Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh - Chương 186

Chương 186: Tai họa do trời

Editor: Mẹ Bầu

Người khác có thể cho rằng người mà Tần Dật Hiên nhìn chính là Vương Tử, người đã đột nhiên kêu thét lên một tiếng kia. Nhưng chỉ có một mình Tô Song Song biết, ánh mắt của Tần Dật Hiên vẫn luôn một mực rơi vào trên người cô, ánh mắt đó mang theo một chút nóng bỏng làm cho cô khó có thể bỏ qua được.

Đột nhiên Tô Song Song cảm thấy có chút không thoải mái. Cô xoa xoa cái bụng, ghé vào bên tai Vương Tử nhỏ giọng thì thầm một câu: "Vương Tử, dì cả của tôi đến, trong người không được thoải mái, tôi đi toilet một lúc. Trong chốc lát nữa, nếu Tổng giám đốc Tần đi rồi, cô gọi giúp cho tôi một phần mì xào giống như của cô nhé!"

Vương Tử vẫn có chút sững sờ như cũ. Tô Song Song cho rằng Vương Tử bị tình trạng như vậy là bởi vì vừa mới rồi đã quá mất mặt, nên vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cũng không muốn nghĩ những gì nhiều thêm, hướng về phía Cao Dương, tay làm một động tác nói mình đi toilet, tiếp đó liền chạy trốn.

Tô Song Song vừa ra khỏi nhà ăn, lập tức cảm thấy nhẹ nhàng, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cô vươn tay vuốt vuốt lên huyệt Thái Dương của chính mình vẫn còn đang đập thình thịch, cảm giác mình vẫn vẫn nên giữ một khoảng cách với Tần Dật Hiên thì sẽ tốt hơn.

Đợi cho Tô Song Song trở về, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com đã là nửa giờ sau rồi, cô còn chưa tiến vào đến nơi, chỉ cần nghe thấy trong phòng ăn đã khôi phục lại sự náo nhiệt, liền biết rõ Tần Dật Hiên đã đi rồi, cười đi vào.

Vương Tử vừa nhìn thấy Tô Song Song, liền đứng dậy trêu chọc: "Tôi nói này Song Song, cô có bị rơi vào trong toilet không đó, hai người chúng tôi cũng đã ăn sắp xong rồi thì cô mới về đến nơi! Nói đi! Có phải là cô đã đi gặp gỡ người tình bé nhỏ của mình để nói chuyện đúng không?"

Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, không nhịn được liền cười rộ lên, cô đã sớm đói bụng, liền há miệng ăn ngấu ăn nghiến, lắc đầu, nói: "Muốn đi gặp gỡ người tình bé nhỏ, cũng chỉ có cô mà thôi!"

Nhưng Vương Tử lại chỉ cười không nói năng gì, chỉ là trong mắt cô vẫn tràn đầy vẻ chế nhạo như cũ, thấy Tô Song Song thật sự là cực kỳ đói rồi, nên cũng không nói chuyện gì nữa, gắp những miếng thịt trong đĩa của mình bỏ sang đĩa của Tô Song Song.

Tô Song Song cười ngọt ngào ăn một miếng, cảm thấy làm việc trong công ty này thực sự rất hạnh phúc. Mặc dù có cái loại người như Triệu Điềm Nhi kia, nhưng mà cũng có những người bạn tốt như Vương Tử và Cao Dương. Có như vậy, cuộc sống của con người mới được tính là hoàn hảo được.

Nhưng đúng lúc Tô Song Song còn đang ăn uống, thì vừa vặn Triệu Điềm Nhi đi ngang qua. Vừa nhìn thấy Tô Song Song, cô ta liền tức không thể đánh một cái để trừng trị, chỉ đảo con ngươi một vòng, nhận thấy bên cạnh đã có Vương Cao Quản, người mà mình vừa mới quyến rũ được, đột nhiên liền vênh váo tự đắc.

Triệu Điềm Nhi đi tới, chào hỏi Tô Song Song tỏ vẻ rất thân thiết: "Song Song à! Tại sao cô lại cùng ngồi ăn ở chỗ này với mấy người bọn họ thế? Tôi nhớ chẳng phải là cô đã hẹn với Vương Cao Quản rồi sao?"

Triệu Điềm Nhi thoáng nhìn qua một cái, Mà đám công nhân viên đang ngồi ở bên cạnh Tô Song Song lúc này cũng bắt đầu xem náo nhiệt, vừa nghe thấy nói Tô Song Song có hẹn với Vương Cao Quản, cả đám đều rất kinh ngạc, lập tức tiếng cười nhạo nổi lên liên tiếp.

Vương Cao Quản là người đã được mệnh danh là lão Sắc Ma, cũng sắp năm mươi tuổi rồi, trên tay có chút quyền lợi, cho nên chuyên môn đi khắp nơi quyến rũ các cô gái trẻ, cho nên công nhân viên trong tập đoàn Tần thị đều chán ghét ông ta.

Tô Song Song mới tới, hoàn toàn không biết Vương Cao Quản là ai, chẳng qua cô nhìn thấy những người khác có phản ứng như vậy, cũng biết được đây không phải là loại người tốt đẹp gì. Cô cau mày, đối với sự bới móc không ngừng của Triệu Điềm Nhi, Tô Song Song có thể có chút nhẫn nại, nhưng cô không thể nhẫn nhục được!

