Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ - Ngoại Truyện 5
Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ
Ngoại Truyện 5
gacsach.com
Editor: Loveyoumore3112
Beta: hoa hồng
Lưu Diệp vật lộn với việc chăm sóc con cái quanh năm, dù là Khương An chuẩn bị được huấn luyện trở thành người kế vị tương lai của Khương Gia Quân, hay là cô con gái cô sinh sau này, đứa nào cũng đều khiến cô tay chân luống cuống.
Dưới tình hình như vậy, cuộc họp mặt lớn mỗi năm một lần của Đông Liên Minh liền trở thành cơ hội để cô có thể nghỉ xả hơi.
Sự kiện kia có quy mô rất lớn, lúc trước Khương Nhiên cũng không để ý đến, mặc dù có thiệp mời gửi đến, cho tới bây giờ cũng chưa từng tham gia.
Có lẽ hiện giờ Khương Nhiên muốn dẫn cô ra ngoài cho khuây khỏa, lần này liền sắp xếp thời gian.
Nhưng thời gian rất eo hẹp, Lưu Diệp còn chưa kịp chuẩn bị gì đã bị kéo đi.
Cô chợt thấy hồi hộp, hơn nữa hoạt động này cực kỳ long trọng, Lưu Diệp vừa vào đến hội trường đầu óc liền có chút choáng váng, người ở bên trong ăn mặc sang trọng*, đâu đâu cũng là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội.
(*Nguyên văn: 衣香鬓影: Y hương tấn ảnh: là một thành ngữ, có thể hiểu đại khái là ‘quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu’. Theo Baike giải thích thì đây là thành ngữ thường được dùng để chỉ người con gái ăn mặc phục trang hoa lệ.)
Hơn nữa ở cùng một chỗ với những người phụ nữ không phú cũng quý này, Lưu Diệp bỗng cảm thấy áp lực như núi đang đè nặng, những người phụ nữ này và những người cô từng tiếp xúc trước đây hoàn toàn khác nhau.
Dù là những người chuẩn bị hôn lễ với tính cách thoải mái, hay là những bác gái hậu cần chăm chỉ trong Khương Gia Quân, mỗi người đều giản đơn ôn hòa, nói chuyện thẳng thắn lòng ngay dạ thẳng.
Lưu Diệp cũng là người đơn giản, bình thường cũng có thói quen có chuyện gì đều nói thẳng, quan tâm đến mọi người.
Nhưng vừa bước vào môi trường này, cô liền phát hiện ra dường như cô không đi cùng một đường với những người phụ nữ trong giới quý tộc này.
Đến nhìn qua cử chỉ nét mặt bọn họ, Lưu Diệp liền cảm thấy mình cười không đẹp bằng những người đó, nụ cười của bọn họ tưởng chừng là được vẽ ra, còn cô cười rộ lên nhìn như thế nào cũng thấy ngốc, hơn nữa lúc cô cười còn để lộ hàm răng.
Không chỉ vậy, những đề tài mà bọn họ bàn tán cô cũng không hiểu.
Lúc nghe những người đó tán gẫu, Lưu Diệp chợt nghe thấy tiếng một phu nhân sang trọng dáng người cao cao trong đó, cũng không biết làm sao, tâm trạng rất không tốt phàn nàn: “Sau này tôi không bao giờ muốn đi khu nghỉ mát Mạt Nhĩ nữa, khu nghỉ mát kia bên ngoài nói là bùn biển Lam Nhã, kết quả tôi biết được từ chỗ khác, hóa ra lại là bùn tro núi lửa*...”
(*bùn biển và bùn tro núi lửa đều có tác dụng làm trắng da)
Một phu nhân sang trọng khác dường như cũng bị hù dọa, lập tức che miệng kêu: “Trời ạ! Bùn tro núi lửa sao?”
Mấy người khác cũng kêu lên theo, “Thảo nào sau khi tôi đến đó điều dưỡng không thấy có hiệu quả gì cả...”
Lưu Diệp mờ mịt hỏi: “Hai thứ đó có gì khác nhau sao?”
Vẻ mặt của những người đó lập tức thay đổi, đều thống nhất ngậm miệng lại, cau mày lườm cô một cái, hơn nữa cũng không có ai phổ cập kiến thức cho cô, nhiều lắm là nhếch nhếch khóe miệng giống như có ý kiến gì đó, trên khóe mắt cũng là nét cười có ngụ ý.
Mà đúng vào lúc này, có nhân viên phục vụ đi tới, vô cùng cung kính hỏi: “Các vị phu nhân muốn uống gì ạ, ở đây chúng tôi có loại rượu nổi tiếng do trang viên Leoni đặc biệt sản xuất, cũng là vùng chưng cất rượu Touron Cardinal Bordeaux...”
