Mùa Hè Mang Tên Em - Chương 17
Mùa Hè Mang Tên Em
Chương 17
Sau đó, thần dân A6 chứng kiến Trương Chú đi vào, Vương Duy gọi Thịnh Hạ đi ra.
Thứ tự này…
Sao mà giống y hệt lần trước?
Đừng có bảo hai người này có cái gì đấy nhá.
Khi Thịnh Hạ trở vào lớp học, gương mặt có vẻ cương cứng. Tân Tiểu Hòa hỏi: “Sao rồi?”
“Thầy bảo mình giúp Trương Chú sửa bản thảo diễn thuyết.”
“Hả?” Tân Tiểu Hòa vỡ lẽ, “À, chắc là bài phát biểu dưới quốc kì. Trương Chú xếp hạng nhất, phải lên phát biểu, chắc Vương già sợ bài phát biểu của cậu ta làm lớp mình mất mặt.”
Thịnh Hạ gật gù: “Thầy cũng nói như vậy.”
Tân Tiểu Hòa: “Sửa thôi mà, với cậu đâu có khó.”
Sửa bản thảo quả thật không khó, tuy vậy…
Tân Tiểu Hòa thấy cô đắn đo ngập ngừng, nhỏ giọng hỏi: “Sao mình cảm thấy cậu sợ Trương Chú nhỉ?
Thịnh Hạ ngẩng lên.
Không hẳn là sợ, tuy nhiên quyển sách luật nọ vẫn chưa rõ đã ra làm sao, làm cô thấp thỏm như có con dao lơ lửng trên đầu.
Tân Tiểu Hòa vỗ vỗ tay cô, “Đừng sợ, cậu cứ chờ tên đó tới xin xỏ đi. Dù sao thì nếu phát biểu không tốt, người mất mặt là cậu ta.”
Xin cô ư?
Trông cậu không giống kiểu sẽ xin xỏ ai.
Thịnh Hạ không biết nói gì, chỉ gật đầu đáp lại.
—
Trước khi chính thức khai giảng, khối 12 được nghỉ ba ngày. Học sinh nội trú có thể về nhà, thư giãn xong thì điều chỉnh trạng thái sẵn sàng tập trung cho việc học.
Nhưng trên thực tế hầu như không ai là thực sự được thư giãn, bởi vì trên bảng đen đã viết kín bài tập “tham khảo”.
Thịnh Hạ đang thu dọn cặp sách, đối chiếu mục lục trên bảng để tìm vở mang về.
Có cái gì động vào thanh ghế, cô quay ra nhìn.
Đôi chân rất dài của Trương Chú vắt ngang lối đi một cách ngang ngược, chống cằm nhìn cô, hỏi: “Nghỉ có rỗi không?”
Thịnh Hạ không hiểu ý cậu, đáp: “Phải làm bài tập.”
“Có bài nào không biết không?” Nghe giọng Trương Chú như ban ơn, “Mình có thể giảng cho cậu.”
Có bạn nhìn sang tò mò, nét mặt Thịnh Hạ trở nên mất tự nhiên, “Không cần, chừng nào đi học lại mình hỏi sau.”
Mà thực ra cũng chẳng hỏi, để giờ tự học tối hỏi thầy cô. Nhưng cô không giỏi từ chối ý tốt của người khác.
Trương Chú ra vẻ đã hiểu: “Thì chẳng phải Vương già bảo cậu sửa bài phát biểu hộ mình còn gì? Bánh ít đi bánh quy lại, mình giảng bài cho cậu, không cần thật à?”
Cậu đã nói vậy, hội tò mò hóng hớt cũng mất hứng, quay đi.
Thịnh Hạ có nghe nói cậu giảng bài rất dễ hiểu, vì ở góc nhìn của học sinh nên đôi khi cách giảng sẽ gần gũi hơn thầy cô.
“Cậu viết xong chưa?” Cô hỏi.
Trương Chú: “Được mở đầu rồi, chắc tối nay là viết xong. Mai cậu rỗi không?”
Thịnh Hạ ngập ngừng: “Để đi học lại rồi sửa được không?”
Trương Chú hơi lên giọng: “Cậu nói thử xem? Đi học lại phải đưa Phó Tiệp duyệt, rồi ngay hôm sau là nghi thức kéo cờ, rỗi đâu mà sửa?”
Quả vậy.
Thịnh Hạ thầm thở dài, “Mai mình với bạn ra nhà sách tự học, cậu rỗi thì có thể tới nhà sách Nhất Phương tìm mình.”
Có Đào Chi Chi, rốt vẫn tốt hơn gặp riêng.
“Được, kết bạn QQ đi, có gì liên lạc.”
“… Ừm.”
Tối trước khi đi ngủ, Thịnh Hạ nhận được tin nhắn từ Trương Chú.
“Ngày mai mấy giờ?”
