Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ - Chương 96

Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ
Chương 96: Âm mưu

Giờ phút này, Lâm Thu còn chưa kịp thẩm thấu hết lượng tin tức khổng lồ có được từ trong Vấn Tâm kiếp, chỉ có thể ép tò mò trong lòng xuống tạm thời, đối phó với kẻ địch trước mặt trước.

Tôn chủ. Tôn chủ sau lưng Vương Truyện Ân.

Người này, quả nhiên không phải là Mi Song.

Mi Song giờ phút này đã bị máu của Ngụy Lương huyết phong ấn vào trong Thương Khung Cấm, thế gian chỉ có một mình Ngụy Lương có thể giải.

Mà Mi Song trong thế giới này đã sớm đã chết. Chết trong họa Bồng Lai.

“Chàng đã sớm biết người này không phải Mi Song.” Lâm Thu nhìn thẳng bóng đen kia.

“Ừ.” Ngữ khí Ngụy Lương vẫn không sao cả, “Khi Tần Vân Hề chết, người này phi thăng thành tiên.”

Ngụy Lương tựa hồ đã biết khuôn mặt thật của cái bóng đen này là người phương nào, nhưng hắn hình như chả có chút ý tứ muốn bật mí cho Lâm Thu biết.

Hắn làm lơ ánh mắt kháng nghị của nàng, ôm lấy đầu vai nho nhỏ của nàng, chỉ nói: “Thu nhi thấy những đồ vật xanh vàng kim đó không, đó mới là cơ duyên chân chính.”

Chúng nó giống như nhựa cây, từ đường cắt biên giới mà dấu vết bất diệt cắt qua, đang thấm vào thế giới này.

“Chàng giữ chân hắn, để ta làm.” Lâm Thu nói.

Ngụy Lương nhướng mày, hơi có chút buồn cười mà nhìn nàng.

Những lời này, không lâu trước đây Liễu Thanh Âm mới nói với Tần Vân Hề. Liễu Thanh Âm bảo Tần Vân Hề giữ chân Vương Vệ Chi, để nàng ta đi lấy dấu vết bất diệt.

Mà giờ phút này, Lâm Thu bảo Ngụy Lương giữ chân “Tôn chủ”, để nàng tới lấy cơ duyên hôm nay.

Nhìn tình cảnh giống nhau như đúc, trong lòng Ngụy Lương lại không có phát lên nửa điểm không vui, trong mắt ngược lại hiện lên vô số tia sáng.

Hắn cũng không hỏi nguyên do, chỉ nói: “Được.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, người đã lướt xuống tường thành, không rêи một tiếng công kϊƈɦ về hướng bóng người màu đen kia.

Toàn bộ thân thể đối phương ẩn trong lớp áo đen, trêи mặt còn mang một cái mặt nạ quỷ màu đồng thau, quyết tâm không để cho người khác nhận ra thân phận mình.

Giờ phút này Lâm Thu không rảnh lo chuyện khác.

Nhìn thấy Ngụy Lương chặn người nọ lại, bắt đầu triền đấu, nàng vội vàng lướt tới bên cạnh vết nứt đang chảy ra vật chất xanh vàng kia, lấy linh khí làm thành chủy thủ, cắt một đường trêи cánh tay mình, khống chế dòng máu tươi chảy ra từ trong thân thể mình ngưng tụ thành một cái dải lụa, bắt đầu bắt lấy vật chất xanh vàng đó.

Cảm giác khắc cốt quen thuộc làm trong hốc mắt nàng chứa đầy nước mắt.

“Ta đoán đúng rồi!”

“Bên ngoài biên giới Địa Chi Ngân chính là những cặp mắt của Địa Mẫu, như vậy chảy ra từ biên giới Thiên Chi Cực rách nát, rất có thể là máu của bản thể Ngụy Lương!”

“Mấy con sâu đó muốn hút máu hắn!”

“Vọng tưởng!”

Khóe môi Lâm Thu hiện lên nụ cười hung ác, quyết đoán cắt vỡ một bên khác trêи cánh tay mình, bao vây lấy tất cả cái vật chất xanh vàng kia, hung hăng nhét trở về!

Bị máu tươi của nàng nhuộm dần, vết thương kia dị thường bắt mắt.

Nàng dùng chính máu của mình đổ lên trêи vết thương, đầu ngón tay run run hơi vuốt vuốt vào hư không bên cạnh vết thương.

