Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao - Chương 14
Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao
Chương 14: Ký giấy bảo đảm với giáo viên chủ nhiệm
Beta: HP.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn Quý Vân Phi, ánh mắt bất lực lại g h é t bỏ: “Được rồi, đừng vuốt đuôi ngựa nữa, vuốt cũng vô dụng thôi.” Cũng không vòng vo nữa: “Em với Tưởng Tiểu Mễ rốt cuộc có chuyện gì?”
Quý Vân Phi cung kính đặt cốc nước lên bàn, “Không có chuyện gì hết ạ. Không nhìn nổi người ngoài lớp b ắ t n ạ t bạn nữ lớp mình, chỉ vậy thôi ạ.”
Giáo viên chủ nhiệm ‘hờ hờ’ hai tiếng: “Còn không nói thật đúng không?”
Quý Vân Phi chống cự đến cùng, một lát sau nói, “Không liên quan gì đến Tưởng Tiểu Mễ hết, là em s ố n g c h ế t không buông theo đuổi cậu ấy. Khi đó nghe thấy Phan Nhân Nhân b ắ t n ạ t cậu ấy nên em không nhịn được muốn biểu hiện một chút.”
Sau đó thở dài, dáng vẻ rất thất vọng, “Tưởng Tiểu Mễ nhìn thấy em là phiền, lần trước còn nói với em, nếu như còn làm phiền cậu ấy nữa, cậu ấy sẽ viết đơn xin chuyển chỗ với thầy.”
Giáo viên chủ nhiệm cau mày: “Còn không nói thật?”
Vẻ mặt Quý Vân Phi ngỡ ngàng: “Dạ? Sự thật chính là như vậy ạ.”
Giáo viên chủ nhiệm uống một ngụm nước, không hề lưu tình tố cáo cậu: “Tối qua trên đường về thầy nhìn thấy em với Tưởng Tiểu Mễ rồi, hình như không giống với những gì em nói.”
Qúy Vân Phi: “...”
Đệch!
Tối qua cậu với Tưởng Tiểu Mễ còn đút cho nhau ăn.
Giáo viên chủ nhiệm: “Thầy luôn cảm giác so với các bạn cùng tuổi em tự giác và khả năng tự chủ mạnh hơn.”
Thầy nghiêm túc nói: “Mục tiêu của em với các bạn không giống nhau, đừng để chuyện này làm phân tán sự chú ý của mình, nếu không chắc chắn sau này em sẽ hối hận. Còn về phần Tưởng Tiểu Mễ…”
Giáo viên chủ nhiệm không nói tiếp, liếc nhìn Quý Vân Phi, ý chính là có gọi phụ huynh của Tưởng Tiểu Mễ hay không còn xem biểu hiện của cậu. Thầy muốn c ắ t đ ứ t ý định yêu sớm, nên tạm thời không gọi phụ huynh Tưởng Tiểu Mễ.
Quý Vân Phi sợ giáo viên chủ nhiệm sẽ tìm phụ huynh của Tưởng Tiểu Mễ, như vậy thì đúng là t h ả m mà.
Nếu như giả vờ đồng ý với thầy, sau này cậu sẽ không được qua lại với Tưởng Tiểu Mễ nữa, thầy sẽ đổi chỗ, nói không chừng còn để các bạn trong lớp giám sát hai người.
Nếu như như vậy, sau này ở trường không thể nói chuyện với cô nữa, đến cả tan học cũng không dám tùy ý đưa cô về nhà, Tưởng Tiểu Mễ chắc chắn rất thất vọng.
Quý Vân Phi dứt khoát đâm lao đành phải theo lao: “Thầy ơi, em đành nói thật với thầy vậy. Từ lớp 7 em với Tưởng Tiểu Mễ đã bắt đầu yêu nhau rồi, bốn năm qua vẫn luôn như vậy. Trước giờ không bao giờ ảnh hưởng đến việc học, em với cậu ấy còn định thi vào cùng một trường đại học.”
Giáo viên chủ nhiệm ngạc nhiên: “...!!”
Hoàn hồn mấy giây: “Lớp 7 đã ở bên nhau rồi?”
Quý Vân Phi nói dối không chớp mắt: “Vâng ạ, ngày thứ hai của lớp 7 em bắt đầu theo đuổi cậu ấy. Trước đây thành tích của cậu ấy không tốt như bây giờ, sau này muốn thi cùng trường đại học với em mà cậu ấy vẫn luôn cố gắng. Môn toán của cậu ấy quả thực không đáng nhắc đến nên tập trung vào môn tiếng Anh, sau đó đã thi đỗ vào trường cấp ba của chúng ta.”
Chủ nhiệm nhớ ra bọn họ đều đến từ một trường cấp hai, là trường tốt nhất ở khu vực này.
