Minh Hà Chi Cao Sí - Chương 27
Minh Hà Chi Cao Sí
Chương 27: Cao sí vào kinh [ nhất ]...
gacsach.com
Chu Cao Sí chậm rì rì tiêu sái, chắp hai tay sau lưng, từng bước một bước đi, trên mặt vẫn như cũ là ôn hòa cười, trong lòng là lo lắng, sứ giả kinh thành? Tới làm cái gì?
Bởi vì trong lòng nghĩ sự tình, Chu Cao Sí đi đường còn có chút không để ý, cũng may hắn đi đường chậm, nhoáng lên một cái tổng có thể để A Qúy đúng lúc mà hô lên nhắc nhở hắn, nhưng khi chuyển qua hành lang gấp khúc, thanh âm A Qúy kinh hô chưa phát ra, Chu Cao Sí liền đập vào!
“Nha! Nhị thiếu gia!”
“Thế tử!”
Thanh âm người hầu kinh hô tranh nhau vang lên.
Sau khi Chu Cao Sí bị ngã rồi lấy lại tinh thần, chỉ thấy mình nằm úp sấp trên người Chu Cao Hú. Chu Cao Hú vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.
Chu Cao Sí chậm rãi xua tay, đối A Qúy vội chạy đến nâng mình dậy thì ôn hòa cười “Không có việc gì, đừng lo lắng.”
Lại tự mình nâng Chu Cao Hú dậy, cười tủm tỉm hỏi “Không có việc gì đi?”
Chu Cao Hú lấy lại tinh thần, lắc đầu, lại nhíu mày nói “Ca, ngươi đi đường sao không nhìn đường nha?”
Chu Cao Sí ha ha cười, trong lòng có chút xấu hổ, hắn nghĩ sự đến nhập thần.
Chu Cao Hú lại nhãn tình sáng lên lôi kéo tay Chu Cao Sí, hỏi “Ca, ngươi cùng phụ vương đi săn thú có bắt được thứ gì hay không vậy?”
Bắt được thứ gì sao?
Từ lúc hắn trọng sinh đến nay, việc hối hận nhất là cùng phụ vương đi săn thú! Hắn truy hồ ly lại bị lang đuổi đến mức trèo trên cây...
Rất dọa người!
Chu Cao Sí trong lòng bị kiềm hãm, trên mặt lại càng thêm ôn hòa cười “Có a, bắt được mấy con thỏ, một đầu lộc, còn có một đầu lang...”
Phía sau, A Qúy vừa nghe, trong lòng sửng sốt, kia... Không phải Vương gia cùng bọn họ bắt được sao?
Nhưng thấy khuôn mặt Chu Cao Sí cười ha ha cùng nhị thiếu gia nói về chuyện săn thú, còn có nhị thiếu gia càng nghe ánh mắt càng thêm lượng lượng, A Qúy yên lặng nuốt nghi vấn vào trong lòng, trong lòng quyết định, sau khi trở về liền nói cho những hạ nhân đang hầu hạ thế tử, thế tử bắt được con thỏ, lộc, lang...
Ở hành lang gấp khúc chỗ rẽ nói chuyện nửa ngày, cuối cùng là đợi cho Chu Cao Hú cảm thấy mỹ mãn rời đi, Chu Cao Sí tiếp tục chắp hai tay sau lưng, thảnh thơi thảnh thơi hướng Thính Đào viện đi tới.
Trên đường, Chu Cao Sí cười tủm tỉm đối A Qúy nói “A quý, sau khi trở về, ngươi đem mấy con thỏ mà phụ vương săn được, đưa tới cấp nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia đi.”
A Qúy cung kính đáp ứng “Dạ.”
“Đúng rồi, A Quý...” Chu Cao Sí quay đầu nhìn Thính Đào viện cách đó không xa, cười tủm tỉm nói “Ngươi nói, Nhị đệ nhỏ như vậy, hắn sau khi lớn có nhớ rõ những gì ta cùng hắn nói hôm nay không?”
A Qúy trong lòng ngẩn ra, lập tức ngầm hiểu, cung kính nói “Sẽ không, tiểu nhân hiện tại cũng không nhớ rõ chuyện tình mới đây...”
“Ha ha... Ta cũng vậy đâu.” Chu Cao Sí cười cười nói. Trong lòng vừa lòng, ân... A Qúy không biết chữ, nhưng hiểu chuyện lắm.
