Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng - Chương 170
Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Chương 170
Editor: Qing Yun
Đại Âm Tự, Tu Di Cảnh.
Đại Âm Tự có 81 chiếc chuông, ngày thường những chiếc chuông này không dễ dàng rung động, nhưng ngày hôm ấy, 81 chiếc chuông đồng thời vang lên, tiếng chuông vang hết đợt này đến đợt khác, lập tức làm kinh động những người trong chùa.
Linh điểu trên núi bị kinh động vội vỗ cánh bay đi, chủ trì, trưởng lão và các đệ tử trong chùa sôi nổi chạy ra khỏi phòng tới nơi trung tâm của chùa — Tháp Tọa Vong.
Tháp Tọa Vong đã đóng cửa từ vạn năm trước, đại sư Minh Kính của Đại Âm Tự đi vào trong tháp từ vạn năm trước cũng chưa từng ra ngoài lần nào.
Bây giờ 81 chiếc chuông trong chùa cùng vang lên, đó là lúc đại sư Minh Kính xuất quan.
Tăng nhân trong chùa vô cùng kích động, bọn họ nhìn thấy các vị trưởng lão và chủ trì ngày thường không hay xuất hiện cũng đều đứng ở trước tháp Tọa Vong, ai nấy cũng đang chờ đợi, những tăng nhân mới nhập chùa trong vòng mười nghìn năm nay lấy làm nghi hoặc.
“Sư đệ mới nhập chùa đúng không?” Sư huynh bị dò hỏi đánh giá tăng nhân trước mắt, hỏi lại với giọng điệu khẳng định.
Tăng nhân hơi xấu hổ, nói: “Đệ nhập chùa mới có hơn một nghìn năm.”
Nghe vậy, sư huynh lập tức hiểu rõ: “Cái này cũng khó trách… Vậy trước kia sư đệ nhập chùa đã từng nghe nói đến đại sư Minh Kính chưa?”
“Đương nhiên đã từng nghe, đại sư Minh Kính chính là người mạnh nhất Phật gia chúng ta, đồng thời cũng là người mạnh nhất cả Tiên giới, là người chư tiên bốn phương nhìn thấy cũng phải khách khí…”
Sư đệ nói vanh vách như đã thuộc lòng từ lâu, sư huynh nghe được thì gật đầu nói: “Vậy đệ có biết ở mười nghìn năm trước, đại sư Minh Kính đã đi vào tháp Tọa Vong bế quan tu hành không? Bây giờ 81 chiếc chuông của Đại Âm Tự đều vang lên, chắc chắn là đại sư Minh Kính xuất quan, cũng chỉ có đại sư Minh Kính mới có thể làm cả 81 chiếc chuông đều vang được.”
Nói đến đây, sư huynh không nén được sự kích động, nhớ lại uy danh lúc trước của đại sư Minh Kính nổi khắp cả Tiên giới. Chỉ là vạn năm qua đi, thời thế thay đổi, có lẽ đã có rất nhiều người quên mất cái danh của đại sư Minh Kính, cũng không còn kính trọng Đại Âm Tự của bọn họ như trước nữa.
Nghĩ như vậy, dòng suy nghĩ của sư huynh lập tức trôi xa.
Khi các đệ tử đang nói thầm, cánh cửa lớn của tháp Tọa Vong kẽo kẹt một tiếng, chậm rãi mở ra, thời gian tựa như dừng trôi tại khoảnh khắc này.
Tăng nhân đi ra khỏi tháp Tọa Vong, trên người y là một bộ tăng y màu trắng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, không xa hoa cũng không quý báu, chỉ là một chiếc tăng y cực kỳ bình thường, diện mạo của y lại vô cùng nổi bật, mày như núi xa, ánh mắt trầm tĩnh như nước. Y đứng ở nơi đó như một tòa núi cao nguy nga, khiến người phải ngước mắt.
Giờ khắc này, dù là chủ trì hay các vị trưởng lão, thậm chí là vô số đệ tử đều chắp tay trước ngực hành lễ, mặt mang kích động gọi: “Minh Kính tôn giả.”
Minh Kính ngước mắt lướt qua, hỏi: “Đã qua đi bao nhiêu năm?”
Chủ trì Trừng Tâm của Đại Âm Tự tiến lên trước một bước, ông ta nói: “Kể từ ngày tôn giả vào tháp, bây giờ đã qua vạn năm.”