Những phu nhân cao quý này rất nhanh đã chọn được đồ uống bọn họ muốn uống.
Đến lượt Lưu Diệp, cô có hơi chần chờ.
Cô không hiểu những thứ này, dù cô cực kỳ thích nấu nướng, cũng hay học một chút kiến thức về rượu, có điều những thứ này thật sự là cô chưa hề xem qua.
Cô cũng hùa theo chọn một loại rượu nghe nói rất có danh tiếng.
Kết quả nhân viên phục vụ kia nhanh chóng nhắc nhở: “Phu nhân, vừa nãy phu nhân đã gọi một món bánh vị rất ngọt, bình thường loại rượu này phải tránh dùng cùng thức ăn có vị ngọt.”
Mặt Lưu Diệp liền đỏ bừng, cô không ngờ bản thân mình đã cẩn thận chú ý như vậy rồi mà vẫn lộ ra, rõ ràng ngay cả cách sản xuất rượu cô cũng đã từng tìm tòi nghiên cứu, chỉ là cô thích học về những loại rượu thông thường, với những kiến thức thế này đều coi tính thực dụng mới là quan trọng nhất.
Hiện giờ cô vừa đỏ mặt, vừa hỏi nhân viên phục vụ kia: “Vậy phiền cậu giới thiệu một loại cho tôi đi?”
Người kia liền nhanh chóng giới thiệu một loại, cô cũng không dám hỏi nhiều, liền gật đầu chọn.
Chỉ là sau khi rượu được bưng lên, Lưu Diệp liền phát hiện những loại rượu này đều được đặt trong những cái khay riêng biệt, mà màu sắc những ly rượu cũng khác nhau, bởi vì vị trí của cô gần bên ngoài, cô cũng không biết phải đi lấy ly nào, cuối cùng vẫn là dưới sự nhắc nhở của nhân viên phục vụ, cô mới cầm lên.
Vì thế Lưu Diệp có thể cảm nhận được thái độ của người khác đối với cô từ vẻ hiếu kỳ ban đầu, đến lúc này đã biến thành lạnh nhạt.
Những người đó cũng không nói thêm chuyện gì với cô.
Lưu Diệp liền cảm giác chính mình giống như một con vịt xấu xí xông vào giữa bầy thiên nga, cả buổi cũng không nói nổi câu nào.
Trái lại vào lúc này, bỗng có một người đàn ông ăn mặc vô cùng sang trọng đi tới, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi Lưu phu nhân có ở đây không?”
Lưu Diệp cảm thấy kỳ lạ, vội vàng nhìn về phía người kia, người kia nhận ra Lưu Diệp, giọng nói lập tức ôn hòa nói: “Phu nhân, chúng tôi đã tìm cô rất lâu rồi...”
Nói xong, người kia nhanh chóng sai người bưng lên một vài chiếc bình xinh đẹp.
Lưu Diệp buồn bực nhìn người kia, có điều những cái bình này trông thật đẹp.
Lưu Diệp cũng đã bị hình dáng những chiếc bình này mê hoặc, sản phẩm bằng thủy tinh có thể đạt đến trình độ này thật sự rất hiếm có, quan trọng nhất chính là dường như còn có chất lỏng gì đó ở bên trong.
Lúc được bưng đến, những chất lỏng này tròng trành bên trong, dưới chiếc bình thủy tinh là vật trang trí, lại có cảm giác như phát sáng lung linh.
Ngay lúc cô vẫn còn băn khoăn những người này muốn làm gì, những người đó đã giải thích: “Phu nhân, đây là đồ người đời sau của Điền Thất tiên sinh tặng cho người.”
Cùng lúc đó, đám phu nhân cao quý trước giờ vẫn luôn nhìn Lưu Diệp bằng ánh mắt chế giễu, đã tinh mắt nhận ra những bình rượu được chưng cất lâu năm, cố gắng đè thấp giọng nói xì xào bàn tán, vẻ mặt kia, thật giống như bọn họ đang nhìn thấy thứ gì đó rất khó hiểu vậy.
Chớp mắt Lưu Diệp đã cảm thấy không khí toàn bộ nơi này khác trở nên khác thường, ánh mắt mọi người nhìn cô giống như đang nhìn những bình rượu vậy.
Lưu Diệp vội vàng đứng dậy, nhìn trái nhìn phải, lúc trước cô đã nhận được nhiều quà mừng như vậy, đến giờ vẫn chưa có cơ hội nói cảm ơn người ta.
