Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ - Chương 45

Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ
Chương 45: Nhưng

Màn sáng lạn huy hoàng rốt cuộc dần dần tiêu tán.

Quốc sư mặt như tro tàn, một nửa đầu tóc dính mồ hôi bếch vào bên tai, bên mặt, đầu hơi gục xuống.

“Tra! Tra! Đi tra cho ta! Ai dám giấu dược hoả bên dưới đèn hoa đăng! Bắt hắn lại đây cho ta !” Hắn hữu khí vô lực quát về phía bọn lính.

Hắn vốn dĩ chỉ là một ngoại môn đệ tử tư chất bình thường, một lần trời giáng kỳ ngộ, đi trêи đường lại đụng phải một tu sĩ cấp cao đang trọng thương hấp. Hắn đoạt lấy túi Càn Khôn của đối phương, phát hiện bên trong có rất nhiều đan dược, quý trọng nhất không gì hơn một quả Thành Đan Hoàn cùng với một gốc cây Tụ Linh Thù quý hiếm.

Hắn chạy trốn tới phàm giới, ăn Thành Đan Hoàn cùng Tụ Linh Thù vào, làm cho tu vi tăng lên tới Kim Đan kỳ —— đây là loại Kim Đan kỳ vỏ rỗng.

Hắn lợi dụng hiệu quả linh khí có thể phóng ra ngoài, đuổi vị quốc sư nguyên bản đi, thay thế vị trí của người ta, bắt đầu hưởng thụ quyền thế ở nhân gian.

Hắn rất biết tự mình hiểu lấy, biết mình ở Tiên Vực chính là mạng pháo hôi, tép riu nhãi nhép như vậy, còn không bằng ở phàm giới làm trâu chó, hưởng thụ cuộc sống. Huống chi tên tu sĩ cấp cao trọng thương kia cuối cùng cũng không biết đã chết hay chưa, nếu như lỡ hắn chưa chết, nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.

Từ ngày đầu tiên chạy trốn tới thế gian, hắn đã không tính toán trở về.

Hắn tu vi thấp, thời gian ở Tiên Vực lại ngắn ngủi, chưa bao giờ gặp được cái vị kiếm tu cao giai hay chiêu thức ma tu nào.

Tu sĩ đều không tin quỷ thần, cho nên hắn liền đem một màn trước mắt này tưởng tượng theo ý hắn, cho là do có người giấu dược hoả bên trong đèn, hy vọng có thể tìm kẻ chết thay, lừa gạt lão hoàng đế, đỡ để hắn phải lại đi tìm chủ nhân mới —— cũng phiền toái.

Giờ phút này, Lâm Thu làm “chuyện xấu”đang nhón nhón chân, nhìn ngó mọi nơi xung quanh.

Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra bóng kiếm kia.

Cái đường kiếm lúc nãy giúp đỡ nàng phô trương thêm thanh thế, chính là của Trác Tấn.

Ngày Trác Tấn lấy kiếm đạo phi thăng, kiếm của hắn đã tắm trong lửa mà đến, giống y hệt ánh lửa mới vừa rồi cắt qua hư không như vậy. Chẳng qua hôm nay hắn thu liễm hơi thở, không có thả ra uy áp của kiếm ý chút nào.

Trác Tấn nếu ở chỗ này, Từ Bình Nhi nhất định cũng ở đây.

Ngày tốt cảnh đẹp, có thể cùng bạn bè đồng du, đó là chuyện không thể tốt hơn.

Chỉ tiếc người xung quanh đây đang chen chút đông nghịt, đều đang hoan hô cầu nguyện, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tìm ra.

Lâm Thu tìm trong chốc lát, tìm không ra người, liền chuyển tầm mắt về hướng gã quốc sư đang quơ chân múa tay kia.

Tên đó còn đang kêu gào: “Bắt cái kẻ tội phạm dám sử dụng dược quả kia ra đây cho ta !”

“Hử, dược hỏa?” Trong lòng Lâm Thu thấy buồn cười, đầu ngón tay ngưng ra một sợi linh khí mỏng hơn cả tóc, giống như tơ nhện, khinh phiêu phiêu mà lướt qua đỉnh đầu mọi người, vô cùng chuẩn xác đáp xuống một cái thùng gỗ lớn trêи mảnh đất trống.

Trong thùng vốn dĩ có chứa sẵn sơn trắng, tuy rằng phần lớn sơn đã bị tạt đến biển hoa đăng ban nãy, chỉ còn sót lại một ít cặn sơn đang lập lờ dưới đáy thùng.

Lâm Thu cười xấu xa, ngón tay cong lại, thùng sơn kia tức khắc nhảy dựng lên từ dưới mặt đất.

Nàng cố ý vòng vòng ngón tay, làm nó lượn trêи đỉnh đầu mọi người ba bốn vòng.

Đám người ồ lên, liền hô “Đèn thần hiển linh”.

Ngay khi quốc sư kia mờ mịt ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy thùng sơn trắng đó giống như được mọc thêm một đôi mắt, “bang” một tiếng đảo đầu, trút hết sơn lên đầu của hắn!

Thùng sơn này rất lớn, quốc sư lại lùn một khúc, nên chỉ trút xuống một cái liền ướt tới lưng quần.

Quốc sư đại nhân mới vừa rồi còn uy vũ không ai bì nổi, đang ra lệnh la hét ầm trời, giờ đây lại ngơ ngốc ngay tại chỗ.

