốc, khi thấy người, anh dập tắt tàn thuốc, khói trắng mong mỏng tỏa ra từ mũi.
Tiết trời lạnh như thế mà Khương Dực chạy tới nỗi sau ót túa đầy mồ hôi. Cậu bĩu môi, vươn tay bảo: “Cho em một điếu.”
Trác Dụ lườm cậu.
“Đừng nhìn em như vậy, em biết anh muốn nói gì.” Khương Dực ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm chặt đầu gối, mái tóc ngắn gọn gàng mạnh mẽ: “Chị em đang bị nhốt ở trong, không mắng em được đâu.”
Trác Dụ cúi đầu cười cười.
“Anh nói xem, nếu em hút khoảng 8, 10 hộp gì đó, cả người toàn mùi thuốc lá thì chị ấy có xông em luôn không?” Khương Dực bỗng nảy ra ý tưởng.
Trác Dụ ném hộp thuốc lá và bật lửa qua: “Ừ, em thử xem.”
Con người khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn gì đó sẽ gửi gắm hy vọng vào những điều viễn vông có thể sẽ xảy ra.
Khương Dực cũng cảm thấy bản thân rất ngu ngốc nên cười một tiếng, sau đó cắn điếu thuốc.
Trác Dụ quan sát động tác châm thuốc của cậu: “Hút không ít đấy nhỉ.”
“Cũng tạm thôi, không nhiều. Em thông minh mà, học cái gì cũng nhanh.”
“Chị em cũng bảo em như vậy.”
Khương Dực bị sặc ho khan bởi làn khói dày đặc, ho đến nỗi ứa nước mắt: “Thuốc gì thế này.”
“Bạn mang từ nước ngoài về, anh tiện tay lấy hai hộp.” Trác Dụ lấy điếu thuốc giữa ngón tay cậu đi và dập tắt: “Cơ thể khỏe mạnh, đừng có hút.”
Sắc mặt Khương Dực bỗng nhiên suy sụp: “Anh rể, mắt chị em thật sự không sao chứ? Ba mẹ không có ở đây, anh có thể nói thật với em, em chuẩn bị cả rồi.”
Trác Dụ buồn cười nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng bao dung: “Không dám nói là không sao nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ. Còn về việc nó có trở thành chuyện lớn hay không thì anh không nghĩ được nhiều như vậy.”
“Thế, thế nhỡ thì sao ạ?”
“Cô ấy còn có anh, anh chính là một phần vạn đấy.”
Thời gian một điếu thuốc.
Trác Dụ và Khương Dực trò chuyện với nhau được một ít điều.
“Bên bà nội nếu không thể giấu được thì hãy báo sớm một chút, tránh để bà phải lo lắng sốt ruột, chú ý cách nói nhé. Sổ bảo hiểm của ba mẹ đều ở chỗ chị em, sau này nếu có chuyện gì thì em tự đến nhà lấy. Mỗi ngày em đến câu lạc bộ nửa ngày thôi, thi chứng chỉ cho xong đi. Anh để lại cho em một chiếc xe để tiện về Lâm Tước.”
Khương Dực hiểu được ý trong lời nói của anh: “Anh rể, anh…”
Trác Dụ nói: “Nhỡ chị em, sau này có trở thành chuyện lớn thì anh phải ở bên cạnh chăm sóc cô ấy. Bất kể là trong nước hay nước ngoài đều phải chữa khỏi cho cô ấy. Nếu thật sự không chữa được hết thì bên cạnh cô ấy phải có anh chăm sóc.”
Chỉ cần có anh ở đây, kết quả sẽ không bao giờ là tệ nhất.
Khương Dực lấy lại phản ứng, những gì Trác Dụ dặn dò thật ra là sắp xếp cuộc sống ở tương laic ho mình.
__
Đôi mắt của Khương Uyển Phồn qua 24 giờ vẫn chưa nhạy cảm với ánh sáng.
Thời điểm kiếm tra, mấy bác sĩ và y tá đứng vây xung quanh. Trác Dụ thì đứng ở cửa, lòng như sắp chết lặng.
Trưởng khoa mở hai đơn kiểm tra ra, sau đó bảo sẽ tiến hành giãn đồng tử và siêu âm y khoa cho mắt thêm một lần nữa.
Mắt Khương Uyển Phồn lại được thay băng gạc.
Khoảnh khắc ấy, cả phòng bệnh yên tĩnh đến nghẹt thở.
Hướng Giản Đan và Khương Vinh Diệu ngồi bên giường bệnh, hai người họ đều rất bình tĩnh. Khương Vinh Diệu gọt táo, gọt xong lại thành thạo xẻ thành từng miếng nhỏ rồi đặt vào trong chén đưa cho Hướng Giản Đan.
Hướng Giản Đan lấy một que xiên đâm một miếng nhỏ: “Ăn chậm thôi, có que xiên đấy.”
Khương Uyển Phồn đơ ra một giây, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, tay mẹ ở bên nào?”