“Ngụy Lương chàng cố gắng chút nữa! Nhanh lên được không!”

Phảng phất như nghe được tiếng lòng của nàng, chỉ thấy những vệt máu đỏ tươi nàng lưu lại trong hư không đang chậm rãi mờ dần, nhưng bị một ngón tay ôn nhu đối diện hư không vuốt phẳng.

Trong khoảnh khắc, đường nứt ánh sáng đõ không còn tồn tại nữa.

Màn sáng trắng trôi đi, ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu xuống. Cảm giác trong giờ khắc này thập phần kỳ dị, ánh mặt trời giống như lần đầu tiên chiếu sáng khu vực này, những chỗ được ánh nắng rưới lên đều xảy ra những biến hóa rất nhỏ.

Lâm Thu xoay người, lướt về hướng chiến cuộc.

Ngụy Lương không thể sử dụng sức mạnh băng sương, nên chỉ có thực lực viên mãn Đại Thừa thông thường, lại không có kiếm ý, nên không thể phóng ra kiếm chiêu.

Thực lực của người áo đen cũng tương đương với hắn, không hề triển ra tuyệt kỹ đã có thể duy trì thế trận bất bại.

Không có tuyệt thức, người ngoài liền rất khó nhận ra thân phận của hắn.

Lâm Thu âm thầm trầm ngâm —— cao thủ Đại Thừa, thế gian vốn cũng không mấy người, tên này là ai chứ?

Nàng lướt đến nửa đường, thân hình bỗng nhiên tán thành huyễn liên, cấp tốc khép về phía sau người áo đen. Nnagf chỉ là con gà mờ mới lên Đại Thừa, chiêu thức có thể dùng để sát thương một cường giả Đại Thừa, chỉ có một chiêu Liên Vô.

Ngụy Lương giờ phút này đang cùng hắn triền đấu, nếu như thi triển Liên Vô, đánh trúng người nào không biết chắc được đâu. Tất cả những gì nàng có thể làm, chỉ là trợ giúp Ngụy Lương cầm chân người này, chờ đợi thời cơ.

Trong lòng Lâm Thu lại ẩn ẩn có một dự cảm, lần này chỉ sợ không thể nào giữ tên này lại được.

Người áo đen phát hiện âm mưu của mình thất bại, ra tay càng lúc càng tàn nhẫn, phảng phất như muốn xé sống Ngụy Lương. Hắn vẫn không xuất kiếm, mười ngón tay giấu bên dưới ống tay áo đen kia ra chiêu mang theo từng tiếng xé gió, khỏi nhìn cũng biết móng tay hắn vô cùng sắc nhọn, nếu để dính phải chắc chắn sẽ thấy máu.

Ngụy Lương thoạt nhìn hơi có chút chật vật, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hắn đã bị buộc lùi về sau ba bước.

Giờ phút này, Lâm Thu đã ngưng tụ thành hình phía sau lưng người áo đen, nhìn thấy Ngụy Lương có vẻ bại, nàng tức khắc ngầm hiểu, dự đoán vị trí của người áo đen sau ba giây nữa, sau đó nhanh chóng quyết định, bắt đầu phóng ra Liên Vô !

Ba...

Ngụy Lương lại lui một bước, nỗ lực chống đỡ.

Hai...

Người áo đen ép sát một bước, Ngụy Lương rõ ràng sắp bại.

Một...

Liền ngay một khắc tuyệt thức Liên Vô sắp nổ lên trêи người tên áo đen, hắn bỗng nhiên quỷ dị dừng thân hình lại, không nói hai lời, mạnh mẽ quay người lo về hướng trời cao.

Liên Vô chỉ đánh vào hư không.

“Bị phát hiện rồi?”

Chỉ thấy người áo đen đã độn ra xa ngàn trượng, như một con chim nhạn đen bay qua đám mây.

Ngụy Lương cũng không đuổi theo, mà lướt đến bên cạnh Lâm Thu, trở tay bắt được nàng đang muốn lướt lên trêи.

“Để hắn đi.”

Hắn rũ mắt nhìn miệng vết thương đang dần dần khép lại trêи cổ tay nàng, trêи mặt chỉ là một màu bất đắc dĩ.

Lâm Thu vội vàng tự giác đầu hàng: “Ta sai rồi, ta nhận phạt.”

Ngụy Lương: “...”

