Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu - Chương 133
Chương 133: Ghen, trừ phi đầu cô hư mất
Editor: Quỳnh Nguyễn
Mãi đến áo Danh Khả cài xong ánh mắt Bắc Minh Dạ mới dần dần trở lại trên mặt của cô, chỉ là liếc nhìn cô một cái khiến cho cả khuôn mặt cô nhất thời lại trắng bệch.
Nha đầu kia có cần phải sợ anh như vậy sao? Anh thậm chí từ trước giờ không cảm thấy chính mình giống như khiến người sợ hãi.
"Đại Dạ ca ca..." Nam Cung Tuyết Nhi lại vẫn muốn nói cái gì.
Nam Cung Liệt lại một bước chạy qua đi, dắt tay nhỏ của cô, thanh âm nhu hòa: "Tuyết Nhi, ông nội tìm em, chúng ta đi nhìn xem."
Dứt lời, không đợi cô có bất luận cái phản ứng gì đã khom người bế cô lên, đi ra ngoài cửa.
Nam Cung Tuyết Nhi có phần hậu tri hậu giác nhớ tới phòng này là của cô, chờ bọn họ vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại có Đại Dạ ca ca cùng chị Khả Khả, hơn nữa hiện tại không khí hai người bọn họ xem ra không làm sao thích hợp...
Cô từ trong khuỷu tay Nam Cung Liệt chui ra, nhìn Bắc Minh Dạ vẫn khom người đứng ở trước mặt Danh Khả như cũ, cắn cắn môi, mới nhẹ giọng nói: "... Đại Dạ ca ca, anh không cần khi dễ chị Khả Khả, chị là bằng hữu của em."
Bắc Minh Dạ không nói lời nào, Nam Cung Tuyết Nhi đã bị Nam Cung Liệt ôm ra ngoài, Nam Cung Liệt lại còn tiện tay đem cửa phòng đóng.
Theo thanh âm đóng cửa truyền đến, không chỉ có Danh Khả hoảng sợ liền ngay cả Nam Cung Tuyết Nhi cũng có vài phần sợ hãi, cô níu vạt áo Nam Cung Liệt không xác định: "Anh, anh cảm thấy được hai người bọn họ không có việc gì sao?"
"Có thể có chuyện gì?" Nam Cung Liệt ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái, chỉ là một lòng nhớ sớm một chút dẫn cô rời cái vòng chiến này, để tránh không nghĩ qua là bị chiến hỏa đốt tới.
Nam Cung Tuyết Nhi thủy chung cảm thấy được trong lòng có vài phần bất an, hơn nữa vừa rồi xem Danh Khả rõ ràng cảm thấy được cả người cô đều bị dọa ngây người, khẳng định là hàn khí Đại Dạ ca ca quá nặng, đem chị Khả Khả dọa.
Chị Khả Khả nhu nhược như vậy, làm sao ngăn cản được Dạ ca ca? Huống chi cô không phải mới vừa suy nghĩ muốn chị Khả Khả gả cho anh trai cô sao?
"Anh thả em xuống, em phải đi về." Cô hơi run sợ giật mình, lập tức từ chối.
Nam Cung Liệt lại đem cô ôm chặt hơn, thanh âm mặc dù nhu hòa nhưng cánh tay dài lại chắc chắn như sắt thép, hoàn toàn không cho cô từ trong lồng ngực mình tránh thoát nửa phần: "Không phải nói ông nội có việc tìm em sao? Chúng ta mau đi xem một chút ông có cái lời muốn nói gì?"
"Đây không phải đường đi thư phòng ông nội." Rõ ràng đường phải đi phòng anh, mặc dù Nam Cung Tuyết Nhi ngốc nơi này không lâu, nhưng mỗi căn phòng cô còn có thể nhận ra: "Anh, anh cố ý đem em mang đi, anh muốn cho Đại Dạ ca ca khi dễ chị Khả Khả."
"Đương nhiên không phải."
"Anh, em hi vọng chị Khả Khả làm chị dâu của em."
Sắc mặt Nam Cung Liệt trầm xuống, ý cười bên môi ở trong một cái nháy mắt hoàn toàn biến mất: "Anh không phải nói qua cùng em sao, đời này anh sẽ không kết hôn, không có vợ cũng sẽ không có đứa nhỏ chính mình sao?"
"Không có khả năng, người trưởng thành luôn luôn muốn kết hôn, phải có gia đình chính mình." Mỗi lần nói lên cái này, vẻ mặt của anh đều đã nghiêm túc như vậy, Nam Cung Tuyết Nhi kêu la, vẻ mặt không cho là đúng: "Đừng quá khờ dại, anh phải học lớn lên."
Trực giác Nam Cung Liệt có phần không nói gì, chính mình so với cô lớn hơn mười một tuổi, cô cư nhiên trái lại giáo huấn anh phải học lớn lên.
"Anh không kết hôn, cả đời trông coi em không tốt sao?" Anh tiện tay đem cửa phòng đẩy ra, ôm cô đi vào, quả nhiên là trở về phòng của anh.
Nam Cung Tuyết Nhi nhất thời kêu lên: "Anh cùng Đại Dạ ca ca đồng khởi khi dễ chị Khả Khả, em biết rõ, các ngươi nghĩ muốn lừa em, các ngươi muốn liên thủ khi dễ chị."
