Nạp Thiếp Ký I - Chương 198

Nạp Thiếp Ký I
Chương 198: Ngụy Quốc công
https://gacsach.com

Dương Thu Trì đáp: "Biết chứ, Hồng Lăng cô nương chính là tiểu thiếp của một huyện thừa ở một huyện nhỏ xa xôi của Vũ Xương, sau đó bị Đàm tri phủ của Vũ Xương bày kế cướp đoạt vào tay. Vừa rồi Đàm tri phủ khai cho ta biết, lão mang Hồng Lăng cô nương đến nhà Mễ viên ngoại làm khách, Mễ viên ngoại đã từng ra ngoài một lúc, nói chuyện với một trung niên mắt lé một hồi, trung niên đó vừa nói vừa cứ nhìn họ, tiếp theo đó Mễ viên ngoại vừa cứng vừa mềm ép Đàm tri phủ nhượng Hồng Lăng cô nương cho lão để nạp làm tiểu thiếp. Hiện giờ ta mới biết, trung niên đó là ngươi. Mễ viên ngoại cướp Hồng Lăng cô nương lại chính là do ngươi nhìn trúng cô ta."

Nói đến đây, Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn Hồng Lăng, thấy thần sắc của nàng thê lương như một chiếc lá vàng bay trong ngọn gió thu.

Dương Thu Trì nói tiếp: "Tuy ta vẫn còn chưa biết ngươi là ai, nhưng Đàm tri phủ và Quyền bố chánh sứ nói với ta, Mễ viên ngoại rất kính sợ ngươi, do đó, không khó đoán là Mễ viên ngoại để lấy lòng ngươi mà cưỡng đoạt cô ấy, để rồi tuy coi là tiểu thiếp của mình, nhưng để cho cô ta hầu hạ ngươi. Qua đó có thể thấy, ngươi ở trong mắt của Mễ viên ngoại có địa vị như thế nào rồi."

Kỳ thật điểm này không khó đoán, vì chỉ có một cô gái mỹ miều như Hồng Lăng thế này mới khiến cho nhiều người tranh giành. Đàm tri phủ cũng nói quan, Mễ viên ngoại gây áp lực cứơp tiểu thiếp xinh đẹp của lão rồi, nhân vì sợ vợ cả ở nhà ghen tuông, nên đem đến giấu ở ngôi lầu son này, và trong ngôi lầu này có bảy tám cô gái, gộp lại tất cả chẳng có ai xinh đẹp hơn Hồng Lăng, cho nên không phải cô ta thì còn ai vô đây nữa?

Trung niên ấy thở dài: "Ngươi nói không sai, từ khi ta ở nhà Mễ viên ngoại nhìn thấy Hồng Lăng, ta đã say mê nàng ta sâu sắc. Mễ viên ngoai đem nàng ấy đến đây, ta cao hứng phi thường, và yêu thương nàng vô hạn. Do đó, vừa rồi từ kẻ ngói nhìn thấy ngươi khinh nhờn ép bức Hồng Lăn cô nương, ta nhìn không được mới kêu hộ vệ xuất hiện ngăn cản ngươi, không ngờ toàn bộ chuyện này là một cái bẫy đã được giăng sẵn."

Dương Thu Trì cười nói: "Cho dù không đặt cái bẫy này, xung quanh đây đều có cẩm y vệ bao vây, các ngươi chạy không thoát đâu."

Tống Vân Nhi chen lời: "Giỏi a, ca, thì ra huynh đã sớm đoán chúng trốn trên nóc phòng rồi, cố ý dụng lời nói dở dở ương ương vừa rồi để đuổi chúng muội đi, thì ra mục đích là muốn dẫn dụ họ xuống à?"

Dương Thu Trì cười đáp: "Muội thật thông minh, nhất định đã đoán được ý nghĩ của ca ca rồi."

