Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn - Chương 12
Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn
Chương 12: Trẻ con đi lạc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiểu Mễ, trưa nay ra ngoài ăn cơm đi, tớ mời khách.” Chung Cần mời một cách khoan khoái.
“Có gì hay à?” Mễ Lạp vừa đeo tai nghe bluetooth để nói chuyện điện thoại, vừa dùng kim chỉ, vải vụn và bông để may búp bê handmade.
“Hôm nay chị phát lương nhé, mời cậu ăn bò bít tết.”
“Ha ha, đúng là nên mời, ở đâu?”
“Nhà hàng Qua Nhã trên phố Trường Hồng nhé, mặc đẹp một chút, đừng làm chị mất mặt.”
“OK, 12 giờ tớ tới.” Kết thúc cuộc trò chuyện, Mễ Lạp làm xong việc trên tay, vào toilet rửa mặt chải đầu, sau đó thay một chiếc váy dài có thắt lưng, phối với một mặt dây chuyền hình bướm sang trọng trên cổ, khoác một chiếc túi thơm nhỏ, mang một đôi giày đế bằng xinh xắn, cả người trông vừa trẻ trung vừa nữ tính.
Mối quan hệ bạn bè của Mễ Lạp rất rộng, có người chơi thể thao rất phóng khoáng, có người là tiểu tư sản thời thượng, có người là chuyên gia sức khỏe, có người yêu thích mỹ thực, v.v. Chung Cần là một tiểu tư sản thời thượng, yêu thích tất cả các loại hàng xa xỉ, nhưng cô ấy có phong cách và sở thích riêng của mình, nên cũng không tiêu xài một cách mù quáng.
Đi tới chỗ hẹn, Mễ Lạp đảo mắt thì thấy Chung Cần đang ngồi bên cửa sổ, cô giơ tay đánh tiếng chào, lúc tới gần mới phát hiện có một người đàn ông lạ ngồi đối diện Chung Cần.
“Vị này là?” Mễ Lạp trao cho Chung Cần một ánh mắt dò hỏi.
Chung Cần và người đàn ông kia cùng đứng lên, người phía trước cười giới thiệu: “Tiểu Mễ, đây là anh của tớ, Chung Dục. Anh, cô ấy chính là Tiểu Mễ, Mễ Lạp.”
Mễ Lạp hơi kinh ngạc, cô còn tưởng người đàn ông này là bạn trai của Chung Cần.
Anh ta khoảng hai bảy hai tám tuổi, dáng người thẳng tắp, khí chất nổi bật. Lúc đưa ánh mắt tập trung nhìn một người thì giống như trong lòng trong mắt chỉ chứa mỗi người đó, kiểu nhìn thế này rõ ràng sẽ khiến hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ điên đảo.
“Xin chào.” Chung Dục đưa tay về phía cô, mắt chứa ý cười.
“Xin chào.” Mễ Lạp lễ phép bắt tay anh ta.
“Ngồi cả đi.” Chung Cần kéo Mễ Lạp ngồi cạnh mình, đưa thực đơn tới trước mặt cô, “Muốn ăn gì thì gọi nhé.”
“Một phần bò bít tết Úc.” Mễ Lạp cũng không khách khí, nhanh nhẹn chọn món, sau đó đẩy thực đơn về chỗ cũ.
Chung Dục nhìn cô một cách sâu thẳm, sau đó cùng Chung Cần chọn mỗi người một món.
“Trước đây tớ có đề cập với cậu về anh tớ chưa nhỉ?” Chung Cần cười có chút gian xảo.
“Chưa.” Mễ Lạp mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tiến vào trạng thái của lão tăng ngồi thiền kính Phật.
“Anh tớ công tác ở nước ngoài suốt, mấy tháng nay mới về nước.” Chung Cần đảo mắt nhìn lão ca nhà mình, cười nói, “Anh ấy làm IT, thu nhập một năm hơn chục triệu, bây giờ vẫn còn độc thân.”
Mễ Lạp than thầm: Qủa nhiên là tới bắt dây tơ hồng cho cô.
“Anh thường nghe Tiểu Cần nói về em.” Chung Dục mở miệng nói, “Tính con bé khá kiêu ngạo, không có nhiều bạn bè, nhưng lại khen em rất nhiều.”