Còn về đứa trẻ Tưởng Tiểu Mễ thì không phải không cố gắng, chỉ là hơi ngốc, không thông suốt.
Có điều lại là niềm tự hào của giáo viên tiếng Anh, thành tích môn tiếng Anh của cô bé trước giờ đứng thứ hai.
Quý Vân Phi lấy điện thoại ra, đưa ảnh chụp wechat cuộc trò chuyện của cậu với Tưởng Tiểu Mễ tối mấy ngày nay ra, đương nhiên là bản rút gọn.
Một số cuộc trò chuyện ái muội trên đường đến đây cậu đã xóa đi.
Cậu để điện thoại lên bàn: “Thầy ơi, thầy xem là biết ạ. Căn bản bọn em đều nói chuyện học hành, có lúc tiện mới nói chuyện yêu đương, vừa hay để thư giãn.”
Chủ nhiệm nghiêm túc xem nhật ký trò chuyện, cơ bản đều là Tưởng Tiểu Mễ hỏi đề toán Quý Vân Phi, cũng có lúc Quý Vân Phi hỏi Tưởng Tiểu Mễ đề tiếng Anh, có lúc sáng sớm hai người vẫn đang thảo luận.”
Tưởng Tiểu Mễ hỏi rất nhiều câu kiến thức cơ bản, Quý Vân Phi cũng vô cùng kiên nhẫn giảng cho cô nghe.
Quý Vân Phi nói tiếp: “Thầy ơi, thầy cứ xem như không biết đi ạ, em không sao hết. Bố mẹ em không phản đối việc em yêu đương, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học là được ạ.”
Cậu cố ý dừng lại một lát mới nói: “Nhưng nhà Tưởng Tiểu Mễ thì không được, bố mẹ cậu ấy tương đối bảo thủ, lỡ như sau khi bọn họ biết chuyện chắc chắn sẽ nghĩ cách để bọn em chia tay, đến lúc đó không chỉ ảnh hưởng đến thành tích của Tưởng Tiểu Mễ mà còn ảnh hưởng đến cả thành tích của em nữa.”
Chủ nhiệm im lặng uống nước, không ngắt lời cậu.
Chiến thuật đ e d ọ a lấy lùi làm tiến này được cậu sử dụng khá mượt.
Quý Vân Phi: “Thầy ơi, em biết trong mắt người lớn như thầy chuyện tình yêu của đám nhóc bọn em vô cùng buồn cười, nhưng bọn em đã kiên trì được bốn năm rồi, rất ít khi cãi nhau, cũng rất cố gắng vì trường đại học sau này.”
Nói rồi, cậu hứa với thầy: “Nếu như thành tích của em và Tưởng Tiểu Mễ có bất cứ biến động nào, không cần thầy nói, em sẽ chủ động chia tay với Tưởng Tiểu Mễ, như vậy được chứ ạ? Giống như thầy nói, mục tiêu của em không chỉ thi đỗ vào một trường đại học tốt.”
Cậu sẽ không ảnh hưởng đến thành tích của Tưởng Tiểu Mễ, cũng không cho phép thành tích của mình thụt lùi. Cậu có kế hoạch học tập và sự nghiệp tương lai của riêng mình.
Tương lai cậu phải có thành tựu mới được, cậu không thể nào làm một người bình thường.
Nếu không gia đình bình thường như cậu, cậu lấy gì xứng với Tưởng Tiểu Mễ chứ?
Quý Vân Phi thành khẩn nhìn giáo viên chủ nhiệm: “Thầy ơi, thầy tin em một lần này đi.”
Chủ nhiệm im lặng rất lâu, thở dài trong lòng, đưa điện thoại cho Quý Vân Phi: “Phải cùng tín nhiệm nhau, thầy tin em, cũng hy vọng em không phụ sự tín nhiệm của thầy.”
Quý Vân Phi thở phào: “Cảm ơn thầy Lư.”
Chủ nhiệm nói: “Thầy không có hứng với việc cảm ơn bằng miệng.” Thầy chỉ chỗ bài kiểm tra toán còn lại chưa sửa: “Chỗ này em sửa giúp thầy đi.”
Quý Vân Phi: “... Vâng ạ.”
Thầy Lư trêu cậu: “Không làm chậm trễ việc em với Tưởng Tiểu Mễ hẹn hò chứ?”
Quý Vân Phi: “...”
Không dám cãi lại nên tìm một cái ghế ngồi xuống thành thật sửa bài kiểm tra.
Thầy Lư là thầy chủ nhiệm khối bọn họ, sắp có cuộc họp nên thầy đến phòng họp.
Quý Vân Phi sắp xếp lại chỗ bài kiểm tra đã chữa xong, thầy giáo sửa bài của những học sinh có thành tích tốt trước. Bài kiểm tra của cậu ở cuối cùng, có lẽ là bài đầu tiên được sửa.
