Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em - Chương 67
Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em
Chương 67
Thấy phóng viên đang do dự, Carlos cắn môi nhìn Tô Thanh Gia bên cạnh: “Tờ báo có mặt anh có được xuất bản trên toàn quốc không?”
Hạng Lâm bị câu hỏi này làm cho sững sờ, tất cả những câu hỏi vừa nghĩ ra đều bị nuốt xuống, anh ta lặng lẽ gật đầu.
Không phải nói đùa chứ, mặc dù báo của họ không nổi tiếng như các tạp chí hàng đầu thế giới, nhưng cũng là một cái tên khá nổi tiếng, chớ nên coi thường nó.
Nhìn thấy anh ta gật đầu, Carlos vội hỏi: “Thế nó có được phát hành ở Hàng Châu không?” Carlos háo hức đợi lời xác nhận.
Câu hỏi này khiến Tô Thanh Gia lập tức hiểu ra tất cả, mặt đỏ ửng lên, cô lấy tay véo hông bạn trai một cái, tuy nhiên, vì Carlos thường xuyên tập thể dục nên cơ thể rất săn chắc. Cơ bắp mạnh mẽ và vòng eo rắn rỏi khiến cô thích thú.
Bị bàn tay bé nhỏ chạm vào, Carlos liếm liếm bờ môi, lén dịch từng bước nhỏ lại gần cô, sau đó kéo tay cô đặt lên cơ bụng.
Nghe đội trưởng nói, con gái rất thích sờ vào chỗ này, đội trưởng còn nói, các cô gái có thể cảm nhận được sức mạnh của người con trai thông qua đây.
Cậu cũng muốn cho Bella cảm nhận được.
Cậu khống chế sức lực rất tốt, khiến Tô Thanh Gia vừa phải ngoan ngoãn đặt tay ở đó, vừa không ảnh hưởng đến làn da trắng nõn của cô.
Cứ như vậy một hồi, cậu cảm thấy không ổn, dù đã cách một lớp quần áo, cậu vẫn có thể cảm nhận được bàn tay trắng nõn mát mẻ mượt mà của cô, dù cô không hề cử động nhưng bụng dưới của cậu lại dấy lên một ngọn lửa nóng, ngọn lửa đó đang lan dần ra khắp cơ thể.
“Có thể phát hành, báo chúng tôi xếp hạng khá cao ở Trung Quốc.” Hạng Lâm hơi bối rối, cảm thấy rất ngạc nhiên khi chàng trai này biết tên địa danh ở Trung Quốc, vì vậy anh ta đành thành thật trả lời câu hỏi, cũng không quên khen ngợi tờ báo của mình.
Anh ta không để ý đến động tác nhỏ của hai người, từ nãy đến giờ anh đều nắm chặt tay thành nắm đấm, cố gắng suy nghĩ, anh rất sợ chàng trai tóc vàng nói giọng Đông Bắc này bốc đồng bỏ đi.
Carlos đang trầm mê trong suy nghĩ của mình thì bị Tô Thanh Gia kéo lại, thấy chàng trai mất tập trung, cô liền rút tay về, sau đó bước ra xa, cách chàng trai khoảng 1m, rồi dùng một tay khác che khuôn mặt nhỏ lại, nhưng cố gắng thế nào cũng không giấu được lỗ tai nhỏ đỏ hồng.
Ôi chúa ơi, vừa rồi cô đã bị mê hoặc, cô thực sự, thực sự chạm vào nó rồi, không, không thể, nhưng hình như cảm giác sờ vào hay hơn được nhìn thấy nhiều.
Tô Thanh Gia không dám ngước lên nhìn, chỉ yên lặng nghe Carlos nói.
Chàng trai tóc vàng rất không vui khi phải xa rời bàn tay mềm mại như ngọc của cô, lửa nóng trong bụng từ từ tắt xuống, cậu lẳng lặng nhìn cô gái đang đứng cách mình một khoảng lớn, và rồi lại bị lỗ tai đỏ hồng của cô hấp dẫn.
Cậu gãi gãi đầu, kìm cảm giác muốn chạm vào xuống, lấy lại tinh thần nói với Hạng Lâm: “Câu hỏi cuối cùng, tôi sẽ cho anh câu trả lời.”
Hạng Lâm bị câu nói này làm cho sững sờ lần nữa, cơ mà, anh chưa hỏi câu nào mà?
