Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc - Quyển 1 - Chương 56-1
Quyển 1 - Chương 56-1: Ngốc hay không ngốc
Không ngờ đối phương sẽ ra tay, càng không nghĩ tới hai người ăn ý như vậy, hơn nữa mức hợp nhau lại có thể có hiệu quả lớn như thế, Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh cũng ngẩn ngơ, tiếp theo liếc mắt nhìn nhau, cười thầm.
HÌnh như, có một cảm giác không cách nào nói hết từ từ xảy ra giữa bọn họ.
“Hu!”
Mà bên kia, nữ nhân bị đá ra lăn một vòng trên đất, dính một thân nước bùn. Khó khăn lắm mới chống đỡ được nửa thân trên, tròng mắt đau thương của nàng ta nhìn tháy Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh nhìn nhau cười, chẳng biết tại sao đau buồn, nên ngồi ở trong vũng bùn khóc thút thít. Nha đầu cận thân của nàng ta không ngừng chạy tới dìu nàng ta dậy, nhưng nàng ta cứ ngồi dưới đất khóc không chịu đứng lên.
“A! Ngươi... Các ngươi...”
Bất ngờ, một tiếng thét vang lên sau lưng, không biết vì sao Bình Cố lại xuất hiện, trợn to hai mắt vội vàng hấp tấp lớn tiếng kêu lên: “Nhị Hoàng tẩu, các ngươi thế mà lại bắt nạt nàng ấy? Các ngươi có biết nàng ấy bây giờ là mỹ nhân Thái tử Hoàng huynh sủng ái nhất không?”
“Hu hu hu...” Lời vừa nói ra, nữ nhân kia khóc càng đau lòng.
Quý Du Nhiên thấy thế, nhướn mày, vội vàng kéo Phượng Dục Minh: “Vương gia, chúng ta đi.”
“Không được! Các ngươi đứng lại cho ta!” Thấy thế, Bình Cố vội vàng lớn tiếng kêu tới ngăn bọn họ lại, “Thái tử Hoàng huynh vừa rồi vẫn còn náo loạn bên trong kêu muốn gặp nàng ấy, ta chính là đến đưa nàng ấy qua. Nhưng bây giờ các ngươi biến nàng ấy thành như vậy, các ngươi bảo ta phải làm sao? Ta nên trở về giao phó như thế nào?”
Quý Du Nhiên giả bộ không nghe thấy, lôi kéo Phượng Dục Minh đi.
Bình Cố đương nhiên không chịu, một phát kéo tay áo của nàng không chịu buông. Quý Du Nhiên thoát không nổi, mặt lập tức lạnh xuống: “Ngươi buông tay ra cho ta.”
Mưa to rào rào rơi xuống, bởi vì là nữ nhân, làn váy Quý Du Nhiên đã sớm thấm ướt, trên đùi lành lạnh, khiến cho nàng vốn luôn yêu thích sạch sẽ cảm thấy rất khó chịu, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng trở về tắm nước nóng đổi bộ quần áo này. Ai giờ Bình Cố dứt khoát ôm chặt lấy nàng: “Không được! Ngươi đánh ái thiếp của Thái tử Hoàng huynh, bổn cung không có cách nào giao phó, ngươi và bổn cung cùng nhau về nói rõ ràng!”
Thôi đi, có gì hay để nói?
Thái tử tên cầm thú kia bây giờ còn đang trên giường đau đến chết đi sống lại rồi, làm sao có thời giờ nhìn nữ nhân? Nha đầu này có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình, lại muốn mượn chuyện này chụp mũ lên đầu nàng làm Hoàng hậu nương nương phạt nàng để tiết mối hận trong lòng. Nàng mới không ngu như vậy!
Nên ra sức giãy giụa mấy cái, không nghĩ tới nha đầu này quyết tâm giống như con bạch tuộc tám chân gắt gao giữ chặt trên người nàng, hất ra cũng không hất ra được.
Hai nữ nhân dây dưa một chỗ, quay tới quay lui, bầu trời còn trút xuống mưa lớn như vậy, mấy người Lục Ý cầm dù vốn không có tác dụng rồi.
Nhận thấy được giọt mưa tí tách tí tách đánh trên vai mình, buồn buồn hơi đau, trên người nhanh chóng ướt hơn phân nửa, Quý Du Nhiên cảm thấy lạnh cả người, cảm giác bệnh cảm lúc trước đột kích lần nữa. Chỉ sợ vừa mới khỏi gặp phải gió rét sẽ lại ngóc đầu trở lại, nàng vội vã kêu to với Phượng Dục Minh: “Chàng kẻ ngốc còn đứng ở đó làm gì? Giúp ta gỡ nàng ta ra!”
