Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích - Chương 20

Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích
Chương 20: Đại điển đăng cơ (mười)
gacsach.com

Quản gia vẫn còn chìm đắm trong kinh hãi, “Nhưng, bọn họ không phải là chú ruột và cháu gái sao?” Lão nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp mà ngây ngô kia, trong lòng không khỏi sinh ra niềm xót thương. Bị người thân nhất bức hại, đây là chuyện khiến người ta đau lòng cùng căm phẫn hận biết bao.

Murdoch nói: “Bọn họ cũng là nam nhân và nữ nhân”

Quản gia vừa thương hại lại vừa có vài phần chán ghét, “Thiếu gia Gory có biết không? A, cậu ấy nhất định là bị lừa gạt! Thiếu gia Gory khát khao tình yêu sao có thể là đối thủ của cô ta!” Nghĩ tới đây, thương hại đối với Monica hoàn toàn biến thành căm ghét.

Murdoch nói: “Nếu nó không biết, sẽ không xứng trở thành người thừa kế của gia tộc Dana”

Quản gia giật mình nhìn ông, “Ngài thực sự định để thiếu gia Gory trở thành tộc tưởng tương lai của gia tộc Dana? Nhưng, không phải ngài nói thiếu gia Audis vẫn còn cơ hội tỉnh lại cơ mà?”

Murdoch chầm chậm trở về bàn ngồi xuống, từ tốn nói: “Chuyện này không liên quan tới việc Audis có tỉnh lại hay không”

Quản gia nói: “Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ ngay từ đầu ngài đã định để thiếu gia Gory kế thừa vị trí tộc trưởng?” Lão lại bị chấn kinh một lần nữa. Trước đây, ý kiến ủng hộ Audis làm người thừa kế luôn áp đảo Gregory, nhất là khi Gregory bị đưa tới thành Putra xa xôi, rất nhiều người đều cho rằng đây là một loại trục xuất trá hình. Bọn họ không tin một đại gia tộc như Dana lại thực sự vì khảo nghiệm người thừa kế mà đuổi người đó ra khỏi trung tâm chính trị của đế quốc, bởi vì chuyện đó sẽ hi sinh rất nhiều cơ hội tiếp xúc với các quý tộc khác”

Murdoch nói: “Kể từ lúc Gory gia nhập học viện kỵ sĩ hoàng gia”

Quản gia nói: “Nếu ngài đã quyết định để cậu ấy trở thành tộc trưởng gia tộc Dana, vì sao còn muốn mai một thiên phú ma pháp của cậu ấy, đưa cậu ấy vào học ở học viện kỵ sĩ?” Mặc dù Gregory ngoài mặt chưa từng nói ra, nhưng lão biết, chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng y. Đích thực không ai có thể chịu được cảnh thiên phú của mình bị mai một dần, mà đối thủ có được đãi ngộ hoàn toàn bất đồng trở thành thiên tài trong cảm nhận của mọi người!

Murdoch nói: “Ngươi cảm thấy tính cách của Audis thế nào?”

Quản gia nói: “Thiếu gia Audis là thiên tài ma pháp. Cậu ấy đương nhiên sẽ có tính ngạo mạn cùng lập dị chỉ ma pháp sư mới có. Nhưng cậu ấy là người tốt, đôi khi cậu ấy sẽ dùng ma pháp của mình giúp đỡ người làm vườn xới đất các loại”

Murdoch nói: “Ngạo mạn và lập dị đối với ma pháp sư mà nói, là cực kỳ bình thường, nhưng tuyệt đối không thích hợp với tộc trưởng của một đại gia tộc”

Quản gia bừng tỉnh nói: “Chẳng nhẽ đây là lý do ngài ngăn cản thiếu gia Gory gia nhập học viện ma pháp?”