Không ngờ Tống Vân Nhi dẫu môi đáp: "Đoán cái đầu bự của huynh! Muội đây còn suýt bị huynh chọc chết, ai mà thèm đoán ý đoán tứ của huynh chứ!"

Dương Thu Trì hơi ngạc nhiên, hỏi: "Không phải như vậy chứ. Ta để hai cao thủ các người dẫn theo một đám cẩm y vệ đi bắt một con chó nhỏ, chuyện không phù hợp thường tình như vậy mà muội cũng không hòai nghi à?"

"Có cái gì mà hoài nghi chứ!" Tống Vân Nhi liếc xéo về phía Hồng Lăng, hậm hực nói, "Coi bộ dang huynh nhìn người ta như vậy, muội còn cho rằng huynh đuổi muội đi, để cùng ả, cùng ả..."

Dương Thu Trì cười khổ: "Vậy còn lúc ta nháy mắt với hai người, hai người nhất định phải biết chớ!"

"Người ta đang bực mà, làm gì nhìn thấy mắt huynh nháy nháy cái gì!" Tống Vân Nhi vẫn còn hậm hực đáp.

"Cái đó, cái đó..." Đầu Dương Thu Trì bắt đầu to ra, "Ngay cả Nam Cung Hùng cũng đoán ra, muội băng tuyết thông minh như vậy, sao không đoán ra được cà!"

Dương Thu Trì quên mất một điều, đó là nữ nhân đang đố kỵ vĩnh viễn có chỉ số thông minh bằng không!

Tống Vân Nhi lúc này cũng nghĩ tới hậu quả, nếu như không phải Nam Cung Hùng đoán ra, bản thân nàng bực dọc bỏ đi, thì Dương Thu Trì quả thực nguy hiểm rồi, do đó không khỏi sợ hãi vô cùng, không nhịn được kéo tay Dương Thu Trì: "Ca, là Vân nhi không tốt, Vân nhi sau này không bực tức loạn lên nữa."

Dương Thu Trì cũng sợ thật, vuốt mũi của nàng một cái, vừa bực vừa tức cười bảo: "Sau đó muội sao biết được ý của huynh vậy?"

"Nam Cung Hùng đuổi theo báo cho muội biết, muội quay đầu lại nhìn cửa, lúc này mới khẳng định huynh chẳng phải là muốn chiếm tiện nghi của cô ả này, mà là có dụng ý khác."

Dương Thu Trì cười vui vẻ hơn: "Muội sao mà nghĩ vậy?"

"Huynh không đóng cửa, làm gì có chuyện mở toang cửa mà làm chuyện đó chứ!" Tống Vân Nhi buột miệng nói, sau đó cảm thấy lời này bất nhã, do đó trợn mắt nhìn Dương Thu Trì.

Trung niên kia cũng nhìn sâu về phía Dương Thu Trì, gật đầu mấy cái, rồi quay sang nhìn Hồng Lăng, ánh mắt đầy vẻ ôn nhu.

Ánh mắt của Hồng Lăng lúc này ngược lại lại hướng về Dương Thu Trì, vừa khéo hắn lướt theo cái nhìn của trung niên ấy sang bắt gặp ánh mắt nàng, cả hai người chạm mắt, cùng hoảng loạn tránh đi.

Dương Thu Trì ho khan che sự bối rối, đổi đề tài khác, hỏi trung niên: "Thỉnh tiêu sư đốt kho lương có phải là ngươi làm?"

"Là ta." Trung niên mắt lé thu hồi ánh mắt buồn bả từ người Hồng Lăng cô nương về, đáp bằng giọng có chút thương cảm.

"Ngươi thật thẳng thắng a." Dương Thu Trì hơi bất ngờ, người này chẳng hiểu đầu óc có vấn đề gì hay không, tại sao lại thành thật thừa nhận như thế.

"Đại trượng phu dám làm dám chịu, có gì mà không dám thừa nhận chứ!" Trung niên ưỡn ngực khoa tay đáp.

