Minh Hà Chi Cao Sí - Chương 77
Minh Hà Chi Cao Sí
Chương 77: Tĩnh nan thiên [ thất ]
gacsach.com
Đây là... Mộng?
Chu Cao Sí kinh ngạc nhìn về một chính mình khác... Thân hình mập mạp, bộ pháp gian nan, tập tễnh tiêu sái ở trên con đường nhỏ, hai bên đường đều là cỏ dài mọc cao quá đầu người, thiên không hôn ám, không có gió, im lặng dọa người, nhìn cuối đường, hình như là... Một rừng cây?
Một mình khác... Đi đường thực gian nan, nhưng vẫn có thói quen chắp hai tay sau lưng, đi vài bước, liền nghỉ một chút, sau đó, xoa mồ hôi, ngẩng đầu nhìn thiên không hôn ám, lộ ra tươi cười thản nhiên cùng ôn hòa, không vội không nóng nảy.
Chu Cao Sí kinh ngạc nhìn, cước bộ cũng đi theo một cái mình khác này...
Sau đó...
Chu Cao Sí nhìn thấy cái mình khác này bước từng bước nhỏ, liền có một vài hình ảnh từ trong đầu bay ra, sau đó, thổi qua ở trước mặt mình...
Họa ảnh... Từ khi mình mới luân hồi lại, đến chậm rãi lớn lên...
Nhưng là kỳ quái là, họa ảnh này cũng không là là những điều bản thân mình đã trải qua...
Nhưng...
Chu Cao Sí hiểu được, đó chính là cuộc đời của tiền sinh mình!
Mà con đường này, chính là hoàng tuyền lộ mà mình đã đi qua!
Nhưng là...
Chu Cao Sí nhìn tiểu điếm đột ngột xuất hiện trước mắt.
Ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, Chu Cao Sí không khỏi thấp giọng niệm ra: Lai oản Mạnh bà thang?
Chu Cao Sí tâm đều nghĩ xem thời điểm mình đi hoàng tuyền lộ có từng đi qua nơi này không...
Đột nhiên rất là dễ nghe thanh âm ôn nhu vang lên,“Nhĩ hảo! Hoan nghênh đi vào Mạnh bà tiểu điếm. Ta là tiểu nhị, xin hỏi ngươi cần một chén Mạnh bà thang hay là một chén trà Nại Hà?”
Chu Cao Sí sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại thiếu niên ước chừng mười lăm, sáu tuổi, ăn mặc kỳ quái, trang phục quần đùi áo ngắn tay, khuôn mặt có chút tái nhợt, ánh mắt dài nhỏ, tựa hồ thường thường hí mắt, nhưng vẻ mặt rất nhu hòa làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
“Cái kia...” Chu Cao Sí ngốc ngốc cười, gãi đầu “Ta cảm thấy ta bây giờ cũng không cần...”
Hắn chỉ là nằm mơ đi?
Hắn còn chưa có chết đi?
Thiếu niên sửng sốt, cao thấp tinh tế đánh giá Chu Cao Sí một phen, lập tức hoang mang nghiêng đầu, vuốt cằm, cân nhắc sau một lúc lâu, lẩm bẩm nói “Kỳ quái... Sao lại có một sinh hồn phiêu tiến Hoàng Tuyền lộ?”
Thì thào dứt lời, liền quay đầu nhìn về phía trong ***, hô“ChuNhật ca, ngươi tới đây một chút, nơi này có sinh hồn kì quái nga.”
Rất nhanh, vang lên thanh âm miễn cưỡng “Nga, vậy ngươi xem nó có tươi không, nếu tươi, ngươi liền bắt nó làm thịt, cấp phú quý làm cơm chiều đi.”
Chu Cao Sí bị kiềm hãm.
Nhưng thiếu niên này lại thật sự quay đầu, rất nghiêm túc cao thấp đánh giá một phen, một bên gật đầu một bên lẩm bẩm nói “Ân, không sai, thực sạch sẽ a. Nhưng là... Giống như không còn tươi, có hai lần luân hồi rồi...”
Chu Cao Sí không khỏi chậm rãi lui về phía sau.
Mà đúng lúc này, thiếu niên bỗng nhiên mở to hai mắt, rất là kinh ngạc mở miệng “Di, kỳ quái, trên người ngươi sao lại có vảy kì lân của lão đầu nhi?”