Quý Vân Phi tiếp tục lật tìm bài vẫn chưa sửa, tìm ra bài của Tưởng Tiểu Mễ. Cậu cười, sửa rất nghiêm túc.
Mỗi lần gạch chéo thì không nỡ, nhưng nếu như bỏ qua sẽ bị thầy phát hiện.
Sửa xong tất cả các câu, tính phần ở dưới, cô thi được 96 điểm.
Khá tốt, đạt yêu cầu rồi.
Bài kiểm tra trắc nghiệm lần này còn khó hơn bài kiểm tra giữa kỳ, có một câu cậu không biết làm vậy mà cô thi được 96 điểm, tiến bộ rất lớn.
Nên để lại lời phê gì trên bài kiểm tra cho cô đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, Quý Vân Phi bắt chước chữ của thầy giáo, thêm mấy chữ ‘Tốt lắm, có tiến bộ, tiếp tục cố gắng!’ lên bài kiểm tra của cô.
Hôm nay Tưởng Tiểu Mễ còn có tiết ở lớp học thêm, Quý Vân Phi không có. Cho dù cậu không có tiết cũng đến cùng cô, nhưng hôm nay cô đợi lâu như vậy, sắp phải vào lớp rồi mà vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu.
Cô gửi tin nhắn cho cậu:【Cậu đâu rồi?】
Hai phút trôi qua, không có bất cứ tin nhắn nào.
Vừa định cất điện thoại thì có tin nhắn đến, Tưởng Tiểu Mễ tưởng là Quý Vân Phi, không ngờ là anh họ.
Anh họ:【Em muốn bút gì?】
Tưởng Tiểu Mễ chênh lệch múi giờ với anh họ, có lẽ bây giờ ở bên anh họ đang khoảng 6 giờ sáng,【Anh, sao sớm vậy mà anh đã dậy rồi?】
Anh họ:【Ừ, gần đây bận.】
Tưởng Tiểu Mễ:【Vậy cũng phải nghỉ ngơi. Đúng rồi, anh, chính là loại bút mà trước đó anh vẫn luôn mua cho em đó, dùng rất tốt, anh mua thêm cho em mấy hộp nữa.】
Anh họ:【Không phải lần trước mang về cho em hai hộp sao? Nhanh như vậy mà đã dùng hết rồi?】
Tưởng Tiểu Mễ:【Vâng ạ.】
Anh họ:【Em xem bút làm đồ ăn đấy à?】
Tưởng Tiểu Mễ:“...” Qua loa cho xong:【À, mua hộ bạn một hộp. Bạn em nói dùng tốt, nhất định phải mua.】
Anh họ hỏi:【Tổng cộng bao nhiêu tiền?】
Tưởng Tiểu Mễ:【Em không nói nhiều, chỉ lấy tượng trưng 100 đồng.】Cô biết loại bút đó rất đắt.
Anh họ:【Thế em chuyển 100 đồng cho anh đi.】
Tưởng Tiểu Mễ:“...!!”
Cảm giác hình như anh họ biết cô tặng bút cho người khác, không dám nói tiếp, vội chuyển chủ đề,【Anh, bao giờ anh về nước vậy?】
Anh họ:【Sau Tết Dương lịch, đến lúc đó đi thăm em.】Lại hỏi:【Tết Dương lịch chú Hai có về không?】
Tưởng Tiểu Mễ:【Sau Tết Dương lịch có thể nghỉ ngơi hai ngày, hôm nào bố em nghỉ em gọi điện cho anh, đến lúc đó anh tránh thời gian ra.】
Anh họ cũng không muốn gặp bố, bởi vì bố quản anh cũng vô cùng nghiêm.
Đến thời gian vào lớp, Tưởng Tiểu Mễ vội cầm cặp sách, chống nạng đi vào lớp học.
Cô bất giác nhìn về phía thang máy, Quý Vân Phi vẫn chưa đến.
Hôm nay Đằng Tề không làm phiền cô, sau khi tan học chào cô xong liền vội vàng rời đi.
Đằng Tề vẫn luôn mong nhớ chiếc xe đạp của cậu ta, vội về muốn xem xem.
Ngày mai cậu ta có thể cùng Tưởng Tiểu Mễ tan học cùng nhau về rồi, bọn họ sống ở tiểu khu bên cạnh, không quá thuận đường, nghĩ đến đã vui rồi.
Tưởng Tiểu Mê đợi các bạn học đi hết mới chống nạng chán nản đi ra khỏi lớp học.
“Tớ s ố ng sờ sờ như này mà cậu không nhìn thấy à?” Quý Vân Phi trầm giọng nói.
“Dọa c h ế t tớ rồi!”
Tưởng Tiểu Mễ không ngờ Quý Vân Phi sẽ đợi cô ở bên cửa, lười biếng dựa vào tường.