Murdoch nói: “Đem so sánh, kỵ sĩ học tập trung thành, kiên trì, nhẫn nại... Đó đều là những phẩm chất một tộc trưởng phải có”

Quản gia xúc động nói: “Ông chủ, ngài đối với thiếu gia Gory quả là dụng tâm lương khổ. Vì sao ngài không nói những lời này với cậu ấy? Cậu ấy biết nhất định sẽ rất cảm động”

Murdoch nói: “Không, còn chưa đến lúc. Nó còn chưa đạt đến kỳ vọng của ta”

Quản gia nói: “Nhưng, như vậy đối với thiếu gia Gory và ngài mà nói, đều rất không công bằng! Rõ ràng ngài rất yêu quý cậu ấy, vì sao không cho cậu ấy biết? Như vậy cậu ấy mới không cảm thấy cô độc, thậm chí muốn về nhà còn phải nghĩ ra biện pháp giả mất trí nhớ”

“Trên thực tế, ta rất ưng ý biện pháp này của nó”. Murdoch nói, “Nếu chú ý thêm một chút tiểu tiết nữa thì càng hoàn hảo”

Quản gia nói: “Nhưng cậu ấy và tiểu thư Monica ở bên nhau, chẳng nhẽ ngài không lo lắng gì sao? Vô luận thiếu gia Gory thông minh cỡ nào, về lĩnh vực tình cảm cậu ấy vẫn chỉ là kẻ mới vào nghề!”

Murdoch nói: “Thất bại trong tình cảm sẽ giúp một người đàn ông thực sự trưởng thành. Đối với chuyện đó, ta rất chờ mong”

...

Trên đời này lại có ông nội hi vọng cháu trai mình thất tình?

Quản gia im lặng oán thầm trong lòng.

Murdoch nói: “Ta nghe nói tối qua Monica tới tham dự vũ hội hoàng cung”

Quản gia đột nhiên nhớ tới nói: “A, đúng vậy. Cô ta vào bên trong với tư cách bạn nhảy của nguyên soái Hayden! A, trời ạ, chẳng nhẽ cô ta dự định đạp lên con thuyền Hayden rồi một cước đá văng thiếu Gory? Thật quá ghê tởm”

Murdoch nói: “Chuyện tình của tiểu bối vì sao chúng ta phải quan tâm chứ? Bọn họ tự biết giải quyết”

Quản gia nói: “Vẻ mặt ngài lúc này với trước mặt bệ hạ thực sự là hai người khác biệt”. Sau khi Audis được đóng băng, Ciro cùng Soso có tới thăm một lần. Ký ức lúc đó vẫn còn rất mới mẻ, Murdoch trong nháy mắt già đi cả chục tuổi. Đương nhiên, sau khi Ciro rời đi, năm tháng của ông lại quay trở về.

Murdoch trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Ta chỉ để mình rời bỏ thân phận tộc trưởng trở về với thân phận ông nội mà thôi”

Quản gia nhíu mày nói: “Thân phận tộc trưởng và ông nội mâu thuẫn nhau ư?”

“Thân phận không mâu thuẫn, nhưng lý trí và tình cảm mâu thuẫn”. Murdoch nói, “Ta hi vọng có một ngày Gory có thể hiểu được đạo lý này. Muốn trở thành tộc trưởng, nhất định phải suy nghĩ trên góc độ gia tộc, mà không phải tính toán được mất lợi ích cá nhân”

Quản gia điều hiểu điều không.

Mundra băng qua cánh rừng cùng hoa viên, liền đi thẳng về phía cổng chính.

Gregory nhịn không được hỏi: “Monica? Em muốn đi đâu?”

Mundra không hề quay đầu nói: “Về nhà”

Gregory sửng sốt, không biết cậu nói nhà là chỉ thành Putra hay là nhà thực sự của cậu. “Vậy, để tôi đưa em đi?”

Mundra dừng bước, nghiêm túc nhìn y nói: “Có thể chứ?”

Gregory nói: “Đương nhiên. Em quay lại thành Putra phải không?”

Mundra lắc đầu nói: “Tôi muốn tới thành Mael”

Thành Mael, thành thị hoang vắng nhất ở cực tây bắc đế quốc, cũng là... thành thị gần Xiguimo nhất. Gregory nói: “Nhà của em không phải ở thành Putra sao? Hay là nơi đó có người thân của em?”