Tiếng phá gió vang lên, Lâm Tú Mộc rơi xuống.

Hơi thở hắn hơi có chút loạn, cười khổ mở miệng nói: “Một người làm sao đánh lại ba người bọn họ, vì để không bại lộ thân phận, ta chỉ vội vàng tìm một khe đất, ném dấu vết bất diệt xuống, để cho bọn họ hao tâm tốn sức đi tìm, sau đó liền độn trở về.”

Lâm Thu cau mày, từ trêи xuống dưới đánh giá Lâm Tú Mộc.

Lâm Tú Mộc bị nàng nhìn chằm chằm đến cả người nổi da gà.

“Dáng người hình như không khác mấy, đổi bộ quần áo khác... cũng không phải hoàn toàn không kịp đâu nhỉ?” Lâm Thu như suy tư gì.

Lâm Tú Mộc đầy đầu mờ mịt, vô tội nhìn về phía Ngụy Lương.

Mặt Ngụy Lương không có biểu tình, trong mắt đang nhịn xuống ý cười. Hắn phát hiện thê tử mình thật sự là quá đáng yêu, nếu nói nàng thông minh, thì đầu óc nàng thỉnh thoảng cũng suy nghĩ cong cong vòng vèo, bày ra vẻ mặt ngốc nghếch. Nói nàng ngốc đi, nàng sống minh bạch đến vậy cơ mà.

“Đi thôi, còn rất nhiều chuyện phải làm.” Thanh âm Ngụy Lương nghẹn cười.

Hắn bảo Lâm Tú Mộc trở về tiếp tục nhìn chằm chằm Vương Truyện Ân, sau đó đưa Lâm Thu tới một chỗ suối nước nóng thiên nhiên, bắt nàng ngồi trêи một tảng đá lớn bên bờ suối, đưa hai chân vói vào trong dòng nước nóng ấm áp.

Tu sĩ Đại Thừa đã không còn xem trọng nóng hay lạnh, nhưng nàng mới vừa rồi mất rất nhiều máu, mơ hồ gót chân hơi phát lạnh.

Ngâm vào trong dòng nước nóng này, tức khắc cả người đều thoải mái.

Hắn ngồi ở phía sau nàng, bảo nàng nghiêng nghiêng dựa vào hắn.

Hắn không biết từ chỗ nào móc ra một chuỗi trái cây nhỏ hồng hồng trong suốt, bứt từng trái đút cho nàng ăn.

“Nói đi. Kiếp cảnh như thế nào.”

Lâm Thu tổ chức lại suy nghĩ, chậm rãi nói: “Nữ nhân kia làĐịa Mẫu. Chàng cùng với ả ta từ bàn nguyên đã là người thủ hộ của thế gian, vốn dĩ hẳn là âm dương tương hợp, nhưng mà chàng lại chướng mắt ả ta.”

“Vì có được chàng, ả ta sử dụng thủ đoạn âm hiểm, dùng thiên hạ thương sinh tới bức chàng, nếu chàng không cưới ả, liền sẽ bị trời phạt.”

Nàng nâng đôi mắt lên, nhìn chăm chú hắn.

“Ả ta càng cưỡng bức làm chàng càng thêm chán ghét. Chàng nghịch thiên mà đi, ưng thuận thề ước với ta, để ta làm thê tử của chàng, nói muốn hộ ta đời đời kiếp kiếp.” Khoé môi nàng hiện lên nụ cười ngọt ngào.

“Hôn lễ chúng ta thật sự là thanh thế to lớn a, sấm sét nè, từ bầu trời bổ xuống vực thẳm liên thanh, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không ngừng lại.”

Ngụy Lương rũ mắt nhìn nàng, khóe môi cong lên: “Khó trách ta cứ cảm thấy cưới vợ thực không dễ dàng. Thật là làm phiền Thiên Đạo.”

Lâm Thu nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm chạm vào gương mặt hắn, nói: “Cuối cùng, chàng dùng lực lượng của một cái dấu vết bất diệt, che chở ta trốn thoát, trốn vào thế gian. Ta quên mất đoạn thời gian dài dòng này, cho nên chỉ cho rằng ký ức mà ta xem được trong dấu vết bất diệt đó chính là nội dung một quyển sách ta từng xem qua.”