Đầu hắn đội cái thùng gỗ to, ngơ ngác đi hai bước.

Đang muốn dùng tay hất cái thùng, chỉ thấy một thùng sơn khác cũng cách mặt đất dựng đứng lên, vẫn theo thói cũ mà xoay tròn hai vòng, “bang kỉ” dừng lại trêи đầu hắn!

Đám người: “...” Thực xin lỗi tuy ngươi thực thảm, nhưng thật sự là quá buồn cười.

Mấy dòng sơn trêи người quốc sư đại nhân bắt đầu chầm chậm theo cơ thể chảy xuôi xuống.

Mỗi lần quốc sư muốn phản kháng, liền có một cái thùng mới không biết ở đâu ra chụp xuống đầu hắn.

Thực mau, trêи đầu hắn hắn đã toàn là sơn cặn của mười cái thùng.

Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, đội một chồng thùng sơn gỗ chồng chất lên nhau, vật vờ tới lui tại chỗ. Kiếm đã sớm rớt, hai tay run rẩy dò ra khỏi thùng, vừa nắm vừa vẫy vào hư không kêu lên: “Giúp, giúp ta!”

Đã là thần linh giáng tội, người khác làm sao dám giúp hắn.

Bước chân càng ngày càng nặng, hô hấp càng ngày càng thổn thức.

Rốt cuộc, hai đầu gối vị quốc sư kia mềm nhũn, quỳ trêи mặt đất, gào lên tiếng: “Đèn thần tha mạng ——”

Thanh âm đó cứ xoay chuyển vang vọng bên trong thùng, mang theo mùi sơn đãng ra tứ phương.

Bá tánh trong lòng vui sướиɠ, sôi nổi nhìn về hướng đèn thần cầu nguyện chúc phúc.

Lâm Thu làm xong chuyện xấu, đắc ý đi đến chỗ cao, nhìn nhìn chung quanh.

Bỗng nhiên, liền thấy được hai người Trác Tấn.

Từ Bình Nhi đứng bên cạnh Trác Tấn, đầy mặt kϊƈɦ động chi sắc. Nàng ấy cũng không có thấy Lâm Thu, cặp mắt kia chỉ có mỗi bóng hình Trác Tấn, giờ phút này đang mặt mày hớn hở nhìn hắn nói chuyện.

Lâm Thu hướng về hai người bọn họ đi qua, xa xa liền nghe được giọng nói thanh thuý của Từ Bình Nhi truyền đến, như tiếng chim ríu rít.

Nàng ấy nói: “Biểu ca biểu ca, ta biết ngay đèn thần nhất định sẽ không ngồi yên không thèm nhìn mà! Thật tốt quá, thật tốt quá, đèn thần hiển linh, nguyện vọng của ta nhất định sẽ được nghe!”

Trác Tấn một tay giấu sau lưng, lợi dụng lúc nàng không chú ý, cắm cái thanh kiếm gãy hết sức bình thường kia trở lại vào trong vỏ kiếm.

Đúng, chính là hắn giúp Lâm Thu một tay, làm Yêu Liên Biến của nàng sau khi tắt dần lại lần thứ hai nở rộ lộng lẫy sáng rọi.

Âm thanh Trác Tấn thập phần nhu hòa, hắn nhẹ giọng nhìn Từ Bình Nhi nói: “Nguyện vọng của biểu muội chắc chắn thực hiện được.”

Từ Bình Nhi nhìn khuôn mặt tướng mạo tầm thường này, lại có chút ngây ngốc.

Lâm Thu đang muốn chào hỏi, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh loé lên, bên cạnh Trác Tấn đột ngột xuất hiện thêm một vị giai nhân.

Vị giai nhân này người mặc một bôk áo vải thô, không chút phấn son, không mang trang sức nhưng lại là giấu được nhan sắc thanh lệ đến cực hạn kia —— đúng là Liễu Thanh Âm đã lột bỏ mặt nạ.

“Sư tôn! Ngươi là sư tôn!” Liễu Thanh Âm hơi hơi thở phì phò, hai chân mới vừa vừa rơi xuống đất, một đôi mắt hạnh liền thẳng lăng lăng nhìn thẳng Trác Tấn.

Từ Bình Nhi theo bản năng bước lên phía trước bảo hộ cho Trác Tấn.

“Ngươi muốn làm gì?” Nàng hung hăng hỏi.

Đúng là nàng ta.

Từ Bình Nhi đối với Liễu Thanh Âm vốn không có hảo cảm, khi ở Vạn Kiếm Quy Tông, từng chính tai nghe được vị kia trưởng lão Hình Đường kia nói, Liễu Thanh Âm là nghi phạm trộm cướp cùng giết người, phải bị bắt vào trong Hình Đường giam giữ.

Một người không có hảo ý lại nguy hiểm như vậy đột nhiên xuất hiện, nhất định không có chuyện tốt.

Liễu Thanh Âm giờ phút này thật sự sốt ruột. Ngày thường Tần Vân Hề dính vào nàng ta giống như một khối kẹo mạch nha, nàng ta căn bản không tìm thấy cơ hội nào được một mình ra ngoài. Hôm nay thật vất vả có một cơ hội —— Tần Vân Hề không biết phát điên cái gì, vậy mà rời bỏ nàng ta, một mình tự đi Bích Ba Đàm.

