Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc - Quyển 1 - Chương 53-4

Quyển 1 - Chương 53-4: Mạnh hơn chưa thỏa mãn (4)

Dáng dấp nhu nhược của nàng không tự giác khơi lên ý muốn bảo vệ nồng đậm của hắn, trong nháy mắt cảm giác hình tượng của mình cao lớn lên, Phượng Dục Minh vội vàng ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Đó là đương nhiên!”

“Khụ khụ!”

Đang dịu dàng lưu luyến thì một tiếng ho khan không đúng lúc đánh vỡ không khí tốt đẹp này.Sau đó, Bình công công dẫn người xuất hiện: “Vương gia, nước đã đun xong, xin mời sang bên này tắm rửa thay quần áo.”

“Không cần, bổn Vương tắm ở đây.” Mắt đảo qua, Phượng Dục Minh cất cao giọng nói.

“Nhưng mà, Vương phi ngài đang nghỉ ngơi...”

“Mặc kệ! Bổn Vương nhất định ở chỗ này!”

“Không có việc gì, cứ để cho Vương gia tắm ở đây đi!” Quý Du Nhiên cũng hào phóng nói: “Vương phủ này đều là của Vương gia, Vương gia muốn tắm ở đâu thì tắm.”

“Đúng vậy!” Phượng Dục Minh vui sướng hài lòng gật đầu phụ họa.

“... Vâng.” Bị hai người đánh bại, Bình công công bất đắc dĩ gọi người mang thùng tắm vào.

Mấy nha hoàn mang nước nóng tiến vào, mấy gã sai vặt tóc còn để chỏm tới đây hầu hạ mời Phượng Dục Minh cởi áo ra. Khi từng chiếc từng chiếc quần áo trên người cởi xuống, cởi đến quần lót, Phượng Dục Minh đột nhiên che phía dưới, “Từ từ! Cái này không cho cởi!”

Mọi người dừng lại, rối rít liếc mắt nhìn về phía Quý Du Nhiên.

Quý Du Nhiên cũng sững sờ, ngay sau đó ranh mãnh cười nhẹ. Không nhịn được lên tiếng đùa giỡn hắn: “Vương gia, chúng ta đều là phu thê, chàng cần gì phải che che giấu giấu trước mặt ta?”

“Hoàng tổ mẫu đã nói, có thể lộ cánh tay trước mặt người ngoài, nhưng quần không thể cởi loạn!” Phượng Dục Minh trả lời lẽ thẳng khí hùng.

Đuôi chân mày của Quý Du Nhiên nhảy lên, “Ta là người ngoài sao?”

“Không phải...”

“Cho nên?” Ánh mắt quét qua chỗ quần lót của hắn, tim Quý Du Nhiên bắt đầu nhảy thình thịch thình thịch, hình như trong miệng lại hơi khô khan, là vừa rồi uống nước chưa đủ sao?

Phát giác được ánh mắt nóng rát của nàng, Phượng Dục Minh cũng đỏ mặt lên, vội vàng quay đầu lại: “Dù sao, trừ bổn Vương, ai cũng không thể nhìn!” Rồi mang theo quần nhảy vào thùng nước tắm, đâm thẳng đầu vào.

Người này...

Quý Du Nhiên buồn cười không dứt.

Rất nhanh, gã sai vặt khác cũng xúm lại đi lên, gội đầu tắm cho hắn, Phượng Dục Minh đối mặt với nàng, còn nhếch môi cười đến thật vui vẻ với nàng.

Quý Du Nhiên cũng không nhịn được cười, trong lòng vẫn không khỏi nhớ lại lời nói vào đêm hôm đó của Thái tử.

“Hắn cũng được coi như nam nhân? Đừng cho rằng ta không biết, lập gia đình bốn, năm tháng, cho đến bây giờ hai người vẫn chưa viên phòng!”

Không phải nam nhân sao? Nhưng mà, nhớ lại một chút mình vừa rồi mới nhìn thấy... Hình như đồ chống đỡ dưới quần lót cũng không coi là quá nhỏ đi? Hình như còn lớn hơn một chút so với đời trước khi nàng vô tình nhìn thấy. Suy nghĩ một chút nữa, trên lý thuyết mà nói, hắn đã mười chín tuổi rồi, mặc dù đầu óc hơi có vấn đề, nhưng khả năng của nam nhân cũng đã trổ mã hoàn toàn chứ? Không biết có thể thử một lần không... Trời! Nghĩ tới đây, mặt nàng lại đỏ lên: Quý Du Nhiên, trong đầu ngươi đều đang nghĩ những cái gì? Hắn là Vương gia, hơn nữa còn là hài tử tâm trí chưa đủ chín tuổi, ngươi lại muốn làm chuyện như vậy với hắn? Ngươi thật sự muốn nam nhân đến phát điên rồi sao?

“Ái phi, bổn Vương tắm xong rồi!”