Có điều người đưa rượu tới kia đã nhanh chóng nói với cô: “Phu nhân, bây giờ bọn họ vẫn chưa tiện đến đây, vả lại những loại rượu này cũng không phải thuộc sở hữu của bọn họ, bọn họ chỉ là đại diện Điền Thất tiên sinh đặc biệt đưa tới cho ngài thôi...”
Lưu Diệp biết người đời sau của Điền Thất chắc chắn đã bị Khương Nhiên dọa sợ rồi, tên Khương Nhiên kia trực tiếp cầm búa tạ đi đến nện xuống những người này, nếu đổi lại là cô, dám chắc cũng tránh Khương Nhiên như chuột tránh mèo vậy...
Chỉ là những thứ này là Điền Thất cho cô sao?
Nhìn biểu cảm kinh ngạc kia của Lưu Diệp, người nọ vội vàng giải thích: “Đây là rượu năm đó Điền Thất tiên sinh đặc biệt sản xuất cho ngài, được niêm phong cất vào kho, hi vọng ngài sẽ thích.”
Lưu Diệp há hốc mồm, thực ra cô không thể nào thích uống rượu.
Nhưng đây là đồ Điền Thất cho cô, vượt qua thời gian không gian, trước đây khi Điền Thất làm thứ này chắc chắn cũng đã cân nhắc đến điểm ấy, có một số loại rượu để càng lâu lại càng thơm.
Quả nhiên lúc mở ra một bình rượu trong số đó, một người không hiểu lắm về rượu như Lưu Diệp, cũng bị mùi hương kia mê hoặc.
Cô thử một ngụm nhỏ, vừa uống vào trong miệng, trong phút chốc Lưu Diệp liền rõ ràng, chắc chắn là Điền Thất đã cố ý chuẩn bị thứ này cho cô, cho nên hương vị chính là loại cô thích uống.
Vị không quá đậm, mùi cũng không quá nồng, càng quan trọng hơn chính là chút cảm giác cay cay lại không khiến cổ họng bị sặc, hơn nữa uống vào trong miệng, càng về sau càng cảm thấy ngọt.
Cô nhìn người kia đầy xúc động.
Người đại diện cho gia tộc Điền Thất, lúc tạm biệt, cũng mỉm cười nói với cô: “Phu nhân, thực ra Điền Thất tiên sinh còn để lại rất nhiều thứ cho ngài, chỉ là ngài ấy đã dặn dò, những thứ này đều là kinh hỉ mà ngài ấy chuẩn bị cho ngài, cho nên ngài hãy kiên nhẫn chờ đợi, là người của gia tộc Điền Thất, chúng tôi sẽ lần lượt đưa đến cho ngài những quà tặng khác nhau...”
Đôi mắt Lưu Diệp đã hơi đỏ, đứa bé năm đó cô cố gắng bảo vệ, lại có thể làm nhiều thứ vì cô như vậy, rõ ràng lúc đó cô chỉ là làm chút chuyện nhỏ mà thôi...
Lúc Khương Nhiên đi xã giao xong đến đây, liền thấy ở trong góc tầng, Lưu Diệp vành mắt hồng hồng đang ngồi ngẩn người với một chiếc bình.
Anh đi đến bên cạnh cô, khẽ cúi đầu.
Những phu nhân cao quý xung quanh Lưu Diệp, coi Lưu Diệp là người ngoài, đều bị một màn xảy ra bất ngờ này làm cho sợ đến ngây người.
Trong tiệc rượu vốn dĩ còn ảm đạm không ánh sáng, bỗng nhiên lại có một người đàn ông anh tuấn cao lớn như vậy đi tới.
Những phu nhân này đều ngừng hô hấp theo bản năng, nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi Khương Nhiên.
Chỉ là không ai dám nói chuyện, cũng không dám đi tới bắt chuyện.
Lưu Diệp lại không chú ý đến những điều này, cô vẫn đang đắm chìm trong chuyện vừa rồi, rõ ràng miệng đang uống rượu ngon như thế, nhưng trong lòng lại khổ sở, cô rất nhớ Điền Thất...
Vừa nhìn thấy Khương Nhiên, Lưu Diệp cũng không chờ anh hỏi, đã nói hết suy nghĩ của mình với Khương Nhiên, cô còn rót rượu cho Khương Nhiên, để Khương Nhiên cùng uống với cô.
Khương Nhiên đón lấy ánh mắt của cô, nhìn về phía cô, sau khi đối diện với đôi mắt hồng hồng như con thỏ của cô, vẻ mặt của anh rất nhanh đã trở nên dịu dàng, khi anh ở bên ngoài lúc nào cũng là vẻ mặt poker không cảm xúc.
Lúc này dịu dàng như vậy, thậm chí Lưu Diệp thấy xấu hổ, khẽ cầm tay anh.