Mundra nghiêng đầu nhìn y, nói: “Anh không còn nhớ”

“... Không còn nhớ”

“Vậy là đã quên mất”. Mundra tiếp tục đi về trước.

“...”

Gregory phát hiện cái cớ mất trí nhớ cũng không phải vạn năng, ngược lại, nó có một nhược điểm rất lớn.

Hai người một trước một sau đi rất lâu. Mắt thấy Mundra sắp bước ra khỏi cổng lớn, Gregory cuối cùng nhịn không được nói: “Tôi đưa em đi”

Mundra lại dừng bước, quay lại hỏi: “Thật?”

“Ừ”. Gregory đã hiểu được, pháp sư vong linh trước mặt này mặc dù nhìn có vẻ ngơ ngác, nhưng chẳng khác gì tường đồng vách sắt không chịu ai. “Có điều tôi phải đi chuẩn bị đã. Em biết đấy, hiện tại thậm chí tôi còn không biết có thể tìm được một cỗ xe ngựa thoải mái đưa em lên đường hay không”

Mundra nói: “Anh luôn hứa trước rồi mới nghĩ cách làm à?”

“Không, tôi, à, xin lỗi”

“Thói quen này không tốt đâu”. Mundra tỏ vẻ không bằng lòng.

“... Lần sau tôi sẽ chú ý”. Gregory nói, “Chúng ta trước tiên cứ trở về đã”

Mundra suy nghĩ một chút, chậm chạp xoay người.

Gregory thầm thở phào.

Hai người vừa mới quay vào chưa được mấy bước, chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa cùng tiếng lục lạc vui tai. Không lâu sau, một cỗ xe ngựa chạm hoa tulip màu tím xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Gregory vô thức lẳng lặng che người Mundra.

Mặc dù thân hình y rất cao, nhưng động tác này hiển nhiên là tốn công vô ích. Bởi vì phu nhân Nicole vừa xuống xe liền đi thẳng tới chỗ Mundra, “Cô bé dễ thương của ta, hôm nay con có khỏe không?” Bà làm lơ luôn cái người che trước mặt Mundra.

Mundra nhoài đầu ra, “Hơi đau đầu”

Phu nhân Nicole nói: “Đau đầu là anh em song sinh của say rượu, bọn chúng xuất hiện trên đời như chân trước chân sau vậy. Ta mang thuốc giải rượu tới, có lẽ sẽ giúp được gì đó cho con”. Bà lấy ra một chiếc hộp nhỏ rất tinh xảo từ trong chiếc túi mang theo người, đưa cho cậu.

Mundra thản nhiên nhận lấy, “Cảm ơn”

“Đừng khách khí”. Phu nhân Nicole nói xong, làm như mới nhìn thấy Gregory quay sang nói, “Đã lâu không gặp, cái đầu của ngươi hình như lại chạy tít lên trên rồi”

Gregory áy náy nói: “Xin lỗi, cháu không biết người là... vị phu nhân nào? Cháu mất trí nhớ”

Phu nhân Nicole phất tay nói: “Ta nghe Hayden nói qua, lúc đó đầu của ngươi bị đập cho choáng váng, quả là chuyện bất hạnh”

Gregory nói: “Đôi khi cháu nghĩ, nếu đập lại lần nữa ký ức có thể trở về, thì tốt quá”

Phu nhân Nicole cười nói: “Ta nghĩ phu nhân Lillian nhất định sẽ không tán thành đề nghị của ngươi”

Gregory nói: “Người tới thăm mẫu thân của cháu à? Bà đang ở trong phòng”

“Không”. Phu nhân Nicole lập tức phẩy tay nói, “Hôm khác ta sẽ tới thăm mẫu thân ngươi. Hôm nay, ta tới mời vị khách của ta”. Bà cười tủm tỉm nhìn Mundra đương ngửi ngửi thuốc giải rượu đựng trong chiếc hộp nhỏ.

———

Ừm chẳng thích gì Gregory nhưng rõ ràng là Murdoch quý Audis hơn anh ta nhiều, thấy chị Bính chèn ép anh ta phết =))

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3