Đột nhiên, một đôi mắt to sáng ngời quá đáng xuất hiện trước mắt. Quý Du Nhiên giật mình, mới phát hiện Phượng Dục Minh đã tắm xong đi tới.

Vết bẩn trên mặt rửa sạch, lại lộ ra làn da sạch sẽ màu mật ong, mái tóc màu đen lau đến khi khô một nửa, chỉnh tề xõa ở phía sau, cả người lập tức nhẹ nhàng khoan khoái không ít. Bộ đồ ngủ trên người, che phủ người cực kỳ chặt chẽ, chỉ có thể để cho nàng ngửi thấy mùi thơm ngát nhàn nhạt của xà bông, còn có mùi nam tính nồng nặc trên người hắn.

Đột nhiên có một kích động: Nàng muốn cởi quần áo của hắn, xem thật kỹ xem rốt cuộc hắn có phải là nam nhân bình thường hay không!

Nhưng mà, làm như vậy không khỏi hơi quá càn rỡ đi? Hơn nữa, nam nhân bình thường có bao nhiêu, nàng cũng không biết! Đời trước nhìn thoáng quá, đến bây giờ cũng chỉ có một chút ấn tượng đáng thương. Chẳng lẽ, nàng còn phải đi tìm thêm vài nam nhân so sánh?

Thôi đi! Quý Du Nhiên, ngươi còn chưa đói khát đến mức đó chứ? Đừng suy nghĩ nữa!

Nhưng mà, trong lòng ép buộc mình không được nghĩ sâu, đầu óc của nàng lại không kiềm chế được mà càng nghĩ về phương diện kia. Khóe mắt lặng lẽ hướng xuống dưới, mặc dù cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng trong lòng đã không nhịn được mà nhộn nhạo, trên gương mặt cũng không nhịn được nổi lên rặng mây hồng.

“Ái phi, nàng làm sao vậy?” Thấy thế, trên mặt Phượng Dục Minh hiện lên vẻ nóng nảy, vội vàng bò lên giường sờ lên trán nàng, “Không nóng mà!” Lại sờ mặt nàng, “Thật nóng! Ái phi, nàng lại phát sốt?” Lập tức trong đôi mắt chất chứa đầy nước mắt, “Có ai không, mau tới đây! Đi kêu Liễu Thái y tới! Ái phi nàng lại phát sốt!”

“Chàng ngốc này!”

Nhìn hắn giật nảy mình, dáng vẻ hận bản thân không thể lập tức chạy đi kéo Liễu Thái y tới, trong lòng Quý Du Nhiên mềm nhũn, yếu ớt khẽ quát một tiếng.

Lúc này trong lòng Phượng Dục Minh cũng vừa động, cảm thấy hình như là lạ ở chỗ nào: “Ái phi?”

Nhếch miệng, đôi tay Quý Du Nhiên nâng mặt hắn lên: “Chàng ngốc.”

“Hả, ái phi?”

“Ta sinh đứa bé cho chàng, có được không?”

“Đứa bé?” Mắt thoáng chốc trừng đến tròn trịa, Phượng Dục Minh hiển nhiên ngây ngẩn cả người.

“Đúng vậy, đứa bé.” Quý Du Nhiên cười nói, “Một dung hợp giữa máu của chàng và ta, hài tử lớn lên giống ta cũng giống chàng, cũng kéo dài huyết mạch của chúng ta.”

“Được!” Nghe sự miêu tả của nàng, hình như có vẻ chơi rất tốt, Phượng Dục Minh hớn hở gật đầu.

“Như vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu chế tạo luôn đi!” Quý Du Nhiên liền cười, ngẩng đầu đưa đôi môi đỏ mọng lên, chậm rãi dán lên môi hắn.

Thân thể Phượng Dục Minh lập tức cứng đờ, “Ái phi – ưmh!”

Không cho hắn có cơ hội nói chuyện, Quý Du Nhiên đã đưa đầu lưỡi vào thăm dò trong miệng hắn, đôi tay đổi thành vòng trên cổ hắn, đầu lưỡi tìm kiếm trong miệng hắn, tìm kiếm, khi tìm được đầu lưỡi của hắn, lập tức nhẹ nhàng quấn quanh lên, quyến rũ từng chút từng chút một.

Cảm giác này, thật kỳ quái. Phượng Dục Minh chau mày. Ẩm ướt nhớp nhúa, vốn rất không thoải mái, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy thoải mái chứ? Hơn nữa, khi môi nàng và môi hắn kề nhau thật chặt, nhẹ nhàng vuốt ve, còn có lưỡi của nàng, mềm mại trêu chọc hắn, cũng khiến cho trong lòng hắn dâng lên một nỗi kích động, hình như muốn làm chút gì. Loại kích động này, hắn nhớ mang máng đên động phòng cũng từng sinh ra, nhưng mà bởi vì cái gì, hắn thật sự đã quên. Chỉ có điều, kiểu này rất thoải mái là đúng, ngay cả... Thoải mái đến mức cả người hắn cũng nóng lên.