Nàng ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, Tần Vân Hề chân trước vừa đi, nàng sau lưng liền vội cấp chạy đến Kính Kinh mà Trác Tấn từng cư trú, muốn để lại tin tức cho hắn. Không nghĩ tới tiến vào sân lại phát hiện dấu vết của Từ Bình Nhi ra vào.

Liễu Thanh Âm không cần nghĩ ngợi, theo dấu vết hơi thở mà nóng như lửa tìm lại đây.

Nàng ta mang tâm sự quá nặng, ngay cả cảnh tượng kỳ lạ trêи trời cũng chưa từng lưu ý, chỉ cho rằng đó là mấy trò pháo hoa tầm thường của phàm giới mà thôi.

Nàng ta cần phải mau chóng chạy trở về, không thể để Tần Vân Hề phát hiện nàng ta lén chuồn ra ngoài tìm Trác Tấn.

Nàng ta trong lòng nôn nóng, thấy từ Từ Nhi chặn đường, khuôn mặt đẹp tức khắc âm trầm muốn tích nước, sẵng giọng nói: “Ngươi là thứ gì, tránh ra! Ta có việc gấp muốn bẩm báo sư tôn, trì hoãn chính sự ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi sao!”

Từ sau khi có tranh chấp với Lâm Thu, Liễu Thanh Âm cũng phát hiện tính tình mình càng ngày càng táo bạo, nhưng nàng ta cũng không muốn thu liễm, bởi vì nàng ta cũng không cho rằng mình có gì sai. Nàng ta tin tưởng cuối cùng sẽ có ngày tất cả được êm xuôi, tới ngày đó, mọi người liền sẽ hiểu rõ uỷ khuất mà mấy ngày nay nàng ta phải chịu.

Từ Bình Nhi bị nàng ta mắng tức muốn bốc lửa: “Ta không phải đồ vật, ta là người! Ngươi mới là đồ vật! Mà ta cũng không biết ngươi có được tính là đồ vật hay không!”

Liễu Thanh Âm nhất thời vậy mà không lời gì để nói. Mày đẹp nhíu lại, hơi có chút ảo não —— mình là cái thân phận gì, làm sao có thể đứng cãi nhau với một người đàn bà quê mùa đanh đá chứ? Giờ phút này ngại có sư tôn ở đây, cũng không thể giáo huấn nữ nhân không biết trời cao đất dày này, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

Nàng ta hít sâu một hơi, nhìn xuyên qua Từ Bình Nhi, lại lần nữa kêu lên: “Sư tôn...”

Trác Tấn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Từ Bình Nhi, dịu dàng nói: “Bình Nhi, không có việc gì.”

Từ Bình Nhi bỗng nhiên nhớ tới biểu ca nhà mình giống như ngộ cái gì đó, có được tuyệt kỹ sẽ phi kiếm, nhất định là lợi hại cực kỳ. Nghĩ đến chuyện này, nàng mặt mày tức khắc thư giãn, đáp lại Trác Tấn một tiếng, sau đó thành thành thật thật thối lui đến bên cạnh hắn.

Liễu Thanh Âm nhịn không được liếc mắt nhìn Từ Bình Nhi một cái, lại nhìn chằm chằm ngây người nhìn bàn tay Trác Tấn từ trêи đầu vai Từ Bình Nhi đang chậm rãi thu lại.

Sư tôn là người thủ lễ nhất, đến thế gian sao có thể học hư, chuyện nam nữ thọ thọ bất thân cũng không màng sao?

Nhất định là do con hồ ly tinh Từ Bình Nhi mặt ngoài thanh thuần này, lấy danh biểu ca biểu muội mê hoặc sư tôn, làm hắn lơi lỏng tâm phòng.

Liễu Thanh Âm biết giờ phút này không phải để so đo cái này, liền hít sâu một hơi, nhìn Trác Tấn nói: “Sư tôn, sao ngài lại giấu diếm ta như vậy! Ngài không tin được người khác thì thôi, sao có thể ngay cả Thanh Âm cũng không tin! Nếu ta biết khốn cảnh của ngài, ngay cả hy sinh tính mạng này cũng sẽ che chở ngài!”

Giọng nói nàng ta mang lên một chút giọng mũi nũng nịu, hòng làm cho Trác Tấn quên những cái không thoải mái trước đó, gợi nhớ dĩ vãng tốt đẹp.

Trác Tấn cười nhạt nói: “Ta rất tốt mà, không có gì khốn cảnh, không cần quan tâm. Chuyện cũ năm xưa đã theo gió bay đi mất, ngươi không phải là đồ đệ của ta, không cần xưng hô như vậy.”

Trác Tấn cũng không có ý giấu nàng ta. Chuyện này chính là mình cam tâm tình nguyện, hiện giờ hắn cũng mạnh khỏe, kiếm ý càng tương thông cùng thiên địa, nói là cơ duyên tuyệt thế cũng không quá. Tâm thái của hắn sớm đã bình tĩnh như gương, nếu thế nhân hiểu lầm Ngụy Lương, hắn nguyện từng bước từng bước thuyết phục bọn họ. Bất quá hắn cũng biết, người kia căn bản sẽ không để ý mấy chuyện này.

