Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng - Chương 64
Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Chương 64
Edit: Xoài
Một đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện giữa màn sương đen dày đặc, nó nhìn chằm chằm Việt Khê, trong ánh mắt tràn ngập tà ác.
Nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, tầng sương đen này cũng không phải không có hình dạng, nó đã từ từ hiện ra tay chân, thậm chí có thể thấy nó mơ hồ chậm rãi hình thành ngũ quan.
Trưởng thôn Mễ gần như bò dưới người nó, sắc mặt cuồng nhiệt nhìn nó, bộ dạng kia giống như đang nhìn vị thần chính mình thành tín thờ phụng nhất.
"Thưa Thần, đó đều là vật tế của người, người ăn bọn họ, nhất định thần lực sẽ tăng lên..."
Việt Khê ngã xuống đất, máu tươi trên đầu chảy xuống cổ, mang theo nhiệt độ ấm áp. Cô thầm trách mình bất cẩn, còn tưởng rằng người trong thôn đều lâm vào hôn mê, không nghĩ tới trưởng thôn vẫn còn tỉnh.
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, kẻ này vẫn luôn được thôn Mễ cung phụng là "Thần". Hiện giờ trong lúc hóa thành hình người, nó cần nhất là tế phẩm. Chính vì nguyên nhân này, trưởng thôn mới theo dõi bọn họ - những người từ bên ngoài tới, thậm chí cố ý mời bọn họ những tu hành đến, mục đích chính là để bọn họ trở thành chất dinh dưỡng cho vị "Thần" này.
Hiện giờ nghĩ đến, kì đánh giá lần này sợ là cũng có mờ ám, nếu không, một cuộc thi khảo sát tư cách nho nhỏ của Thiên Sư Minh, sao lại khó khăn như vậy?
Việt Khê chống thân mình ngồi dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn quái vật khổng lồ trước mắt.
Toàn bộ thôn Mễ đã trở thành không gian biệt lập, cho nên người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng ra không được. Lúc này, trong thôn cơ bản chỉ có cô, trưởng thôn cùng với vị "Thần" này vẫn còn duy trì tỉnh táo, người khác sợ là đều lâm vào hôn mê. Năng lượng trong cơ thể bọn họ, thậm chí là máu thịt, đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho vị "Thần" này hóa hình người.
"Chỉ là một luồng khí xui xẻo, được người cung phụng, hưởng hương khói của bọn họ, liền thật sự cho rằng chính mình là thần..." Việt Khê lẩm bẩm, trên đầu chảy xuống máu tươi, nhanh chóng trên không trung vẽ ra một bùa chú.
Đầu ngón tay đi đến đâu, ánh sáng vàng lóe lên, kéo thành đường chỉ vàng dài.
"Trừ tà!"
"Giết ma!"
"Diệt thần!"
Trong chớp mắt, ba lá bùa xuất hiện trong không trung, sắc vàng sáng chói, khiến cho người ta mơ hồ cảm thấy run rẩy.
Nếu đám người Hứa Dụng tỉnh lại, sẽ kinh ngạc phát hiện, ba lá bùa này là ba kim phù nổi danh, trích máu vẽ ra, có thể diệt tất cả thứ xui xẻo trên đời, sức mạnh khổng lồ. Ngay cả mấy vị thiên sư trên cao không xuất thế kia, cũng khó có thể đơn giản vẽ liền mạch ra ba lá bùa này, hơn nữa tạm dừng nửa chừng cũng không.
Việt Khê có thể cảm nhận được sức mạnh của vị "Thần" trước mắt. Được các thôn dân thôn Mễ cung phụng trong mấy chục năm, nó đã sớm thoát khỏi phạm trù tà ma bình thường, thành một sự tồn tại kỳ diệu. Phải biết rằng, trước kia đã có trường hợp hưởng hương khói nhân gian, trực tiếp lên trời thành tiên.
824816c6cf919aff137f1392ece46f">Hiện giờ, đám sương đen này không phải là vị thần thực sự nhưng nó vẫn mạnh hơn tà ma quỷ quái thông thường!
Cho nên, Việt Khê không dám khinh suất, cả ba lá bùa kia xuất ra, cô cũng không tin tà thần này còn có thể dùng thêm thủ đoạn gì.
Trưởng thôn thấy tình thế không ổn, mặt lộ vẻ dữ tợn, lập tức cầm giá cắm nến trên bàn, giơ nó khua về phía Việt Khê.
Việt Khê cũng không liếc ông ta một cái, tia sáng từ trong tay chợp lóe, cô khẽ nói: "Trói!"
