Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng - Chương 92

Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Chương 92

Edit: Xoài

Beta: Qing Yun

Hơn nửa đêm, ngoại trừ hành khách lên tàu, sân ga bốn bề yên tĩnh, tấm biển báo trên đỉnh đầu lóe ánh sáng đỏ, bóng đêm như một con quái thú khổng lồ, há to miệng dữ tợn của nó như muốn nuốt tất cả mọi thứ vào trong.

Tàu tại dừng ở trạm kế tiếp, két một tiếng, cửa toa tàu từ bên trong mở ra, nhưng một hồi lâu cũng không thấy có người ra.

“Ủa, sao không có ai vậy?” Nhân viên sân ga chớp chớp mắt, vươn cổ tìm kiếm.

“Rầm!”

Một khuôn mặt đẫm máu dán trên kính canh ta của tàu rồi trượt xuống, nhân viên giật mình, sắc mặt dần trắng bệch, không khỏi lùi ra sau mấy bước.

Một đoàn người vội vã chạy tới, nam thanh niên dẫn đầu vẻ mặt nghiêm túc, ra lệnh cho người sau lưng nói: “Các người chia ra kiểm tra các toa tàu, khỉ rừng thích khoác da người nhất, giả dạng con người lẫn vào trong đám đông. Loại sinh vật này cực kỳ giảo hoạt, mọi người hãy cẩn thận.”

Những người khác gật đầu, sau đó tách ra.

Hàn Hiểu hít sâu một hơi, dẫn theo hai người đi lên tàu, lúc vừa vào mũi anh ta đã nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tươi, mùi nồng như vậy làm cho trong lòng anh ta không khỏi nặng trĩu.

Nhà họ Hàn bọn họ nhiều thế hệ bảo vệ núi Già Nam, từ trước đến nay nơi này rất dễ xuất hiện tà vật yêu ma quỷ quái, khỉ rừng là một trong số đó. Mấy năm gần đây, cũng không biết tại sao số lượng khỉ rừng càng ngày càng nhiều, hôm nay bọn họ nhận được tin tức, một số lượng lớn khỉ rừng từ trên núi xuống, mà lúc này đúng lúc có tàu hỏa đi qua con đường kia, dễ bị khỉ rừng để mắt tới nhất.

Con tàu này lại có hàng trăm hành khách, tất cả đều là người bình thường, khỉ rừng thích ăn não và trái tim người, Hàn Hiểu hoàn toàn không muốn tưởng tượng rốt cuộc bên trong là cảnh tượng gì.

Đi vào toa tàu, cảnh tượng bên trong lập tức đập vào mắt anh ta, anh ta trợn to mắt, bất giác hít một ngụm khí lạnh.

Một đôi mắt lạnh băng nhìn về phía anh ta, đôi mắt kia nhìn thoáng qua thì như tràn ngập từ bi và khoan dung đối với chúng sinh, nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện trong đó không có bất kỳ cảm xúc nào, là một loại áp đảo trên mọi người, thậm chí kiêu ngạo không để bất kỳ sinh mạng nào vào mắt.

Một ngọn lửa vàng từ dưới chân đối phương từ từ lan ra, máu tươi trong tàu nhanh chóng bốc cháy, người kia ở giữa ngọn lửa vàng từng bước đi về phía Hàn Hiểu.

Cơ thể… Không nhúc nhích được!

Hàn Hiểu muốn làm gì đó, nhưng anh ta phát hiện cơ thể của mình hoàn toàn không thể động đậy, thậm chí còn mơ hồ run rẩy. Đó là sợ hãi, nỗi sợ không thể khống chế được khiến ngay cả đầu ngón tay của anh ta cũng khó khống chế..

Quá mạnh!

“Người nhà họ Hàn…” Đối phương mở miệng, giọng nói nghe rất ôn hòa, nhưng Hàn Hiểu không bỏ lỡ một tia tàn nhẫn trong mắt đối phương.

Người kia muốn giết mình, mà bản thân mình vốn không có sức đánh trả, đây mới là điều khiến anh ta cảm thấy sợ hãi.