Hắn cũng muốn! Nhưng mà... Nhìn hai nàng ôm chặt như vậy, hắn vốn không có cách nào xuống tay! Hơn nữa, coi như xuống tay, hắn cũng sợ không cẩn thận ngộ thương đến nàng, hắn nhất định sẽ đau lòng muốn chết! Mắt thấy trên mặt trên người hai nàng đều là nước mưa, Phượng Dục Minh nóng nảy, dứt khoát cắn răng một cái, bản thân cũng xông tới, gắt gao níu cánh tay Bình Cố: “Ngươi buông nàng ra! Nếu không, nếu không bổn Vương cũng không khách khí với ngươi nữa!”
“Nhị Hoàng huynh, ngươi lại định đánh ta?” Nghe vậy, Bình Cố lập tức hắng giọng hét ầm lên, “Được, ngươi đánh đi! Dù sao trước kia ngươi đã đánh ta nhiều thật nhiều lần rồi, lần này mặc kệ ngươi đánh, tiếp tục đánh! Dứt khoát đánh chết ta đi là xong rồi!”
Nàng ta đang nói nhăng nói cuội gì đó?
Tiếng rít chói tai gần bên tai, khiến lỗ tai hai người cũng đau đến khó chịu. Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh rối rít khổ sở phải nhắm mắt lại, lực trên tay hơi buông lỏng, Bình Cố lợi dụng đúng cơ hội, vội vàng rút người ra chuyển sang bên cạnh, lăn ngay vào trong nước mưa. Vừa lăn, nàng ta còn vừa khóc lớn, hơn nữa còn kêu to Phượng Dục Minh đánh chết nàng thôi.
Nha đầu này thế nào? Bọn họ còn chưa nói muốn đánh nàng ta mà? Quý Du Nhiên tỏ vẻ kinh ngạc, Phượng Dục Minh cũng sững sờ, “Ái phi, bổn Vương chưa nói muốn đánh nàng ta mà!” Mặc dù hắn có ý tưởng đó, nhưng còn chưa kịp biến thành hiện thực!
Nàng biết rồi. Quý Du Nhiên khẽ vuốt cằm, nhìn Bình Cố hơi ý vị lăn lộn la lối om sòm trên mặt đất, ánh mắt dần trầm xuống: Có cái gì không đúng. Trong lòng đột nhiên toát ra ý nghĩ này, lòng của nàng chợt trầm xuống.
Nha đầu này luôn luôn không để ý đến Phượng Dục Minh, theo đó cũng xem thường nàng. Cộng thêm lần trước sau khi Phượng Dục Minh đạp nàng ta một cước, nàng ta liền kính nhi viễn chi * với Phượng Dục Minh, cho tới bây giờ đều tỏ vẻ cao quý ở bên cạnh bọn họ. Nhưng lúc này đây, tại sao nàng ta lại đột nhiên tới gần rồi, lại còn không để ý hình tượng như vậy... Âm thầm nắm chặt quả đấm, nha đầu này khôn như quỷ, biết rằng, nên thân cận cùng ai nhất, lại giữ khoảng cách với người nào, nếu như không phải là chuyện tất nhiên, nàng ta chắc chắn sẽ không làm như vậy.
(*) kính nhi viễn chi: tôn kính mà không gần gũi
Nói cách khác...
Không được, có bẫy!
Trái tim nặng nề rơi xuống, Quý Du Nhiên vội vàng kéo Phượng Dục Minh lên định đi.
Nhưng mà, rõ ràng đã quá muộn.
Mới vừa xoay người đi vài bước, hai người sao mà vừa đúng lại thấy đỉnh cái lọng hình rồng màu vàng sáng xuất hiện ở cửa, tiếp theo đó chính là rất nhiều cung nữ thái giám xếp thành hai hàng từ từ đi tới.
Mặc dù mưa xối xả như trút nước phát ra tiếng rào rào, hai hàng ngũ vẫn giữ vững thật chỉnh tề, nét mặt của tất cả mọi người nghiêm túc kính cẩn, giống thường ngày như đúc.
Quả nhiên, lòng thắt lại, Quý Du Nhiên vội vàng buông tay hành lễ: “Nhi thần ra mắt phụ hoàng.”
“Oa!”
Mà nhìn thấy vệt màu vàng sáng này, Bình Cố lập tức hắng giọng lên khóc.