Nàng ngừng một chút, lại nói: “Chàng biết ta một ngày nào đó sẽ lịch kiếp, sẽ nhớ lại này hết thảy. Chàng nói, chờ ta lấy về ký ức, bảo ta tìm cho được chàng, nói cho chàng biết, chàng là ai.”

Hắn nhẹ nhàng cầm ngón tay nàng.

“Thu nhi, vất vả cho nàng.”

“Không vất vả chút nào nha.” Nàng cong đôi mắt lên, “Kỳ thật, vận mệnh cũng hoàn toàn không phải luôn lãnh khốc như vậy, ít nhất nó để cho chúng ta sớm ở bên nhau, không phải sao?”

“Ừ,” Ngụy Lương nói, “Vậy hiện tại có thể nói cho ta, ta là ai chưa ?”

Lâm Thu: “...”

Không phải, từ từ, từ đầu tới đuôi, hình như chưa có người nào từng nói hắn là ai nhỉ ?!

Hắn sao lại rất tự nhiên cảm thấy... nàng hẳn phải biết được thân phận của hắn chứ?

Lâm Thu vắt hết óc, suy nghĩ nửa ngày, chỉ biết một chút mà giọng nữ luyện cổ trùng kia từng hoảng sợ nói ——

“Thần, thần, thần...”

Thần thần thần là cái quỷ gì?

Lâm Thu bất đắc dĩ nói chân tướng cho hắn một lần.

Nàng cho rằng hắn sẽ tức giận ảo não, không nghĩ, hắn dùng một đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chằm nàng trong chốc, lúc sau, cư nhiên nhịn không được nở nụ cười, đầu tiên là cười đến lồng ngực phát run, sau lại đỡ trán, cười đến nước trong dòng suối này đều muốn tạo sóng rồi.

Lâm Thu đầy mặt rối rắm: “Nữ nhân kia gọi là Địa Mẫu, không lẽ chàng lại gọi là Thần Phụ ?”

“Phốc ha ha ha!” Ngụy Lương càng cười cong eo.

Sau một lúc lâu, hắn cuối cùng thu lại cảm xúc, nói: “Không phải.”

Lâm Thu kinh hỉ nhướng cao đuôi lông mày: “Chàng nhớ rồi ?”

“Không có.”

“Vậy sao biết chàng biết không phải?”

“Phẩm vị thôi.” Ngụy Lương bình tĩnh nói.

Lâm Thu: “...”

“Vậy...” Nàng vươn hai ngón trỏ, khẽ khàng gõ gõ hai đầu ngón tay vào nhau, “Ta bị luyện hóa thành một đóa hoa sen. Chàng đối với tình yêu và hôn nhân vượt giống loài, thấy thế nào?”

Ngụy Lương đầy mặt bình tĩnh, dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc đứng đắn nói: “Có thể xxx là được.”

Lâm Thu: “...”

Hắn giơ tay áo lên trùm lấy nàng, kéo nàng xuống suối nước nóng...

Thế sự có lẽ vô thường, nhưng Ngụy Lương vĩnh viễn là lưu manh.

...

Ngụy Lương ôm lấy thê tử cả người mềm mại, dựa người vào bờ suối, tay ở dưới nước thưởng thức mái tóc dài của nàng. Chúng nó ngâm trong dòng nước nóng, đặc biệt đen nhánh, đặc biệt mềm mại, giống như thuỷ tảo, tinh tế mật mật cuốn lấy tay hắn.

“Ngụy Lương, chàng biết cái gì là âm thế dương thế không ?” Lâm Thu lười nhác hỏi.

Động tác hắn dừng lại, bàn tay nâng một đoá hoa sen lượng tử đưa đến trước mặt nàng, —— tuy rằng hai người hiện giờ như hình với bóng, nhưng Ngụy Lương vẫn kiên trì bắt Lâm Thu tách một đoá hoa sen ra làm hai đoá sen lượng tử, một người lấy một đóa để dễ bề liên lạc với Lâm Thu. Suốt ngày bên nhau thế này, thì có khi đi WC đều phải gọi điện thoại nói chuyện với nàng.

Hắn nói: “Chuyện mà nàng làm với nó, đó gọi là phân chia âm dương.”

“Ồ ?” Lâm Thu mơ hồ nhớ lại, khi nàng lần đầu tiên thử chia hai đoá sen lượng tử, Ngụy Lương xác thật nói những lời này.

“Một đóa khác đi.” Hắn nói.

