Minh Hà Chi Cao Sí - Chương 18
Minh Hà Chi Cao Sí
Chương 18: Cao sí vị thành niên [ ngũ ]
gacsach.com
lảm nhảm... Khứ: Ta đang ở nhà nàng Nguyệt ăn ké =)). Bánh bao bánh bao... Nhưng mà ta sẽ không ăn bánh bao nàng Nguyệt làm mà ăn của mama nàng ý (. Vì cái gì chứ, nàng nguyệt cho tận 3 quả trứng. Ta ghét trứng. Bánh bao đậu xanh... Ta tới đây). Có người vừa nặn bánh bao vừa beta đánh người ==”
Chu Cao Sí trong lòng chấn động, dừng ở ánh mắt hơi hơi lộ ra một chút đau lòng cùng hối hận sâu thẳm của cha, không khỏi cúi đầu, xiết chặt ngọc bội trong tay.
Kỳ thật... Cáu kỉnh gì gì đó, hắn cũng không phải tiểu hài tử thật sự! Hắn sẽ không bởi vì cha hắn hoài nghi hắn, gạt vỡ tiểu tượng đất của hắn, lại tát hắn một cái liền ghi hận cha, cho nên cáu kỉnh này kia, thật sự thật sự thật sự không có!
Hắn... Không nghĩ cũng không muốn cùng cha thân cận nhiều quá.
“Sí nhi!” Chu Lệ thấy Chu Cao Sí cúi đầu, thật lâu không có đáp lời, không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng vẫn nhẫn nại cùng ôn nhu mở miệng “Sao lại không nói?”
Nghe cha hắn cố gắng nói chuyện nhu hòa, trong lòng Chu Cao Sí thở dài, rất muốn cùng cha nói, hắn không có cáu kỉnh, hắn thật sự không có cáu kỉnh. Nhưng... Nếu nói như vậy, cha hắn nhất định nghĩ rằng mình vẫn đang cáu kỉnh.
Mà cũng kì quái, nghe cha hắn nói như vậy, hờn dỗi nghẹn trong lòng hắn cũng tiêu tán không ít.
“Cha...” Chu Cao Sí nho nhỏ tiếng mở miệng.
“Ân?” Chu Lệ đầu tiên là sửng sốt, lập tức trong lòng khó chịu liền tán đi, không khỏi gợi lên tươi cười, rốt cục cũng kêu cha?
Tiểu tử này!
“Cái này... Ấm áp, thực thoải mái...” Chu Cao Sí khô cằn mở miệng, vẻ mặt vẫn có chút nhăn nhó.
Nhưng tinh thần Chu Lệ lại rung lên, tươi cười lớn hơn nữa, thẳng thắn ngồi trên cái bàn, đem Chu Cao Sí ôm ngồi ở trên đùi, ôn nhu giải thích nói “Lão hòa thượng Đạo Diễn kia nói ngươi tốt nhất nên đeo một khối ngọc bội, cha kêu hạ nhân tìm mấy khối ngọc, nhưng cũng không hợp ý, người vừa mới ra ngoài là thủ hạ của cha, kêu Lý Tứ, hắn ngược lại rất có bản lĩnh, tìm được noãn ngọc ngàn năm này, Sí nhi, ngươi muốn ngọc bội hảo hảo cho thân thể, thì không thể tùy ý tháo xuống, biết không?”
Chu Cao Sí ngửa đầu nhìn tươi cười trên mặt cha hắn, nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng hờn dỗi lại tan một ít. Trong lòng cảm khái, nếu lão cha hắn không phải người thích nghi ngờ như vậy, thật là tốt biết bao.
Chu Lệ nhìn bộ dáng Chu Cao Sí nhu thuận, tuy rằng vẫn có chút câu nệ, nhưng cái loại cung kính cùng cảm giác xa cách cuối cùng cũng vơi đi ít nhiều, trong lòng nhịn không được than nhẹ, hống tiểu tử này thật đúng là không dễ dàng!
Phụ tử hai người chuyện phiếm một hồi, Chu Lệ liền ôm Chu Cao Sí rời đi.
Trở về vương phủ, Chu Cao Sí nghĩ nên trở về Thính Đào viện, lão cha hắn nếu đã nhận định mình không cáu kỉnh, cũng nên phóng mình ly khai.
