Nạp Thiếp Ký I - Chương 144

Nạp Thiếp Ký I
Chương 144: Là sự tình nguyện
https://gacsach.com

Dương Thu Trì thở dài nói: "Xem ra hôm nay Bán Tiên không may, gặp phải ác quỷ vô cùng hung mãnh trênngười của ta. Ai, chúng ta không làm khó tiên sinh nữa, đành phải quay về Ứng thiên phủ thôi." Nói xong hắn chuyển người định đi, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bước vào trong nhà lượm nén bạc lên bỏ vào túi, "Đúng rồi, ngươi không trừ được tà bệnh cho ta, đĩnh bạc này không thể trao cho ngươi được, sau này ta sẽ quay trở lại."

Dương Thu Trì nhờ Mễ lý chánh tiễn khách, còn mình thì dẫn Tống Vân Nhi và các hộ vệ đi về phía cửa thôn.

Hồ Giang cũng chẳng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao vị tiên sinh kia dùng dầu nấu quỷ để rồi nấu chín cả tay mình. Thấy Dương Thu Trì rời khỏi đó, y cũng nhanh chóng dẫn theo bộ khoái áp giải Phạm thị bám theo Dương Thu Trì cùng rời khỏi cửa thôn.

Tiểu thiếp Trầm thị nhìn thấy Dương Thu Trì và những người khác đã khuất bóng, lại nhìn Triệu Bán Tiên đang lăn lộn kêu la trên mặt đất, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, ư ử một vài lời hát nho nhỏ trở về nhà.

Tôn lão mụ tử lúc này mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng đưa Triệu Bán Tiên vào phòng trong, tìm thuốc băng bó vết thương cho y.

Các thôn dân chờ suốt cả buổi chỉ nghe Triệu Bán Tiên không ngừng phát ra từng tiếng kêu gào chói lói, không khỏi kinh dị vô cùng.

Những thôn dân lần này coi như đã sáng mắt, không những tận mắt chứng kiến mộc kiếm của Triệu bán tiên không chém được quỷ, mà còn thấy y nấu dầu giết quỷ ngược lại bị luộc chín tay. Thì ra là sau khi thụ thương, y vẫn giống như lão bách tính bình thường kêu gào khóc thảm, không hề dùng pháp thuật chữa trị gì hết.

Tinh tức này nhanh chóng truyền khắp toàn thôn, rồi truyền đi các thôn xóm khác, và những người nghe tin đều kinh ngạc ngẩn người.

Thần tượng của bọn họ đã sụp đổ, triệt để bị đánh toàn. Hơn nữa bọn họ còn không biết y vì sao mà lại như thế.

Và các loại đoán già đoán non bắt đầu lưu hành khắp nơi. Có người đoán Triệu bán tiên trước đây bắt nhiều quỷ quá, đến giờ đây quỷ quay về báo phục. Có người nói pháp thuật của Triệu Bán tiên không còn linh nữa, không thể nào thu phục quỷ được. Thậm chí còn có người nói gã thiếu niên vừa rồi mới là cao nhân chân chính, là gã cố ý đạp đổ pháp đàn của Triệu Bán tiên, hai người đấu pháp lực, kết quả là triệu bán tiên thảm bại.

-----o0o------

Trời tối, Trầm thi ở nhà một mình. Lão Lỗ học nho đã chết, bà lớn Phạm thị bị bắt rồi. Nhưng tiểu thiếp Trầm thị không hề quan tâm đến điều này. Ăn cơm tối xong, ả đã sớm lên giường nằm sảy tay nghĩ ngợi.

Bên ngoài nhà không ngừng truyền lại tiếng chó sủa, tiếng gió lạnh thổi xào xạt qua ngọn cây, Trầm thị cảm thấy toàn thân phát lãnh, nằm co rúc trong mền, dường như như vậy an toàn hơn vậy.

Trong lúc này, Trầm thị chợt nghe một loạt tiếng bước chân nhè nhạ trên mặt tuyết đến dưới cửa sổ nhà mình.