Mễ Lạp nhướng mày lên, cười như không cười liếc Chung Cần một cái: “Cô ấy khen em rất nhiều? Đây có phải là định nghĩa chính thức của “thổ tào*” không nhỉ?”
(*Thổ tào: than phiền, nhưng theo cách vừa đùa vừa thật.)
“Ha ha ha.” Chung Dục nhịn không được bật cười.
Chung Cần bất mãn phản bác: “Tớ thổ tào cậu bao giờ?”
“Trung thực một chút không được à?” Ánh mắt mà Mễ Lạp nhìn cô vừa có phần cưng chiều vừa có phần bất đắc dĩ, sóng mắt lấp lánh, ẩn chứa sự quyến rũ.
Chung Dục im lặng ngắm cô, mắt lóe lên ánh sáng nho nhỏ.
Đúng lúc này Mễ Lạp vô tình nhìn vào mắt anh ta, lòng run lên, lầu đầu tiên có cảm giác bị điện giật. Ánh mắt của người đàn ông này có sự đặc biệt trời sinh, lực sát thương rất mạnh.
“Hừ, cậu đừng có mà trong phúc mà không biết hưởng, người khác muốn được bổn tiểu thư thổ tào, bổn tiểu thư đây còn chẳng buồn để ý đâu.” Chung Cần kiêu ngạo hếch cằm lên.
“Vâng, bị ngài thổ tào là vinh hạnh của tôi. Tiểu thư, mời uống trà.” Mễ Lạp rót giúp cô nàng một cốc trà nóng.
Chung Cần được cô dỗ xong, tâm trạng vô cùng khoái trá.
Chung Dục nhìn ở trong mắt, cười ở trong lòng. Ở chung với Chung Cần khó thế nào, người Chung gia ai cũng hiểu rất rõ. Tâm tính con bé đơn giản, nhưng tính cách lại rất kiêu căng, nhanh mồm nhanh miệng, rất dễ đắc tội với người khác. Nếu gặp trúng người cố tình tiếp cận, động cơ không trong sáng, con bé lại không có khả năng phân biệt, cuối cùng sẽ bị người ta lừa dối và tổn thương.
Gần đây, con bé thường nhắc tới một cô gái, hình như quan hệ của hai người rất tốt, Chung Dục hơi lo lắng, nên mới đồng ý theo con bé tới xem. Nói là giới thiệu người yêu cho anh ta, nhưng thực tế cái anh ta muốn chính là đích thân đánh giá nhân phẩm của đối phương.
Tuy nhiên, sau khi gặp đối phương, anh ta cảm thấy việc tìm người yêu này cũng có thể đưa vào chương trình làm việc.
Ba người trò chuyện với nhau rất vui, cùng ăn một bữa thật ngon.
Sau khi thanh toán hóa đơn, Chung Dục lấy ra một hộp quà nhỏ từ trong túi của mình, đưa tới trước mặt Mễ Lạp: “Đây là quà anh mang từ nước ngoài về, Tiểu Cần cũng có một lọ, coi như là quà gặp mặt mà anh tặng em, mong em không chê.”
Mễ Lạp ngập ngừng nhìn về phía Chung Cần.
“Tiểu Mễ, cậu nhận đi.” Chung Cần nhét chiếc hộp vào tay cô, “Thương hiệu này hiện không có ở Trung Quốc đâu, cậu dùng thử đi, nếu thấy không tệ, gia đình tớ có thể nói vấn đề đại lí với công ty này.”
Mễ Lạp tò mò mở hộp quà, lấy ra một lọ nước hoa được trang trí đẹp mắt.
“Nước hoa?” Mễ Lạp lật cái lọ lại để xem thương hiệu, “Angelo?”
Trong lòng cô hơi hoảng sợ, đây không phải là thương hiệu của thế giới kia sao?
“Angelo là thương hiệu nước hoa được sáng lập mới hai năm nay thôi, doanh số tiêu thụ ở nước ngoài gần đây tăng không ngừng.” Chung Cần giải thích, “Chỉ có điều không có tiếng tăm gì ở Trung Quốc, nhưng chắc không lâu nữa bọn họ sẽ tiến vào thị trường Trung Quốc. Chai Mị Ảnh này được xem là đại diện của dòng nước hoa Angelo.”