“A?”
Lão đầu nhi, cái kia... Là lão đầu nhi kì quái đó sao?
Thiếu niên dường như nghĩ thông suốt cái gì, vỗ cái trán, lộ ra tươi cười bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt dài nhỏ nhất loan, tươi cười rất là ôn nhu “Thì ra là thế nha! Ngươi là bị lựa chọn, hảo, cứ thế đi, ta sẽ đưa ngươi trở về đi.”
“Di?!”
Khi Chu Cao Sí chưa kịp phản ứng, chỉ thấy thiếu niên phất tay, trước mắt liền tối sầm lại, khi tái mở to mắt, trước mắt nhìn thấy lại là cái giường quen thuộc trong phòng mình.
Kinh ngạc phát ngốc một hồi.
Chu Cao Sí mới chậm rãi ngồi dậy, xoa cái trán có chút đau, hồi tưởng tình cảnh trong mộng.
Chu Cao Sí thầm nói bốn chữ: Mạc danh kỳ diệu.
Nhưng... Tái tỉ mỉ hồi tưởng kí ức kiếp trước khi đi trên Hoàng Tuyền lộ, từng cái từng cái nhớ đến đủ loại trí nhớ tiền sinh... Đặc biệt là trận chiến này!
Vĩnh Xương!
Cha!
Trương Ngọc!
Đại bại!
Chu Cao Sí mạnh mẽ đứng dậy, không được, phải xác nhận một chút.
Đi hướng cửa sổ, tùy tay xuất ra một viên đá nhỏ ra ngoài, ít lâu sau, liền có một phi ngư nam tử che mặt nhảy vào, cung kính quỳ rạp trên đất “Thuộc hạ chờ đợi thế tử sai phái!”
“Ta hỏi ngươi, Đô Đốc TếNamkêu là Thịnh Dung? Sơn Đông Bố Chính Sứ kêu Thiết Huyễn?” Chu Cao Sí nghiêm túc hỏi.
“Hồi thế tử, TếNamĐô Đốc đúng là Thịnh Dung, Sơn Đông Bố Chính Sứ đúng là Thiết Huyễn!”
Chu Cao Sí trầm mặc một hồi, chắp hai tay sau lưng tinh tế hồi tưởng đến đoạn trí nhớ ngắn ngủi trong mộng...
Cha tấn công Tế Nam không có kết quả, bị Thịnh Dung cùng Thiết Huyễn đánh đuổi, sau, Thịnh Dung được nhâm mệnh thành Bình Yên đại tướng quân, ở Vĩnh Xương vây công lão cha, Trương Ngọc vì cứu cha mà chết, sau đó, cha thì sao? Cha cuối cùng rốt cuộc có mở đường máu thoát khỏi vòng vây không?!...
Hơi hơi nắm chặt thành quyền, trong lòng Chu Cao Sí khó chịu, đáng tiếc khi ra khỏi tiểu điếm kia, không thể nhìn đến kết quả chiến cuộc, rốt cuộc cha có gặp chuyện không may hay không?
Trong lòng cân nhắc một hồi, Chu Cao Sí xoay người, bình tĩnh mở miệng “Ba sự kiến! Thứ nhất, thu thập tình báo của Thịnh Dung cùng Thiết Huyễn, thu thập sau lập tức trình cho phụ vương ta! Thứ hai, ngay hôm nay bắt đầu, thu thập tình báo xung quanh Vĩnh Xương, bao gồm địa hình, hộ gia đình, Đệ tam, ngay hôm nay bắt đầu, phái người thường trú Vĩnh Xương! Tùy thời chuẩn bị tiếp ứng phụ vương ta!”
“Dạ!”
Mặc kệ chiến cuộc kiếp trước thế nào, hắn định sẽ không tái làm cho phụ vương rơi vào hoàn cảnh hung hiểm như vậy!
***
Mà hôm sau.
Lí Cảnh Long phái ra Cù Năng đối Bắc Bình tiến hành công kích hung hiểm cùng điên cuồng!
Trương Dịch Môn của Bắc Bình một lần bị đánh phá vào, nhưng sau Trương Phụ dẫn binh trợ giúp, mà Lí Cảnh Long lại trợ giúp không được, đem Cù Năng đánh đuổi khỏi Trương Dịch Môn!