Trầm thị càng khẩn trương hơn, ả hiện giờ coi như là một tiểu quả phụ, liệu có kẻ lưu manh nào đó trong thôn nhân cơ hội này đến hiếp đáp ả không? Trong thâm tâm ả thầm cầu mong những bước chân này chỉ là đi ngang nhà ả để đến nhà hàng xóm, nhưng suy nghĩ đó quá khiên cưỡng, bỡi vì nhà hàng xóm khá xa, và đường đi không hề ngang cửa nhà.

Đúng lúc này, tiếng bước chân đã dừng lại dưới cửa sổ, ngay sau đó là mấy tiếng gõ cốc cốc.

Trầm thị sợ đến biến cả sắc mặt, rúc sâu vào mền hơn, nhìn cái đèn cách ả mấy bước định thổi nó tắt đi giả vờ đã ngủ, nhưng điều này rõ ràng là bịt tay rung chuông.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang thêm mấy tiếng nữa.

Trầm thị biết không còn cách nào giả vờ, cuối cùng thu hết dũng khí run giọng hỏi: "Ai vậy?"

Ngoài cửa có tiếng người thì thào: "Là ta, mau mở cửa a."

Nghe thanh âm này, Trầm thị khẽ thở dài nhẹ nhõm, nhưng sau đó khẽ nhíu mày không thèm để ý.

Tiếng gõ cửa càng vang lên rõ hơn: "Tiểu mỹ nhân, nàng cần phải biết lão già dịch đó chết đi chính là công lao của ta đó nghe."

Trầm thị ngồi bật phắt dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, sau đó bước xuống giường khóac áo lên người, bước ra gian ngoài mở khoen cửa, rồi chuyển thân bước vào trong.

Cửa lớn cót két mở ra, một bóng người lẻn vào rồi xoay người đóng cửa lại, vòng hai tay ôm vòng eo thon của Trầm thị từ sau lưng, trong đó có một tay bị băng chặt bằng vải trắng.

Trầm thị vỗ mạnh lên cánh tay băng vải trắng của kẻ kia, khiến y đau đớn kêu thảm một tiếng, nhưng giữa chừng dừng lại nhịn đau ôm cánh tay đó oằn mình, qua một lúc sau mới khẽ kêu: "Tiểu mỹ nhân, nàng định lấy mạng ta sao?"

Người này chính là Triệu Bán tiên lúc ban ngày dùng dầu nấu quỷ bị bỏng tay. Cái tay bị phỏng lột da lòi thịt kia hiện giờ được băng bó bằng vải trắng, sưng phù như cây chùy.

Trầm thị không lý gì đến y, ngồi xuống cạnh giường từ từ nằm dựa xuống đầu giường, khinh thường nhìn Triệu Bán tiên: "Sao vậy, không bị đốt chết chạy đến chỗ ta làm gì?"

Triệu Bán tiên ôm cái tay sưng phù đó đến ngồi bên giường, trơ mặt dày nói: "Cục cưng à, ta thi pháp thuật giết lão già dịch đó xong, nàng hiện giờ có thể danh chánh ngôn thuận cải giá rồi, nàng còn không biết đa tạ ta sao?"

Tiểu thiếp Trầm thị hừ mũi, nhấc đùi ngọc lên đá cho Triệu bán tiên một cước: "Ngồi qua bên kia, đừng đến gần tôi." Ngay sau đó ả hỏi tiếp: "Lão già thiệt đúng là bị ngươi giết?"

Triệu Bán tiên bị đá súyt chút nữa rớt xuống giường, nhanh chóng đứng dậy nhưng không hề tức giận, vẫn mặt dày mày dạn nói: "Ngoại trừ ta còn ai vào đây nữa? Nếu không phải Triệu bán tiên ta ra tay, lão hồ ly đó có thể tin phương thuốc đó sao?" Nói xong, hắn bước đến cạnh giường giương đôi mắt háo hức nhìn Trầm thị: "Cục cưng nhỏ xíu ơi, hiện giờ nàng nên theo ta đi thôi?" Nói rồi liền chồm tới định hôn Trầm thị.