Chỉ là Tô Song Song còn chưa kịp nói câu gì, Vương Tử liền đứng lên, trực tiếp cầm luôn ly nước vẫn còn thừa lại một nửa, hắt luôn lên mặt của Triệu Điềm Nhi.

Giữa tiếng kêu thét lên của Triệu Điềm Nhi, Vương Tử nói lại một câu đầy sự khinh thường: "Thế nào mà tôi lại nhớ rõ, đêm qua đã trông thấy cô và cái vị Vương Cao Quản kia, đang ở trong phòng thay quần áo, hai người cùng nhau nghiêng ngả dính chặt lấy nhau kia mà!"

"Cô! Cô!" Triệu Điềm Nhi bị đâm một nhát vào chính giữa sự thật, sắc mặt trắng bệch một mảnh. Những giọt nước từ trên mái tóc dài như sóng biển của cô ta, chảy xuống bên dưới, làm trôi đi lớp trang điểm của cô ta. Triệu Điềm Nhi thét lên một tiếng thét, ôm đầu chạy.

Cô ta vừa đi khỏi, Vương Tử liền không nhịn được cười rộ lên, Tô Song Song vừa nhìn thấy Vương Tử nở nụ cười như vậy, nhớ tới bộ dạng kia của Triệu Điềm Nhi, cũng không nén nhịn được nữa, cũng cười rộ lên theo, tiếp theo đó ngay cả Cao Dương tựa như vừa nhặt được một chuyện vui, cũng ha ha cười rộ lên theo.

Lúc này, trong căn tin vốn dĩ còn đang nói nhao nhao, trong nháy mắt càng trở lên náo loạn hơn nữa, ai nấy đều có chút không thể chịu được cái bộ dạng kia của Triệu Điềm Nhi, vì thế ai nấy đều giơ ngón tay cái lên, hướng về phía Tô Song Song và Vương Tử.

Lúc chiều, đúng lúc Tô Song Song đang thu thập bản thảo buồn chán đến chết, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cô xem xét số điện thoại, người gọi đến là Dương Hinh, cô không hề nghĩ ngợi liền nhận luôn

"Song Song, anh Bạch Tiêu đã tỉnh rồi! Tỉnh rồi!" Tô Song Song vừa nghe thấy liền che miệng lại đè nén tại tiếng kinh hô ở trong miệng, ngay sau đó cô cũng không sao ngăn được sự vui mừng trong lòng mình, không quên hỏi lại một câu: "Đã báo cho A Mặc chưa?"

"Tôi báo rồi, bây giờ anh ấy đang đi tới đây đó, cô có tới không?" Dương Hinh có vẻ đặc biệt kích động, bởi vì quá hưng phấn mà giọng nói trở nên run rẩy.

Tô Song Song nhìn đồng hồ, còn độ nửa giờ nữa là tan tầm, cô thoáng đảo con mắt một vòng, lên tiếng: "Ừ, hiện giờ tôi sẽ tới đó luôn."

Tô Song Song nói xong, liền bụm lấy đầu gối của mình, nói đầu gối mình đau, trực tiếp xin nghỉ sớm.

Tô Song Song trên xe còn đang vì tự khen chính mình đã có chút thông minh nhanh trí. Vừa đến bệnh viện trông thấy bộ dáng Dương Hinh đang khóc đến mức kia, liền lập tức không dám lộ nỗi vui mừng ra ngoài. Giờ khắc này, cô có thể cảm nhận được, tình cảm của Dương Hinh đối với Bạch Tiêu, thật sự là đã yêu đến trong xương cốt rồi.

Tần Mặc đang đứng ở bên giường, nhìn Bạch Tiêu mới tỉnh lại, hơi thở còn rất yếu ớt, anh hừ lạnh một tiếng, rõ ràng rất khinh thường, Bạch Tiêu vừa nghe Tần Mặc hừ lên một tiếng này, cảm thấy không vừa lòng.

Anh cố sức nói lầm bầm: "Tốt xấu gì tôi cũng là bệnh nhân đấy, cậu đó, cậu vẫn không thể đối xử nhẹ nhàng với tôi được một chút hay sao! Khụ khụ..."

Tô Song Song nhìn thấy Bạch Tiêu đỏ mặt tía tai lên vì vẻ nũng nịu kia của mình, cô vội vàng vươn tay ra đẩy đẩy Tần Mặc một cái, ý bảo anh, tốt xấu gì cũng nên chiều theo ý của Bạch Tiêu lúc này còn đang bị bệnh một chút, cần dịu dàng đối với anh thêm một chút.

Tần Mặc nhận được tín hiệu của Tô Song Song, lông mày nhíu lại sâu hơn, không muốn để cho Tô Song Song bị thất vọng, Tần Mặc nghiêng người xuống, nhìn Bạch Tiêu, hạ giọng hỏi thăm: "Cậu có cảm thấy... có chỗ không được thoải mái hay không?..."

Những lời này Tần Mặc nói đứt quãng, nói xong anh tự cảm thấy quá chán ghét bản thân mình. Vẻ mặt của Bạch Tiêu như hoảng sợ, cứng ngắc nói ra một câu: "Có!"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3