“Sư tôn!” Liễu Thanh Âm thấy hắn vẻ mặt vẫn nhu hoà, lập tức tức giận, “Ngài có chỗ nào tốt chứ! Ngài hiện tại sao có thể gọi là tốt! Ngài... sao lại có thể tự gục ngã như vậy! Ngài còn có ta! Sư tôn ngài nghe ta nói, nếu Tần Vân Hề tiến đến giết ngài, ngài không cần lo lắng, chứ để cho hắn giết chết —— ta sẽ dùng Ngưng Hồn Trản cất giữ hồn phách của ngài. Chờ đến khi ta đuổi ma chủ ra khỏi thân thể ngài xong, liền đưa ngài trở về thân thể của mình! Sư tôn, ta đã chuẩn bị sẵn luôn cả Cố Nguyên Thảo rồi đây!”

Nghe nàng ta há mồm ngậm miệng đều là giết, là chết, Từ Bình Nhi lại một lần hỏa khí dâng lên: “Các ngươi đều là đám hung thủ giết người! Làm ơn cách xa chúng ta xa một chút!”

Liễu Thanh Âm lạnh lùng liếc mắt nhìn Từ Bình Nhi.

Ở trong mắt nàng ta, Từ Bình Nhi đã là người đã chết.

“Ngươi biết cái gì,” giọng Liễu Thanh Âm lạnh lùng nói, “Ngươi sẽ không cho rằng sư tôn bị nhốt vào trong một thân xác phàm nhân như vậy, là có thể đần độn không lý tưởng như ngươi chứ! Thế giới của hắn, ngươi căn bản không rõ, ngươi có tư cách gì ở chỗ này nói ra nói vào?”

Thấy mặt mày Từ Bình Nhi hơi hơi trắng bệch, Liễu Thanh Âm lần thứ hai cười lạnh, “Ngươi đừng nói người vẫn còn cho rằng sư tôn ta vẫn là tên biểu ca người phàm của ngươi nha! Đừng si tâm vọng tưởng, sư tôn khí chất phong hoa, phàm nhân làm sao có thể so! Sư tôn tiên thể trường tồn, đến lúc bản thân ngươi đã thành bà lão già khọm, chẳng lẽ còn muốn ăn vạ bên cạnh hắn?”

Mặt Từ Bình Nhi tức khắc trắng như sương tuyết.

Hơi thở Trác Tấn cũng hơi chậm lại. Hắn vỗ vỗ vai Từ Bình Nhi trấn an, sau đó ho nhẹ một tiếng, nhìn Liễu Thanh Âm nói: “Ngươi đã mang hiềm nghi trong người, tội gì chạy ra khỏi tông môn? Trong mắt người ngoài, chẳng phải là đang chạy tội hay sao.”

“Sư tôn!” Liễu Thanh Âm nóng nảy, “Chẳng lẽ ngài không biết người chiếm cứ thân hình ngài chính là ma chủ sao! Ngài sao có thể giao tông phái vào trong tay tà ma...”

Nàng ta tự biết lỡ lời, nhanh chóng cúi đầu nói: “Đệ tử lỡ lời. Sư tôn không cần lo lắng quá nhiều, ma chủ sợ bại lộ thân phận, tạm thời cũng không dám công nhiên làm chuyện ác. Ngài chỉ cần an tâm chờ đợi, đệ tử chắc chắn giúp ngài đoạt lại thể xác. Chuyện của ta, sư tôn đừng xen vào, ta sẽ tự mình chứng minh trong sạch.”

“Thu tay lại đi, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa.” Lúc này, Trác Tấn cũng không gọi tên nàng ta nữa.

Liễu Thanh Âm cũng biết người này rất cố chấp, lần trước khi đi cùng Tần Vân Hề, Vương Vệ Chi, để lại cho hắn ấn tượng không tốt lắm, hiện giờ hắn nhất thời không tin mình cũng là điều không thể tránh được.

Nàng ta suy nghĩ một lát, nói: “Sư tôn, cuối cùng sẽ có một ngày tất cả mọi việc đều sáng tỏ, đến lúc đó ngài liền sẽ biết oan khuất cùng bất đắc dĩ của ta. Giờ phút này ngài không tin ta, ta vô cùng thương tâm, nhưng ta không trách ngài, bởi vì ngài một ngày nào đó sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ta. Chỉ hy vọng đến ngày đó, sư tôn đừng có cái gì áy náy đối với ta, bởi vì ta chưa bao giờ trách ngài, trước cũng không, sau này cũng sẽ không!”

Nàng ta nói có vẻ rất tình ý chân thành, Trác Tấn cũng khó tránh khỏi có vài phần rung động, một hai câu “ân đoạn nghĩa tuyệt” xoay quanh ở bên miệng, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng than nhẹ.

Từ Bình Nhi mím môi, cúi thấp đầu xuống.

Trước khi Liễu Thanh Âm chắp tay từ biệt, lại bổ sung nói: “Ngài cuối cùng cũng sẽ trở về vị trí cũ, mong rằng ngài đừng cùng phàm nhân có liên luỵ gì, để tránh lầm người khác hiểu lầm mình!”

Khi nói lời nói này, ẩn ẩn mang theo chút uy áp nhỏ đến khó phát hiện, ập về hướng Từ Bình Nhi.

Từ Bình Nhi mặt xám như tro tàn, giờ phút này tâm tình của nàng ấy giống như hoa đăng bị quốc sư tưới tắt kia. Một loại cảm giác kỳ quái giống như ngưng thành thực chất dạng keo, bọc nàng vào bên trong, làm cho trái tim nàng chìm xuống, lại chìm xuống, mơ hồ gian phảng phất có thần khí đánh thẳng vào đáy lòng, áp chế phá hủy hết thảy hy vọng của nàng.