Trầm thị chợt lăn người tránh vào bên trong, hỏi: "Có thật là ngươi giết không?"

Triệu Bán tiên cười ha ha: "Đương nhiên, đấy không phải là điều nàng hy vọng hay sao?"

"Phì...!" Trầm thị phun một ngụm nước bọt, "Ta chẳng muốn ngươi hại lão chết. Ta chỉ nhờ ngươi coi một quẻ cho lão xem lão có mệnh làm cử nhân hay không thôi."

"Ta coi rồi, lão không có cái mạng đó đâu a."

"Vậy ta cũng chưa hề nhờ ngươi giết lão, ta không có lòng dạ độc ác như ngươi."

Triệu Bán tiên cười cười: "Cái này là vì ta muốn có nàng, ai bảo nàng cứ ưỡn ẹo trước mặt ta, khiến ta tâm tình bức rứt, cứ một mực muốn chạy theo nàng."

'Hi hi hi," Trầm thị phì cười, "Coi đức tính của ngươi kìa! Ta biết mà. Ngươi chẳng hề tốt lành gì! Cố ý không giúp lão gia nhà ta trị hết bệnh."

Triệu Bán tiên ghé mông ngồi cạnh giường: "Nếu ta giúp lão trị hết bệnh, nàng còn đến ổ chó nhà ta để làm gì?" Nói xong y thò tay trái không thụ thương ra sờ mặt của Trầm thị.

Trầm thị đập tay hất hắn ra, tức giận quát: "Vừa thôi chứ! Ngươi hại chết lão gia nhà ta, còn muốn ăn hiếp đàn bà góa này. Nếu sớm biết thế lúc ban ngày ta đã tố cáo ngươi để cho nha môn bắt ngươi đi!"

"Coi nàng nói giống như liệt nữ trinh khiết chưa kìa," Triệu Bán tiên quỳ nửa người lên giường, "Trong lòng nàng chẳng phải là cầu cho lão quỷ đó mau chết sớm hay sao. Nàng còn có người nào khác giúp hay sao? Ta thi pháp thuật giết lão, chẳng phải là thuận với tâm nguyện của nàng đấy sao?" Ngừng một chút, hắn lại đắc ý dươngdương nói, "Triệu Bán tiên ta một mình một bóng, nàng nếu theo ta thì chẳng phải ăn ngon mặc đẹp không thiếu thứ gì nữa sao?"

"Là ngươi cam tâm tình nguyện giết lão, chứ bộ ngươi không biết ta biết rõ lòng người ra sao hay sao? Ngươi chỉ mong cho lão chết đi để ta phải theo ngươi? Đúng không? Phì!" Trầm thị lại phun một bãi nước bọt, "Đừng có mơ! Ta tuy nhiên không muốn sống cùng lão quỷ nghèo đó nữa, nhưng sẽ không theo ngươI đâu!"

"Vì sao?" Triệu Bán tiên hỏi.

Trầm thị ngồi bật dậy, lạnh mặt đáp: "Lão quỷ nghèo tuy cùng thật, nhưng biết yêu thương người, ngươi làm được không? Bản thân lão có thể ăn cực ăn khổ, để đồ ngon thức bổ lại cho ta, ngươi làm được không? Lão khuynh gia bại sản để trị bịnh cho người đàn bà của mình, ngươi có làm được không?"

Triệu Bán tiên há hốc mồm nhìn Trầm thị, bị mấy lời nói của ả làm cho cứng họng.

Trầm thị khinh bỉ nhìn Triệu Bán tiên, "Ngươi cho dù có cơ hội coi bói sờ xương, để rồi lợi dụng con dâu nhà người ta, khinh bạc con gái nhà lành, nhưng... hừ! Ngươi lại đối với nữ nhân của chính ngươi chẳng ra gì cả, ngay cả một đồng một cắc cũng không cho. Hai nữ nhân trước đây của người chẳng phải vì thói bủn xỉn đó mà bỏ trốn hay sao? Ngươi còn hy vọng ta trở thành kẻ thứ 3 y như vậy? Đừng có mơ!"