Lúc này, Cù Năng bị đánh ra khỏi Trương Dịch Môn, sờ sờ ngực đầy máu, lộ ra tươi cười quỷ dị.
Chu Cao Sí đứng ở trên cửa thành, nghe đến binh lính vội vàng tấu, biết Trương Dịch Môn rốt cục được bảo vệ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, gật đầu ôn hòa cười, nói “Vất vả! Nói cho tiểu đội tuần tra, lập tức kiểm tra phụ cận Trương Dịch Môn, đem tướng sĩ bị thương lập tức đưa đến chỗ chữa bệnh từ thiện tiến hành cứu trị, Lý đại nhân sẽ lập tức phái người đưa đến lương khô cùng nước uống.”
“Rõ!”
Đợi binh lính lui ra, Chu Cao Sí ngẩng đầu nhìn trời, giờ phút này, thiên không mù khói, gió nhẹ khẽ vuốt, Chu Cao Sí không biết như thế nào, tổng cảm thấy, bão táp sẽ đến đây.
Lúc đang nhìn trời, phía sau truyền đến nhẹ giọng kêu.
Chu Cao Sí xoay người, thấy là Từ thị, vội cung kính chỉ lễ “Con kiến quá mẫu phi!”
Từ thị gật đầu mỉm cười “Sí nhi miễn lễ.”
“Mẫu phi sao không ở vương phủ đợi, nơi này rất nguy hiểm...” Chu Cao Sí hơi hơi ngưng mi nói.
Từ thị chậm rãi lắc đầu, mỉm cười “Yên tâm đi, mẫu phi biết đúng mực, tuyệt không sẽ không để các ngươi thêm phiền, mẫu phi biết Lí Cảnh Long đã muốn lui binh, nên mới tới, hơn nữa, mẫu phi tuy là hạng nữ lưu, nhưng cũng là một phần tử của Bắc Bình, có thể nào ở một bên nhìn?”
Chu Cao Sí vẻ mặt nghiêm túc “Mẫu phi, đánh giặc là chuyện của nam nhân!”
Từ thị sửng sốt, nhìn biểu tình Chu Cao Sí còn thật sự nghiêm túc, không khỏi cười, tươi cười rất là thư lãng.
Chu Cao Sí ngẩn ngơ, hắn chưa bao giờ gặp qua mẫu phi tươi cười như vậy...
“Sí nhi, ngươi trưởng thành.” Từ thị thật sâu nhìn Chu Cao Sí, lẩm bẩm nói.
“Mẫu phi...”
Lại nhìn nhìn phía sau Từ thị,hỏi “Mẫu phi, Trương tiểu thư đâu?”
Từ thị thản nhiên nói “Ngươi đừng lo lắng, ta để cho Hiểu Cầm cùng thị nữ bên người đi theo, sẽ không gặp chuyện không may.”
Từ thị có chút ý vị thâm trường.
Chu Cao Sí do dự một chút, nhẹ giọng hỏi “Mẫu phi để cho nàng đi theo, là muốn hảo hảo coi chừng?”
“Ân.” Từ thị không e dè, thản nhiên nói “Nay bất đồng ngày thường, nếu để cho nàng ở trong vương phủ, ta cũng không yên tâm, phụ vương ngươi nói, trong vương phủ có mấy kẻ có dụng tâm xấu.” Lại nhíu mày nói “Cũng không biết là vì cái gì, phụ vương ngươi biết rõ trong vương phủ có kẻ có ý đồ riêng, vì sao còn không trừ bỏ?”
Chu Cao Sí ngượng ngùng cười “Chắc là do phụ vương muốn làm địch nhân lơ là đi?”
Từ thị liếc nhìn Chu Cao Sí một cái, thở dài “Ngươi nha, luôn nói chuyện giống phụ vương ngươi!”
Chu Cao Sí trên mặt lúng túng, hắn chỉ là luận sự a.
Từ thị lại xoay người “Tốt lắm, mẫu phi đi xem Trương tiểu thư.”
Sau đó, Từ thị vừa quay đầu, thản nhiên nói “Ngươi đưa tới đồ kia, mẫu phi thấy, mẫu phi thật cao hứng.”
Chu Cao Sí ngẩn ra, lập tức há miệng thở dốc, nhìn bóng dáng mẫu phi hắn chính trức có chút quật cường, lại không khỏi ngậm miệng lại.
Thôi.