Angelo – Mị Ảnh…
Loại nước hoa này ở thế giới kia đã trở thành sản phẩm bán chạy trên toàn cầu, nhưng ở thế giới này, nó còn chưa tiến vào được thị trường Trung Quốc, chỉ mới được bày bán không lâu.
Hai thế giới luôn vô tình có sự giao nhau hoặc chồng chéo, sự thay đổi này đã tồn tại từ lâu, hay là sau khi cô xuyên qua mới xuất hiện?
“Tiểu Mễ, cậu còn đứng đó làm gì?” Chung Cần cắt ngang suy nghĩ của cô, “Cậu ngửi thử xem, có thích mùi này không?”
Mễ Lạp xịt một ít vào mu bàn tay, đưa lên mũi ngửi thử.
Hóa ra Angelo – Mị Ảnh có mùi thơm như thế này? Hương vị chính là hoa nhài và hoa hồng, hòa quyện với mùi hương của hoa lan Tử La, hoa diên vĩ, hoa linh lan, mùi thơm thanh lịch, dư vị kéo dài.
*Hoa lan Tử La
*Hoa diên vĩ
*Hoa linh lan
Mễ Lạp từ từ mở mắt ra, ánh mắt khép hờ: “Mùi hương rất đẹp.”
Chung Dục bị vẻ tao nhã chợt lóe lên trong mắt cô lay động, cảm giác thanh lịch sạch sẽ, so với nước hoa còn khiến người ta mê say hơn.
“Cám ơn anh, Chung đại ca.” Mễ Lạp cất nước hoa, cười nói, “Lần sau có cơ hội em sẽ mời anh dùng cơm.”
“Được, anh lúc nào cũng sẵn sàng.” Hảo cảm của Chung Dục đối với cô đã đạt tới trình độ “Chỉ cần cô đồng ý là có thể có mặt ngay lập tức”.
Chung Cần nhìn anh trai mình một cái, sau đó nhìn Mễ Lạp, cười khúc khích không ngớt, cảm thấy giữa hai người này chắc chắn có trò để xem.
Trao đổi số điện thoại với Chung Dục xong, Mễ Lạp tạm biệt hai người, sau đó trở về Thanh Vi gia viên.
Nằm trên giường, ngửi mùi hương thơm ngát thấm vào người, Mễ Lạp mang theo tâm trạng vui vẻ, bình yên đi vào giấc ngủ.
“Mấy đứa làm cái quỷ gì vậy?” Tích Bạch Thần nhìn từ trên cao xuống hai đứa nhóc một trai một gái đứng ở cửa, vẻ mặt khó chịu.
“Cậu Bạch Thần, ông ngoại bảo tụi con tới chỗ cậu ở vài ngày.” Cậu bé nhỏ giọng nói.
Tích Bạch Thần cười lạnh trong lòng: Đây là cách mà lão già kia lấy để chỉnh anh à? Ném cho anh hai tên tiểu quỷ, ý đồ dùng mặt bánh bao và mắt tròn xoe để cảm hóa anh?
“Mấy đứa chờ ở đây.” Tích Bạch Thần xoay người đi vào biệt thự, thay một bộ quần áo, sau đó nhét hai tên tiểu quỷ vào xe, đưa tụi nó tới thẳng đồn cảnh sát.
Đỗ xe xong, Tích Bạch Thần mỗi tay dắt một đứa bước vào cửa: “Cảnh sát, tôi tìm thấy hai đứa trẻ bị lạc, phiền các anh giúp đỡ liên lạc với người nhà của tụi nó.”
“Oa, cậu ơi, đừng giao cháu cho cảnh sát, cháu là người tốt mà.” Bé trai uất ức lên án.
“Tụi cháu không có đi lạc…” Bé gái nhút nhát cãi lại.