Triệu Bán tiên bị lời nói đốp chát của ả làm cho mặt hết đỏ lại trắng, không khỏi thẹn quá hóa giận, cười lạnh nói: "Như vậy thì xem ra những cái gì ta làm cho nàng đều uổng công cả?"

"Vì ta?" Trầm thị cũng hừ lạnh đáp lại, "Ngươi tưởng ta không biết tâm tư của ngươi hay sao? Ngươi say mê ta, biết ta không hải lòng lão bất tử không có tiền cũng chẳng có tài, liền cố ý bói cho lão năm nay có kiếp nạn, sau đó dùng pháp thuật gêết lão, vừa chứng minh ngươi đoán hay, vừa làm hài lòng ta." Trầm thị lại phun ra một ngụm nước bọt: "Phì...! Ngươi tán tận lương tâm lại còn muốn ta lên giường với ngươi hay sao?"

Triệu Bán tiên quỳ bứơc vài nấc tới sát cạnh Trầm thị: "Tiểu mỹ nhân, nếu như nàng biết hết lòng ta rồi, sao lại còn không theo ta?" Hắn đưa tay ra định vuốt má Trầm thị.

Trầm thị ngồi dậy dựa sát tượng, kinh tởm kêu lên: "Ngươi mà còn làm vậy ta kêu lên bây giờ!"

Triệu Bán tiên hơi ngẩn người, cũng quỳ hẳn lêngiường, lạnh giọng nói: "Nàng đừng có quên ta nếu như có thể làm phép giết chết lão già đó, thì vẫn có thể giết nàng! Nàng biết nhiều chuyện như vậy, nếu như không chịu lấy ta, nàng tưởng ta sẽ tha cho nàng sống hay sao?"

Trầm thị chợt rùn mình, chộp gối che trước ngực: "Ngươi... ngươi muốn làm cái gì?"

"Muốn nàng làm người đàn bà của ta! Hắc hắc, người không gả cho ta ta không ép, nhưng sau này mỗi khi ta đến, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời ta, chiều chuộng ta!" Triệu Bán tiên nheo con mắt còn lại nhìn gương mặt và chiếc cổ trắng mịn của Trầm thị, giống như hoàn toàn biến ả thành một con dê non bị lột sạch da lông, không khỏi không nuốt nước bọt khan thèm muốn.

Trầm thị chợt uốn con người nhào về phía méo giường, muốn mở màn ra bỏ chạy.

Tay trái của Triệu Bán tiên chợt chụp lấy cánh tay của Trầm thị kéo mạnh, khiến ả ngã lăn quay ra giường, rồi há miệng ra định kêu. Không ngờ mấy cái bạt tay của Triệu Bán tiên phóng đến, khiến Trầm thị mặt mày nổ đom đóm, đầu óc quay cuồng.

Triệu Bán tiên chộp lấy vạt áo trước ngực của Trầm thị giật mạnh, một tiếng roẹt vang lên, lộ ra nửa bầu ngực trắng như tuyết của ả.

Trầm thị kêu thét một tiếng chói lói, nhúc nhích lếch về phía cuối giường, kinh khủng nhìn Triệu Bán Tiên.

Triệu bán tiên cũng không cần gấp, cười nham nhở từ từ đưa tay đến trước gò ngực của Trầm thị.

Đột nhiên, một đạo bạch quang lóe lên chặt đứt bàn tay vừa thò ra đó của Triệu Bán tiên. Triệu Bán tiên kêu thảm ngã vật ra giường, cánh tay phún ra một vòi máu. Triệu bán tiên kêu thảm lăn lộn trên giường, sự đau đớn tột cùng khiến hắn gần như ngất đi.

Bốn người chợt bước vào, đó chính là Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi, Hồ Gian và Mễ Lý chánh. Sau đó, một nhóm người khác từ bên ngoài tiến vào, chính là hộ vệ Nam Cung Hùng của Dương Thu Trì và các bộ khoái, họ còn áp giải theo phu nhân nguyên phối Phạm thị của Lỗ Học Nho.

