Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu - Chương 131

Chương 131: Không cần sợ anh ta

Editor: Quỳnh Nguyễn

Danh Khả nói cho chính mình, không cần phải sợ Bắc Minh Dạ.

Cô thật sự không cần phải sợ hãi, anh chỉ nói qua muốn thân thể của cô, có lẽ không nói không cho phép cô cùng nam nhân khác cùng một chỗ, trên hiệp nghị cũng không có một điều này.

Cho dù cô cùng Mộ Tử Khâm thật sự có cái gì cũng không có quan hệ gì với anh, anh dựa vào cái gì đi làm liên quan?

Bắc Minh Dạ cách đó không xa phía sau hai tay ôm ấp ở trước ngực, lạnh lùng nhìn một màn hai nam nhân đem cô gái vây vào giữa kia, môi mỏng lại giơ giơ lên, một đạo ý cười ý tứ hàm xúc không rõ từ khóe môi tràn ra.

Anh có phải thực không có tư cách đi làm liên quan sinh hoạt cá nhân của cô này hay không? Nữ nhân này có phải quá ngây thơ rồi hay không?

Cắt xong bánh ngọt, Nam Cung Tuyết Nhi tìm cớ nói chính mình không thoải mái, muốn trở về phòng nghỉ ngơi, còn muốn Danh Khả cùng cô, lão gia tử đau lòng cháu gái tự nhiên là xin gì được nấy.

Rõ ràng nhìn ra được cô gái Danh Khả này rất được cháu gái ông thích, chỉ cần Nha Nha thích cô muốn cái gì đều được, huống chi chỉ là kéo người bằng hữu trở về phòng nghỉ ngơi?

Được lão gia tử cho phép, Nam Cung Tuyết Nhi liền lôi kéo Danh Khả rời khỏi cái yến hội không có quan hệ gì với cô này, rời khỏi đại sảnh trở về phòng lầu hai.

"Em nha đầu kia, cư nhiên không có nói cho chị biết trước." Cửa phòng bị đóng, Danh Khả nhìn chằm chằm bóng lưng Nam Cung Tuyết Nhi, tức giận: "Có biết khi chị tới thật sự có phần bất an hay không, em vật nhỏ nghịch ngợm này!"

"Bất an cái gì? Sợ lễ vật chính mình quá giản dị bị người khác so sánh?" Tuyết Nhi ôm Tâm Tâm, rốt cục làm cho Tâm Tâm cùng An An cùng nhau nằm lại, mới quay đầu nhìn Danh Khả, ha ha cười nói: "Có người cười chị hay không a...?"

"Người nào có rảnh để ý chị." Cô đi tới, ngồi xuống trên giường cô bé.

Nệm không mềm nhưng rất có tính đàn hồi, thiết kế siêu tốt.

Cô đưa tay nhấn vài cái, rốt cục vẫn lại là nhịn không được nằm xuống, thỏa mái dễ chịu duỗi thân: "Thật thoải mái."

"Nghe nói là mời chuyên gia thiết kế nổi tiếng thiết kế, chị thích không? Em để cho anh trai cũng mời người thiết kế một giường cho chị."

"Chị mới không cần." Một tấm nệm như vậy muốn xài bao nhiêu tiền, không duyên vô vớ đưa cho cô, cô tự nhiên xấu hổ, nếu là chính mình lấy tiền bạc tới mua, vậy cô thật sự không biết muốn làm việc bao lâu mới có thể mua nổi?

Huống chi, đêm nay ánh mắt Nam Cung Liệt nhìn cô có vài phần quái dị, thâm thúy khó phân biệt, hoàn toàn nhìn không ra là vui là giận, cô chỉ là có loại cảm giác tựa hồ chuyện cô cùng Nha Nha làm bằng hữu anh cũng không làm sao thích.

Chắc hẳn phải vậy, liền cái nghèo nàn như cô vậy, vẫn lại là có việc muốn cầu người của anh, lúc này cùng em gái anh tiếp xúc, ai cũng sẽ hoài nghi cô tâm bất lương.

Đại khái Nam Cung Liệt là hoài nghi cô cố ý cùng Nha Nha thân cận, áp sát lại anh đi.

"Chị giống như đắc tội anh trai em rồi." Cô thở ra một hơi, trong lòng thực có vài phần bất đắc dĩ.

"Vì cái gì?" Tuyết Nhi đánh tới, ghé vào bên người cô, nghiên cứu ngũ quan cô càng xem càng đẹp: "Chị cùng anh trai em có cái gút mắt gì? Sẽ không là tình cảm đi?"

"Nói bậy bạ gì đó a?" Danh Khả liếc cô một cái, lại xoa xoa mi tâm có phần chua xót, mới nói: "Chị và em làm bằng hữu a, người trong nhà em có thể hoài nghi động cơ chị không thuần khiết hay không?"

Kẻ có tiền chính là điểm không tốt ấy, làm bọn họ tiếp xúc nhiều vẫn còn nhận hết các loại nghi ngờ...

Bỗng nhiên mắt cô sáng loe lóe, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Tuyết Nhi: "Em... Có bằng hữu sao?"