Chữ Trói vừa xuất ra, tia sáng hóa thành dây thừng trói trưởng thôn lại, cả người ông ta trực tiếp té xuống đất. Sau đó ông ta cảm giác sức lực trong cơ thể mình dần dần mất đi, da thịt ở trên tay dần dần biến đổi, từ mịn màng trở nên nhăn nheo co rút, cuối cùng trở nên gầy gò, có những mảng da đồi mồi màu nâu.
Ông ta dần già đi...
Trưởng thôn ý thức được điều này, muốn điên lên.
Ông ta thực ra đã hơn 70 tuổi, chỉ vì vẫn luôn được "Thần" che chở, mới có thể duy trì dáng vẻ tuổi trẻ. Nhưng giờ Việt Khê rút hết "Thần lực" trong thân thể, ông ta dĩ nhiên khôi phục lại trạng thái ban đầu của bản thân.
Việt Khê đứng dậy, ba lá bùa hóa thành ánh sáng, theo một tiếng "Phá" của cô, trực tiếp bay ra về phía đám sương đen.
Trong nháy mắt, Việt Khê dường như nghe thấy tiếng thét chói tai mơ hồ không rõ, toàn bộ thôn Mễ bắt đầu run rẩy kịch liệt, đất đai nứt ra, cây lúa tươi tốt trong đất trong chớp mắt biến thành tro bụi. Đối với các thôn dân lâm vào hôn mê, mặt bọn họ tái nhợt, sinh mệnh bị bóng đen nhanh chóng hút lấy.
"Trừ tà, giết ma, diệt thần!"
Ba lá bùa này, chỉ mỗi một lá bùa thôi cũng có thể khiến trời sụp đất nứt, càng đừng nói đến hiện giờ cả ba đều xuất ra. Vô số tia sáng màu tím lóe lên, đám sương đen phát ra tiếng gầm gừ không cam lòng, âm thanh vang lên làm lỗ tai đau nhức. Tuy vậy, mặc kệ nó không cam lòng như thế nào, cũng bị biến thành hư vô.
Trong từ đường một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở có chút dồn dập của Việt Khê. Sương đen đã tiêu tán, nhưng nét mặt của cô lại không có một chút thả lỏng.
"Khà khà khà!"
Một tiếng cười bén nhọn từ bốn phương tám hướng truyền đến, toàn bộ từ đường bắt đầu rung dữ dội, vô số chim chóc đen nhánh bay lên. Sau đó trong không trung một lần nữa hình thành một bóng đen. Bóng đen này so với đám sương đen vừa rồi kia có nhỏ hơn một chút, nhưng lại có tứ chi và một đôi mắt đỏ như máu. Khi nhìn Việt Khê, nó lộ ra sự tham lam.
"... Ngươi muốn tiêu diệt ta?" Bóng đen mở miệng, có lẽ là lần đầu tiên mở miệng, tiếng của nó có chút kỳ quái, hơi nghẹn ngào, thậm chí cứng đờ, nó cười nói: "Ta là thần, là thần của thôn Mễ... Ta hiện diện ở khắp mọi nơi, ngươi không thể nào tiêu diệt được ta!"
Nghe vậy, Việt Khê cười một tiếng, cô nói: "Ta biết, ngươi hưởng hương khói nhiều năm của thôn Mễ, đã sớm cùng mảnh đất dưới chân chúng ta gắn bó chặt chẽ... Cho nên, ta cũng đã sớm chuẩn bị xong."
873a99ca4ce1d480390ae6933d1dfe">Ngươi cảm thấy là bắt ba ba trong rọ, sao không nghĩ tới rằng ta đặt bẫy trong con ba ba!
"Hồng liên khai, nghiệp hỏa sinh!"
Theo tiếng lẩm bẩm của cô, bốn phía đông nam tây bắc trong thôn Mễ đột nhiên hiện lên một luồng sáng màu hồng. Sau đó vị trí dưới chân Việt Khê không biết khi nào vẽ một phù đồ màu đỏ, phù văn lóe sáng, bóng đen như thấy một đóa hoa sen màu đỏ nở rộ, rồi sau đó phóng ra ngọn lửa màu đen cao ngất trời.
Nghiệp hỏa tồn tại trong địa ngục, nó sẽ đốt sạch tội ác cùng tà vật trên đời, cho đến khi tất cả sạch sẽ.
Toàn bộ thôn Mễ chìm trong ngọn lửa đen nhánh, nhuốm màu chân trời một mảng đen nhánh. Ngọn lửa không một chút nhiệt độ, khi dính vào bóng đen, nó nhịn không được hét lên, thâm tâm tràn ngập kinh sợ.
Nghiệp hỏa, là thứ mà tất cả tà vật sợ hãi nhất!