Cánh sát nhìn hai đứa trẻ giỏi lắm mới sáu bảy tuổi kia, trông vừa xinh vừa đáng yêu, quần áo cũng tinh tế, có vẻ là con cái của gia đình có tiền, anh ta không dám rề rà, nghiêm túc hỏi: “Anh tìm thấy bọn trẻ ở đâu? Có biết cách liên lạc với người nhà bọn trẻ không?”
Tích Bạch Thần móc một chiếc điện thoại từ túi của cậu bé đưa cho cảnh sát.
Cảnh sát: “…”, đã có điện thoại di động, sau anh không trực tiếp liên lạc cho ba mẹ chúng nó?
“Tụi nó phải làm phiền các vị rồi, tôi còn có việc, xin đi trước.” Tích Bạch Thần xoay người chuẩn bị rời đi ngay.
“Này, đợi đã, chúng tôi còn phải phiền anh làm một chút…” Cảnh sát còn chưa nói hết, Tích Bạch Thần đã biến mất sau cánh cửa như một cơn gió.
“Cậu ơi!” Bé trai và bé gái nhìn bóng lưng tuyệt tình của anh, phát ra tiếng kêu cực kì thảm thương, không thể tin rằng anh có thể ném hai đứa con nít như chúng ở đồn cảnh sát.
Tích Bạch Thần không còn chút gánh nặng nào trở về biệt thự, gọi cho mình một phần takeaway, rót một li cà phê, vừa lướt web vừa chờ thức ăn đến.
*Lão Bạch, anh rất ghét trẻ con à?* Giọng Mễ Lạp đột nhiên truyền từ bên cạnh đến.
Động tác dùng cà phê của Tích Bạch Thần khựng lại, nhìn xung quanh: “Cô ở đâu?”
*Trên cổ anh này.*
Tích Bạch Thần cúi đầu, sờ sờ cái cổ, không có gì cả.
*Ở đây.* Cà vạt vốn được nới lỏng tự động thắt lại, buộc rất đúng cách.
Lần đầu tiên Tích Bạch Thần biết cảm giác bị người ta siết cổ là gì.
“Cô tới từ khi nào?” Anh cố dằn cảm giác thôi thúc muốn xé cô xuống, hỏi.
*Ngay lúc anh nhét hai em bé đáng yêu kia vào xe.* Mễ Lạp còn bị hành động đáng khinh của anh ta dọa sợ.
“Hừ.” Tích Bạch Thần chẳng buồn giải thích, tiếp tục uống cà phê của mình.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, là một số lạ.
“A lô.” Tích Bạch Thần tiện tay bắt máy.
*Xin hỏi có phải là Tích Bạch Thần tiên sinh không ạ?* Bên kia lễ phép hỏi.
“Phải.”
*Hai đứa con của anh đang ở đồn cảnh sát, phiền anh tới dắt bọn trẻ về.”
Tích Bạch Thần: “… Tôi không có con, các anh tìm nhầm người rồi.”
*Nhưng điện thoại di động của hai đứa trẻ chỉ có số liên lạc của anh.*
Tích Bạch Thần: “…”
*Ha ha ha ha ha…* Mễ Lạp cười ngặt nghẽo làm cà vạt va lập bập.
*Có thể phiền anh đến càng sớm càng tốt không? Hai con của anh nói cả ngày nay chúng chưa ăn gì, anh thân là bậc cha mẹ của bọn nó, sao lại vô trách nhiệm như vậy?* Giọng điệu của anh cảnh sát rất nghiêm khắc.
Tích Bạch Thần mắng thầm trong bụng, lão già kia đúng là gan thật! Cháu của mình, nói ném là ném, không chừa chút đường lui nào.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay.” Tích Bạch Thần cúp điện thoại, sừng sỏ đi ra khỏi biệt thực, lái xe tới trước đồn cảnh sát, sau đó trong ánh mắt như được dùng để nhìn loại tội phạm chuyên ngược đãi trẻ em, mang hai tên tiểu quỷ về biệt thự.
Khi anh về tới nhà, đồ takeaway cũng vừa lúc tới. Một lớn hai nhỏ ngồi đối mặt nhau, sáu con mắt lặng lẽ nhìn phần takeaway còn bốc hơi nóng.
Một phần vài chục viên đồ ăn, rõ ràng không đủ cho ba người