Tuy nhiên, anh ta cũng không dám cãi lại, chỉ rút một cây bút ghi âm ra.
“Vào giây phút tăm tối nhất cuộc đời, một tia sáng đã đưa tôi đến La Masia, bây giờ cô ấy là ngươi yêu của tôi, cô ấy tên Tô Thanh Gia, là một người con gái xinh đẹp đến từ Trung Quốc.”
“Tên của cô ấy bắt nguồn từ một bài thơ Trung Quốc:
Trùng hồ điệp hoàn thanh gia,
Hữu tam thu quế tử,
Thập lý hà hoa.
Khương quản lộng tình.”
Giọng nói của chàng trai dịu dàng, trầm ấm như ngọc thạch, khiến lòng người say mê.
Trong một đêm tối sau cơn mưa, tình yêu của cậu vừa ngọt ngào lại cảm động.
Hạng Lâm tắt máy ghi âm sau khi hoàn thành hai phút phỏng vấn.
Phóng viên nhìn cô gái đang xấu hổ bên cạnh, chân thành nói lời chúc phúc: “Hai người rất xứng đôi, anh chúc em hạnh phúc.”
Cuối cùng, một nụ cười đã nở trên mặt Carlos, lúm đồng tiền ấm áp hiện lên: “Cảm ơn!”
Hạng Lâm chào tạm biệt họ, anh đã thu được kết quả như mong đợi trong chuyến đi đến La Mã này.
Anh nắm chặt cây bút ghi âm trong tay, rồi quay đầu lại nhìn cặp đôi kia.
Cô gái lại tiến vào vòng tay ấm áp của chàng trai, ánh đèn đường phủ lên một màu vàng ấm áp, chàng trai cúi đầu xuống, còn cô gái thì ngước lên trên, trông vô cùng xứng đôi.
Lần này, Hạng Lâm không lấy máy ảnh ra chụp nữa.
Cách đây nhiều năm, tại ngôi trường cấp 3 nho nhỏ, anh cũng đã từng có bạn gái, lúc tan học, họ còn cố tình đợi nhau ở cổng trưởng để lén lút nắm tay, vào một tiết tự học buổi tối, cô gái đó đã hôn trộm anh. Lúc đó, anh vẫn còn trẻ, cô gái ấy thì vẫn còn rất nhỏ. Nhưng chớp mắt một cái bọn họ đã trưởng thành, anh cũng đã chạy đến một nơi xa.
Đó là tình yêu đẹp nhất mà anh từng trải qua.
Hạng Lâm cười cười nhìn hình bóng dưới ánh đèn, rồi quay người bước vào bóng tối.
Anh không biết, tình yêu giữa một chàng trai bốc đồng và một cô gái đáng yêu có thể kéo dài được bao lâu, nhưng anh mong họ sẽ có kết quả tồt.
Tô Thanh Gia bị Carlos kéo vào lồng ngực nên không thể che mặt nữa, cô đánh nhẹ mấy cái lên ngực cậu, rồi yên lặng lắng nghe tiếng tim đập.
Bây giờ cô mới biết, hóa ra cậu luôn nhớ tên của cô bắt nguồn từ đâu, cô chỉ nói cho cậu một lần duy nhất, vậy mà cậu lại nhớ rất kĩ, không phát âm sai dù chỉ một âm tiết.
Sau nhiều năm phấn đấu, ước nguyện la hét, gào thét cho cả thế giới biết rằng cô là của cậu cuối cùng cũng đã được thực hiện.
Tên cô và cậu cùng xuất hiện trên mặt báo với tiêu đề “Tình yêu chân thành”.
Tô Thanh Gia ngửi ngửi hương cỏ thơm mát, rầu rĩ nói: “Sao anh có thể nhớ được mấy câu thơ này? “
Carlos đang chăm chú quan sát biểu cảm của cô, nghe thấy cô hỏi vậy, cậu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Là em đã nói với anh.”
“Em đã nói với anh.” – mấy từ Tây Ban Nha đơn giản này cứ như thế mà tiến vào lòng cô.
Cậu trả lời một cách thẳng thắn, nhưng lại cực kì ngây thơ ngốc nghếch, Tô Thanh Gia ngẩng đầu: “Em nói lâu rồi mà anh vẫn nhớ kĩ hả?”