Chỉ là Khương Nhiên không hề an ủi cô, cũng không tiếp tục đi xã giao, trái lại nhanh chóng dẫn cô đi ra ngoài.
Nhưng mà sau khi lên xe đi được một đoạn đường, Lưu Diệp lại bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, nơi xe chạy qua càng ngày càng hẻo lánh, cô không biết Khương Nhiên muốn dẫn cô đi đâu.
Không phải anh muốn dẫn cô trở về trụ sở sao?
Cô buồn bực hỏi Khương Nhiên, trái lại Khương Nhiên bình tĩnh đáp lại cô: “Tiện đường đưa em đến một nơi.”
Lưu Diệp khó hiểu nhìn bên ngoài, không biết Khương Nhiên lúc này bị làm sao.
Nhưng may là không bao lâu sau xe đã ngừng lại.
Chỉ là chỗ kia sao lại nhìn kỳ quặc như vậy, đen kịt, dường như chưa từng có đèn đường.
Xe từ từ dừng lại.
Cô cảm thấy chỗ này yên tĩnh đến kỳ lạ.
Sau khi Khương Nhiên xuống xe, cũng không để nhân viên bảo vệ đi cùng, anh chỉ kéo tay Lưu Diệp, cẩn thận dẫn cô đi một mạch.
Thực ra mặt đường rất bằng phẳng, chỉ là chỗ này nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Cuối cùng Lưu Diệp cũng đi đến mục tiêu.
Nhân lúc bóng đêm, rốt cuộc Lưu Diệp cũng biết vì sao cô lại cảm thấy kỳ lạ rồi.
Bởi vì nơi này chính là nghĩa địa, hơn nữa không biết là mộ của ai, xây dựng rất tốt, không nói đến việc chiếm một mảnh đất lớn, ngay cả bia mộ cũng vô cùng khí thế.
Khương Nhiên cũng không giải thích gì, bộ dạng kia của anh thật giống như cô còn phải cảm ơn anh vậy.
Thực ra Lưu Diệp đã bị dọa sợ, cô sợ những nơi như thế này nhất, nhất là đến đây vào lúc đêm hôm khuya khoắt, nhưng sau khi nhìn rõ chữ viết trên bia mộ, đôi mắt cô dần trở nên ẩm ướt.
Cô hít sâu, rốt cục tìm lại được giọng nói của chính mình.
Cô thật sự không ngờ Khương Nhiên sẽ đưa cô đến nhìn mộ của Điền Thất.
Khương Nhiên không còn đi theo bên cạnh cô, sau khi cô nhận ra đó là mộ của người nào, Khương Nhiên liền chủ động tránh sang một bên, có lòng tặng lại không gian cho cô và Điền Thất.
Tâm trạng Lưu Diệp cực kỳ phức tạp.
Sau khi Khương Nhiên tránh ra, qua một lúc lâu, cuối cùng Lưu Diệp mới khẽ nói: “Điền Thất, tôi đã nhận được rượu cậu tặng cho tôi rồi... Cảm ơn sự quan tâm của cậu cho tôi... Cậu vẫn luôn suy nghĩ cho tôi... Cho dù sau khi chết vẫn còn chuẩn bị cho tôi những thứ kia... Hiện giờ tôi muốn nói cho cậu một việc... Lúc trước tôi cứ oán giận trước mặt cậu, có lẽ đã khiến cậu hiểu sai, cảm thấy tôi và Khương Nhiên không hợp nhau, thực ra... Chuyện tình cảm này thật sự rất khó nói... Hiện tại tôi muốn nói với cậu rằng, Điền Thất, bây giờ tôi rất hạnh phúc, thật sự đấy... Bởi vì tôi đã tìm được người đàn ông tôi yêu, người đàn ông kia cũng yêu tôi, dù quan hệ của tôi và anh ấy có chút khó hiểu, thậm chí chúng tôi cũng không giống những đôi nam nữ thông thường, nhưng chúng tôi vẫn rất yêu nhau, cậu hãy yên tâm đi, không cần lại lo lắng cho tôi đâu...”
Cô vẫn muốn tìm cơ hội nói với Tiểu Điền Thất, chính miệng cô đã nói với Dã thú, hiện giờ chính miệng cô nói với Tiểu Điền Thất của cô...
Cô đứt quãng nói xong... Cô nói rất nhiều, rất nhiều, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
Chờ tới khi cô đi ra, đôi mắt cô đã khóc đến đỏ bừng, Khương Nhiên nhìn thấy cô như vậy, cũng không nói gì thêm an ủi cô, anh vẫn như ngày trước, lúc cô khóc, yên lặng ở bên che chở bảo vệ cô, cẩn thận ôm cô vào trong lồng ngực...
Hoàn.