Lâm Thu lười nhác lấy ra, đặt lên lòng bàn tay hắn.

Chỉ thấy hắn quơ quơ bàn tay, hai đóa hoa sen nhỏ chậm rãi tới gần, chậm rãi dung hợp vào nhau, như chưa từng tách ra.

“Linh khí là chí dương, nếu là đổi thành vật khác, tình huống lại không giống vậy.”

Đầu ngón tay hắn vươn ra, liền có một giọt bọt nước tròn tròn từ trong ao bay lên.

Hắn đặt nó ở đầu ngón tay, híp con mắt lại, tầm mắt tập trung nhìn bọt nước ở giữa.

Thực mau, liền thấy giọt nước kia run lên kịch liệt, chậm rãi chia thành hai giọt.

Giờ phút này năm giác quan của Lâm Thu đã tương thông với linh khí thiên địa, tất nhiên biết hắn đang làm gì, không chỉ đơn giản là chia giọt nước làm hai như vậy.

Chỉ thấy sau khi giọt nước chia ra, hơi nước quanh mình cũng đong đưa lên, vô số hơi nước trống rỗng tụ tập, vây về hướng hai giọt nước bị Nguỵ Lương chia ra này

“A...” Lâm Thu bừng tỉnh đại ngộ, “Ta hiểu rồi! Đây là... Chia ra chính là chia thành những hạt phụ! Cho nên hai luồng hạt đều biến thành hạt mang điện hết rồi!”

Ngụy Lương không hề kinh ngạc chút nào với mớ từ ngữ kỳ kỳ quái quái trong miệng của nàng.

Rốt cuộc cái gì lượng tử nha, Schrodinger nha, cũng không phải người bình thường có thể hiểu được.

Lâm Thu bắt đầu xoay chuyển mớ kiến thức vật lý trong đầu, vội vàng suy nghĩ lên —— linh khí không hề giống như những vật chất tầm thường, nó cũng không giống như nước, là cấu tạo từ nguyên tử hạt nhân cùng điện tử, cho nên khi tách linh khí ra, liền sẽ trực tiếp đưa nó vào trạng thái lượng tử, chứ không phải là tách ra được hạt mang điện cực âm.

Dùng Ngụy Lương nói là “Linh khí là chí dương”. Như vậy, đã có “Chí dương”, có phải cũng nên có cái đối ngược lại là “Chí âm”?

Tâm Lâm Thu nhảy lên thật mạnh, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất không thích hợp.

Hiện giờ, tốc độ của hoa sen lượng tử hấp thu ma chướng đã vượt qua lúc trước quá xa. Thiển Như Ngọc tận tâm lại rất có trách nhiệm, chỉ mới mấy tháng mà thôi, đã giúp Lâm Thu giục nở hết tầng thứ tư của Nghiệp Liên rồi, hiện giờ đang điên cuồng trút ma chứng vào tim sen.

Theo lý thuyết, vậy thì số lượng Ma tộc ở thế gian hẳn là phải giảm mạnh.

Nhưng mà không có.

Nguyên nhân có hai chuyện. Một là, rất nhiều ma nhân đột nhiên tật cũ tái phát không có bất cứ lý do gì, ngủ một giấc dậy phát hiện toàn thân mình lại nhiễm ma chướng, thời gian giải thoát lúc trước giống như chỉ là một cơn ảo mộng. Hai là, một ít mơi Nhân tộc tụ cư, bỗng nhiên không thể hiểu được mà bạo phát ma họa, rất nhiều người nhiễm ma chướng, những người này hoặc là bị tu sĩ diệt trừ, hoặc là chạy trốn tới Ma Vực.

Ma chướng vì sao lại không giảm bớt nhỉ?

Lâm Thu nhanh chóng thử chặn lại luồng ma chướng mà Thiển Như Ngọc vừa mới đưa tới, dùng linh khí trong hư không bao bọc lấy chúng nó, kéo tới đầu ngón tay.

Ngụy Lương đang chuẩn bị nói chuyện, thấy nàng bỗng nhiên tập trung tinh thần bắt đầu làm thực nghiệm, liền híp mắt lại, hứng thú dạt dào nhìn chăm chú vào nàng.

Lực hư không thấm vào bên trong ma chướng thuần đen, thực mau, dưới sự thao túng của Lâm Thu, chậm rãi một phân thành hai.