Minh Kính khẽ gật đầu, Trừng Tâm lại dừng tầm mắt trên tay y, ông ta cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được hỏi: “Tôn giả, chuỗi Phật châu trên tay ngài đâu rồi?”
Chuỗi Phật châu kia là vật bên người Minh Kính tôn giả, là lấy hạt sen vạn năm làm thành, lại được Minh Kính tôn giả đeo bên người nên nó nhiễm vô thượng Phật pháp, trở thành một pháp khí cực phẩm, cũng là tượng trưng cho Minh Kính tôn giả.
“Phật châu…” Minh Kính cúi đầu nhìn cổ tay trống rỗng, ánh mắt y hơi dao động rồi đột nhiên nói: “Ta có việc cần ra ngoài một chuyến, đi một lát sẽ quay về.”
Vừa dứt lời y đã phá không rời đi, biến mất ngay tại chỗ.
Các tăng nhân ở lại nhìn nhau, có người nghi hoặc hỏi: “Tôn giả mới xuất quan thì có thể có chuyện gì mà ngài ấy phải sốt ruột như vậy?”
Trừng Tâm suy nghĩ giây lát: “Tôn giả có đạo lý riêng của ngài… Chỉ là bây giờ tôn giả xuất quan, chuông Trấn Thiên gõ vang, chắc chắn khắp nơi đã nhận được tin tức, bọn họ sẽ có hành động.”
Một hòa thượng mặc tăng y màu đỏ mặt mày đầy lệ khí hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Vạn năm, tôn giả bế quan lâu lắm, có lẽ người của Tiên giới đều quên uy danh của tôn giả rồi. Bao nhiêu năm qua, chắc trong lòng họ đều đoán tôn giả đã viên tịch, thái độ đối xử với Đại Âm tự chúng ta cũng khác xưa, đặc biệt là Lôi Thiên Tự, chỉ là một môn phái nho nhỏ mà dám đánh đồng với Đại Âm Tự chúng ta, đúng là hoang đường.”
Nhớ trước đây khi có Minh Kính tôn giả còn ở, khắp Tiên giới ai dám tranh phong với Đại Âm Tự bọn họ? Bây giờ tôn giả chỉ bế quan vạn năm mà đám chó mèo đó lại quên mất lúc trước tôn giả của họ uy thế cỡ nào.
Nhưng mà đó đều là quá khứ, bây giờ tôn giả xuất quan, danh tiếng của Đại Âm Tự bọn họ sẽ lại vang vọng toàn bộ Tiên giới lần nữa.
Cùng lúc đó, Việt Khê đang đứng trên thang trời, cô bước từng bước đi lên trên.
Xung quanh thang trời là sương trắng, bên trong sương trắng có gì đó đang xôn xao, từng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm Việt Khê như đang tìm kiếm cơ hội lao ra từ trong màn sương.
Phật châu trên tay phát sáng, mỗi một hạt châu đều có một vòng sáng nhạt bao quanh.
Việt Khê cúi đầu nhìn thoáng qua, cô phát hiện những thứ đang trốn trong mà sương như sợ ánh sáng này, chúng đều lùi hết về phía sau.
Thấy thế, ánh mắt Việt Khê dao động, cô nắm chặt Phật châu trong tay.
Con đường trước mắt đã đến cuối, Việt Khê hoàn toàn không có do dự chần chờ, cô nhấc chân đi vào luồng sáng phía trước, ngay lập tức, cảnh tượng trước mắt trở nên rộng mở thông suốt.
*
Chim chóc có cánh dài rộng đứng trên mặt cỏ, cánh chim của nó có màu đỏ nhưng ráng chiều, bộ lông lấp lánh dưới ánh mặt trời cực kỳ xinh đẹp.
Đây là phượng hoàng lửa, một loại yêu thú có được huyết mạch của thần thú phượng hoàng thời thượng cổ, lực lượng của nó vô cùng mạnh.
Nhóm người Vạn Khổng Trân hoàn toàn không ngờ một cái bí cảnh nhỏ thế này lại có phượng hoàng lửa, nếu có thể ký kết khế ước với phượng hoàng lửa thì sẽ có rất nhiều cái lợi.