Không có khả năng... Nàng cùng hắn không có khả năng... Hết thảy, đều do mình si tâm vọng tưởng...

Trác Tấn bỗng nhiên vươn tay, xoa xoa đỉnh đầu nàng. Từ Bình Nhi chỉ cảm thấy hô hấp nhẹ hững lên, phảng phất như người chết đuối nổi lên mặt nước.

Chỉ nghe thanh âm Trác Tấn nặng nề vang lên: “Ta cùng với Bình Nhi đã là phu thê, loại lời này sau này đừng nói nữa, nếu ngươi biết tiên phàm có khác, như vậy ngày sau, cũng xin đừng lại đến quấy rầy ta cùng với Bình Nhi.”

Liễu Thanh Âm cả kinh, hít ngược một ngụm khí lạnh.

Từ Bình Nhi càng giật mình hơn so với nàng ta, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa một cái trứng, nàng ấy cũng không sợ bị Liễu Thanh Âm nghe thấy, chỉ ngơ ngác mà nhìn Trác Tấn nói: “Biểu, biểu ca khi nào cùng ta… thành phu thê...”

Trác Tấn cười thần bí: “Bình Nhi không phải muốn sinh hài tử cho ta sao, ta đã đồng ý rồi, nếu nàng đổi ý, không sợ đèn thần tức giận à?”

Khuôn mặt Từ Bình Nhi “vèo” một cái đỏ thành quả táo, thanh âm càng thêm lắp bắp: “Ta, chàng, chàng sao, sao lại biết, đèn, ta...”

Trác Tấn đưa bàn tay đang chắp sau lưng nãy giờ duỗi đến trước mặt nàng.

Từ Bình Nhi cứng đờ nhận lấy, đặt trước mắt vừa nhìn.

Chính là mảnh vải nhỏ mà nàng giấu ở trong hoa đăng kia.

Mặt trêи viết —— ta muốn sinh hài tử cho Trác Tấn.

Phía dưới đoan đoan chính chính viết một chữ cực kỳ ngay ngắn —— Được.

Cái mảnh vải này là đích thân nàng treo vào trong đèn hoa đăng, chữ ở phía trêи cũng do nàng đỏ mặt, từng chữ từng chữ viết lên. Giờ phút này một góc mảnh vải bị dính vào một chút sơn trắng, đúng là loại sơn mà mới vừa rồi quốc sư cho người tưới lên.

Từ Bình Nhi ngơ ngác nhìn cái chữ “Được” kia, suy nghĩ nửa ngày đều không thể hiểu rõ lắm, hắn ta khi nào viết cái chữ này lên vậy? Nàng càng không rõ chính là, hắn ta lén lút lấy ra cái mảnh vải bên trong hoa đăng từ khi nào chứ ?

“A, là đèn thần!” Nàng vui sướиɠ nhảy dựng lên, “Nhất định là đèn thần đưa nó về tới, đúng không?”

Trác Tấn ánh mắt ôn nhu: “Đúng vậy.”

Mặt Liễu Thanh Âm đã âm trầm đến thấm ra nước.

Trong nháy mắt này, nàng ta lại có loại kϊƈɦ động, có nên làm hay không, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp rút kiếm chém chết đôi cẩu nam nữ này.

Chợt, nàng bị ý niệm này của mình doạ đến hãi hùng khϊế͙p͙ vía.

Phảng phất trời cao nghe được nàng tiếng lòng, từ một chỗ không xa không gần, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô nhỏ: “Ai da ta thấy ai —— Từ Bình Nhi! Ai da uy! Còn có Trác Tấn! Ta tìm được hung thủ giết hại mã Vương gia rồi đây!”

Một tên hán tử trung niên đầy mặt khôn khéo vội vàng tiến đến trước mặt đầu lĩnh của bọn quan binh, hai mắt tỏa ánh sáng, chỉ vào Trác Tấn mà mật báo.

“Thật sự?!” Đầu lĩnh đám quan binh thần sắc chấn động, lập tức ra lệnh: “Nhanh chóng tróc nã hung đồ giết hại Hiền Vương —— Trác Tấn và Từ Bình Nhi!”

Đám quan binh này vốn là tới hộ tống quốc sư, đối với hành động của quốc sư trong lòng cũng hơi có chút khinh thường, chẳng qua người mang quân lệnh cũng không có biện pháp gì. Hiện giờ quốc sư ở trước mặt đèn thần ăn thua thiệt, mọi người còn đang hận không thể lập tức có cái cớ gì có thể quăng bỏ cục xui xẻo này, chợt nghe tìm được hung thủ giết hại Mã vương gia, thật cảm giác như buồn ngủ gặp được chiếu manh.

Một đám quan binh giáp trụ như lang như hổ tức khắc phần phật nhảy lên trước, bao vây lấy đám người Trác Tấn.

Liễu Thanh Âm cũng bị vây trong đó.

Nam tử trung niên khôn khéo phủi tay bước xuống tới. Người này đúng là tên chó săn của vương phủ đã chỉ huy một đám ác bá hôm đó ở bên ngoài trà lâu, ra sức đánh Trác Tấn, lại tự mình đập gãy đầu gối của Trác Tấn m.