“Hàn Húc…”

Một giọng nói truyền tới, Hàn Hiểu trừng mắt nhìn, đột nhiên phát hiện người trước mắt đã thay đổi, khí tức lạnh băng cô độc trên người nháy mắt tiêu tán, khuôn mặt tuấn tú nhìn qua hiền lành không có ác ý, cặp mắt kia tràn ngập thương xót đối với vạn vật. Đây có vẻ là một thiếu niên cực kỳ vô hại, hơn nữa còn là kiểu người rất dễ khiến cho người khác có hảo cảm, nhìn cậu ta liền cảm nhận được ánh mặt trời.

Hàn Húc xoay người lại, cười: “Sư phụ.”

Việt Khê sải bước tới, liếc mắt nhìn bốn phía, cô hỏi: “Khỉ rừng bên này cũng giải quyết xong rồi sao?”

Hàn Húc gật đầu, nói: “Tôi sợ dọa đến mọi người nên dùng chút pháp thuật làm cho bọn họ đều hôn mê bất tỉnh, nếu không trải qua lần này có thể sẽ làm bọn họ mơ thấy ác mộng.”

Đang nói, hành khách hôn mê đã có người tỉnh lại, đối phương uể oải ngáp một cái, hoàn toàn không ý thức được mình thiếu chút nữa đã bị khỉ rừng ăn, lúc nhận ra mấy người Việt Khê ở đây thì không khỏi ngạc nhiên, những người này đứng ở trong toa tàu làm gì vậy?

Ngọn lửa trong toa tàu đã hoàn toàn biến mất cùng với máu và thi thể khỉ rừng trên mặt đất, quang cảnh ở đây giống như chưa xảy ra chuyện gì, giống như cảnh tượng Hàn Hiểu vừa mới chứng kiến đều chỉ là ảo giác của anh ta mà thôi.

“Các người là ai?” Hàn Hiểu phát hiện mình có thể động đậy lại được, lập tức mở miệng hỏi, sắc mặt có chút khó coi.

Việt Khê quay đầu nhìn về phía bọn họ, như mới chú ý tới nơi này còn có người, hỏi: “Vậy mấy ngươi là ai? Trước khi hỏi chúng tôi là ai thì cũng nên tự giới thiệu một chút chứ nhỉ.”

Hàn Hiểu ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi là Hàn Hiểu, là người nhà họ Hàn ở núi Già Nam, chúng tôi lần này tới đây là nhận được tin tức khỉ rừng xuống núi tập kích tàu.”

Nói cong, anh ta không khỏi liếc mắt nhìn bốn phía một cái, có chút chần chờ hỏi: “Các người… Các người giải quyết xong khỉ rừng rồi?”

Việt Khê nói: “Chúng tôi là học sinh lớp mười hai trường chuyên thành phố A, vừa mới thi đại học xong, mọi người cùng nhau đi du lịch, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy… Đây là đồ đệ của tôi, cậu ấy là Hàn Húc.”

“Đồ đệ của cô?” Hàn Hiểu hoài nghi hỏi, không khỏi liếc nhìn Hàn Húc, Hàn Húc lập tức nở một nụ cười ấm áp với anh ta.

Hàn Hiểu: “……”

Việt Khê gật đầu, có chút đắc ý nói: “Đồ đệ của tôi rất lợi hại… Nếu các người tới giải quyết chuyện khỉ rừng, vậy chuyện sau này liền giao cho mấy người vậy… Chúng ta trở về đi, ồn ào cả một đêm, tôi hơi mệt rồi.”

Câu sau là cô nói với Hàn Húc.

“Thế thì hai chúng ta về trước.” Hàn Húc cười nói, cùng Việt Khê xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng hai bọn họ, phía sau Hàn Hiểu có người tiến đến, hỏi: “Hàn Hiểu, hai người này ……”

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ, chắc chính các người cũng cảm nhận được, thực lực của thiếu niên kia rất khủng bố, mạnh hơn bất kỳ người nào tôi từng gặp…”

Nếu không phải cô gái nhỏ kia tới, anh ta cảm thấy thiếu niên kia nhất định sẽ giết bọn họ, mà bọn họ cũng sẽ không có tí năng lực phản kháng nào.