"Nếu như đã thế, thì phiền ngươi cùng chúng ta đi một lúc a." Dương Thu trì ra lệnh: "Trói hắn lại cho ta!"

Cẩm y vệ đồng thanh đáp ứng, xông lên định động thủ, lão hán lưng gù kia tức giận quát: "Dừng tay! Các ngươi chẳng lẽ không biết chúa công của ta là ai sao?"

Chúa công? Kiểu xưng hô này sao mà quen quá vậy? Dường như rất giống Gia Cát Lượng trong tam quốc xưng hô với Lưu Bị Lưu hoàng thúc vậy, chẳng lẽ trung niên mắt lé này là một nhân vật giống như Lưu Bị vậy? Hắn không tự chủ được hỏi: "Chúa công của nhà ngươi là ai?"

"Ngụy Quốc công Từ Khâm!"

Ngụy quốc công là cái tên khốn nào vậy? Dương Thu Trì vẫn còn trong bộ dạng chẳng hiểu cái quái gì, thì thấy sắc mặt của La thiên hộ hơi biến. Dương Thu Trì đưa mắt nhìn về phía Kim sư gia, thấy sắc mặt của y cũng rất khó coi, lại còn đá mắt với hắn, ra hiệu ra ngoài nói chuyện.

Dương Thu Trì nhíu mày, phất tay ra hiệu cho các cẩm y vệ bảo trước hết khoan trói, sau đó bước ra ngoài cửa đi đến đầu cầu thang rồi đứng lại chờ. Kim sư gia cũng lén chạy ra theo. Dương Thu Trì hỏi: "Tên mắc dịch đó là đại bồ tát ngồi ở miếu nào thế?"

Kim sư gia cười khổ: "Đại nhân, nếu như Mễ viên ngoại trước đây chẳng thể gọi là hoàng thân quốc thích gì, chúng ta không cần quá lo lắng, thì con người này chính là hoàng thân quốc thích chánh tông. Phụ thân của y là Từ Huy Tổ, con trai trưởng của Trung Sơn vương Từ Đạt. Trung sơn vương chết đi, Từ Huy Tổ kế thừa tước vị Ngụy quốc công của Từ Đạt, Từ Huy Tổ chết đi, tên Từ Khâm này chính là Ngụy quốc công. Cho nên, đối với người này, chúng ta không thể nào giởn chơi được."

Thời trung học, Dương Thu Trì học văn không giỏi, đối với các quy củ ở cung đình thời cổ đại chẳng hiểu gì, đặc biệt là đoạn lịch sử đời Minh, ngay cả Từ Đạt là một nhân vật hách hách hữu danh mà hắn cũng chỉ biết được thông qua sự giới thiệu bên trong tiểu thuyết của Kim Dung. Cho nên, hiện giờ hắn chẳng thể biết những quan hệ lợi hại bên trong chuyện này rốt cuộc là cái gì.

Kim sư gia thấy Dương Thu Trì mù mờ, đoán là hắn chẳng hiểu rõ chuyện này, nên tiến lên một bước giải thích thêm: "Phụ thân của Từ Khâm là Từ Huy Tổ kế thừa tước vị Ngụy quốc công của Từ Đạt xong, thái tổ hoàng đế nhất mực trọng dụng y. Trong chiến dịch Tĩnh Nạn, Từ Huy Tổ là tướng đắc lực của Kiến Văn, đã từng xuất quân đánh bại quân của đương kim hoàng thượng tại Sơn đông, rất may sau đó Kiến Văn sợ y phản bội, điều y trở về. Sau nữa, khi Kiến văn binh bại bỏ chạy, Từ Huy Tổ thủ ở từ đường của phụ thân khóc ròng, kiến quyết không gặp hoàng thượng."

"Hoàng thược hoàng ân rộng rãi, không hề quá tính toán về chuyện lỗi lầm của Từ Huy Tổ, chỉ đem giam lỏng y đi. Năm Vĩnh Lạc thứ 5, Từ hoàng hậu chết không lâu, Từ Huy Tổ cũng chết. Hoàng thượng long ân, đã an bài cho vị Từ Khâm này kế thừa phong hiệu Ngụy Quốc công của Từ Huy Tổ."