Hắn nhướng mày cười quái dị: “Thật to gan nha Trác tiên sinh, vậy mà còn dám trở về! Được rồi, ở chỗ này ta cũng lười biếng nói lời vô nghĩa, tới trong thiên lao, trước hết mời ngươi hưởng thụ nguyên bộ “hầu hạ” chỉnh chỉnh tề tề, sau đó muốn khai hay không khai tính sau nha.”

Đầu của Mã vương gia là tìm được ở ngoài sân nhà Trác Tấn. Chỉ cần bắt được Trác Tấn đã là công lớn. Còn chuyện hắn ta cấu kết với lũ giang dương đại đạo phương nào mà có thể diệt cả nhà vương phủ... Đến lúc đó tra ra một vụ đại án, công lao ít nhiều gì cũng có phần mình.

Dứt lời, hắn lại tung tăng chạy về trước mặt đầu lĩnh quan binh, kể ra “tội trạng” của Trác Tấn.

Liễu Thanh Âm cũng không để ý tới lũ phàm nhân này. Nàng ta sắc mặt lạnh lùng, ngữ khí ẩn ẩn mang theo uy hϊế͙p͙, nhìn Trác Tấn nói: “Sư tôn nghĩ kỹ chưa ? Thật sự muốn đuổi ta đi sao? Ngày sau không còn gặp lại? Sư tôn nếu tuyệt tình như vậy, Thanh Âm giờ phút này quay đầu đi ngay lập tức, không nói hai lời!”

Trong lòng nàng ta có chút bi ai thầm nghĩ: Cho dù hắn không sợ chết, chẳng lẽ tánh mạng của Từ Bình Nhi hắn cũng không màng sao? Chỉ cần hắn mở miệng nhờ, mình liền tha thứ hắn một lần, ngày sau mới tính toán lại với hắn.

Trác Tấn mặt mày bình tĩnh, chỉ giống như thời điểm vừa dạy dỗ xong, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay phải với nàng ta, “Đi đi.”

Liễu Thanh Âm thấy hắn ngoan cố, uất ức nói: “Sư tôn!”

Nàng ta không có khả năng mặc kệ Trác Tấn chết trong tay phàm nhân, nhưng nếu muốn nàng ta ra tay cứu giúp, lại cho cái ả Từ Bình Nhi này được lợi, nàng ta càng một vạn lần không tình nguyện.

Cứu, hay không cứu?!

Bỗng nhiên, nàng ta cảm thấy mình có điểm ngốc. Vì cái gì một hai phải cứu cả hai người chứ?

Nàng ta thực mau liền xác định chủ ý —— mượn cơ hội mang Trác Tấn đi, để Từ Bình Nhi lại cái hang cọp này.

Chủ ý đã định, nôn nóng trong lòng biến mất.

Sắc mặt Liễu Thanh Âm nhanh chóng bình tĩnh trở lại, giọng

nói đoan chính, thấp giọng nhanh chóng mà nói: “Chuyện của phàm giới, tiên môn không được nhúng tay, đây là quy củ. Đồ nhi không thể ra tay thương tổn người của phàm giới, lại có nghĩa vụ mang sư tôn ra khỏi lốc xoáy phàm trần này. Sư tôn, đắc tội.”

Liễu Thanh Âm tiến lên trước một bước, chuẩn bị động thủ bắt người.

Vừa lúc, đầu lĩnh quan binh cũng vung tay thật mạnh lên, lệnh cho bọn lính động thủ tróc nã.

Ngay tại tình huống hết sức nghìn cân treo sợi tóc, chợt có một đường sáng xanh phá không mà đến.

Quần áo thô kệch cũng khó nén được bản sắc chi lan ngọc thụ, Tần Vân Hề từ trêи thân kiếm nhảy xuống, vững vàng rơi xuống bên cạnh Liễu Thanh Âm bên.

Chỉ thấy ánh sáng của bóng kiếm xanh trong rung động, các binh lính muốn động hay bất động gì, cũng đồng thời ngừng lại.

“Đốc.”

Một cây đoạn giáo gãy rơi xuống trêи mặt đất.

Ước chừng sau hai ba hơi thở, binh lính bốn phía đang vây quanh Trác Tấn, một người tiếp một người khó có thể tin mà cúi đầu nhìn ngực mình, sau đó chậm rãi ngã xuống. Cả giáo dài mang theo bên người cũng đồng thời bị chém thành hai đoạn.

Ngay lập tức, máu chảy thành sông.

Ai cũng không dự đoán được, Tần Vân Hề lại có thể trực tiếp động thủ giết người.

Hắn phảng phất chỉ đang đưa tay thu kiếm lại.

Kiếm ý của Trác Tấn tuy rằng đã thông thiên, nhưng Tần Vân Hề tàn sát phàm nhân cũng không cần điều động kiếm khí, gần như chỉ là không có cố tình thu liễm kiếm thế mà thôi, cho nên mãi đến khi binh lính đồng thời ngã xuống đất, Trác Tấn mới phản ứng lại hắn ta đã giết người.

Lâm Thu ẩn trong đám người cũng ngơ ngẩn. Tuy rằng từng tận mắt nhìn thấy thảm trạng của Hình Đường, biết Tần Vân Hề đã không hề cố kỵ mạng người nữa, nhưng cũng không nghĩ rằng hắn đối với những phàm nhân không hề cho chút uy hϊế͙p͙ nào với mình cũng không chịu buông tha.

