Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em - Chương 06

Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
Chương 6

Hách Nghĩa Thành cũng gọi là biết Mễ Kha.

Lần đó Hình Khắc Lũy cứu cô bị bắt cóc, sau đó mới chạy tới trụ sở huấn luyện tham gia diễn tập, ở lam quân cùng Hách Nghĩa Thành và hồng quân chỉ huy đoàn 5-3-2 diễn tập. Bởi vì Hách Nghĩa Thành từng bị thua trên tay đoàn trưởng Hạ Hoằng Huân, cho nên rất chú trọng chiến dịch lần này, lấy kết quả diễn tập để làm quà tặng cha vợ, vì vậy cả hai bền đều dùng hết sức để đối phó với đối phương. Sau khi thắng lợi bọn họ đến đoàn 5-3-2 tham gia liên hoan, vừa vặn gặp Mễ Kha đi thăm Hạ Hi. Không khí hôm đó hết sức náo nhiệt. Mục Khả đón ông xã Hạ Hoằng Huân, Hạ Hi chờ Lệ Hành, Hạ Nhã Ngôn thì đi cùng với Hách Nghĩa Thành, hiện trường 8 người chỉ còn Hình Khắc Lũy và Mễ Kha là độc thân.

Lúc Hình Khắc Lũy xuống xe, nhìn thấy thủ trưởng đều có vợ chào đón không khỏi bùi ngùi: "Chà, ai cũng có gia đình, để tôi một mình độc thân sao mà chịu nổi đây." Ánh mắt vô tình nhìn dừng trên mặt Mễ Kha, anh mỉm cười nói: "Cô bé, nếu em đồng ý, chúng ta ghép đôi vậy?"

Mễ Kha còn lâu mới thèm ghép đôi với anh.

Ánh mắt trong sáng, cô trước mặt mọi người đáp lại: "Lưu manh!"

Đấy là lần đầu Hách Nghĩa Thành gặp Mễ Kha. Bởi vì thấy cấp dưới Hình Khắc Lũy của mình chú ý đến cô, lại cảm thấy tiểu cô nương này cùng cháu gái Mục Khả có mấy phần tương tự, nên cũng có chút cảm tình.

Sau buổi tiệc liên hoan, Hách Nghĩa Thành uống say không thể lái xe, Hạ Nhã Ngôn định đưa Mễ Kha về nhưng cũng uống khá nhiều rượu, Hình Khắc Lũy vội ngăn lại. Lúc Mễ Kha đang lo lắng, Hình thiếu tá lịch lịch lãm có cơ hội đưa người đẹp về.

Sau đêm đó, Hách Nghĩa Thành nhạy cảm phát hiện Hình Khắc Lũy cùng Mễ Kha có quan hệ mờ ám. Cho nên khi từ miệng Hạ Nhã Ngôn biết được Mễ Kha sắp trở thành thực tập sinh viện quân y tham gia huấn luyện tân binh, anh liền sai Hình Khắc Lũy tới phụ trách huấn luyện.

Thấy Hình Khắc Lũy tâm tình cũng khá tốt, Hách Nghĩa Thành tin tưởng nguyên nhân là vì Mễ Kha. Đối với quyết định sáng suốt của mình, anh cảm thấy rất vui mừng.

Bị Hình Khắc Lũy trêu đùa, nhưng ở trước mặt Hách Nghĩa Thành nên Mễ Kha ngại không dám phản kháng. Hạ Hoằng Huân, Lệ Hằng hay Hình Khắc Lũy cấp bậc so với Hách Nghĩa Thành không quá thấp, nhưng thấy mọi người lại rất kính trọng anh khiến cô với Hách tham mưu trưởng càng thêm kinh nể, nói chính xác là có chút sùng bái.

Trừ trước mặt Hạ Hoằng Huân thỉnh thoảng hơi ấu trĩ một chút, Hách Nghĩa Thành từ trước đến nay rất có phong thái thủ trưởng, thấy Mễ Kha bị cấp dưới nửa ôm nửa kéo vào phòng, anh nghiêm túc khiển trách Hình Khắc Lũy: "Chú ý hình tượng!”

Đặt Mễ Kha ngồi lên ghế, Hình Khắc Lũy "Bộp" đứng nghiêm, làm bộ chào: "Dạ, thủ trưởng."