Lúc này, những người nhìn thấy phượng hoàng lửa đều sinh ra lòng tham.
Phượng hoàng lửa chỉ ăn một loại đồ ăn tên là trúc chân, là một loại trúc thuộc hệ trúc bích ngọc ngàn năm, một đoạn trúc chân cũng đã có giá cả xa xỉ, nhưng phượng hoàng lửa chỉ ăn thứ này.
Nhóm Vạn Khổng Trân dùng trúc chân hấp dẫn phượng hoàng lửa, mắt thấy phượng hoàng lửa sắp rơi vào tay thì đột nhiên có một đám người đi đến, đối phương đương nhiên cũng nhìn thấy con phượng hoàng lửa vô cùng xinh đẹp này, đồng thời cũng quyết tâm muốn có được. Hơn nữa trùng hợp chính là đối phương là người quen của bọn họ, là Minh Nguyệt Lâu vẫn luôn đứng ở phe đối địch Bách Luyện Tông họ.
Tình huống bây giờ chính là hai bên đứng cách nhau không xa giằng co, bầu không khí căng thẳng vô cùng. Nhưng ngay lúc này, không gian bên cạnh phượng hoàng lửa đột nhiên vặn vẹo, sau đó có một người xuất hiện giữa khoảng không. Con phượng hoàng lửa kia đột nhiên nhảy lên lao vào lòng người vừa đến.
Những người ở đây: “…”
Mặt mũi lập tức tái mét.
Việt Khê cúi đầu nhìn con vật trong ngực sau đó ngẩng đầu nhìn hai nhóm người ở hai bên trái phải, cô tạm thời không hiểu rõ tình huống hiện tại, cô đang ở đâu? Chuyện này là sao?
“Cô là ai?” Nhóm người Vạn Khổng Trân hoàn hồn, lập tức lên tiếng chất vấn.
Việt Khê liếc nhìn xung quanh, cô phát hiện mình đang ở trong một khu rừng, cây cối không giống trên Trái Đất, còn cả con “Gà” trong lòng cô, có lẽ nó không phải gà, cũng không giống một giống loài nào trên Trái Đất cả.
Chỗ này là Tiên giới?
Thấy Việt Khê không trả lời, Vạn Khổng Trân khó chịu nhăn mày, nhưng đúng lúc này trong mắt cô ta xuất hiện tia sáng, cô ta nheo mắt nhìn lại, sau đó hai mắt cô ta sáng ngời, giơ tay chỉ vào Việt Khê nói: “Chắc chắn cô ta vừa ra khỏi một bí cảnh, chuỗi Phật châu trên tay cô ta là Tiên khí cực phẩm, nhất định trên người cô ta vẫn còn đồ tốt khác.”
Bách Luyện Tông chuyên môn rèn pháp khí, cho nên không có ai nghi ngờ lời nói của Vạn Khổng Trân, hơn nữa bọn họ cũng nhìn thấy chuỗi Phật châu trên tay Việt Khê, nhìn thấy phật quang lập lòe trên hạt châu, đúng là nhìn không giống vật tầm thường. Lại thêm vừa rồi Việt Khê xuất hiện ở khoảng không quả thật rất giống vừa đi ra khỏi bí cảnh.
Nghĩ vậy, ánh mắt bọn họ nhìn Việt Khê lập tức có thêm vài phần tham lam.
Việt Khê khó chịu nhíu mày khi gặp phải những ánh mắt như vậy.
“Giao đồ trên tay cô ra đây, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.” Người này đưa mắt đánh giá Việt Khê, xác định tu vi của cô cũng không cao, khi lên tiếng cũng mang theo vài phần khinh thường.
“Lôi sát!”
Tiếng nói hời hợt vang lên, sau đó một tia sét tím từ trên trời giáng xuống đánh thẳng xuống đầu mọi người. Người biết lôi pháp ở Tiên giới có rất nhiều, cho nên dù đám người Vạn Khổng Trân có kinh ngạc nhưng cũng không hoảng loạn, cho đến khi một tia sét đánh xuống người, bọn họ mới biết tia sét này không giống bình thường.
Lôi điện có tính phá hoại cao chạy qua gân mạch trong cơ thể, đi đến đâu phá hư đến đó, ngay cả muốn đẩy cũng đẩy không ra.