Chàng trai tóc vàng dùng sức gật đầu: “Ừ, những gì em nói anh đều nhớ, em còn nói ông bà em sống ở Hàng Châu.” Bây giờ cậu đang vui sướng như một con cún nhỏ được khen thưởng vậy.
Cậu vẫn nhớ rất rõ, có một năm, vào sinh nhật của cậu, búp bê tóc đen phải về quê ở rất xa rất xa, lúc đó cậu đã nghĩ, không biết khi nào mình mới được đến đó với cô?
Nó có gì khác với Barcelona không? Thẩm Kha đã nói cho cậu biết, nơi đó có Tây Hồ [*] xinh đẹp, có cầu Đoạn Kiều [*] trong truyền thuyết, trên cây cầu ấy, chàng trai cầm dù đã gặp một người con gái xinh đẹp như tiên.
[*] Tây Hồ: (chữ Hán: 西湖; bính âm: Xī Hú) là một hồ nước ngọt nổi tiếng nằm về phía tây thành phố Hàng Châu, thuộc tỉnh Chiết Giang, thuộc miền đông Trung Quốc. Chiều dài lớn nhất theo hướng bắc-nam là 3,3 km còn chiều rộng lớn nhất theo hướng đông-tây là 2,8 km. Diện tích của khu vực hồ khoảng 6,3 km², trong đó phần diện tích chứa nước khoảng 5,66 km²
[*] Cầu Đoạn: Là cây cầu mà Bạch Nương Tử đã gặp Hứa Tiên ( Trong truyện Bạch Xà)
Carlos thấy Bella y như một cô tiên lương thiện vậy, chắc chắn kiếp trước cậu đã làm rất nhiều việc tốt nên kiếp này mới được cứu rối vào đúng thời khắc đen tối nhất cuộc đời.
Dưới ánh đèn, Tô Thanh Gia mơ màng như người say rượu, hai gò má ửng hồng, cậu nghĩ thầm trong lòng, cô tiên này quá xinh đẹp nên cậu mới không thể dời mắt.
Tô Thanh Gia đưa tay sờ vào hình xăm dưới áo: “Em biết anh định làm gì, em rất thông minh đúng không?”
Carlos ôm eo cô, cúi xuống thấp hơn: “Vậy sao em lại không có phản ứng gì?”
“Anh đang vui sướng vì đã giành được chiến thắng, đương nhiên em cũng sẽ không làm anh thất vọng, nhưng nếu là lúc khác, thì khó nói lắm.” Khóe miệng Tô Thanh Gia cong cong, mắt chứa đựng chút kiêu ngạo.
“Anh thắng rồi, em không định thưởng gì sao?” Ánh mắt Carlos sáng lên, chợt nhớ đến gì đó, cậu vội móc chiếc huy chương trong túi ra: “Em nhìn đi, đây là huy chương vàng Champions League đầu tiên của anh. Bella, em có thể đeo nó cho anh không?”
Tô Thanh Gia cầm lấy huy chương trong lòng bàn tay thô ráp của Carlos, ngoắc ngoắc tay nói: “Anh cúi đầu xuống trước đi.”
“Em đồng ý cho anh hôn ư?” Carlos híp mắt hỏi, mật ong được đựng trong lúm đồng tiền như sắp tràn ra.
Tô Thanh Gia giơ huy chương lên rồi hỏi: “Không phải anh muốn em đeo lên giúp sao?”
Chàng trai tóc vàng thất vọng sờ huy chương, Tô Thanh Gia cảm thấy rất buồn cười, cô đi đến phía sau cậu, lấy túi xách trong balo của cậu ra. Hôm nay cô mang theo khá nhiều đồ.
Carlos chăm chú nhìn cô, ánh mắt đong đầy mong đợi.
Cô lấy ra một chiếc vòng nguyệt quế được làm bằng cành ô liu tươi, xung quanh được dệt thêm lá tươi, trông tràn đầy sức sống.
Chủ cửa hàng bán vòng nguyệt quế đã nói cho cô biết, những cành cây này được lấy từ phía nam biển Aegean [*], thuộc đảo Crete của Hy Lạp – quê hương của những câu chuyện thần thoại.
[*] Biển Aegea: hoặc Biển Égée là một vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải nằm giữa nam Balkan và bán đảo Anatolie, giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ. Nó nối liền với biển Marmara và Biển Đen về phía bắc thông qua eo Dardanelles và Bosphore. Quần đảo Égée nằm trong biển này.