“Cô gái nhỏ kia tuy rằng nhìn không ra thực lực như thế nào nhưng nhất định cũng không dễ trêu chọc, đừng đi quấy rầy bọn họ.”

Đến toa tàu của bọn họ, Việt Khê vừa đi vừa hỏi Hàn Húc một bên: “Cậu rất ghét người tên Hàn Hiểu?”

“… Hơi thở trên người anh ta làm tôi thấy buồn nôn.” Hàn Húc nhẹ giọng trả lời.

Việt Khê như suy nghĩ điều gì gật đầu, nói: “Vậy chúng ta cách xa anh ta một chút.”

Hàn Húc cười, tán đồng.

Hai người bọn họ trở lại toa tàu, không biết là người nào trong lúc ngủ mơ ngáy, âm thanh kia như sét đánh, cực kỳ vang dội. Các bạn học vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn ngủ rất ngon.

“Các cậu đi đâu vậy?” Từ Vi từ trên giường ló đầu ra, nhẹ giọng hỏi.

Việt Khê hỏi: “Sao cậu còn chưa ngủ?”

“Bị tiếng ngáy đánh thức, sau đó thì phát hiện các cậu đều không ở trên giường, các cậu đã đi đâu vậy?”

“Có chút việc, nhưng giờ không sao rồi, cậu mau ngủ đi.”

Từ Vi kéo kéo tóc mình, có chút bực bội, lẩm bẩm nói: “Có ngủ được đâu, ồn quá.”

Việt Khê ngồi trên giường, điều hòa trong toa tàu chạy quá tốt nên hơi lạnh, cô ôm chăn nói: “Tớ giúp cậu chặn âm thanh này lại nhé?”

“Hả, còn có thể làm như vậy sao?” Từ Vi tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

Việt Khê duỗi tay trong không trung vẽ một trận pháp cách âm, một kết giới vô hình lập tức mở ra trước mắt, sau đó Từ Vi lập tức phát hiện không nghe thấy tiếng ngáy như sét đánh bên tai nữa.

Từ Vi kinh ngạc một hồi: “Trời, thật sự không nghe thấy tiếng đó nữa, Việt Khê, cậu thật lợi hại.”

Việt Khê ngáp một cái, nhẹ giọng nói: “Có người đi ra hoặc vào thì trận pháp này sẽ mất đi hiệu lực, cậu thừa dịp bây giờ mau ngủ một chút đi, trời cũng sắp sáng rồi.”

Nằm trên giường, cô đột nhiên bật dậy, xoay người xuống giường, lần mò giường đối diện. Ông lão bên kia không ở đây, cũng không biết đã đi đâu mà chỉ để lại đứa trẻ.

Việt Khê sờ đầu đứa trẻ thấy hơi nóng, quả nhiên là bị sốt. Ông lão kia chắc là sợ đứa trẻ khóc ầm ĩ nên đã tiêm một liều thuốc mê, nhưng thể trạng đứa trẻ yếu, giờ đã hơi sốt rồi.

Đứa trẻ được cô ôm vào trong ngực, vô thức nắm lấy ngón tay cô.

Việt Khê mím môi, lấy một lá bùa dán lên ngực cậu, sau đó trên người đứa trẻ bày ra một trận pháp phòng ngự nhỏ, lúc này mới an tâm đi ngủ.

Có trận pháp phòng ngự này, đứa bé dù ngã xuống đất cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

May mà có trận pháp cách âm này, nửa đêm còn lại bọn họ ngủ rất ngon, đến khi Việt Khê tỉnh lại cũng đã 12 giờ trưa, cô ôm chăn ngồi dậy, thấy Triệu Lộ đang ôm một đứa trẻ ngồi ở giường đối diện phía dưới, đút nước ấm cho đứa trẻ.

“Ơ, Việt Khê, cậu tỉnh rồi à… Haizz, không biết ông nội của đứa bé này đã đi đâu. Sáng hôm nay mình tỉnh dậy thì đã thấy đứa trẻ bị bỏ lại trên giường, người giám hộ này cũng quá vô trách nhiệm thật.” Thấy Việt Khê tỉnh lại, Triệu Lộ lập tức lẩm bẩm nói.