Liền muốn hành lễ rời đi, nhưng Chu Lệ cũng lại nhíu mày rồi ôm lấy hắn, không hờn giận nói “Không phải nói rồi sao, đã nói hôm nay phải ở cùng cha mà?”
Chu Cao Sí trong lòng bị kiềm hãm, không phải đâu? Cha nói thật?
“Nhưng là... Con sợ quấy rầy cha làm việc...” Chu Cao Sí do dự nói. Trong lòng phát sầu, cùng lão cha ngốc cả ngày, áp lực thật sự rất lớn a.
Hơn nữa... An Bình công chúa kia một chút cũng không an phận, lão cha hắn nên nhanh chóng xử lý mới phải.
Chu Lệ cũng hoãn lại thần sắc, sờ sờ đầu Chu Cao Sí, cười cười nói “ Không có việc gì, cha hôm nay không vội.”
Chu Cao Sí vừa nghe, trong lòng nhất thời thành mặt khổ qua, lão cha hắn không vội? Nhưng mà hắn lại càng muốn cha hắn vội vàng a, bằng không hắn phải cùng cha bốn mắt nhìn nhau...
Chu Cao Sí trong lòng phát sầu, nhưng, thấy cha hắn đã an trí ngồi ở sau bàn trong ngự thư phòng, Chu Cao Sí cũng sửng sốt, đặc biệt... Trên bàn đặt một hộp gỗ khéo léo, trong hộp là một tiểu tượng đất.
Tiểu tượng đất này cùng mình có tám phần tương tự, nhưng cái trán lại có một cái u nhỏ.
Chu Cao Sí quay đầu nhìn về phía lão cha, cha hắn cũng là cười cười để hắn xuống, vỗ vỗ đầu của hắn, cười trêu tức “Tượng đất kia là cho ngươi xem, không phải tặng cho ngươi.”
Chu Cao Sí trong lòng than nhẹ, quả nhiên.
Nhưng ngay sau đó, lão cha hắn lại trầm thấp nói “Ngày hôm qua đánh vỡ tiểu tượng đất của ngươi, cha sẽ nghĩ cách phục hồi lại cho ngươi.”
Chu Cao Sí khẽ lắc đầu, ánh mắt loan loan, nhếch miệng cười “Cha, không có việc gì.”
Chu Lệ nhìn Chu Cao Sí rốt cục cũng đối hắn nở nụ cười, trong lòng có chút cao hứng, cũng có chút toan sáp đau lòng, vì hồng ấn trên mặt Chu Cao Sí vẫn còn rõ ràng.
Bàn tay to nhịn không được lại phóng tới trên đầu Chu Cao Sí, nhu nhu, trong lòng âm thầm nghĩ, về sau có sinh khí thế nào cũng không thể đánh tiểu hài tử này!
Tiểu tử này da thịt đều quá non!
Trong Tùng Trúc viện, Chu Cao Sí nghiêm túc viết đại tự. Chu Lệ ở một bên giường đọc sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lại nghiêm túc của Chu Cao Sí, luôn nhịn không được mỉm cười.
Mà địa phương khác ở Yên vương phủ, lúc này, cũng có chút náo nhiệt.
Trong Phương Hoa viện, Từ thị nghe lão mụ tử quỳ gối phía dưới, khóc sướt mướt trình báo, nhướng mày, vẻ mặt có chút lạnh lùng mở miệng, nói “Công chúa nếu trừng phạt nha đầu kia, khẳng định là Phương nha đầu làm ra chuyện tình không đúng, công chúa là chủ, Phương nha đầu là phó, ngươi cũng là người hầu công chúa, thiên hạ nào có đạo lý nô bộc kiện chủ tử?! Chớ quên, lúc trước các ngươi bán mình cho vương phủ là tử khế (văn tự bán đứt)! Nhớ kỹ ngươi là nương của Phương nha đầu kia, nhìn nữ nhi bị phạt, ngươi đau lòng, ta có thể lý giải, lần này tạm tha ngươi không chết, người tới đem nàng tha xuống đánh 10 trượng cho ta!”