Hách Nghĩa Thành đá anh một cước: "Đi gọi món ăn!"

Hình Khắc Lũy nhếch miệng cười: "Đã gọi xong thưa ngài." Anh quay người kêu phục vụ mang thức ăn lên.

Mễ Kha nhìn xung quanh, rồi đưa ánh mắt hỏi thăm nhìn Hình Khắc Lũy: "Sao gọi là Hình phủ? Đây là của nhà anh mở?"

Hình Khắc Lũy duỗi chân dài bên cạnh chỗ cô ngồi xuống, vỗ vào ngực: "Kẻ hèn này cũng được coi là ông chủ! Sao vậy, có muốn anh gọi phục vụ vào để cho em xem ai là ông chủ nhỏ?

"Mễ Kha vốn nghĩ là của nhà anh mở,nhưng thấy anh không khiêm tốn thừa nhận, gương mặt lại đắc ý, tự dưng lại cảm thấy nghi ngờ.

Cô giả vờ cầm chén trà ném anh, không muốn tiếp tục kéo dài chủ đề này.

Hình Khắc Lũy cũng không để ý, cùng Hách Nghĩa Thành nói chuyện công việc. Trong lúc chờ món ăn, Mễ Kha cùng Hạ Nhã Ngôn nói về việc huấn luyện tân binh, nói đến game "Sứ mạng vinh quang" cô khó nhịn được tán thưởng Hình Khắc Lũy, khen anh chơi game này rất giỏi.

Hách Nghĩa Thành nghe thấy cười chen vào nói: "Về việc chơi, Hình Khắc Lũy lúc nào chẳng đứng đầu."

Anh vừa khen chê vừa đánh giá làm Hình Khắc Lũy cau mày: "Lão đại, anh đang khen hay là đang mắng em? Trong lúc đối kháng, em chỉ huy, làm hỗn loạn mạng lưới đối phương sao anh không nói là em chơi?

Mễ Kha không hiểu hỏi lại: "Làm sao để làm nhiễu loạn mạng lưới? Chơi trò chơi mà cũng có thể thắng trận hả?

Người ngoại đạo tất nhiên không hiểu, Hình Khắc Lũy chậc một tiếng: "Nói ít đi một chút sẽ có lợi cho em!"

Thấy Mễ Kha cong môi, Hạ Nhã Ngôn ở bên cạnh rót trà cho Hách Nghĩa Thành giải thích: "Là làm nhiễu tần số, chính là dò tìm được tần số đối phương, làm nhiễu tín hiệu dò tìm của họ, khiến hệ thống chỉ huy đối phương không thể hoạt động." Nhìn Hình Khắc Lũy hơi hất cằm, cô nói giúp người khác cũng là giúp chính bản thân: "Hình Khắc Lũy ở trên phương diện này là thiên tài, thiên tài quân sự mạng."

"Không nhìn ra anh còn là nhân vật quan trọng trong lĩnh vực này." Mễ Kha đưa ánh mắt không tin tưởng quan sát Hình Khắc Lũy, "Anh không phải là chưa tốt nghiệp tiểu học sao? Có thể sử dụng máy vi tính giỏi như thế được hả?"

Hình Khắc Lũy giơ tay gõ vào gáy cô: "Nói gì cũng tin! em là ngốc hả!" Chợt nghĩ đến điều gì, anh híp mắt: "Cho nên em cần phải đối xử với anh thật tốt, nếu không anh sẽ đem máy tính của em phá hỏng mà không cần biết nguyên nhân, hiểu chưa?"

Thấy Mễ Kha giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp trả lời "Vâng" một tiếng, Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn nhìn nhau cười.

Không khí bữa ăn rất vui vẻ, cộng thêm Hình Phủ món ăn rất ngon, ăn no nê Mễ Kha cao hứng không để ý cầm nhầm ly rượu của anh uống hết, sau đó chưa đầy năm phút, cô "rầm" một tiếng gục xuống bàn, say bất tỉnh nhân sự.

Hình Khắc Lũy sửng sốt một chút, sau đó đem người ôm vào lòng, nhẹ giọng mắng: "Em đúng là ngốc mà!"

Đi ra khỏi "Hình Phủ". Hình Khắc Lũy ôm Mễ Kha đưa đến nhà trọ Hạ Nhã Ngôn. Anh một mặt không hề có thành ý tỏ vẻ áy náy vì làm chậm trễ chuyện tốt của lão đại, một mặt dưới sự chỉ dẫn của Hạ Nhã Ngôn ôm Mễ Kha vào phòng ngủ.

Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn ở phòng khách nói chuyện, Hình Khắc Lũy ở trong phòng ngủ sắp xếp ổn thỏa cho Mễ Kha.

Mễ Kha say không biết gì, ôm cổ Hình Khắc Lũy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng cọ cọ vào xương quai xanh của anh.

Hình Khắc Lũy hít sâu liên tục, sau đó cố gắng đem Mễ Kha đang dán chặt vào ngực anh kéo ra.

Mễ Kha kêu ậm ừ không chịu buông tay, cô cất giọng nũng nịu nói: "Mẹ, mẹ giúp con xin ba đi, con muốn về nhà, mẹ... "

Bị cô gọi là mẹ Hình Khắc Lũy bốc hỏa, về việc sao lại bốc hỏa, mọi người ngầm hiểu lí do vì sao rồi. Trên tay dùng thêm sức kéo người đang ôm anh ra xa. Hình Khắc Lũy trong lúc Mễ Kha còn muốn giãy dụa phản kháng bất mãn nâng cao giọng cảnh cáo: "Em đủ rồi, đàn ông không ai chịu được khiêu khích đâu!"

Dường như cảm nhận được cơn giận của anh, Mễ Kha rốt cục cũng yên tĩnh lại, cô nhắm mắt ngoan ngoãn mặc cho Hình Khắc Lũy cởi áo khoác, nhanh chóng ngủ say.

Kéo lại chiếc áo dệt kim màu vàng của cô, vuốt nhẹ mái tóc tán loạn trên trán, Hình Khắc Lũy chạm tay vào gương mặt hồng hồng của cô. Mễ Kha nói mơ: "Mẹ... " xoay người không ý thức bắt lấy tay Hình Khắc Lũy, kéo xuống rồi đè mặt lên trên.

Ánh trăng sáng xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào, cùng với ánh đèn dìu dịu, khiến cả căn phòng có cảm giác ấm áp dịu dàng.

Hình Khắc Lũy ngồi yên bên giường, kệ cho Mễ Kha ôm tay của anh, chảy cả nước miếng lên trên.

Mọi vật dường như bất động, trong lòng Hình Khắc Lũy lúc này cũng cảm thấy mềm mại.

Nhịn không được, anh chậm rãi cúi đầu, hôn nhẹ Mễ Kha.

Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng người bên cạnh lại không thể nói lên biểu cảm.

Mễ Kha giống như chợt tỉnh, đọc rõ ràng từng chữ nhẹ giọng mắng: "Lưu manh!"

Hình Khắc Lũy ngay tức khắc cứng đờ, vẫn duy trì động tác cúi người chờ một lúc không thấy cô có động tĩnh gì, anh cười nhẹ một tiếng.

Trong mơ của cô có anh, thật tốt.

Đắp chăn cho Mễ Kha, Hình Khắc Lũy đứng dậy, giơ bàn tay đầy vết chai chạm nhẹ vào cổ cô, nhẹ nhàng tỉ mỉ vuốt ve "Nếu như anh biết là em... Anh nhất định chú ý, để lại cho em những ấn tượng tốt khi nghĩ lại!" Anh tự cười mình, không thể kìm được tiếng thở dài, giọng nói trầm thấp khêu gợi vang trong màn đêm yên tĩnh:

"Nhưng mà, anh không hối hận."

Anh không hối hận, dù anh không một lần nhận lỗi với em. Bởi vì thật ra anh không say.

Có lẽ anh ở trong phòng quá lâu, hay đã biết được điều gì, khi Hình Khắc Lũy chuẩn bị cùng Hách Nghĩa Thành rời đi, Hạ Nhã Ngôn hàm ý nói: "Nếu yêu thì trực tiếp nói cho cô ấy biết, đừng chỉ nói bóng gió trêu chọc, cô ấy ngây thơ chắc sẽ không hiểu." Trong mắt có chút do dự, cô cuối cùng cũng nói: "Đừng để lỡ, hối tiếc cũng không kịp."

Hình Khắc Lũy thân hình hơi dừng lại, sau đó với giọng điệu thờ ơ trả lời: "Ai thích cô bé đó? Ngốc nghếch."