Thực ổn định. Ổn định như quá trình chia đôi linh khí.

Lâm Thu cẩn thận để chúng nó qua một bên, ngưng ra một bong bóng linh khí lớn cỡ móng tay, tách ra.

Ngay khi nàng đem linh khí một phân thành hai, chợt thấy linh khí cùng ma chướng đã bị tách ra giống như là nam châm khác cực gặp nhau, trong nháy mắt tránh thoát khỏi trói buộc của lực hư không, lấy tốc độ cùng lực lượng mà ngay cả tu sĩ Đại Thừa cũng không thể ngăn cản được lao vào nhau!

Lâm Thu hít ngược một hơi khí lạnh, theo bản năng muốn ngăn cản, lại phát hiện mình căn bản vô kế khả thi.

Ngụy Lương phản ứng cực kỳ mau, khoảnh khắc Lâm Thu ngây người, hắn đã dùng tay áo rộng cuốn nàng lên, lướt ra ngàn trượng.

Hắn ôm nàng vào trước người, thân hình giống một tòa núi lớn, nặng nề bao nàng lại, dùng lưng ngăn trở lực nổ sắp sửa bùng ra ở phía sau.

Hai tay ôm ở phía sau nàng, một tay bảo hộ lưng nàng, một tay kia che lại cái gáy nàng.

Thật giống như nàng là một bảo vật cực kỳ trân quý mà lại yếu ớt. Hắn dùng toàn bộ hắn để bảo vệ toàn bộ nàng.

Nàng giơ mặt lên, trong nháy mắt ngắn ngủi này, chăm chú nhìn hắn thật sâu.

Tay nàng vòng qua bờ lưng kiên cố của hắn, cũng hộ ở giữa lưng hắn.

Nhưng vụ nổ như trong tưởng tượng cũng không phát sinh.

Sau một lát, Lâm Thu ấn bả vai Ngụy Lương xuống, ló đôi mắt ra khỏi vai hắn.

Trong tầm nhìn, xuất hiện một con cái hình cầu thật lớn màu xám, nó giống như trái tim, đang thu phóng theo một quy luật nhất định. Mỗi lần co rút lại xong liền bành trướng ra, đều sẽ làm thể tích tăng lớn gần gấp đôi, cắn nuốt hết tất cả những gì quanh mình.

Giữa thiên địa, đột ngột xuất hiện ra một cái miệng màu xám như vậy, giống như có thể cắn nuốt hết tất cả của thế gian này.

“... Ta có phải gặp rắc rối rồi hay không!” Lâm Thu ngây ra như phỗng.

Ngụy Lương ngoái đầu nhìn lại, khóe mắt không khỏi giật giật hai cái.

“Hỗn độn.”

Sau một lát trầm ngâm, khóe môi hắn chậm rãi cong lên, “Thu nhi, thử xem có thể cắn nuốt nó hay không.”

“Hử ?” Nghe hắn vừa nói như vậy, Lâm Thu tức khắc tinh thần tỉnh táo.

Nàng cũng không hoài nghi lời hắn một chút nào. Nếu hắn nói như vậy, nhất định có mười phần nắm chắc, xác định nàng có thể an toàn cắn nuốt cái thứ màu xám kỳ quái này.

Nàng hưng phấn lướt ra trăm trượng, sau đó bỗng nhiên quay ngoắt lại một cái, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

Thôi được rồi, nàng cuối cùng cũng biết hình tượng của mình ở trong lòng hắn là cái cái gì rồi —— còn không phải là con cá chùi kiếng sao?

Ngụy Lương hiển nhiên cũng cùng ý tưởng với nàng, hắn cong môi, trong mắt lập loè bỡn cợt.

Nàng quăng cho hắn một cái liếc mắt hình viên đạn ngọt ngào, sau đó lướt đến gần cái hình cầu màu xám hỗn độn kia, giục Nghiệp Liên, cẩn thận vươn một ngón tay, xúc lên.

Cảm giác cực kỳ kỳ dị.

Như là chạm được khói đặc. Lâm Thu sửng sốt một lát, mới ý thức được khói đặc kỳ thật sẽ không mang lại xúc cảm gì, nhưng mà cảm giác khi đụng tới hỗn độn màu xám này, lại cực kỳ chân thật, cho người ta một loại ảo giác kiên định —— nếu chạm vào sương khói, nên có xúc cảm như vậy.

“Hút.”