Từ Vi ở bên kia nói: “Cũng không biết xảy ra chuyện gì mà từ nửa đêm hôm qua tàu lửa đã dừng ở đây không di chuyển tí nào.”

Việt Khê chớp mắt, trước tiên trả lời thắc mắc của Triệu Lộ: “Người đó không phải là ông của đứa bé đâu, chắc là kẻ buôn người.”

Mọi người sửng sốt.

“Diện mạo ông lão kia khác đứa bé, vốn chả có chút quan hệ huyết thống gì, đứa bé này chắc là bị ông ta bắt cóc. Còn về việc kẻ buôn người kia giờ đang ở đâu, ngày hôm qua mình thấy tử khí trên mặt ông ta rất nặng, có lẽ đã chết rồi.” Việt Khê chậm rãi nói nhưng tin tức trong câu nói lại làm đám người Từ Vi cực kỳ ngạc nhiên.

Đứa bé này bị lừa bắt cóc mang đi bán? Vậy mà bọn họ không phát hiện ra!

Hàn Húc đưa cốc sữa bò cho Việt Khê, thuận miệng nói: “Có lẽ là người từng phạm tội nhiều lần, lúc bị chúng ta dò hỏi, đối phương cũng rất bình tĩnh, không biết loại chuyện này đã làm bao nhiêu lần rồi.”

Nghe vậy, trong lòng Triệu Lộ bực bội, mắng vài câu trong miệng rồi nói: “Sao mấy kẻ buôn người khốn kiếp này không xuống địa ngục đi chứ? Bởi vì mấy kẻ đó mà không biết bao nhiêu gia đình tan nát, những đứa trẻ bị lừa bán cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Đứa bé này may mắn được chúng ta cứu, nếu không thì thật đáng thương biết bao.”

“Vừa nãy Việt Khê nói kẻ kia chắc đã chết? Chết trên tàu à?” Hà Kiến Nhất chú ý tới trọng điểm trong lời Việt Khê nói, nhỏ giọng hỏi một câu.

Nghe vậy, vẻ mặt Từ Vi cùng Triệu Lộ cũng thay đổi, Từ Vi nói: “Tàu dừng cả đêm, chẳng lẽ vì nguyên nhân này?”

“Tàu dừng lại lâu như vậy vì tối hôm qua xảy ra chút chuyện……”

Việt Khê kể ngắn gọn sự việc: “Tối hôm qua đã chết một vài người, đoàn tàu dừng không đi có lẽ vì giải quyết chuyện này. Người buôn người kia hẳn đã bị khỉ rừng ăn.”

Ba người Từ Vi ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ đêm qua lúc bọn họ ngủ lại xảy ra chuyện như vậy, bọn họ đều không cảm nhận được.

Sau khi bọn họ ăn cơm trưa xong, rốt cuộc cũng thấy có cảnh sát tới, hỏi qua một chút có phải hôm qua Việt Khê báo cảnh sát hay không rồi bọn họ mới mở miệng nói: “Kẻ buôn người này đến từ thành phố N, cục cảnh sát bên kia cũng có liên hệ với chúng tôi … Những kẻ buôn người này đều gây án theo từng nhóm, đến ga tàu sẽ có người tiếp ứng cho ông ta, tới lúc ấy muốn tìm về được đứa trẻ sẽ rất khó khăn…… Đứa trẻ này, chúng tôi sẽ mang về cục cảnh sát, chúng tôi đã liên hệ cha mẹ của đứa trẻ, bọn họ đang tới đây rồi.”

Giao đứa trẻ cho cảnh sát, Việt Khê và mấy người khác cũng thở phào nhẹ nhõm, đứa trẻ này tuy rất đáng yêu nhưng bọn họ cũng vẫn còn trẻ, chăm sóc nó thì khá phiền phức.