Hạ Nhã Ngôn như có điều suy nghĩ, Hình Khắc Lũy đang đi quay lại, anh nói: "Tôi không hỏi kỹ cô ý, nghe nói là làm ba giận. Chị dâu ngày mai chị hỏi một chút đi, sau đó khuyên cô ấy. Để cho cô ấy sớm nhận ra mình làm sai cái gì, trốn tránh không phải là biện pháp tốt. Cùng đối nghịch với ba, cô ấy chưa đủ cấp độ"

Hạ Nhã Ngôn cười khẽ, nghĩ thầm Kha Kha gặp phải anh, mới rõ ràng là không đủ cấp độ.

Mễ Kha chỉ ở nhà Hạ Nhã Ngôn một đêm. Sáng hôm sau mẹ Mễ Ngải Lâm gọi điện cho cô, bảo cha cô vì chuyện công ty đã đi công tác, hơn nửa tháng nữa mới về. Vì vậy Mễ Kha cầm ba lô nhỏ vui mừng đi về nhà, trước khi đi, cô quét dọn căn hộ của Hạ Nhã Ngôn một lượt, mặc dù căn hộ cũng vốn sạch sẽ nhưng Hạ Nhã Ngôn vẫn không nhịn được khen ngợi cô.

Ngải Lâm nhìn Mễ Kha gầy đi, làn da vì một tháng huấn luyện ngoài trời cũng khô và đen hơn cảm thấy đau lòng. Mễ Kha vùi đầu vào ngực mẹ nũng nịu: "Con không gầy, cơm gạo của bộ đội con ăn rất nhiều." Vừa nói vừa giơ tay múa chân "Mẹ xem, con rất khỏe"

Ngải Lâm yêu thương véo nhẹ mặt cô "Buổi tối gọi cho ba nhận lỗi, không đến khi trở về lại bị ba mắng." Nhìn Mễ Kha trong ngực uốn éo xụ mặt, bà cười nhắc nhở: "Con biết tính ba con, khi tức giận thì ngay cả vợ cũng không thèm nhận, con biết rồi còn gì."

Kết quả buổi tối Mễ Kha gọi cho Lão Mễ thì trợ lý của ông Trình tiên sinh nhận điện, ôn hòa nói: "Kha Kha cháu đã về nhà? Mễ tiên sinh nói nếu như cháu còn dám tối không về nhà tội tăng thêm một bậc, à còn nữa, cha cháu nhờ ta nhắn: trở về sẽ lột da con!"

"..........." Mễ Kha quyết định, từ giờ sẽ ghét tất cả các trợ lý giám đốc.

Sáng sớm hai ngày sau, bác sĩ thực tập Mễ Kha tới bệnh viện Lục Quân báo cáo.

Vào đại sảnh Mễ Kha nhìn những người đang mặc áo blouse trắng, sau này sẽ là đồng nghiệp mới của mình, cô vui vẻ mỉm cười.

Đúng lúc này một bóng dáng cao to xuất hiện ở đại sảnh, mọi người cúi đầu thân thiện chào hỏi: "Chào buổi sáng, viện trưởng!"

Ngay sau đó là tiếng trả lời: "Chào buổi sáng." Âm thanh nghe trầm ấm, ôn hòa.

Mễ Kha nghe thấy đang định quay đầu, bỗng có điện thoại Hạ Nhã Ngôn gọi đến "Kha Kha em tới chưa? Đến thì lên ngay tầng hai."

"Em đến rồi chị Nhã Ngôn, em sẽ lên ngay." Giọng điệu nhẹ nhàng trước sau như một, Mễ Kha tắt điện thoại, đi lên tầng, không ngờ lúc bước lên cầu thang, gót giày bị mắc kẹt cô chơi với không kịp phản ứng kêu lên một tiếng. Ngay lúc cô sắp bị ngã xuống, nháy mắt eo nhỏ được một cánh tay giữ lại, cô yên ổn ngã vào lồng ngực của người phía sau.

Mễ Kha quay đầu nhìn, anh ta mặc áo sơ mi màu đen, bên ngoài khoác áo vest, gương mặt dễ nhìn, ánh mắt đang nhìn cô mỉm cười.

Ánh mắt nhìn giữa không trung bị đông cứng, Mễ Kha nghe anh ta nói từng câu: “Lần. thứ. hai!"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3