Nghiệp Liên vừa chuyển, hỗn độn màu xám quả nhiên như mong muốn, không hề chống cự liền bị kéo vào trong thức hải.

Hoạt động của Nghiệp Liên trong ý niệm của Lâm Thu quỷ dị mà tạm dừng trong chớp mắt.

Hoá ra, cái đóa hắc liên hoa này mới là “bản thân mình” nha.

Thật là diễn đến thành tinh. Sao có thể diễn ra đến như vậy chứ ?

Quên mất tất cả những gì đã xảy ra ở Thiên Chi Cực, liền tự mình tạo cho chính mình một thân phận —— cái gì Nghiệp Liên, cái gì huyết mạch thượng cổ, cái gì ngàn năm mới có một lần thức tỉnh, còn có cái gì tiểu thuyết Kiếm Chi Kiều, quả thực là khắp nơi lộ ra một hương vị cổ xưa huyền huyễn.

Những linh khí tinh thuần đến cực điểm mà nàng có được sau khi cánh hoa sen mở ra, tất nhiên là đến từ cái linh tuỷ kia rồi.

Như vậy xem ra, Liễu Thanh Âm liền tự nhiên đã xem mình không vừa mắt, phần hận ý này thật ra cũng không phải không đúng.

Trong khoảnh khắc phân thần, hỗn độn màu xám đã thấm vào cánh hoa sen. Từ màu vàng nhạt bị quá độ lên màu vàng ròng, phía trêи bịt kín một tầng ánh sáng như cát phủ.

Một loại cảm giác viên dung kỳ dị từ đáy lòng bắt đầu tràn ngập, chỉ trong một ý niệm, Nghiệp Liên cùng linh khí trong trong cơ thể đồng thời hóa thành hư vô, lại trong một ý niệm kế tiếp, chúng nó khôi phục thành thực thể, màu sắc sáng rỡ khác thường mà. Ý niệm buông lỏng, hư thật tương giao, âm dương tương dung, tầng cát mỏng xam xám liền che trêи cánh hoa sen, chợt nhìn qua, thường thường vô kỳ.

Kim liên hỗn độn.

Lâm Thu that tay chân, chiếm khối hỗn độn màu xám trước mắt làm của riêng.

Khối hỗn độn màu xám ngưng bành trướng, mỗi một lần co rút lại, thể tích nó đều sẽ thu nhỏ lại gần gấp đôi, sau đó rốt cuộc không thể phục hồi như cũ.

Thân thể nho nhỏ của Lâm Thu tựa như một cái hố đen cắn nuốt thiên địa, nhanh chóng nuốt hết cả quả cầu màu xám thật lớn trước mắt.

Cuối cùng, một sợi màu xám còn sót lại cũng biến mất trêи đầu ngón tay này.

“Lực của hư không hỗn độn.” Lâm Thu chậm rãi phun ra một ngụm khí, đầu ngón tay nhoáng lên, liền có một đóa hoa sen nhỏ ngưng thành thực thể nhảy lên.

Nó còn xinh đẹp như mộng hơn cả khi trước.

Màu vàng nhạt đã biến mất, giờ phút này nó toả sáng màu vàng kim thuần khiết, nhưng không chút nào chói mắt. Tay nàng chỉ nhẹ nhàng đong đưa, liền thấy đóa hoa sen này từ hư đến thật, lại từ thật quay về

hư, giống một chuỗi ảo ảnh không nên tồn tại trêи thế gian, lại như là ngưng tụ hết tinh hoa tinh linh của thế gian này.

Lâm Thu biết, chỉ cần mình toàn lực cố gắng, liền có thể giống như băng sương tâm của Ngụy Lương băng vậy, có thể cắt qua hư không.

“Nguyên lực.” Đuôi lông mày Ngụy Lương nhướng lên, “Thu nhi vậy mà ngộ ra được nguyên lực âm dương.”

Nàng bị mà Địa Mẫu nhốt trong lò luyện linh lò, lấy lực thuần âm luyện hóa vạn năm, lại có được hồn huyết chí dương của Ngụy Lương, hiện giờ đầu óc được khai mở, lại dung nhập âm dương vào nhau, lấy sinh hồn của phàm nhân, lĩnh ngộ lực lượng căn nguyên của thế gian này.

Hắn đột nhiên cười cười, nói: “Lực của hư không hỗn độn, nghe hay hơn chút.”