Tuy nói đối bọn đệ đệ mà nói dối thì không tốt lắm, nhưng trong lòng Chu Cao Sí rất đúng lý hợp tình cho rằng, làm ca ca, ở trước mặt bọn đệ đệ phải bảo trì uy tín là rất tất yếu!
Ân... Tiểu hài tử thôi, trưởng thành sẽ quên. Chu Cao Sí trong lòng rất là vui tươi hớn hở nghĩ.
Vừa đến cửa Thính Đào viện, chỉ thấy Mã Tam Bảo cùng Hiểu Cầm đã cung kính đứng ở cửa.
Chu Cao Sí chậm rì rì tiêu sái đi qua.
Thấy Mã Tam Bảo vẻ mặt cung kính đối mình hành lễ, Chu Cao Sí trong lòng than nhẹ, thật sự là đáng tiếc... Phụ vương không biết vì sao, không chịu cho mình mang theo Tam Bảo cùng đi, ai, bất quá, ngay cả Trương Phụ cũng không cho, chứ đừng nói Tam Bảo...
Rửa mặt xong, Chu Cao Sí liền nằm đến tháp thượng, hô một hơi, ai, vẫn là ở trong viện của mình là thoải mái a.
Nhưng đáng tiếc, Chu Cao Sí không có thoải mái bao lâu, Mã Tam Bảo liền vội vàng báo lại.
“Thế tử, vừa mới Vương gia phái người đến, nói buổi tối mọi người đến nhà chính dùng cơm.”
Chu Cao Sí trong lòng nghi hoặc, ngày gì vậy, muốn tới nhà chính dùng cơm? Bỗng nhiên nhớ tới... Sứ giả kinh thành?
Mã Tam Bảo thấy Chu Cao Sí có chút đăm chiêu, khinh bước lên trước, thấp giọng hỏi “Thế tử, hôm nay là mười lăm.”
Ngô? Mười lăm?
Chu Cao Sí trong lòng thế này mới giật mình, không khỏi phát sầu, cha lúc trước ra quy củ này làm chi nha? Mỗi ngày mười lăm hàng tháng đều đến nhà chính dùng cơm... Trước kia cũng không sao, nhưng gần nhất nhìn vài thiếp thất được hoàng gia gia hắn ban cho, hắn liền cả người không được tự nhiên, đặc biệt này vài thiếp thất này còn tại trước mặt nương hắn tao thủ lộng tư (tự ý) câu dẫn cha hắn, làm hắn ăn cũng không ngon...
Mẫu thân hắn... Thật sự là rất vất vả!
“Tam Bảo...” Chu Cao Sí thở dài.
Mã Tam Bảo cung kính đáp “Nô tài có.”
“Nói cho Hiểu Cầm, đêm nay làm chút sủi cảo.” Dừng một chút, lại phân phó nói “Làm nhiều chút.”
Mã Tam Bảo nhìn bộ dáng Chu Cao Sí sầu mi khổ kiểm, thiếu chút nữa bật cười, vội vàng cúi đầu cung kính đáp ứng.
Thế tử tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng rất nhân hậu trí tuệ, hơn nữa... Mã Tam Bảo vụng trộm liếc mắt nhìn bộ dáng Chu Cao Sí nâng cằm than thở, trên mặt không công nộn nộn, tế mi hơi hơi nhăn, ánh mắt tinh lượng, khóe miệng cho dù không cười, cũng là hơi hơi kiều, thế tử... Thật sự, thực đáng yêu...
***
Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Cao Sí vẫn là chậm rãi từng bước một từ Thính Đào viện đến nhà chính.
Lúc này, trong nhà chính, nương hắn, còn có vài thiếp thất đều đã đến.
Làm thế tử vương phủ, hắn tới vừa mới hảo, vừa không quá sớm cũng sẽ không quá chậm.
Cung kính hướng mẫu thân hắn hành lễ xong, Chu Cao Sí liền quy củ đứng ở một bên, chờ cha hắn, chân chính chủ nhân của Yên vương phủ này.
Cha vừa vào cửa, Chu Cao Sí liền chú ý tới vài nữ tử xinh đẹp cung kính đứng ở phía sau nương hắn, ánh mắt không chỗ nào che dấu rằng đang vụng trộm miết hướng lão cha hắn.
Mà lão cha hắn, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn ở chủ vị, tựa hồ đối ánh mắt vụng trộm hướng hắn không hề phát hiện.