Đêm đó mở ra bố bao, nhìn đến, chính là một bộ vòng tai bằng bạc thực bình thường, nhưng tựa hồ thường thường được người chà lau, rất là sáng.
Hắn cũng không hiểu, Bất Ngữ hòa thượng là ai, chính là khi nhìn thấy vòng tai kia, đột ngột nhớ tới cây trâm mà mẫu phi từng cài. Vì thế, nghĩ nghĩ, hắn cả gan đưa đến Phương Hoa viện, mà sau, hắn chờ mẫu phi chủ động nói đến. Nhưng mẫu phi cũng không đề cập tới.
Thẳng đến hôm nay...
Như vậy, vòng tai kia quả thật là của mẫu phi?
Vậy Bất Ngữ hòa thượng... Là vị cố nhân kia?
Ai, thôi, chỉ cần mẫu phi không thống khổ là tốt rồi.
***
Mà lúc này, chỗ chữa bệnh từ thiện, Trương Dung Nguyệt muốn đi vào, nhưng trước mắt rất nhanh, Hiểu Cầm liền đi ra, vẻ mặt nghiêm túc “Trương tiểu thư, chúng ta không nên đi vào mới hảo!”
Trương Dung Nguyệt thản nhiên nhìn Hiểu Cầm “Ngươi nếu xưng hô ta là Trương tiểu thư, vậy ngươi hẳn là biết mình là thân phận gì đi?”
Lời này rất là chua ngoa, Hiểu Cầm cơ hồ biến sắc.
Nàng ở bên người Chu Cao Sí, Chu Cao Sí ngày thường tuy rằng cũng có chút nghiêm khắc, nhưng cũng không khinh thị các nàng là nô tỳ, thậm chí đối với các nàng rất là ôn hòa dễ thân.
Hiểu Cầm hít sâu một hơi, đang muốn cúi đầu mở miệng, Trương Dung Nguyệt cũng cười lạnh một tiếng, lướt qua nàng, liền tiến nhập nơi chữa bệnh từ thiện.
Hiểu Cầm sửng sốt, vội theo đi lên, trong lòng tức giận, Trương tiểu thư này khó trách thế tử không thích! Hừ! Thật sự là chán ghét!
Trương Dung Nguyệt đi vào nơi chữa bệnh từ thiện, nhíu mày nhìn bên trong tiểu viện tử một mảnh hỗn độn khẩn trương, nhiều người nằm trên mặt đất ôm nơi đang đổ máu đến thống khổ, lăn qua lăn lại rồi tru lên, có người hấp hối, còn có người đã sắp nhắm mắt lại...
Đây là chiến tranh!
Sắc mặt Trương Dung Nguyệt trắng bệch, nắm chặt hai tay, trong lòng đối Yên vương oán hận càng nhiều một tầng.
Mà đúng lúc này, đột ngột một bàn tay bắt được chân của nàng, nàng sợ tới mức cơ hồ hét rầm lêm, cúi đầu nhìn lại, cũng là một nam tử trẻ tuổi đang hấp hối, Trương Dung Nguyệt vội ngồi xuống, nói “Ngươi... Ngươi kiên trì, đợi lát nữa, đại phu sẽ đến đây!”
Nhưng nam tử trẻ tuổi này cũng nâng một tay đầy huyết lên nhét vào tay nàng một thứ gì đó, đứt quãng nói xong “Trương Thạch đại nhân...”
Trương Dung Nguyệt mở to hai mắt, Trương Thạch đại nhân?! Cha!?
Trương Dung Nguyệt vội hỏi “Trương Thạch đại nhân? Cha ta, cha ta hắn...” Câu hỏi không có người trả lời, nam tử tuổi trẻ sớm nhắm mắt chết đi.
Trương Dung Nguyệt kinh ngạc nhìn, theo bản năng nắm chặt đồ vật trong tay.
Lúc này, Hiểu Cầm vội vàng chạy tới “Trương tiểu thư! Trương tiểu thư!”
Trương Dung Nguyệt lấy lại tinh thần, vội đứng dậy, đưa tay nhét đồ vào trong áo, quay đầu mỉm cười “Ta ở đây!”
Hiểu Cầm vừa thấy, nhẹ nhàng thở ra “Trương tiểu thư, Vương phi tìm ngài đó, ngài mau cùng nô tỳ trở về đi!”
“Nga, hảo!”