“Đưa cặp sách cho tớ.” Cậu giơ tay qua lấy.
“Cậu vừa đi chơi bóng à?” Tưởng Tiểu Mễ hỏi.
“Ừ.” Quý Vân Phi không nhắc chuyện sửa bài kiểm tra.
Đưa cà phê đóng gói mang về cho cô: “Sữa với đường tớ đều bỏ một ít vào rồi.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Không phải nói là tớ mời cậu cà phê sao?”
Quý Vân Phi giả vờ bình tĩnh nói: “Ai mời mà chẳng như nhau, cậu phân biệt rõ ràng như vậy làm gì.”
Tưởng Tiểu Mễ không nói tiếp, cầm cốc cà phê nhấp hai ngụm nhỏ để che giấu niềm vui nho nhỏ trong lòng.
Sau đó quên mất là cà phê nóng, lúc uống suýt nữa thì làm bỏng cả trái tim.
Lần nào Quý Vân Phi cũng đi học cùng cô, cũng đón cô từ lúc cô ra khỏi lớp học, lại đưa cô vào trong thang máy. Khoảng cách này nhìn bằng mắt khoảng hai ba mươi mét.
Trước giờ cậu không đi thang máy cùng với cô, cửa thang máy đóng lại, cậu đi thang bộ xuống.
Sau đó lại đi cùng cô một đoạn đường về nhà, đoạn đường này khoảng hơn mười phút.
Cô vào tiểu khu, cậu quay lại.
Ngày nào cũng như vậy.
Thứ sáu tiếp tục diễn ra đại hội thể thao, tiết truy bài buổi sáng giáo viên chủ nhiệm có qua nhắc mấy chuyện.
Chuyện đầu tiên chính là, chỉ tiêu và thí sinh dự thi cuộc thi toán đã được chọn.
Lớp bọn họ có hai người, Quý Vân Phi và lớp phó học tập môn toán.
Chủ nhiệm lại nói đến mấy học sinh khác tham gia thi đấu, Tưởng Tiểu Mễ chỉ biết hai người trong số đó, một là Giang Nguyệt của lớp một và người còn lại là Hoắc Dương.
Cô biết Hoắc Dương là bởi vì ngày nào Tăng Kha cũng nhắc đến cậu ấy.
Hoắc Dương là bạn nam mà Tăng Kha yêu thầm, cũng đẹp trai, thành tích luôn trong top 10 của khối.
Cuối cùng chủ nhiệm nói, “Mấy người tham gia thi đấu môn toán các em sau này sau giờ tự học buổi chiều sẽ do thầy tập trung lại bổ túc thêm cho mấy em, địa điểm là ở phòng truyền thông tầng 5.”
Tưởng Tiểu Mễ vô thức nhìn Quý Vân Phi, sau này cậu phải tập trung huấn luyện, không đến lớp học thêm cùng cô được nữa, đoán là không còn sức để dạy kèm toán cho cô nữa.
Lời hứa cô nói với bố phải làm sao đây?
Trên bục giảng, chủ nhiệm nói tiếp chuyện thứ hai: Kết quả kiểm tra trắc nghiệm hôm thứ 4 đã có, thành tích khá ổn.
Thầy đưa bài kiểm tra cho bạn ngồi ở hàng đầu tiên để bạn đi phát.
Tưởng Tiểu Mễ nhìn thấy bài kiểm tra của mình liền bị sốc, vậy mà thầy lại nhận xét cô?
Ngay lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng và cứ nhìn chằm chằm vào những dòng chữ màu đỏ đó.
“96 điểm?” Quý Vân Phi biết rõ còn cố hỏi.
Tưởng Tiểu Mễ dùng sức gật đầu, khóe miệng không giấu được nụ cười, khuôn mặt hài lòng: “Thầy còn cổ vũ tớ cơ.” Không nhịn được muốn chia sẻ niềm vui cho cậu xem, “Cậu nhìn chữ của thầy đi.” Đưa bài kiểm tra đến trước mặt cậu, chỉ dòng chữ đó.
Trên bục giảng, thầy giáo im lặng nhìn về phía hai người.
Có lẽ sau này thầy cũng nên học theo Quý Vân Phi, không tiếc những lời khen ngợi.
Lập bảng kết quả của mỗi bài kiểm tra, trong bài kiểm tra tiếp theo nếu học sinh nào tiến bộ cho dù chỉ là một chút thầy cũng sẽ viết vài lời động viên vào bài kiểm tra.
Quý Vân Phi rất nghiêm túc xem dòng chữ đó, khẽ mỉm cười, “Đợi chiều nay tan học sẽ mua socola cho cậu, phần thưởng tiến bộ.”
Tưởng Tiểu Mễ rất ngoan ngoãn: “Được.”