Chu Cao Sí theo mọi người cung kính hành lễ, cha thản nhiên gật đầu, ý bảo ăn cơm.
Vị trí Chu Cao Sí ở dưới tay của mẫu thân, khi dùng cơm, dựa theo quy củ, thiếp thất phải đi chia thức ăn.
Mẫu thân hắn không biết có ý gì, để người tên Tiểu Điệp cùng Như Ngọc đi chia đồ ăn, vì thế Chu Cao Sí chỉ thấy Tiểu Điệp kia đi trước một bước, liền đứng ở bên người cha hắn, sau đó, người tên Như Ngọc nhìn nàng bằng con mắt oán hận, nhưng vẫn như cũ cười dài đứng ở bên người Chu Cao Sí...
Chu Cao Sí trong lòng nhất thời phát sầu, lại tới nữa...
Vương phủ quy củ, khi dùng cơm, phải im lặng, thậm chí ngay cả chiếc đũa cũng không được phát ra âm thanh.
Chu Cao Sí chỉ có thể chậm rãi bới đồ ăn, nhìn Như Ngọc kia đem tới cho hắn thịt hắn tối không thích, khổ qua, cánh gà... Đều thi nhau gắp đến trong bát hắn, Chu Cao Sí trong lòng thở dài, quả nhiên, để Hiểu Cầm làm chút sủi cảo là đúng nha!
Đồ ăn này, đều chỉ có cha hắn thích thôi, có được hay không nha?!
Chu Cao Sí làm bộ thỉnh thoảng dùng chiếc đũa gạt đồ ăn, một bên yên lặng tính thời gian.
Ngay tại khi Chu Cao Sí đang tính thời gian, thanh âm thản nhiên vang lên “Sí nhi.”
Chu Cao Sí sửng sốt, lập tức nghiêm nghị ngẩng đầu “Phụ vương.”
“Lại đây.” Chu Lệ thản nhiên nói xong. Vẻ mặt bình tĩnh cực.
Chu Cao Sí ngẩn ra, Từ thị cũng ngẩn ra, những người khác cũng ngẩn ra.
Chu Cao Sí giật mình ngốc lăng, chậm rãi đứng dậy, đi đến bên người Chu Lệ, Chu Lệ ra hiệu Chu Cao Sí ngồi xuống bên người mình, mới thản nhiên nói “Về sau dùng cơm an vị ở bên người phụ vương là hảo.”
Chu Cao Sí sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hướng Chu Lệ, đã thấy biểu tình Chu Lệ nháy mắt âm lãnh “Người tới! Đem hai tiện thiếp này kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng!”
Mọi người nhất thời ngây dại.
Hai nữ nhân kia lập tức nhuyễn gối, ai ai khóc nói “Vương gia thứ tội...”
Từ thị lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười “Vương gia, các nàng mới đến vương phủ này nên chưa hiểu chuyện, ngài cho các nàng một cơ hội đi.”
Chu Lệ cũng mạnh mẽ vỗ bàn, âm thanh lạnh lùng nói “Cũng chưa nghe được lời nói của bổn vương sao?!”
Lập tức, hai nữ nhân kia liền ai ai kêu la rồi bị tha đi ra ngoài.
Không khí trên bàn lập tức liền nặng nề, tất cả mọi người thật là cẩn thận.
Chu Lệ thấy hai nữ nhân kia bị tha đi xong, thản nhiên mở miệng “Ngay cả chia thức ăn đều làm không tốt, còn có thể làm cái gì? Phế vật!” Dứt lời, Chu Lệ liền đứng dậy, kéo Chu Cao Sí, xoay người đi nhanh.
Lưu lại mọi người hai mặt bức bách, mà Từ thị cũng liếc mắt bát của Chu Cao Sí, nguyên lai trong bát không vơi đi là bao nhiêu, có chút giật mình, trong lòng cũng hừ lạnh, Vương gia trách phạt thật đúng! Ngay cả thế tử thích ăn cái gì cũng không biết, còn muốn chia đồ ăn!
Chu Cao Sí bị chuyện liên tiếp xảy ra có chút trận động, có chút ngây ngốc bị cha kéo đi ra ngoài, đợi đi vào nhà chính, bị lão cha hắn ôm lấy, mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn về phía Chu Lệ vẻ mặt thản nhiên, nhỏ giọng hỏi “Cha, ngài cũng chưa ăn cái gì đâu.”