“Đây là cái gì?” Lúc này vẻ mặt của Vạn Khổng Trân đã thay đổi, cô tha thúc giục tiên lực trong người nhưng cái nhận được chỉ là đau đớn tận xương.
Từng lá hoàng phù dán lên người bọn họ, lúc này nhóm Vạn Khổng Trân mới phát hiện người mình cứng đờ không thể nhúc nhích — chẳng lẽ cô gái này là Phù tu?
Việt Khê đi tới nhìn xuống bọn họ từ trên cao, mặt mày vô cảm nói: “Giao hết đồ trên người ra đây.”
Ngay lập tức, người đi cướp và người bị cướp thay đổi vị trí.
Nhóm Vạn Khổng Trân: “…”
Sau khi lấy hết đồ của nhóm Vạn Khổng Trân chỉ để lại quần áo có thể che thân cho bọn họ, cô không quan tâm mình có dùng được không, dù sao chỉ cần lấy hết là được.
“Rốt cuộc chỗ này là chỗ nào?”
Việt Khê đi dạo xung quanh một vòng, con phượng hoàng lửa vẫn luôn tung tăng đi theo sau cô, Việt Khê quay đầu nhìn nó, sau đó để mặc nó đi theo mình. Đi chừng hơn nửa giờ, Việt Khê phát hiện mặt đất đột nhiên rung chuyển, xung quanh ồn ào xao động, mấy chục hơi thở khác nhau xẹt qua bầu trời cùng đi về một phía.
Việt Khê cũng nhấc chân đuổi theo những hơi thở này, sau đó thấy những người kia đi vào một con đường rồi biến mất không thấy. Khi thấy con đường kia sắp biến mất, Việt Khê suy nghĩ giây sát sau đó quyết định cũng đi vào con đường này theo những người kia.
Vừa đi vào con đường này cảm giác choáng váng lập tức ập đến, sau đó trước mắt trở nên sáng ngời, Việt Khê phát hiện mình đang đứng ở một nơi khác.
“Cha, chính là cô ta đoạt hết đồ của bọn con!” Một giọng nói đột nhiên vang lên, Việt Khê ngước mắt nhìn sang, cô phát hiện đó là một cô gái mặc đồ màu đỏ đang nén giận trợn mắt nhìn mình, cô ta kéo người đàn ông ở bên cạnh mách lẻo.
Việt Khê suy tư nhìn, cô cảm thấy cô gái này hơi quen mắt. Sự thật đúng là quen mắt, bởi cô ta chính là con gái lâu chủ Minh Nguyệt Lâu, người vừa bị cô đánh cướp.
Cố Trường Thanh, lâu chủ Minh Nguyệt Lâu liếc nhìn Việt Khê, ông ta không nói lời nào nhưng lại vung tay đánh tới. Cái tát này hoàn toàn không hề giữ sức mà hoàn toàn muốn lấy mạng Việt Khê.
Uy lực mạnh mẽ giáng xuống, Việt Khê lập tức giơ tay vẽ một kim phù trên không trung, phù văn hiện ra ngăn chặn một chưởng của Cố Trường Thanh.
Việt Khê suy tư nhìn cảnh này.
“Ha?” Cố Trường Thanh ngạc nhiên nhíu mày, ông ta lại tiếp tục tung ra một chưởng.
Sắc mặt Việt Khê không đổi, trong mắt cô như có một tầng sáng lập lòe, tay cũng nhanh chóng vẽ phù văn trên không trung, một luồng lực lượng kh ủng bố lan tràn trên phù văn.
Vẻ mặt Cố Trường Thanh hoàn toàn thay đổi, ông ta cảm nhận được hơi thở kh ủng bố làm ông ta run sợ trên từng nét phù văn này.
Không thể để cô ta vẽ được phù văn!
Cố Trường Thanh tu luyện chưởng pháp, Huyết Sát Chưởng là một chiêu pháp khá có danh, khi thi pháp, từng ấn bàn tay màu máu xuất hiện trên không trung, có thể cảm nhận được sát khí trong từng ấn này.
Ấn bàn tay màu đỏ bay thẳng về phía Việt Khê, so sánh với ấn bàn tay to lớn kia, Việt Khê nhìn nhỏ xinh và yếu đuối hơn rất nhiều. Tựa như chỉ một ấn này là có thể đập nát cô thành bùn.