Hướng Giản Đan không nhịn được nữa, vội để chén trái cây xuống, bụm miệng đi ra ngoài.
Trác Dụ đi đến, cầm táo lên bảo: “Em há miệng đi, anh đút cho em.”
Khương Uyển Phồn cười sờ lỗ tai: “Mọi người sao thế này, chỉ là mắt con không nhìn thấy thôi chứ tay đâu có gãy. Anh để em làm đi, em tự ăn.”
Khương Vinh Diệu: “Được rồi được rồi, để ba đút con.”
Khương Uyển Phồn quay mặt đi, nhất quyết không cho: “Cái này còn cần đút à, ngộ nhỡ nếu con bị mù lâu thật lâu thì con cũng phải thích nghi sớm một chút, tự lo cho cuộc sống của mình chứ.:
Khương Vinh Diệu nổi đóa: “Nói nhăng nói cuội gì thế hả!”
Tiếng thở gấp và bước chân từ gần ra xa, Khương Uyển Phồn xòe tay: “Ba già lại tức giận rồi.”
Trác Dụ vươn tay xoa xoa tóc cô, nhẹ giọng nói: “Vợ à, em không cần gắng gượng.”
Khương Uyển Phồn vẫn cười, chỉ là giọng hơi khàn: “Đây không phải là gắng gượng mà là để bản thân… Làm quen.”
Nhân duyên thế gian giống như một vòng tuần hoàn. Cuộc sống quá suôn sẻ sẽ luôn xảy đến chút sóng gió, tương tự đó, khổ nạn cũng sẽ có chừng mực, chỉ cần năng lượng tích cực luôn vươn lên không mất đi thì cuối cùng sẽ có cơ hội vãn hồi.
Lúc Trác Dụ đang chuẩn bị đưa Khương Uyển Phồn đi kiểm tra giãn đồng tử, cô bỗng nhiên ngồi bất động, gọi tên anh: “Trác Dụ.”
“Anh đây.”
“Hình như em… Có thể thấy mờ mờ.”
Thời điểm y tá đến tháo băng gạc, động tác rất chậm rãi.
Khi chỉ còn hai lớp cuối cùng, thời gian giữa mỗi lớp càng cách nhau lâu hơn. Cô ấy vừa làm vừa hỏi liên tục: “Có thể thích ứng không? Có cảm thấy khó chịu không?”
Song song với việc ánh sáng hội tụ lại, mắt cô quả thật đau nhói vô cùng. Cô mở hờ mắt rồi lại nhắm chặt theo bản năng. Tất cả mọi người đều nín thở, đến hít thở cũng không dám dùng quá sức. Mà Trác Dụ thì vẫn luôn nắm chặt tay cô.
Thử vài lần, cuối cùng vạn vật lại hiện ra.
Bác sĩ kiểm tra tình hình mắt cô cẩn thận rồi thay đổi đơn kiểm tra hằng ngày: “Chờ có kết quả rồi chúng tôi sẽ xem xét thêm, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa.”
Trác Dụ và người thân của cô tiễn bác sĩ ra ngoài, thuận tiện hỏi thăm tình hình.
Trong phòng bệnh tạm thời chỉ còn y tá.
Hai ngày qua cô và đối phương cũng đã thân nhau, thoải mái tán gẫu đôi câu: “Khám cho bao nhiêu bệnh nhân rồi, có kiểu hai người xa nhau khi tai họa ập đến, cũng có người si tình đồng cam cộng khổ với nhau. Nhưng kiểu như chồng cô thật sự là lần đầu tiên tôi thấy đó.”
Khương Uyển Phồn ngẩng đầu lên: “Hả?”
“Cô không biết sao?” Y tá kinh ngạc hỏi.
“Anh ấy làm sao?” Khương Uyển Phồn nhíu mày, trái tim cũng theo đó thắt chặt lại.
“Hôm qua lúc đưa cô đến bệnh viện đó, anh ấy bận lên bận xuống, vẫn luôn bình tĩnh lắm, cũng lịch sự nữa. Đến khi có toàn bộ kết quả kiểm tra của cô, sau khi bác sĩ Từ nói với anh ấy tình huống xấu nhất thì anh ấy đã đến chỗ y tá bọn tôi hỏi thăm ngay.”
Trái tim Khương Uyển Phồn đập thình thịch: “Hỏi gì vậy?”
“Hiến giác mạc, anh ấy muốn hiến giác mạc của mình cho cô.”
Đến tận bây giờ cô y tá vẫn cảm thấy rung động, một người đàn ông ấy thế mà ánh mắt lại ngập vẻ bi thương đau buồn nhưng cũng cực kỳ kiên định.
“Chúng tôi khuyên anh ấy bảo đừng kích động quá. Anh ấy bảo không phải là kích động. Mà đó là bản năng, là tự cứu bản thân mình. Còn nói cô không chỉ là vợ anh ấy mà còn là sinh mệnh của anh ấy.