"Có một người." Ánh mắt Tuyết Nhi âm u, "Cô đi theo ba cô đi Đông Phương quốc tế tham gia sự kiện võ thuật, đã lâu không có tin tức của cô."

Đông Phương quốc tế... Kia thật sự là địa phương Danh Khả ngay cả nghĩ lại không thể tưởng tượng.

Đông Tây Lăng đã là một mảnh thành thị phồn hoa giàu có nhất, nhưng nghe nói Đông Phương quốc tế càng khủng bố, tất cả bên trong Đông Phương quốc tế chí ít có vài chục tòa thành phố có thực lực như Đông Tây Lăng vậy.

Bên trong vòng tròn kia, tất cả đều là thế lực siêu hùng, có thể đi Đông Phương quốc tế tham gia thi đấu, thực lực nhất định cũng là siêu quần.

"Không đúng, hiện tại em nhiều một người bằng hữu."

Thanh âm Nam Cung Tuyết Nhi đem suy nghĩ Danh Khả kéo lại, thấy cô bé nhìn chằm chằm chính mình, cô chỉ chỉ chóp mũi chính mình, ấp úng nói: "Chỉ... chị?"

"Vừa rồi em đã hướng mọi người công bố, Khả Khả là bằng hữu của em a." Nam Cung Tuyết Nhi nhướng mày, vẻ mặt đắc ý.

Coi bộ dáng cô tiểu nhân đắc chí này, Danh Khả rốt cục nhịn không được nở nụ cười, dùng đến hai chữ "Công bố" này quả nhiên là đời sau đại gia tộc, khuôn cách toàn bộ người có tiền.

"Chị yên tâm, em sẽ nói cho anh trai toàn bộ chuyện, anh sẽ không hoài nghi chị." Tuyết Nhi vỗ đầu vai cô, cảm giác được thân thể cô mềm mại, cô bé nhịn không được tiếp cận, nằm ở trên người cô một phen.

Loại chuyện này từ trước không phải chưa từng có, chính là bởi vì cái dạng này, cho nên, bằng hữu cô thật sự rất ít rất ít, càng về sau cũng chỉ còn lại có tiểu gia hỏa Tây Lăng kia rồi.

Cô không có bằng hữu gì, bởi vì cô là thiên kim nhà Nam Cung, bởi vì không có mấy cái người thật sự có dũng khí dám cùng cô làm bằng hữu.

"Nói rõ trước, không cho chị bởi vì thân phận của em về sau sẽ không để ý em." Cô bắt lấy tay Danh Khả, dùng lực nắm chặt: "Đại Dạ ca ca nói anh đưa xe em bây giờ còn không thể đi, nhưng mà chị có thể."

"Chị không có bằng lái." Nghĩ tới Bắc Minh Dạ, trong lòng vẫn lại là lại có điểm âm u, nhưng việc này tại trước mặt Nha Nha hoàn toàn tựa như thiên sứ cô tự nhiên một chữ cũng không dám nói: "Đúng rồi, vì cái gì gọi anh ta là Đại Dạ ca ca?"

"Anh là lão Đại Bắc Minh gia thôi." Tuyết Nhi nghiên cứu đầu ngón tay cô, nhỏ dài, coi như đẹp: "Bắc Minh gia có ba người ca ca, trừ bỏ Đại Dạ ca ca còn có Tuân Nhị ca, còn có Tam ca Liên Thành, uh`m... Còn có một cái chị Đại Đại."

Danh Khả rốt cuộc biết cô gái ngày đó bị Du Phi Phàm xưng là "Đại Đại" xuất hiện tại trong văn phòng Bắc Minh Dạ là em gái Bắc Minh Dạ, Bắc Minh Đại Đại.

Suy nghĩ đến tình hình ngày đó, nhớ tới lúc Bắc Minh Đại Đại gần đi nói những lời cô là "Bán" Này, đối với vài người Bắc Minh gia này liền một chút hảo cảm đều không có.

Cũng không, ít nhất vẫn còn Bắc Minh Tuân không tính quá kém, còn nguyện ý cho cô một phần công việc như thế, chỉ là đi làm tại một cái công ty cùng với Bắc Minh Dạ, cô có phải thật sự muốn đi hay không?

Nhưng nếu như cô không đi, hợp đồng công việc đều đã ký, nếu là bội ước, có thể phải bồi thường tiền hay không?

Lại nói hôm nay tại trên người Nha Nha tốn thật nhiều tiền, tháng này cô lại không có bất luận cái thu nhập gì, tháng sau thẻ tín dụng làm sao bây giờ?

... Bỗng nhiên cảm thấy được chính mình có rất nhiều rất nhiều phiền não, cuối cùng ngay cả Nam Cung Tuyết Nhi ghé vào trên người cô nghiên cứu vẻ mặt cô cô cũng chưa phát hiện, chờ cô phát hiện, Tuyết Nhi đã ở trên người cô lột một hồi lâu rồi.

"Hô, nặng quá." Cô rầu rĩ hừ một tiếng, đưa tay liền muốn đẩy cô bé.

Tuyết Nhi lại dùng lực ôm chặt cô, cười hì hì nói: "Em đâu có nặng? Là chị quá yếu ớt, một chút sức nặng đều đã không chịu nổi."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3