Đợi thấy lão mụ tử lui xuống, Từ thị lại mặt lạnh nói “Sau này nếu có kẻ nào từ Hương viện đến, đều đuổi đi hết cho ta!”
Tả hữu đáp ứng xong, Từ thị mới chậm rãi đứng dậy, đi hướng nội thất.
Vào nội thất, Từ thị thấp giọng phân phó nói “Nói cho bọn nha đầu chiếu cố thế tử cùng hai vị thiếu gia, xem xét tỷ mỉ trong viện!”
Dừng một chút lại thấp giọng hỏi “Vương gia cùng thế tử đã trở lại chưa?”
“Hồi Vương phi, Vương gia cùng thế tử đều đã trở về, hiện tại đều ở Tùng Trúc viện.”
Từ thị trầm mặc một hồi, lại thấp giọng hỏi “Khi trở về, Vương gia ôm thế tử?”
“Vương gia ôm thế tử trở về.”
Từ thị thế này mới nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt nghiêm khắc mới thoáng dịu đi. Trong lòng thầm nghĩ, xem ra Vương gia không sinh khí Sí nhi.
***
Chu Cao Sí viết đại tự một hồi, lại có chút buồn ngủ.
Cái tay nhỏ béo tròn nhu nhu mắt, nhưng đầu óc Chu Cao Sí đã muốn bắt đầu mơ hồ, lại không biết, cái tay dùng để xoa mắt là tay nắm bút lông.
Cái tay nhỏ nhu nhu mắt một cái, bút lông vòng một cái, vừa chuyển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn liền có thêm một vết mực nhỏ.
Xoa nhẹ mắt, cố gắng mở mắt, nhưng khốn ý quá sâu, vì thế không dễ dàng mở mắt ra nữa, cũng chậm chậm khép lại, cứ như vậy lặp lại, hách! Theo bản năng thanh tỉnh, trợn mắt, nhưng tiếp theo, lại chậm rãi khép lại... Vì thế, lại cứ lặp lại lần nữa...
Vì thế, khi Chu Lệ ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Chu Cao Sí, chỉ thấy trên mặt Chu Cao Sí vệt đen khắp nơi, người thì đang từ từ nhắm hai mắt hệt như con gà mổ thóc, không khỏi ngạc nhiên, lập tức nhịn không được cười ha hả.
Chu Cao Sí tiếng cười bị Chu Lệ làm bừng tỉnh, mờ mịt ngẩng đầu, lại dùng tay nắm bút lông nhu mắt “Cha?”
Chu Lệ một bên cười, một bên đứng dậy đi hướng Chu Cao Sí, không chút nào để ý dùng tay áo mình lau đi vết mực trên mặt Chu Cao Sí, một bên cười nhẹ nói “Sí nhi đã mệt sao? Mệt thì phải đi ngủ đi.”
Chu Cao Sí mơ hồ lên tiếng, liền để cha hắn ôm lấy hắn đi vào phòng ngủ sau bức bình phong.
Nằm ở trên giường chỉ chốc lát, Chu Cao Sí liền vù vù ngủ.
Chu Lệ dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Cao Sí khi ngủ, còn có vết mực dù đã được lau nhưng vẫn có thể nhìn thấy mơ hồ ở cạnh mắt, không khỏi có chút đau lòng.
Tiểu tử này...
Vì sao đột nhiên cùng mình nháo? Chu Lệ cẩn thận hồi tưởng, cũng chính là ngày đó, nhắc tới nhàn viên, mình trong lòng tức giận An Bình cả gan làm loạn, không khỏi có chút giận chó đánh mèo, sau đó... Hắn cũng hoài nghi.
Hắn biết Sí nhi trí tuệ, biết Sí nhi sau khi bị thương, thích chậm rãi đi dạo chung quanh, bao gồm từng ngẫu nhiên đi qua nhàn viên kia.
Khi đó hắn lơ đễnh, cảm thấy tiểu tử này tuy rằng trí tuệ, nhưng dù sao mới bảy tuổi, tiểu hài tử thiên tính tò mò, chung quanh loạn cuồng, ngẫu nhiên gặp được cũng không có gì, huống chi, tiểu tử này xưa nay thích tĩnh, cũng sẽ không lắm mồm nói nhiều.