“Cho nên ma chướng kỳ thật chính là mặt trái của linh khí.” Lâm Thu như suy tư gì, “Năng lượng vốn là trọn vẹn, linh khí chí dương, ma chướng chí âm, nói đơn giản một chút, tu sĩ bắt được một phần dương khí, hút vào trong cơ thể, liền sẽ có một phần âm khí tương ứng buông xuống hậu thế, tạo thành một ma nhân. Chỉ cần có người tu luyện, thế gian liền sẽ cuồn cuộn không ngừng mà sinh ra ma chướng.”

“Ngày thường, linh khí cùng ma chướng không hề quấy rầy lẫn nhau, nhưng bị ta chia ra âm dương xong, chúng nó liền trở về đến trạng thái căn nguyên. Giống như vật chất cùng ám vật chất tương ngộ nhau, thì cả hai sẽ cùng mai một, quay về hỗn độn. Đạo lý trong đó, các nhà khoa học hẳn sẽ hiểu hơn nhiều so với ta.”

“Nhưng mà, không biết nhiều hơn nữa cũng chả sao, ta dùng được là được rồi!” Trong ánh mắt đang sáng ngời của nàng chợt lóe lên ánh sáng giảo hoạt.

Ngụy Lương buồn cười duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu nàng.

Có lẽ đúng là bởi vì trong đầu nàng luôn có nhiều ý niệm kỳ kỳ quái quái như vậy, mới có thể một lần lại một lần đột phá gông cùm xiềng xích, lấy sinh hồn phàm nhân mà lĩnh ngộ căn nguyên của thế giới.

Nàng nhảy nhót một lát, lại suy sụp khuôn mặt nhỏ xuống.

“Ngụy Lương, ta đã quên nói cho chàng một bí mật. Phi thăng, rất có thể là một âm mưu thật lớn. Ta nghe được bọn họ nói, người tu chân tu đến cuối cùng, bất quá chỉ là một cái dấu vết bất diệt. Đây là bọn họ làm ra đúng không ?!”

Ngụy Lương nói: “Đoán được.”

Lâm Thu nhịn không được nghiêng đầu nhìn hắn.

“Dấu vết bất diệt, vốn không phải đồ vật thuộc về cái thế gian này.” Ngụy Lương nhàn nhạt nói, “Tất cả của thế gian cần phải tuân theo quy luật thời gian cùng luật nhân quả, nhưng dấu vết bất diệt làm lơ mấy quy tắc đó.”

Đúng thật. Khi Lâm Thu đi vào thế gian, vô luận là cái thế giới nào Liễu Thanh Âm cũng khỏe khoắn tồn tại. Nếu Liễu Thanh Âm còn sống, Lâm Thu làm sao lại có thể lấy được dấu vết bất diệt của Liễu Thanh Âm sau khi kiếp vẫn để đi vào thế gian chứ ?

Mà Tần Vân Hề cũng giống vậy. Thứ mới vừa rồi xuyên qua biên giới đi vào thế gian, đúng là dấu vết bất diệt của hắn sau khi hắn vẫn kiếp, cho nên chỉ có hắn, mới có thể bắt được nó từ trong hư không.

Lâm Thu có một chút hiểu rõ.

Có lẽ khi ở Thiên Chi Cực, nàng cũng không phải không có mắt, mà là bởi vì nơi đó đã quá siêu việt khỏi phạm vi nhận tri của nàng, thật giống như đôi mắt chỉ có thể tiếp thu được một đoạn ngắn ánh sáng quang phổ, nàng lướt qua quang phổ, cho nên biến thành có mắt như mù.

“Đó là sự tồn tại cao tầng.” Lâm Thu nói, “Sinh mệnh tầng thấp tiến vào tầng cao, liền biến thành người giấy vô cùng yếu ớt! Người tu chân phi thăng bị người ở tầng cao bắt được, thu thập vào trong bình, coi như pin để dùng.”

Nghĩ như vậy, thật sự là làm người da đầu tê dại.

“Còn có một chuyện...” Lâm Thu hít sâu một hơi, “Địa Mẫu nói, ả ta đã tìm được đồ thay thế, một khi chàng hồn phi phách tán, sẽ chiếm cứ thân thể chàng.”

Ngụy Lương cười nhạt: “Cho nên bọn họ mới gấp không chờ nổi, muốn diệt ta.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3