“Những tên buôn người này thật là đáng hận, tớ nghe nói bọn họ không chỉ lừa bán đứa trẻ, có còn lừa bán phụ nữ. Hơn nữa những tên kia cũng gây án theo nhóm, thậm chí có một thôn trong đó đều là bọn buôn người……”

“Cho nên đôi khi lòng người mới là thứ đáng sợ nhất.”

Bọn họ không khỏi cảm thán, may mà đứa trẻ kia được cứu, nếu thật sự bị bọn buôn người kia lừa gạt thành công thì nửa đời sau sợ là sẽ bị huỷ hoại, cha mẹ đứa trẻ cũng không biết sẽ đau khổ thành bộ dạng gì.

Đến lúc xế chiều, tàu rốt cuộc bắt đầu di chuyển, dừng lại một thời gian lâu như vậy nên rất nhiều hành khách đều không nhịn được phàn nàn, nhưng cũng có người rất hiểu rõ rằng có thể khiến tàu dừng lại lâu như vậy thì nhất định đã xảy ra chuyện, tuy nhiên tìm kiếm trên mạng một hồi vẫn không phát hiện tin tức gì.

Chạy cả ngày, đến nửa đêm tàu chở mấy người Việt Khê mới đến ga, mọi người kéo rương hành lý bước xuống, sắc mặt mệt mỏi, cũng không có tinh thần vui chơi, chỉ muốn nhanh tới khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe.

Khách sạn được đặt phòng trực tuyến, trên đường trì hoãn chút thời gian, thầy giáo đặc biệt gọi điện thoại nói một tiếng với quầy lễ tân của khách sạn, đến khi mọi thứ đâu vào đấy thì trời cũng đã sáng, mọi người rửa mặt qua loa một chút, người chui vào trong ổ chăn, ngủ thẳng một mạch.

Tỉnh G gần biển, khí hậu ẩm ướt, rất nhiều người thích tới nơi này du lịch, cho nên nơi này vẫn luôn rất náo nhiệt, mà nơi đám người Việt Khê đặt chân đến là một thành phố trực thuộc Tỉnh G, nơi này có biển rộng màu xanh lam, còn có bầu trời trong vắt, hơn nữa nơi này là khu du lịch mới được xây dựng, tất cả đều rất sạch sẽ.

Nhóm người Việt Khê ngủ nguyên một ngày, tới chạng vạng tối mới tỉnh lại.

Các bạn học khác tốp năm tốp ba hẹn nhau cùng đi ăn, nhân viên quầy lễ tân cười tủm tỉm nói: “Từ đây đi về phía đông có một phố ẩm thực, bên trong có rất nhiều đồ ăn lắm, chắc cô cậu sẽ thích nơi đó.”

Con đường hai bên phố ẩm thực đều là các tiệm ăn vặt đa dạng, đồ ăn từ khắp nơi trên cả nước đều có thể tìm được ở đây. Trong làn khói bếp, đứng ở đầu phố, đủ loại hương thơm từ bên trong nháy mắt bay tới đây, khiến người ta thêm thèm thuồng.

“Chúng ta ăn đồ nướng đi, mùi thơm ghê, con mực nướng chín tới chút rồi rắc chút thì là… A, mọi người ngửi được mùi thơm không?” Mặt Hà Kiến Nhất lộ vẻ thèm ăn, đôi mắt đã không biết nên dừng ở đâu, bên kia nhìn cũng có vẻ rất ngon.

Cuối cùng bọn họ chọn một quán thịt nướng buôn bán không tồi, bây giờ cũng không phải quá muộn, vẫn chưa đến thời điểm náo nhiệt nhất cho nên còn chỗ trống.

Bởi vì gần biển nên hải sản ở chỗ này đặc biệt tươi, hơn nữa đều rất lớn, có rất nhiều món hải sản nướng. Hải sản nướng chín rắc lên hương liệu đặc chế của chủ quán cực kỳ tươi ngon, người đến ăn quả thực phải hô to quá đã.

Bên cạnh có nhà hàng tôm hùm, vỏ tôm hùm đỏ tươi, thịt tôm trắng như tuyết ăn vào mềm mềm, chấm với nước sốt đặc chế, còn mang theo vị ngọt nhàn nhạt.