“Ha ha.” Không biết từ lúc nào, môi đỏ mọng mềm mại che trên môi hắn đã không thấy, thay vào đó là một ngón tay xinh đẹp thon dài trắng nõn trẻ trung, “Chàng ngốc, chàng nhớ thở chứ!”

Lúc này mới phát hiện hơi thở của mình kìm nén đến khó chịu, thiếu chút nữa muốn ngất đi. Phượng Dục Minh vội vàng hít sâu một cái, lại ngước mắt nhìn nàng: “Ái phi, nàng... Nàng đang làm cái gì vậy?”

“Làm chuyện mà chỉ phu thê chúng ta mới có thể làm!” Quý Du Nhiên cười, kéo tay hắn vào bên trong, sau đó thuận thế đẩy! Rồi để cho hắn ngã trên giường mềm mại, tiếp theo cúi người, lần nữa đưa môi đỏ mọng lên nhẹ nhàng hôn hắn.

Có kinh nghiệm trước, lần này Phượng Dục Minh không ngốc không hồ đồ như vậy nữa, nhưng cũng không có bao nhiêu thuần thục. Chỉ có điều, bây giờ, hắn cũng không có bao nhiêu thời gian đi quan tâm đến cảm nhận trong đầu, bởi vì –

“Ưmh, nàng, sao nàng lại cởi quần áo của ta?” Trước ngực bỗng nhiên chợt lạnh, hắn vội vã giữ lấy vạt áo bị cởi ra, mặt kinh hoảng khẽ kêu lên.

“Không cởi quần áo, sao làm được n chuyện sinh con?” Quý Du Nhiên cười, đầu ngón tay hoạt động qua lại trên ngực hắn, mùi hương hoa lan dịu dàng nhẹ nhàng khoan khoái chui vào lỗ mũi, khiến cho đầu óc của hắn càng thêm choáng váng.

Nhưng kích thích do đầu ngón tay nàng khiến cho thân thể của hắn không tự chủ được mà căng thẳng, ngay cả đầu ngón chân cũng cong lên. “Không... Không được...” Trong lòng rối bời, hình như thân thể cũng không chịu sự khống chế của mình rồi.

Phượng Dục Minh cảm thấy rất khó chịu, rất phiền muộn, cũng rất... Dù sao, chính là đủ các cảm giác kỳ quái, để cho hắn không tự chủ được muốn chống lại.

“Ha ha, nói chàng là kẻ ngốc, chàng vẫn thật sự là kẻ ngốc.” Thấy thế, Quý Du Nhiên cười, môi đỏ mọng tiếp tục mổ hôn trên môi hắn, một tay mềm mại cầm lấy tay nắm chặt vạt áo của hắn, một tay khác, chậm rãi theo ngực đi xuống, vừa đến chỗ eo bụng, lục lọi đến chỗ một thứ gì đó (Không cho hiểu sai! Hiểu sai đi đối diện bức tường!), rồi dùng sức lôi kéo!

“A!” Phượng Dục Minh lập tức cảm thấy nửa người dưới thả lỏng, càng trở nên lạnh lẽo. Vội vàng định đẩy nàng ra đứng dậy, lại phát hiện không đẩy được. Hai chân lay động mấy cái, hắn nhạy bén phát hiện được – “Nàng nàng nàng... Nàng cởi quần của ta!”

“Đúng vậy!” Quý Du Nhiên cười nói, tiện tay ném khăn tay xuống, ngón tay ngọc trẻ trung đưa vào phía trong bắp đùi hắn, rồi chậm rãi vuốt ve lên trên.

Phượng Dục Minh giật mình một cái, chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không thể suy nghĩ cái gì. Trong đầu của hắn, chỉ có thể cảm thấy môi mềm mại của nàng, nàng khẽ châm lửa trên ngực hắn, thỉnh thoảng một tay lục lọi, còn có tay đưa vào bên đùi hắn, từ từ, từ từ đi lên một chút cảm xúc lạnh lẽo vòng quanh.

Dần dần, dần dần, cả người kéo căng đến chặt hơn, quả đấm của hắn nắm chặt, ngay cả hàm răng cũng cắn chặt. Còn có một cảm giác hốt hoảng, theo tay nàng chuyển dời lên trên, càng phát ra rõ ràng, cũng tích tụ từng điểm một, cho đến khi tay nàng lên đến phía trên nhất, bắt đầu đụng chạm một chút vào chỗ nào đó ở bụng dưới của hắn, cũng linh hoạt bắt đầu định cởi quần lót của hắn đi –

“A a a! Nàng lưu manh!”

Không chịu nổi! Hốt hoảng kêu to bật thốt lên, cũng không biết hơi sức từ đâu, một tay hắn đẩy nàng ra, tay chân luống cuống kéo quần, rồi mặt đỏ bừng lên, lớn tiếng gào thét, chạy thẳng ra cửa chạy ra ngoài!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3