Đám người hậu tri hậu giác phát hiện có đại sự xảy ra, bọn họ như động vật thất kinh hồn vía, xô đẩy lẫn nhau chạy trốn ra phía ngoài.

Người đẩy người, người dẫm người. Thân ảnh Lâm Thu linh hoạt như cá trong nước mà lách qua đám người này, nàng không lộ dấu vết mà giải quyết mấy chỗ suýt xảy ra nạn dẫm đạp, thuận tiện giấu mình trong đám người kia, không để Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm phát hiện.

Nàng biết, việc này Trác Tấn sẽ không hy vọng có người ngoài nhúng tay. Hắn càng nguyện ý tự mình xử lý ân oán tình thù cùng này hai người đồ đệ này.

Tần Vân Hề đã là tội không thể tha, chỉ không biết Trác Tấn có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm để thanh lý môn hộ hay không? Lâm Thu nhìn chằm chằm bóng dáng Tần Vân Hề, âm thầm nắm chặt băng lăng trong tay. Ngụy Lương từng nói, nó ngay cả thần tiên cũng giết được.

Đã trải qua vụ án khủng bố ở Bích Ba Đàm, Lâm Thu đối với người tùy ý lạm sát kẻ vô tội đã căm thù đến tận xương tuỷ.

Bộ dáng Trác Tấn hơi hơi có một chút ngốc, hắn nhìn mặt đất đầy máu, vẫn có chút không dám tin: “Vân Hề...”

Tần Vân Hề nhe răng cười, không chút nào để ý mà nói: “Những người này dám bất kính với sư tôn, đệ tử nếu không thấy thì thôi, đã thấy tất nhiên phải ra tay giáo huấn.”

Trác Tấn khó có thể tin, lắc lắc đầu: “Ngươi sao có thể lạm sát kẻ vô tội!”

“Chỉ là làm cho ngài rõ ràng hơn, minh bạch hơn tình huống hiện tại thôi, sư, tôn. Giết chết mấy con kiến của nhân gian tính là cái gì, ta cùng với Thanh Âm huyết tẩy Hình đường, Hình trưởng lão, cũng là Thanh Âm tự mình tiễn đi.” Tần Vân Hề đầy cõi lòng ác ý mà nói.

Trác Tấn lẳng lặng nhìn thẳng hắn, ánh mắt dần dần biến thành lạnh lùng.

Liễu Thanh Âm hít ngược một hơi khí lạnh: “Đại sư huynh, ngươi!”

Trong lòng nàng ta như bị một quyền đánh trúng, nhất thời suy nghĩ phân loạn, cũng không biết hẳn là nên khϊế͙p͙ sợ với cái ý niệm nào trước —— hắn, hắn lại thừa nhận Trác Tấn là sư tôn, vậy hắn còn dám công nhiên khi sư diệt tổ sao? Hắn vì sao lại vừa đến liền bán đứng mình, chẳng lẽ không sợ bị mình ghi hận sao? Hắn vì sao ngay cả giả cũng không thèm giả một chút ?! Còn có, hắn làm như thế nào tìm tới được nơi này!

Giữa mày Tần Vân Hề mang cười, ôn nhu mà nhìn nàng ta: “Thế nào, chẳng lẽ không phải là sự thật. Thanh Âm à, chuyện tới hiện tại, nàng còn muốn tự mình lừa gạt chính mình sao? Hoặc là, ngươi muốn gạt vị đã từng là sư tôn này? Lừa hắn làm cái gì, chẳng lẽ nàng cho rằng hắn còn có thể trở lại như trước?”

“Ngươi, ngươi...” Liễu Thanh Âm hơi lui nửa bước, có chút kinh hoảng nhìn hắn.

Nàng có thể rõ ràng cảm giác được, người này đã thay đổi. Hay là, hắn căn bản không có đi cái Bích Ba Đàm gì đó, chỉ là cố ý thử, theo dõi mình đúng không ?

Tần Vân Hề bắt giữ được kinh hoảng trong mắt nàng ta, tươi cười trêи mặt trở nên có chút đau khổ: “Thanh Âm à, nàng tội tình gì lén lút ta đi vội vàng như vậy chứ ? Ngay cả túi Càn Khôn rơi mất cũng không biết!”

Hắn đem cái túi nhỏ màu nâu trong tay vứt cho nàng ta.

Khuôn mặt của Liễu Thanh Âm tức khắc trắng bệch!

Trong túi Càn Khôn của nàng ta, không những có Ngưng Hồn Trản, còn có Cố Nguyên Thảo!

Tần Vân Hề không phải người ngu ngốc, chỉ cần thấy này hai đồ vật khác biệt này, sao có thể chưa đoán ra được nàng ta đang âm mưu cái gì chứ?

Quả nhiên, Tần Vân Hề lại nói: “Nàng biết ta đi ra ngoài làm cái gì không ? Ta đi lấy chìa khoá bí mật của Vương thị kia cho nàng, có thứ này trong tay, đến khi nàng trải qua vấn tâm kiếp ở Đại Thừa, sẽ không bị ai đột nhập vào tạo thành tâm ma cho nàng. Một đời này, ta sẽ bảo vệ nàng thuận lợi phi thăng! Nhưng mà, khi ta khi trở về, lại phát hiện nàng đã không còn ở đó nữa... Tại sao nàng lại muốn phản bội ta? Nàng đã chờ cơ hội ta rời đi này rất lâu rồi, có phải hay không? Nàng chuẩn bị mấy thứ này, là muốn giúp hắn trở về thân thể nguyên bản, sau đó một chân đá văng ta ra, có phải thế không!”