Việt Khê thích ăn cánh nướng, nhưng không thích bỏ thì là, cô không thích mùi thì là, dù thì là rắc lên rất thơm nhưng có một lần bởi vì quá thơm nên cô không kìm được mà nếm một chút, khiến trong lòng cô sinh ra bóng ma.

Triệu Lộ vừa gặm mực, vừa hỏi: “Ngày mai chúng ta ra biển chơi đi, còn có thể đi nhặt vỏ sò, nếu may mắn, còn có thể nhặt được nghêu sò. Đúng rồi, lớp trưởng nói muốn đi làng chài nhỏ kia chơi, nghe nói nơi đó có thể ngồi thuyền ra biển, còn có thể câu cá trên thuyền, chúng ta có muốn đi cùng không?”

Hai mắt Từ Vi sáng lấp lánh, cô nói: “Nghe nói làng chài nhỏ kia rất đẹp, hơn nữa còn có một pho tượng người cá ở đó.”

Triệu Lộ vội nói: “Đúng rồi! Pho tượng người cá! Nghe nói đó là thần bảo vệ của bọn họ, bọn họ đều cực kỳ kính trọng… Hơn nữa làng chài kia trong một vịnh vô cùng đẹp, nước biển xanh thẳm, nhìn qua giống như một viên ngọc sáng màu xanh lam.”

“Mấy bức ảnh photoshop đấy cậu cũng tin à, rất nhiều ảnh chụp trông thì đẹp đấy, nhưng đến nơi thật thì cậu sẽ phát hiện chỗ đó rất bình thường.” Hà Kiến Nhất lẩm bẩm nói.

Triệu Lộ nhíu nhíu mày, nói: “… Thật ra cũng không phải. Rất nhiều nơi bởi vì quá đẹp nên người đến nhiều, cảnh vật chung quanh dĩ nhiên sẽ chịu ảnh hưởng. Cho nên, thừa dịp nơi đây còn chưa phát triển, chúng ta giờ nên đi ngắm quang cảnh tự nhiên nhất.”

Giờ là lúc ăn uống, trên đường cũng coi như náo nhiệt, quán ăn vặt làm ăn rất tốt, nhưng đúng lúc này, một tiếng còi cảnh sát cắt ngang qua bầu trời đêm, đám người Việt Khê ngẩng đầu nhìn lại thì thấy phía cuối phố bên kia bay tới làn khói đen.

“Cháy sao? Đó là nơi nào vậy?”

“Lại là nhà họ Thạch à? Chậc, hai tháng này nhà anh ta bị cháy đến ba lần rồi, thời tiết cũng quá nóng đi.”

“Gì mà thời tiết nóng chứ, tôi thấy nhà anh ta nhất định đã chọc phải đồ vật không sạch sẽ gì rồi? Nếu không sao trong một tháng có thể bị cháy nhiều như vậy chứ.”

“Thật là quá đáng tiếc, căn nhà này mới sửa sang không được bao lâu thì lại bị cháy, kiếm tiền nhiều năm như vậy, sợ là đều bỏ vào đây!”

Những người bên cạnh bàn luận sôi nổi, có vẻ nhà xảy ra chuyện này hẳn không phải là lần đầu tiên bị như vậy.

Triệu Lộ nhịn không được hỏi: “Bác ơi, các bác vừa rồi nói xảy ra hoả hoạn lại là nhà họ Thạch? Nhà họ Thạch thường xuyên xảy ra hoả hoạn sao?”

Người nọ bên cạnh nói: “Còn không phải sao, bắt đầu từ tháng trước, nhà họ Thạch này giống như đụng phải tà mà, vẫn luôn xảy ra hoả hoạn, nhà sửa sang xong không được bao lâu thì lại bị cháy, cộng lại hai tháng này đã bị cháy ba lần rồi……”

Nghe vậy, Việt Khê cùng Hàn Húc nhìn nhau, Hàn Húc hỏi: “Thường xuyên như vậy thì có phải có người cố ý phóng hỏa không? Thời tiết này quá nóng, trời thì hanh khô, nếu có người chơi xấu, lửa nhất định sẽ cháy rất nhanh.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3