Cậu không để hình đại điện, avatar chỉ một màu đen như hố sâu vũ trụ, thoạt nhìn như không online bao giờ, giờ bỗng nhiên nhảy tin làm Thịnh Hạ giật bắn.
Cô trả lời: “Thường 10 giờ sáng bọn mình đi, chiều 5 giờ về, lúc nào cậu rỗi thì ghé cũng được.”
Cậu gửi một meme nhưng nhanh chóng thu hồi, để lại một dòng “OK”.
Tuy rằng chỉ xuất hiện trong một thoáng, Thịnh Hạ vẫn đã trông thấy. Meme đó là một cái đầu gấu trúc xấu xí, tay chụm thành hình hoa lan, trên đầu viết bốn chữ Ố Kề Bấy Bề.
Ok thì Ok thôi, còn Bấy Bề là cái gì?
Thịnh Hạ nghĩ một hồi, quyết định báo trước với Đào Chi Chi một tiếng.
Quả nhiên nhận được một chuỗi dài toàn dấu chấm than: “!!!!!!!!!!!!!!!! Mình đi có phải là phá đám các cậu hẹn hò không?”
Này mà hẹn hò cái gì?
Thịnh Hạ kể rõ đầu đuôi ngọn ngành một lượt, Đào Chi Chi cũng trả lời meme ố kề bấy bề, thêm một câu: “Mình hiểu, mình hiểu hết.”
Cái gì cô cũng hiểu hết, chỉ Thịnh Hạ là không hiểu.
Thịnh Hạ: “Ố kề bấy bề là cái gì?”
Đào Chi Chi: “Ờ… không quan trọng, tóm gọn là Ok.”
Thịnh Hạ nghĩ tới cái gì, lại hỏi: “Thế héo vc lời là cái gì?”
Đào Chi Chi: “Ôi ai nói với cậu thế?”
Thịnh Hạ: “Trương Chú.”
Đào Chi Chi: “Ờm… một từ hay ho, nhưng không hợp với cậu. Cậu đừng nói là được.”
Thịnh Hạ: … Các bạn thời thượng thế?
Thịnh Hạ trở về giao diện chính, thấy tên nick của Trương Chú chỉ có một chữ cái tiếng Anh: S.
Cô bấm vào avatar, soạn chú thích, để hai chữ “Trương Chú”, nhớ chuyện cậu viết chữ “Chú” lên tay mình lại đâm bực, lạch cạch xóa đi, nghĩ một hồi, gõ vào hai chữ: Tống Giang.
Lấy tên một hảo hán như thế, thật hời cho cậu.
Thịnh Hạ vẫn chưa hài lòng, nhưng chưa nghĩ ra cái tên thích hợp hơn, không muốn lãng phí tế bào não nên quyết định tắt đèn đi ngủ.
Hôm sau Đào Chi Chi còn tới sớm hơn Thịnh Hạ. Bình thường lúc nào Thịnh Hạ cũng phải đợi hơn một tiếng.
Tuy không ôm nhiều kì vọng về ngoại hình của Trương Chú, Đào Chi Chi vẫn muốn trông chân diện mục của “con ngoan trò giỏi điển hình” một lần.
Nhưng đến tận trưa, hai người đã ăn xong bữa trưa ở nhà sách mà vẫn chưa thấy bóng dáng Trương Chú. Đào Chi Chi còn rất nhân đạo chừa cho Trương Chú một miếng pizza.
Cơm nước xong, Đào Chi Chi không làm bài nữa, đọc truyện tranh một lát rồi gục ra bàn ngủ mất.
Thịnh Hạ đang làm một bộ đề thi thử môn toán, do Vương Liên Hoa mới mua cho.
Vừa làm xong phần trắc nghiệm, một cái bóng đã phủ lên mặt bàn. Cô ngẩng lên, thiếu niên đeo cặp một bên vai đang đứng cạnh bàn, nhìn cái bàn chỉ có hai chiếc ghế, hất mày: “Mình ngồi đâu?”
Đào Chi Chi nghe tiếng giật mình khỏi giấc ngủ mơ, dụi mắt ngẩng đầu…
Một gương mặt đẹp đẽ hiện ra trong quầng sáng, nét mặt tỉnh bơ, đầu mày nhếch nhẹ.
Chỉ đứng yên đấy không cử động, toàn thân toát lên cái ngang bướng và thờ ơ.
Ngầu đét.
Đào Chi Chi thộn mặt, lại dụi mắt, ngửa lên nhìn cậu bạn vẫn đẹp trai dù ở góc mặt chết chóc, lại nhìn sang cô bạn thân…
Thịnh Hạ giới thiệu: “Đây là bạn cùng lớp mình, Trương Chú; Đây là bạn mình, Đào Chi Chi.”
Trương Chú gật đầu: “Chào cậu.”
Đào Chi Chi: …
Ôi đờ mờ, Thịnh Hạ bị mù từ bao giờ vậy?