“Sí nhi chẳng phải cũng không sao?” Chu Lệ liếc Chu Cao Sí một cái, tức giận nói.
Chu Cao Sí ha ha cười gượng, đều bị cha phát hiện? Cho nên cha mới phạt hai nữ nhân kia?
“Cha, chúng ta hiện tại đi đâu?”
“Mang ngươi đi ăn ngon.” Chu Lệ cười thần bí.
Chu Cao Sí vừa nghe, nhãn tình sáng lên. Ăn ngon?
Chu Lệ nhìn ánh mắt Chu Cao Sí lượng lượng, trong lòng sung sướng, tiểu tử này vẫn thích ăn như vậy! Vừa mới ngồi ở trên bàn cơm, vô tình thấy tiểu tử này gạt bỏ đồ ăn.
Hừ! Hai nữ nhân kia thật không biết tốt xấu!
***
Lúc này Bắc Bình đã vào đêm, tuy rằng không thể so với ban ngày náo nhiệt, nhưng người đến người đi, đặc biệt tiểu quán ven đường phố, bán hồn đồn và sủi cáo, mùi thơm bột mì bay thoang thoảng...
Yên vương phủ cách đó không xa, ở một tiểu quán, trong lòng Chu Cao Sí có chút vô lực nhìn chằm chằm chén lớn trước mắt, sủi cảo trong cái chén đầy ắp.
Sớm biết thế... Sẽ không cho Hiểu Cầm làm sủi cảo...
Này, cha nói ăn rất ngon sao?
Chu Lệ há to mồm cắn sủi cảo, nhìn Chu Cao Sí ngẩn người, bộ dáng thoáng có chút thất vọng, liền nuốt xuống sủi cảo, mỉm cười nói “Sí nhi, ngươi nếm thử xem, rất ngon nha.”
Chu Cao Sí lấy lại tinh thần, gắp một viên sủi cảo, đầu tiên là chậm rãi cắn một ngụm, chậm rãi nhấm nuốt sau, nhãn tình sáng lên, ăn ngon!
Chu Lệ nhìn Chu Cao Sí nhãn tình sáng lên, mỉm cười.
Ánh mắt Chu Cao Sí nhíu lại, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt thỏa mãn bắt đầu ăn thêm.
Tuy rằng thời điểm ăn rất chậm, cùng Chu Lệ từng ngụm từng ngụm ăn rất bất đồng, nhưng vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn cùng khoái hoạt này cũng làm Chu Lệ cảm thấy thỏa mãn.
Quả nhiên, tiểu tử này vẫn là tốt nhất.
“Ăn ngon không?” Chu Lệ buông chiếc đũa, xoa xoa miệng, mỉm cười hỏi.
Chu Cao Sí nhu nhu bụng đã ăn no ăn no, tế mi nhất loan“Ăn ngon!”
Chu Lệ nhịn không được nâng tay sờ đầu Chu Cao Sí, cười nhẹ nói “Lại ăn no rồi sao?”
Chu Cao Sí lắc đầu, còn nghiêm túc nói “Không có, con chỉ là hơi no thôi.”
Chu Lệ cười, đứng dậy thanh toán tiền, dắt tay Chu Cao Sí, hướng phương hướng vương phủ chậm rãi đi đến.
“Mấy ngày hôm trước, thời điểm buổi tối cha trở về, đã đói bụng, gặp tiểu quán bán sủi cảo này, liền ăn một chén, ân, hương vị không tồi, cha liền nhớ kỹ.” Chu Lệ từ từ nói.
Chu Cao Sí nghiêng đầu nhìn Chu Lệ vẻ mặt thản nhiên nói chuyện, trong lòng rất là bình an, lẳng lặng nghe.
Khi đi sắp đến vương phủ, Chu Lệ ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, do dự một chút, vẫn chậm rãi mở miệng.
“Sí nhi... Qua vài ngày, cha phải xuất chinh.” Chu Lệ thản nhiên nói.
Chu Cao Sí sửng sốt, theo bản năng dừng lại cước bộ.
Chu Lệ thấy, liền ngồi xuống, nâng nhẹ tay sờ sờ mặt Chu Cao Sí, ôn nhu nói “Cha rất nhanh sẽ trở về.”
Chu Cao Sí lẳng lặng nhìn cha hắn, sau một lúc lâu, chậm rãi gật đầu, lộ ra tươi cười “Sí nhi chờ cha trở về.”