Màu vàng kim dưới đáy mắt dần dày đặc, Việt Khê nhỏ giọng hô một tiếng: “Khóa!”
Một chữ “Khóa” này rơi xuống, không gian xung quanh cô như bị khóa lại, chưởng ấn màu đỏ dừng giữa không trung rồi bị khóa lại ở đó không thể đánh xuống được nữa. Ngay lúc này, Việt Khê đã vẽ xong kim phù, ánh hoàng kim lóe lên, vô số sáng sáng xẹt qua bầu trời đêm như sao băng, tất cả đánh về phía Cố Trường Thanh.
Một cái mai rùa xuất hiện trước người Cố Trường Thanh, chùm sáng đánh vào mai rùa khiến mai rùa xuất hiện vết rách, ngay sau đó toàn bộ mai rùa bị nổ tung.
Cố Trường Thanh hoàn toàn không ngờ một cô gái trẻ tuổi lại khó chơi như vậy, hơn nữa thực lực còn khó lường tới mức ấy, chỉ có hai chiêu đã làm người kinh hãi vô cùng.
“Phụt!”
Một tia sáng đâm xuyên qua ngực ông ta, Cố Trường Thanh cúi đầu nhìn thấy ngực mình có một cái lỗ lớn đâm xỏ xuyên qua cả vùng ngực.
“Cha ơi!” Cố Thải Câm kinh hãi, cô ta vội vàng duỗi tay đỡ ông ta.
Người của Thất Lạc Cốc thấy vậy thì vẻ mặt cũng thay đổi, bọn họ hoàn toàn không ngờ Cố Trường Thanh của Minh Nguyệt Lâu lại lật thuyền trong mương, thua trong tay một cô gái trẻ như vậy.
Ánh mắt bọn họ nhìn Việt Khê lập tức có thêm vài phần cảnh giác.
Cố Thải Câm đảo mắt, cô ta đột nhiên chỉ vào Việt Khê, la to: “Cô ta… Trên người cô ta có Tiên khí cực phẩm, là một chuỗi Phật châu, bởi vì chúng tôi nhìn thấy nó nên cô ta mới muốn giết bọn tôi!”
Tiên khí cực phẩm!
Nghe được bốn chữ này, vẻ mặt những người ở đây đều thay đổi, bọn họ sáng mắt nhìn về phía Việt Khê.
Việt Khê đã thu Phật châu lại, ai cũng không biết lời Cố Thải Câm nói là thật hay giả, nhưng Tiên khí cực phẩm thật sự có sức hấp dẫn rất lớn, rất nhiều vũ khí, bảo vật trấn tông của các tông môn chỉ là Tiên khí bình thường, như vậy đủ biết Tiên khí cực phẩm hiếm có cỡ nào.
Ích lợi, luôn luôn là thứ có thể làm người điên cuồng!
*
Lửa lớn bốc cháy rừng rừng trong Thất Lạc Cốc, khi Minh Kính chạy đến, cái y nhìn thấy chính là Hồng Liên Nghiệp Hỏa che kín trời, từng đóa hồng liên nở rộ trong lửa, sau đó là nghiệp hỏa bốc cháy hừng hực, thiêu đỏ toàn bộ mọi thứ trong không trung.
Việt Khê đứng ở trong đám lửa, bên người là từng thi thể nằm ngang dọc, đôi mắt cô sáng ngời, dường như còn có vài phần lạnh lùng khiến người khác sợ hãi.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa, đó là thứ dù ở Tiên giới cũng đủ làm người táng đảm, dù là Minh Kính tôn giả đối mặt với Hồng Liên Nghiệp Hỏa cũng cảm nhận được uy hiếp.
“Sư phụ.” Minh Kính bước qua lửa lớn đi đến bên cạnh Việt Khê, y cười gọi.
Việt Khê ngước mắt thấy y, cả người cô đều thả lỏng xuống, sau đó bước đến duỗi tay ôm lấy y.
Minh Kính nghiêng đầu hôn lên tóc cô, trong mắt mang theo ý cười: “Sư phụ thật giỏi.”
Việt Khê ghé vào ngực y, cô nói: “Là anh dạy giỏi.”
Trước kia Hàn Húc đã dạy cô rất nhiều thứ, bây giờ mới có cơ hội dùng đến.