Không lâu trước đây, hắn theo ký ức tìm được sơn động mà lúc trước hắn gặp Vương Minh Châu, ở trong sơn động đó thật sự tìm được chìa khoá bí mật của Huyền môn. Khi hắn hưng phấn mang theo chìa khóa bí mật trở lại nhà trọ mà hắn cùng Liễu Thanh Âm đang ở tạm, lại phát hiện nàng đã không còn tung tích đâu. Nàng đi quá vội vàng, đến ngay cả túi Càn Khôn cũng bị rơi lại.

Một khắc hắn nhìn thấy đồ vật nằm trong túi đó, hắn cảm nhận được cái gì gọi là đau đớn xuyên tâm.

Lâm Thu ngưng thần nghe Tần Vân Hề nói, không khỏi cảm thấy một trận hãi hùng khϊế͙p͙ vía.

Tâm ma?! Hai người kia không thể phi thăng?!

Chấp niệm của Tần Vân Hề này, chính là Liễu Thanh Âm.

Tất cả những gì hắn ta làm, có thể nói tám phần là vì nàng ta. Kiếp trước hắn cùng nàng ta rõ ràng là một đôi phu thê ân ái, hắn trọng sinh trở về, vốn nghĩ rằng có thể đền bù tất cả tiếc nuối, lại không nghĩ rằng nàng không nhận hắn, chán ghét hắn, phản bội hắn.

Ôm ấm ức lâu như vậy, hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, muốn hoàn toàn phơi bày mọi thứ ra ánh sáng.

Lâm Thu ẩn thân phía sau một đụn đất cứng cao lớn, cẩn thận che dấu khí tức.

Khuôn mặt Liễu Thanh Âm trắng bệch trong chớp mắt, sau đó chậm rãi trở nên đỏ bừng.

Nàng ta biết sự tình đã không thể vãn hồi, dứt khoát liền bất chấp tất cả, trong mắt rưng rưng hướng tới Tần Vân Hề lớn tiếng la lên: “Đúng! Đúng vậy! Ngươi nói không sai! Ngươi cho rằng ta không biết ngươi muốn khi sư diệt tổ sao! Ta sao có thể mặc kệ ngươi giết chết sư tôn! Tần Vân Hề ngươi thật là đáng sợ! Ngươi sao lại trở nên đáng sợ như vậy! Sư tôn đối xử với ngươi tốt như vậy, mà ngươi vì ta, lại muốn giết hắn, thay thế hắn! Tình yêu không phải như thế! Tình yêu không phải chiếm hữu, mà là thành toàn! Ngươi căn bản không phải yêu! Ngươi căn bản không phải thật sự yêu ta!”

Tần Vân Hề ngẩn ra thật mạnh.

Nàng ta trước kia cũng từng hét lên với hắn, nhưng lại hét lên là “Tình yêu chính là tuyệt đối chiếm hữu! Nếu chàng có thể phân ra một chút cho người khác, vậy chàng liền căn bản không phải thật sự yêu ta!”

Thay đổi, thay đổi...

Hết thảy đều, hoàn toàn thay đổi...

Nụ cười trêи gương mặt hắn càng thêm làm nàng không hiểu, hắn ép sát hai bước, nói: “Thanh Âm, ta không có sai, người sai chính là hắn!”

Hắn hung hăng chỉ hướng Trác Tấn.

“Hắn vốn là nên là ta! Nếu không phải hắn cúi người lòn lách, cố gắng dụ dỗ phụ thân ta, phụ thân ta sao lại có thể truyền cả Vạn Kiếm Quy Tông lên tay hắn! Thanh Âm, nàng yêu tông chủ, sư tôn, đó vốn nên là ta, nàng có hiểu hay không!”

“Không hiểu!” Liễu Thanh Âm cũng lửa giận đùng đùng, “Ngươi cho rằng ta yêu chỉ là mấy thứ nông cạn như thân phận địa vị này nọ sao! Ta nói cho ngươi Tần Vân Hề, không phải! Không phải! Ta yêu sư tôn, yêu chính con người này của hắn! Cho dù ngươi là tông chủ, là Kiếm Quân, ta cũng đối với ngươi không hề có cảm giác!”

Tần Vân Hề tươi cười thảm đạm: “Đúng không. Là như thế này sao. Nếu ta có bộ mặt của Ngụy Lương thì sao?”

Liễu Thanh Âm cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng ta là cái loại người trông mặt mà bắt hình dong sao? Ngươi sai rồi Tần Vân Hề, sư tôn cho dù có tướng mạo xấu xí giống hiện tại, nhưng hắn trong lòng ta, cũng vẫn tốt hơn vạn lần so với ngươi!”

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây ngoại trừ chính nàng ta, đều xấu hổ đến không biết nói cái gì mới tốt.

Nàng ta sao lại có thể... cư nhiên ra vẻ đúng lý hợp tình, đưa một lời thề son sắc như vậy mà tự mình lừa chính mình ?

Quả thực đã yêu đến vô sỉ.

Mà còn nữa, Trác Tấn người ta cũng không thể coi như quá xấu mà ?

“Đúng không.” Tần Vân Hề thu liễm thần sắc, băng băng lãnh lãnh nhìn Trác Tấn, nói, “Vậy, ngay cả người chết, nàng cũng yêu sao?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3