Đôi mắt bóng đen đỏ như máu hung hăng nhìn chằm chằm Việt Khê, sau đó nhào tới cô, khàn khàn nói: "Muốn ta chết ư, ta muốn ngươi cũng phải chết cùng!"
Bóng đen không có hình hài, nó vốn là một luồng khí xui xẻo trong trời đất, được tạo thành từ vô số cảm xúc tiêu cực của con người, bởi vì hưởng hương khói mới có ý thức. Bị sương đen bao vây, trong nháy mắt, Việt Khê cảm thấy rất nhiều cảm xúc tiêu cực lan ra từ tận đáy lòng.
Tuyệt vọng, sợ hãi, điên cuồng...
Trong lúc giật mình, Việt Khê cảm thấy chính mình biến thành một đứa bé, sau đó bị cha mẹ mình đưa vào trong từ đường. Chim chóc đen kịt ở khắp nơi trong bóng tối nhìn chằm chằm đứa bé, sau đó nhào tới, mổ máu thịt trên người đứa bé. Cuối cùng thậm chí cả linh hồn của nó cũng không buông tha, cũng bị lũ chim này cắn nuốt.
Sau này khi được hiến tế, bóng đen trở nên càng ngày càng lớn mạnh, số lượng chim đen trong thôn Mễ càng ngày càng nhiều, nhưng nó cũng cảm thấy càng ngày càng không thỏa mãn.
Những đứa bé bị trói trong bù nhìn, chúng cực kỳ sợ hãi khi thấy người trong thôn vô cảm đi qua người, thậm chí sắc mặt thản nhiên nói chuyện với nhau. Bọn họ dường như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của chúng. Ở trong mắt những đứa bé kia, những khuôn mặt thường ngày luôn gần gũi tốt bụng cũng trở nên đáng sợ.
Những đứa trẻ cứ thế chết dưới ánh mặt trời cùng sự sợ hãi. Chúng không hiểu vì sao các thôn dân luôn thân thiết đột nhiên trở nên độc ác ghê tởm như vậy.
Việt Khê cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Cô ý thức được đây là cảm xúc của những đứa bé bị đám sương đen nuốt chửng. Đủ loại cảm xúc tiêu cực tràn ngập trong đầu Việt Khê, khiến cô không nhịn được ôm đầu ngồi xổm xuống.
"A di đà phật..."
Trong thoáng chốc, Việt Khê dường như nghe thấy một tiếng lẩm nhẩm. Cô thấy một bóng người màu trắng đi vào từ cửa lớn từ đường. Người này có một hơi thở rất thuần khiết sạch sẽ, vừa đi đến nơi này, toàn bộ không khí vẩn đục trong từ đường cũng phai nhạt đi vài phần.
Đối phương ngồi xổm trước mặt Việt Khê, duỗi tay chạm vào mặt cô.
"Cô mệt mỏi rồi, mau ngủ đi..."
Người đó vừa nói như vậy, Việt Khê liền cảm thấy hơi buồn ngủ, những cảm xúc tiêu cực trong nháy mắt như được trấn an xuống.
"Anh là ai?" Cơn buồn ngủ không khống chế cắn nuốt ý thức của Việt Khê, cô duỗi tay nắm chặt lấy tay người trước mắt. Cô trừng lớn mắt như muốn nhìn kỹ đối phương, nhưng mặt đối phương ở trong mắt cô lại mơ hồ không rõ.
Hòa thượng có chút kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Việt Khê có thể chống lại cơn buồn ngủ.
"Tôi là ai? Tôi là người tốt." Hòa thượng cười tủm tỉm nói, Việt Khê chỉ có thể cảm giác được người này đang cười.
Việt Khê cắn đầu lưỡi, cảm giác ý thức tỉnh táo hơn vài phần, cô cảnh giác nhìn đối phương, hoàn toàn không vì lời kia mà buông lỏng đề phòng, nói: "Không có người xấu nào sẽ tự nhận mình là người xấu..."
Cô bừng tỉnh, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Anh là... hòa thượng cho con rắn kia một viên long đan?"
Hòa thượng cười khẽ mà không phản bác, chỉ khẽ vỗ đầu cô, thấp giọng nói: "Dù tôi là ai, tôi mãi mãi sẽ không tổn thương cô."
Việt Khê híp mắt, không biết sao nghe được những lời này, cả người cô thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng đối phương có sự nguy hiểm không nói được nhưng cô lại cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Người này, mình biết!
Việt Khê ý thức được điểm này.
Chút ánh sáng trắng trong tay hòa thượng đi vào trán của Việt Khê, cô còn không kịp nghĩ xem người này rốt cuộc là ai, thì không khống chế được bản thân, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, ngã vào trong lòng ngực hòa thượng.
"Ngủ ngon, sư phụ của tôi..."