"Chúng ta đều đã ở trong này, anh như thế nào cùng người liên thủ khi dễ những người khác?" Nam Cung Liệt lắc lắc đầu, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Bên trong cánh cửa vẫn truyền đến thanh âm Nam Cung Tuyết Nhi mất hứng như cũ: "Nếu như chị Khả Khả bị khi dễ, em chỉ hỏi tội anh."
"Tình cảm em cùng cô tốt như vậy sao? Không phải mới quen sao?"
"Chị là người tốt."
"Em căn bản không biết cái gì là tốt cái gì là xấu."
"Nói bậy, em mười bốn tuổi rồi..."
Thanh âm biến mất ở phía sau cửa, cũng không biết Nam Cung Liệt dùng cái phương pháp gì, cuối cùng làm cho cái em gái này dừng lại.
Về phần Danh Khả cùng Bắc Minh Dạ nơi đó, chờ bọn họ đi, sau khi cửa phòng bị đóng, Danh Khả có thể cảm nhận được chính mình nhất thời lại rơi vào một hầm băng, toàn thân không một chỗ ấm.
Hơn nữa nam nhân bên người lại vẫn lấy một loại ánh mắt phức tạp đang nhìn cô, cô ngay cả hừ cũng không dám hừ một tiếng, tay anh còn đang tại vạt áo của cô, lúc này cô rất muốn cực kỳ muốn tách rời khỏi, mà lại sợ chính mình một khi né tránh chọc giận anh, kết cục nút thắt này liền tràn đầy nguy cơ.
May mà anh giúp cô cài nút lại liền không còn có cái hành động khác, chỉ là buông mắt xuống nhìn cô, ánh mắt thâm u, dù cho ngươi dùng lực nhìn chằm chằm ánh mắt anh cũng nhìn không thấu trong cặp mắt này ẩn dấu cái tâm tư gì.
Cứ đứng sóng đôi như vậy, thời gian từ từ trôi qua, rốt cục tại Danh Khả sắp chịu đựng không nổi đẩy anh ra, Bắc Minh Dạ đứng thẳng thân hình, vẫn buông xuống mâu nhìn cô như cũ, ánh mắt khóa trên mặt của cô: "Ngồi dậy, theo tôi trở về Đế Uyển."
"Tôi không đi." Cô không cần đi chỗ địa phương đó, chỉ cần đi liền chạy không khỏi vận mệnh trở thành nô lệ anh, cô không đi, không thể lại cho anh bất luận cái cơ hội nhục nhã chính mình gì, anh dựa vào cái gì?
"Không đi?" Bắc Minh Dạ nhíu mày, hai tay ôm ấp ở trước ngực, ung dung nhìn chằm chằm cô.
Hiện giờ cô như con thỏ bị kinh hãi cuộn mình ở trên giường, mặc dù trong miệng nói xong lời nói cự tuyệt, đáy mắt là một mảnh kinh hoảng, kinh hoảng như vậy anh quá quen thuộc rồi.
Con thỏ kinh hoảng làm sao có thể thoát khỏi công kích dã thú? Trên điểm này, căn bản không hề nghi ngờ.
"Cô nên biết không đi có cái hậu quả gì." Thanh âm của anh nhàn nhạt, một tia chui vào bên tai.
"Không cần lấy những cái chuyện này tới uy hiếp tôi, thiếu tiền của anh tôi sẽ trả lại cho anh." Cô cắn môi, cực lực duy trì bình tĩnh trên mặt.
"Như thế nào trả?"
"Cho dù mượn tới tôi cũng sẽ trả lại cho anh." Cô níu chặt khăn trải giường trên người, ngẩng đầu nhìn anh, dù cho đáy mắt còn có kinh hoảng, ánh mắt nhưng là kiên định: "Tôi sẽ không cho anh tùy tiện khi dễ, cũng sẽ không cho anh đem tôn nghiêm của tôi dẫm trên đất, anh muốn lấy lòng những nữ nhân khác cùng tôi có cái quan hệ gì? Tôi sẽ không cho anh có cơ hội lợi dụng tôi đi xử lý quan hệ của các ngươi như vậy."
Bắc Minh Dạ vi hơi run sợ giật mình, rốt cục nhớ tới chuyện tình ngày đó, nghe cô nói như vậy, anh giận quá hóa cười, môi mỏng lần thứ hai dương lên: "Cô nói như vậy, tôi sẽ nghĩ đến cô đang ghen."
Danh Khả cắn môi, mặc kệ anh, có phải ghen hay không chính cô rất rõ ràng, nam nhân như vậy có cái gì đáng cô ghen? Cô muốn rời xa anh lại vẫn không kịp, ghen, trừ phi đầu cô hư hỏng hết.
"Thực không phải sao?" Anh hướng trên giường ngồi xuống, đưa tay liền muốn dắt cô.
Danh Khả lại cuống quít lui về phía sau, rời xa phạm vi anh tiện tay: "Đừng đụng chạm tôi, tôi nói sẽ trả tiền bạc anh rồi."
"Nếu tôi nhớ không lầm, hai mươi tỷ kia cô cũng không còn bao nhiêu, hai mươi tỷ cô còn phải trả như thế nào?" Anh lại qua đi, tại trước cô né tránh chính mình bỗng nhiên chụp cổ tay của