[*] Crete (tiếng Hy Lạp: Κρήτη, hiện đại: Kríti, cổ đại: Krḗtē; tiếng Latinh: Creta) là đảo lớn nhất và đông dân nhất của Hy Lạp, và là đảo lớn thứ năm tại Địa Trung Hải, đồng thời cũng là một trong 13 vùng của Hy Lạp. Hòn đảo có ý nghĩa lớn trong kinh tế và di sản văn hóa của Hy Lạp song vẫn duy trì các đặc điểm văn hóa địa phương (như phương ngữ Crete, thi ca và âm nhạc). Crete là trung tâm của văn minh Minoan (c. 2700–1420 TCN), nền văn minh có trình độ phát triển cao đầu tiên tại châu Âu, và là nền văn minh đã tạo nên các cung điện đầu tiên của châu Âu.[1]
Cô đã cố gắng học cách đan vòng nguyệt quế, cô gái khá khéo tay nên không bao lâu đã bện được một chiếc vòng xinh đẹp. Khi đặt vòng nguyệt quế vào hộp, cô liền nhớ tới cầu hoa mà Carlos đã tặng cô.
Cô mang theo vòng nguyệt quế này đến sân bóng, hi vọng cành ô liu này có thể mang lại may mắn cho cậu.
“Cúi xuống chút nữa.” Tô Thanh Gia lại ngoắc ngoắc ngón tay, Carlos nghe lời cúi thấp hơn nữa, mái tóc vàng khẽ tung bay trước mặt cô.
“Đội xong chưa, đội xong chưa?”
“Được rồi.” Tô Thanh Gia sờ lên đỉnh đầu cậu: “Để em xem có đẹp trai không nào.”
Carlos ngẩng đầu, sửa lại quần áo, làm một động tác mà cậu tự cho là cool ngầu: “Đẹp trai không?”
Tô Thanh Gia ôm lấy eo cậu, vui vẻ đáp lại: “Có, rất rất đẹp trai.” May là chiếc vòng nguyệt quế cô đan vừa với đầu của cậu.
Môi cô đỏ ửng, căng bóng như sương đọng trên hoa sen đỏ mỗi buổi sáng, lửa nóng trong lòng Carlos lại bốc lên, cậu cố gắng nhìn sang chỗ khác, nhưng càng cố gắng lại càng muốn nhìn nó nhiều hơn.
Tấm vải màu hồng mờ mờ ẩn hiện trước mắt, hình như bên trên còn được thêu mấy bông hoa đỏ.
Carlos muốn sờ vào làn da trắng tuyết được ánh đèn đường chiếu vào kia.
Cậu vội ngẩng đầu lên, sợ dòng chất lỏng lạ sẽ chảy xuống.
Gió đêm lạnh lẽo giúp cậu bình ổn lại cảm xúc, thấy cậu ngẩng cổ lên cao, Tô Thanh Gia nhón chân lên: “Chiều cao của bọn mình chắc phải chênh lệch tới 20cm đấy! Bây giờ, em cao 1m6, còn anh thì sao?”
Chàng trai tóc vàng không dám cúi đầu xuống, cậu giữ nguyên tư thế trả lời: “1m89, anh mới đo cách đây mấy ngày trước.”
“Ôi, anh vẫn sẽ cao hơn nữa, nếu như em cứ mãi thấp như vậy thì anh định xử lý thế nào?” Tô Thanh Gia đột nhiên nhớ tới lúc bạn trai hôn cô “Nghe nói, ở tuổi 25,26, rất ít người con gái có thể cao lên, Carlos, em rất sợ.” Đời trước, cô cao tận 1m7, cô định trêu chọc cậu nhưng lại bị hơi ấm phả vào mặt làm cho mông lung.
Những lời nói nhẹ nhàng này khiến lòng cậu ngứa ngáy, Carlos cúi đầu, bịt kín đôi môi của cô, ngậm lấy đôi môi mà cậu hằng mong muốn. Mặc dù vòng nguyệt quế rất tuyệt vời, nhưng cậu lại cảm thấy đây mới là món quà tốt nhất.
Một lúc lâu sau, cậu mới buông cô gái trong lòng ra, sau đó lại thầm thì bên tai cô: “Em không cần phải cao hơn, bởi vì anh sẽ cúi xuống.”