Dương Thu Trì nghe xong mừng nói: "Vậy thì sợ cái gì, ông già của y là phái tạo phản, y hiện giờ cũng mưu đồ tạo phản, đó là tội diệt cửu tộc, bắt được cái cán của y thế này còn lo gì nữa chứ?"

Kim sư gia nói: "Đại nhân, vị Từ Khâm này có ngoại hiệu là 'Từ Thiết đầu', sinh tính quật cường, trước đây không nghe nói y đã làm chuyện gì đặc biệt quá phần, không ngờ y cũng giống như phụ thân vậy, một mực ngu trung với Kiến Văn. Nhưng mà, cho dù y có tham dự phiến động cướp lương, hoàng thượng vị tất đã làm gì được y. Ngài hãy nghĩ coi, phụ thân của y công nhiên đứng về phía Kiến văn, lãnh binh đối kháng với hoàng thuợng, thế mà cuối cùng rồi hoàng thượng không xử tử lão, đừng nói là khép tội những kẻ liên lụy khác."

"Hiện giờ con của lão chỉ kêu người đi phóng hỏa thiêu lương, chỉ muốn làm cho dân đói tao loạn, nghiêm cách mà nói thì vẫn chưa tính là mưu phản thẳng thừng, hoàng thượng không nhất định phải chỉ trích trách tội y được đâu. Hơn nữa, gia tộc họ Từ có hàng ngàn hàng vạn mối liên hệ ràng buộc với hoàng thượng, liên hệ đến chuyện của họ, đại nhân nhất định phải cẩn thận xử lý, không thể làm liều."

Đích xác! Gia tộc của Từ Đạt thủy chung và giữ vai trò nhất định suốt mấy trăm năm lịch sử Minh trìều, tuy cũng có nhiều chuyện xảy ra, nhưng đều có thể hóa hiểm thành chuyện thường. Ví dụ như lấy Từ Thiết Đầu Từ Khâm mà nói, Từ Khâm không những kế thừa tước vị Ngụy quốc công của phụ thân Từ Huy Tổ, mà còn kế thừa luôn cách nghĩ và trung với triều đại Minh chính thống, nhất định không thừa nhận hoàng vị của Minh thành tổ Chu Lệ."

Năm Vĩnh Lạc thứ 19, Minh thành tổ lệnh cho Từ Khâm lên triều tham bái, không ngờ Từ Khâm thượng triều mà cứ đứng không quỳ, cười lớn đi ra. Minh thành tổ tức giận, nhưng không có cách gì đối với y, chỉ có tước đi tước vị của y mà thôi. Nhưng khi đến thời Nhân tông lên ngôi, ngoại trừ khôi phục tước vị của Từ Khâm, mà trưởng tử của Từ Khâm là Từ Thừa Tổ cũng được phong làm cẩm y vệ chỉ huy sứ.

Dương Thu Trì tuy trong lòng không phục, nhưng biết Kim sư gia lão luyện quan trường, đối với những chi tiết lợi hại trong này nhìn rõ hơn hắn nhiều. Hơn nữa, cẩn thận có thể giữ được thuyền vạn năm, dù sao thì cẩn thận vẫn tốt hơn.

Dương Thu Trì trở về phòng, đổi lại thành nụ cười, nói: "Thì ra là Ngụy quốc công, thất kính, thất kính!"

Lão hán lưng gù quát: "Nếu như đã biết, vì sao không lấy lễ tương kiến?"

Dương Thu Trì đáp: "nếu như ngày thường, hạ quan đương nhiên phải lấy lễ tương kiến, nhưng hiện tại Công gia đang phạm tội mưu phản, hạ quan phụng chỉ điều tra, lễ số này đương nhiên là miễn rồi."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3