Giọng nữ tử vốn lanh lảnh hơn nam tử, nàng ta lại càng thêm chưa thấy mặt đã thấy tiếng, cho nên một giọng này, khiến Hoàng đế ngồi trong kiệu bị kinh động rồi, tâm phúc của ngài là thái giám Vương công công vội vàng tới hỏi.
Lúc này Bình Cố mới không lăn, chỉ quỳ gối trong mưa khóc, luôn miệng nói xin phụ hoàng chủ trì công đạo cho mình, còn len lén nhìn sang phía Quý Du Nhiên.
Mọi người tự nhiên cũng nhìn về phía họ, từng người một lập tức thu hết tất cả tình huống vào trong mắt.
Hoàng đế ở trong kiệu lập tức khẽ quát một tiếng hồ đồ, chỉ có điều còn chưa phát tác, đã nghe thấy một giọng nữ mềm mại kín đáo vang lên: “Hoàng thượng, bây giờ trời còn đổ mưa, có chuyện gì hay cứ chờ tiến vào trong rồi nói! Đám Hoàng tử công chúa cũng dễ bệnh, một khi bệnh rồi... Một Thái tử đã đủ làm cho người ta lo lắng rồi, lại thêm mấy, thân thể của ngài làm sao chịu được?”
Địch phi!
Giọng nói mềm mại trước sau như một, yêu kiều êm ái, làm cho lòng người ta không khỏi hơi mềm mại theo.
Phát hiện bên trên long liễn còn tồn tại một người khác, sắc mặt Bình Cố lập tức trắng xanh, trong đôi mắt tràn đầy không thể tin.
Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh ngược lại hết sức bình tĩnh đón nhận hiện thực này, còn thập nhị Hoàng tử lặng lẽ theo phía sau lên tiếng chào.
Có Địch phi dịu dàng khuyên giải, tức giận trong đầu Hoàng đế quả nhiên biến mất, lại để cho Vương công công truyền lời, kêu tất cả mọi người ở đây cùng đi qua với ngài, chờ ngài thăm hỏi Thái tử xong sẽ xử lý.
Mắt thấy hy vọng rời đi tan biến, Quý Du Nhiên khẽ cắn răng, khó chịu liếc mắt nhìn Bình Cố, Bình Cố lập tức nhấc cái cằm xinh xắn lên, nặng hề hừ một tiếng với nàng.
Phượng Dục Minh nhìn thấy, lúc này mặt trầm xuống, Bình Cố vội vàng dựa vào long liễn rồi kêu to: “Phụ hoàng cứu mạng! Nhị Hoàng huynh hắn lại muốn đánh nhi thần rồi!”
“Nói hươu nói vượn!” Hoàng đế quát khẽ, “Vương công công, coi chừng Bình Cố cho tốt, đừng để cho con bé chạy loạn.”
“Vâng.” Vương công công lĩnh mệnh, liên tục không ngừng qua lôi kéo Bình Cố sang bên cạnh.
Trước mặt, đã sớm có người chạy đi báo cho Hoàng hậu nương nương biết tin tức đám người Hoàng đế giá lâm.
Hoàng hậu nghe, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng lập tức sáng trong đứng lên: “Thật sao? Hoàng thượng thật sự đã đến? Đến thăm Thái tử sao?”
“Đúng vậy!” Hồng ma ma phụ trách truyền lời liên tục không ngừng gật đầu, “Mới buổi sáng tinh mơ, trời còn mưa lớn như vậy, Hoàng thượng đã vội vàng gấp gáp tới rồi, cũng không phải đã chứng minh quan trọng của Thái tử trong lòng Hoàng thượng sao?” Rồi lại đè thấp âm điệu, “Nương nương, lần này, lấy Thái tử làm đầu, ngài thoáng mềm mại một chút, cho Hoàng thượng bậc thềm, tiện thể hòa hảo đi! Nếu không, cứ để cho Địch phi con hồ ly đó cứ quấn lấy Hoàng thượng, vậy làm thế nào cho phải?”
“Bổn cung biết.” Nghe được hai chữ ‘Địch phi’ này, ánh mắt Hoàng hậu tối sầm lại, nói chuyện cũng hơi cắn răng nghiến lợi.
Hồng ma ma lại vội vàng thu xếp cho người lấy son phấn tới, “Hoàng hậu ngài nhanh chóng thu dọn một chút đi! Tránh cho lúc gặp vua dung mạo không ngay ngắn, lai chọc cho Hoàng thượng mất hứng.”