Nhưng khi tiểu tử chạy tới cùng mình nói, An Bình hỏi chuyện nhàn viên, hắn nhịn không được hoài nghi!
Bởi vì tiểu tử này đối với mình cho tới bây giờ đều là cung kính có thêm, thân cận không đủ, nếu không phải chuyện tình gì đặc biệt, tỷ như A Qúy, hắn tuyệt đối sẽ không chạy tới tìm mình!
Cho nên, tiểu tử này là cố ý, hơn nữa tiểu tử này chắc chắn sẽ không phải không biết nhàn viên để làm gì?!
Vì thế... Hắn nhịn không được hoài nghi.
Mà tiểu tử này nhất định là phát hiện mình hoài nghi, cho nên càng thêm bất hòa với mình?
Hắn đoán rằng, sự thật là như thế?
Nhưng lại nhịn không được buồn cười, cho dù tiểu tử này có trí tuệ cũng sẽ không biết trong nhàn viên rốt cuộc làm gì đi?
Có lẽ tiểu tử này cáu kỉnh là sâu sắc phát hiện ngày đó mình đối hắn có chút tức giận?
Nhịn không được nâng nhẹ tay, khẽ vuốt hồng ấn còn lưu lại trên má, nhớ tới Đạo Diễn nói về kì lân mình cũng không tin, nhưng có lẽ... Tiểu tử này thật sự là kỳ lân, cho nên... Mới trí tuệ như vậy?
Nhưng, trong lòng hắn lúc này cũng tình nguyện tiểu tử này có thể ngốc một chút, tốt nhất không phải cái gì kỳ lân, như vậy... Kiếp nạn như lời Đạo Diễn nói, mới có thể rời xa tiểu hài tử này...
***
Chu Cao Sí mờ mịt tỉnh lại, chợt nghe thanh âm bên ngoài đang cố đè thấp:
“An Bình! Ngươi đừng nói bậy!” Là cha? Hắn cùng An Bình nói chuyện sao?
“Tứ ca! An Bình không có nói lung tung nói! An Bình nói đều là do Quan Âm nương nương báo mộng cho ta! Đại ca nhất định sẽ chết! Ngươi nhất định có thể lên làm hoàng đế!” Hoàng đế?! Xong rồi! Nữ nhân này thực điên rồi!
“Đủ! Người tới, đưa công chúa trở về! Công chúa sinh bệnh, các ngươi cẩn thận chiếu cố cho ta!” Thanh âm của cha bình tĩnh đến thế, nhất định là sinh khí...
“Không! Ta không bệnh, ta nói đều là thật sự! Tứ ca, ngươi hãy nghe ta nói nha!” Đến chuyện làm hoàng đế đều có thế nói ra, còn nói không bệnh? Nữ nhân này cùng cha hắn có cừu oán sao? Liền biến đổi phương pháp hại cha hắn sao?
“Vương gia?” Là Trương Ngọc?
“Đưa Công chúa trở về chưa?” Thanh âm của cha vẫn bình tĩnh như thế? Ân... Có nội tình!
“Đúng vậy, Vương gia. Trương công công cùng giáo dưỡng cung nữ bên người công chúa đều nghe được vừa lời mới nãy của công chúa.” Có ý tứ gì?
“Công chúa nói ra nhàn viên sao?” Nhàn viên?! Nguy rồi!
“Công chúa đã nói ra.”
“Tốt lắm, như vậy kêu mọi người hảo hảo chuẩn bị đi.” Lão cha tựa hồ cười lạnh?
Quả nhiên có nội tình! Lão cha chuẩn bị cái gì sao?
Chợt nghe tiếng bước chân, Chu Cao Sí vội vàng nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu, tiếng bước chân chậm rãi tới gần, tựa hồ có người ở bên giường ngồi xuống, sau đó, có cái gì lạnh lạnh ở trên mặt hắn, thuốc mỡ sao? Nhưng là, trên mặt hắn không bị thương nha, nga, đã quên, dấu năm ngón tay kia qua ngày thứ hai mới biến mất...
“Sí nhi...” Cha? Thanh âm của cha sao khàn khàn vậy, làm sao thế?
“Sí nhi, cha về sau sẽ không bao giờ đánh ngươi thêm lần nữa...”