Thanh đoản kíêm vừa rồi dĩ nhiên là do Tống Vân Nhi phóng ra.

Đột nhiên thấy có nhiều người tiến vào như thế, Trầm thị còn cho đó là thổ phỉ, sợ hãi kêu lên kinh hãi. Chờ đến khi nhìn rõ đó là Dương Thu Trì cùng mọi người mới ổn định tâm thần, thút thít bật khóc.

Triệu Bán tiên đã đau đến chết đi sống lại, không ngừng lăn lộn trên giường. Bọn bộ khoái cùng xông lên kéo cổ hắn xuống.

Triệu Bán tiến bị chém đứt tay, không thể dùng xích sắt trói lại được, hơn nữa nếu như để máu chảy hết không kịp cứu, nhất định sẽ bị chết.

Bọn bộ khoái cuối cùng vẫn phát dương tinh thần của chủ nghĩa nhân đào, móc thuốc kim sang ra băng bó cho Triệu bán tiên rồi mới trói hắn lại.

Những lời nói chuyện giữa Triệu Bán tiên và Trầm thị vừa rồi đều được Hồ Giang và những người khác nghe hết, do đó Hồ Giang khen: "Dương công tử, công tử đoán đúng rồi, chính là Triệu Bán tiên này giết Lỗ Học nho. Xem ra chúng ta thực hiện cú hồi mà thương này đúng rồi."

Tống Vân Nhi vừa thu hồi đoản kiếm vừa cười nói: "Đoán cái gì, ca ca của ta đã tra rõ đây là tên cái gì mà bán tiên này làm trò quỷ giết Lỗ Học nho, cái này gọi là dẫn xà xuất động, dục cầm cố túng ấy mà!"

Thì ra, Dương Thu Trì nhờ Mễ lý chánh đưa bọn họ ra khỏi thôn, sau khi đi một đoạn Lý chánh định quay về, thì bị Dương Thu Trì kéo lại, nói bọn họ cần phải chờ đến trời tối còn phải quay lại thôn. Mễ lý chánh và Hồ Giang hỏi bọn họ vì sau còn phải quay trở lại, nhưng Dương Thu Trì chỉ mỉm cười không trả lời.

Chọn một nơi kín đáo chờ đến trời tối, Dương Thu Trì mới cho họ biết, hung thủ chân chính chính là Triệu Bán tiên, đêm nay y sẽ đến nhà Lỗ học Nho tìm Trầm thị, bọn họ đến bắt ngay tại trận là được.

Mọi người bán tín bán nghi, lén lén lút lút trở về Bắc Tiếu thôn, vòng qua sau vườn của Lỗ Học nho phục sẳn. Chẳng mấy chốc sau, quả nhiên họ thấy Triệu Bán tiên lấp ló lẻn đến, gọi mở cửa tiến vào trong.

Tống Vân Nhi dùng đoản kiếm khoét một lỗ nhỏ rồi lách mở được cửa cho Dương Thu Trì, Hồ Giang, Mễ Lý chánh lén tiền vào phòng ngoài, những người còn lại chờ ở ngoài.

Hồ Giang cùng mọi người nghe hết lời đối thoại của hai người, sau đó phát hiện Triệu Bán tiên chuẩn bị cưỡng hiếp Trầm thị, Tống Vân Nhi mới nhịn không được xuất thủ chém đứt cánh tay của Triệu bán tiên.

Triệu Bán tiên đã thừa nhận là đã ra tay giết chết Lỗ Học Nho, tội phạm tự nhận có tội, án mạng này kể như hoàn tất. Nhưng Hồ Giang và mọi người vẫn còn chưa hiểu tại sao, hỏi Dương Thu Trì: "Dương công tử, công tử sao lại biết Triệu Bán tiên mới là chân hung, hắn dùng pháp thuật gì giết chết Lỗ Học nho?"

Tống Vân Nhi cũng rất hiếu kỳ, hy vọng Dương Thu Trì có thể vạch ra điều bí ẩn này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3